Soạt ——
Nhất thời vô số băng sương kiếm lực rợp trời rợp đất điên cuồng ập tới. Đông Bá Tuyết Ưng xa xa nhìn lại, chỉ thấy vô số băng sương kiếm quang như hải dương rộng lớn đồng thời đánh tới, giống như sóng triều mãnh liệt, từ trong vũ trụ ập tới, hầu như nháy mắt đã đến trước chín cái thân thể thế giới kia. Chỉ thấy chín Đông Bá Tuyết Ưng áo bào tinh lam cũng cầm trường thương bắt đầu thi triển thương pháp, đồng thời thái hạo lực cũng cuồn cuộn lao ra...
“Phành phành phành! ! !” Thái hạo lực chí dương chí cương hình thành vô số xiềng xích tấn công chính diện, nhưng những băng sương kiếm quang này lại rất sắc bén, tuy bị va chạm uy lực giảm hẳn, thế mà mạnh mẽ đem xiềng xích chặt đứt, hơn nữa vây công chín thân thể.
Chín thân thể thế giới thi triển thương pháp dốc sức ngăn cản, lại hoàn toàn bị áp chế, rất nhanh từng luồng băng sương kiếm quang đâm vào thân thể.
Dù sao thương pháp phòng ngự tốt nữa, cũng không ngăn được kiếm quang không lỗ nào không vào!
Tuy hiện nay Vạn Kiếp Hỗn Nguyên Thân đã luyện thành tầng thứ sáu, nhưng vẫn không đỡ được kiếm quang này, không ngừng bị xuyên qua thẩm thấu, rất nhanh dưới vô số kiếm quang ùa vào, chín thân thể đều lần lượt vỡ nát.
“Dừng dừng dừng, ta nhận thua nhận thua.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói, vô số băng sương kiếm quang kia lúc này mới nhanh chóng rút lui. Dư Tĩnh Thu nói: “Chân thân của chàng còn chưa ra tay, sao đã nhận thua?”
“Chân thân là mạnh hơn thân thể thế giới một chút, nhưng cũng chỉ mạnh ở Xích Vân thương mà thôi.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Chín thân thể thế giới đều bị nàng diệt rồi, một chân thân sao chống đỡ được. Thật không ngờ băng sương kiếm lực của nàng sau khi số lượng nhiều lên, uy lực lại mạnh như thế. Thực lực của nàng hoàn toàn không thua gì Thương Ung quốc chủ.”
Luận thực lực, mình cũng yếu hơn Thương Ung quốc chủ chút.
Lúc trước ở trên không Đông Vực thành chiến một trận, là mình cùng Tĩnh Thu liên thủ mới ngăn được Thương Ung quốc chủ.
Dư Tĩnh Thu mỉm cười: “ ‘Băng sương kiếm lực’ của ta cũng đã hấp thu một ít quy tắc ảo diệu của《 Tâm Kiếm đồ 》 tàn thiên, cho nên uy lực mạnh hơn. Nhưng 《 Tâm Kiếm đồ 》 quá mức huyền diệu, ta chuẩn bị sau khi luyện chế xong huyết luyện thần binh, tìm hiểu kĩ 《 Tâm Kiếm đồ 》 tàn thiên.”
“Không ngờ Đông Bá Tuyết Ưng ta, cũng coi như thanh danh hiển hách, lại ngay cả thê tử mình cũng không thắng được.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu nói.
“Chàng tu luyện bao lâu, ta tu luyện bao lâu.” Dư Tĩnh Thu bĩu môi.
“Ha ha ha, đùa nàng một chút mà thôi, đừng vội, nam nhân của nàng rất nhanh có thể đánh bại nàng.” Đông Bá Tuyết Ưng cười, “Đi, chúng ta trở về đi.”
“Ừm.” Dư Tĩnh Thu gật đầu.
Hai người lập tức ngồi phi thuyền tinh vực, xuyên qua thời không thông đạo quay về Đông Vực thành.
...
Quay về phủ đệ giám sát sứ, Dư Tĩnh Thu lặng yên đi bế quan, lấy thực lực của nàng tự nhiên ai cũng không phát hiện được, dù sao toàn bộ An Hải phủ nay chỉ hai vị giới thần tứ trọng thiên, một người là An Hải phủ chủ, một người là Dư Tĩnh Thu.
Đông Bá Tuyết Ưng thì đi gặp con gái, chỉ điểm con gái tu hành.
“Thanh Dao, tìm hiểu thiên địa quy tắc, nên chỉ thẳng bản chất, nhưng quá mức cố chấp, con nên tạm thời buông ra tìm hiểu của con hiện nay, đổi một phương hướng thử lại chút.” Đông Bá Tuyết Ưng duỗi tay, thiên địa lực liền ở trong tay ngưng tụ thành một thanh kiếm. Hắn tuy chưa từng nghiên cứu kiếm pháp, nhưng bản chất thiên địa quy tắc đều như nhau, cảnh giới Đông Bá Tuyết Ưng cao hơn con gái nhiều, tự nhiên có thể lấy phương thức tương đối đơn giản chỉ điểm con gái.
Đông Bá Thanh Dao thì ở nơi đó cẩn thận nghe, nàng từ nhỏ đã nghe chuyện xưa của phụ thân lớn lên, vô cùng sùng bái đối với phụ thân.
Ở lúc chỉ điểm con gái, bỗng một uy năng nhanh chóng truyền qua, Đông Bá Tuyết Ưng lập tức phát giác được uy năng này chính là sư tôn mình, tuy bản thân hắn mang theo bảo vật ngăn cách tất cả quy tắc tra xét, nhưng cũng không dám ngăn cản sư tôn mình.
“Đông Bá.” Một thanh âm trực tiếp vang lên ở trong đầu.
“Sư tôn.” Đông Bá Tuyết Ưng vội đáp lại.
“Có thể nhanh như thế đã thành giới thần tam trọng thiên, không tệ. Nhưng ngươi hẳn là biết, bao nhiêu nhất phẩm chân ý Siêu Phàm cuối cùng đều dừng lại ở tứ trọng thiên, ngay cả Tuyệt Diệt đế quân thiên phú không thua gì ngươi cũng hủy chính mình. Con đường tu hành của ngươi vừa mới bắt đầu! Chớ kiêu căng, tu hành, cũng là tu tâm.” Huyết Nhận thần đế nói, “Nay tiếng tăm ngươi truyền ra, chắc chắn rất nhiều cao thủ đến bái phỏng, thậm chí giao hảo với ngươi. Nhưng ngươi nhớ lấy, không phải chỗ tốt của ai cũng có thể thu, thu chỗ tốt, đó là nhân quả.”
Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt: “Vâng, sư tôn, đệ tử hiểu rồi.”
“Ừm.” Một luồng uy năng khủng bố đó lập tức thối lui.
“Rất nhiều cao thủ đến bái phỏng?” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ cau mày.
...
Huyết Nhận thần đế nói không sai, chỉ nửa tháng sau, đã có cao thủ đến bái phỏng.
“Đông Bá điện hạ, nghe nói điện hạ ngươi đang tìm tro tàn ma cốt? Ha ha, lão đầu ta vừa vặn có sáu cân tro tàn ma cốt, nguyện ý tặng cho điện hạ.” Một lão giả tóc vàng cười nói.
Trên bàn dài trước mặt Đông Bá Tuyết Ưng cũng có rượu ngon.
Hắn bưng lên chén rượu nhẹ nhàng uống một ngụm, cười nói: “Cửu Cương phủ chủ, lễ vật này quá nặng, ta cũng không dám thu.” Lúc trước trải qua sư tôn nhắc nhở, Đông Bá Tuyết Ưng lại là trí tuệ cỡ nào lập tức hiểu, mình nay tu hành nhanh như vậy, thành giới thần tam trọng thiên càng phá kỷ lục. Này các thế lực lớn đều hẳn là rõ, Đông Bá Tuyết Ưng rất nhanh sẽ một bước lên trời, thậm chí tương lai nắm chắc trở thành đại năng giả cũng rất lớn, một khi trở thành đại năng, chỉ sợ rất nhanh sẽ là loại cấp số đó của tam tổ.
Biết rõ Đông Bá Tuyết Ưng tương lai có thể địa vị cực cao, tự nhiên thừa dịp lúc hắn nhỏ yếu ‘Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi’.
Dù sao chờ lúc Đông Bá Tuyết Ưng trở thành cấp số tam tổ, bọn họ muốn tặng lễ vật, Đông Bá Tuyết Ưng cũng không để vào mắt. Hiện tại tặng, một khi Đông Bá Tuyết Ưng thu, đó là nhân quả phải trả!
Đương nhiên nếu Đông Bá Tuyết Ưng dừng lại ở tứ trọng thiên, lễ vật bọn họ tặng sẽ lãng phí!
Nhưng đây là cược!
Hiện tại tặng, tương lai Đông Bá Tuyết Ưng thực lực cường đại, phải ‘trả’ nhân quả này. Đương nhiên cũng có thể không trả, như vậy nhân quả quấn thân, sẽ có trở ngại lớn đối với tu hành.
“Điện hạ.” Bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm, “Thiên Hà phủ chủ đến bái phỏng.”
“Khéo như vậy.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn lão giả tóc vàng trước mặt, “Cửu Cương phủ chủ, không ngại chứ, để Thiên Hà phủ chủ cùng nhau vào ngồi một chút.”
“Ta cũng đã lâu không gặp mặt Thiên Hà tiểu tử.” Cửu Cương phủ chủ mỉm cười gật đầu, chỉ là trong lòng có chút khó chịu, Đông Bá Tuyết Ưng không lập tức nhận lấy lễ vật của hắn, xem ra muốn tặng lễ vật kết nhân quả cũng không dễ như vậy.