Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 5: Chương 5: Thương pháp




Đệ đệ ăn rất vui vẻ, Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nhìn đệ đệ, trong lòng lại rất khó chịu, quá khứ bên bàn ăn này còn có phụ thân với mẫu thân, hiện tại chỉ còn lại có mình cùng đệ đệ.

“Ăn no chưa?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

“Vâng, ăn no rồi, no no.” Thanh Thạch tự mình sờ cái bụng nhỏ, tò mò hỏi, “Mẫu thân đâu, phụ thân đâu, sao đều không có mặt, bọn họ còn đang ngủ sao?”

“Bọn họ đi ra ngoài rồi, Thạch Đầu, đi hậu hoa viên chơi được không?” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Hậu hoa viên, đi hậu hoa viên!” Thanh Thạch lập tức bị dời đi lực chú ý, trong hậu hoa viên có rất nhiều chỗ để quậy, là mẫu thân chuyên môn làm cho hai huynh đệ, ở lúc mình còn nhỏ cũng rất thích chơi ở đó, thậm chí có một số đồ vật ma pháp.

“Dẫn Thanh Thạch thiếu gia đi hậu hoa viên, trông cho tốt.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía ba thị nữ đứng bên cạnh.

“Vâng.”

Ba thị nữ cung kính đáp, các nàng đều biết, từ hôm nay trở đi, thiếu niên này chính là chủ nhân của toàn bộ Tuyết Ưng lĩnh.

Nhìn theo thị nữ mang theo đệ đệ xuống lầu, Đông Bá Tuyết Ưng vịn lan can nhìn hậu hoa viên, trong hậu hoa viên có hơn hai mươi cái đèn hỏa tinh, chiếu sáng lên mỗi một chỗ của hậu hoa viên, ở trong hậu hoa viên cũng có mười mấy người hầu đều đang chơi cùng đệ đệ, an bài nhiều người như vậy, cũng đều là chọn lựa ra đủ trung thành.

Lập tức Đông Bá Tuyết Ưng đứng dậy đi vào thư phòng của mình.

Thư phòng rất lớn, cao sáu thước, dài mười lăm thước, rộng cũng có mười thước. Đối với Tuyết Thạch thành bảo diện tích hai dặm mà nói, thư phòng như vậy cũng rất bình thường.

Trong thư phòng có một cái bàn, trên giá sách bày lượng lớn sách, rất nhiều đều là truyện ký, trước kia Đông Bá Tuyết Ưng rất thích đọc chuyện xưa, mẫu thân cũng kiếm được rất nhiều sách.

Ngồi trước bàn sách, khẽ lật tay, trong tay xuất hiện quyển sách giấy thếp vàng.

“Bí tịch thương pháp của Siêu Phàm kỵ sĩ?” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức lật ra đọc.

“Ta, Hạ tộc ‘Huyền Băng kỵ sĩ’ Cốc Nguyên Hàn, để lại thương pháp ở đây.”

Trên trang sách giấy thếp vàng còn vẽ đồ án rậm rạp, là một người tí hon đang diễn luyện thương pháp.

“Ông —— “

Một luồng lực lượng thần bí mênh mông cuồn cuộn, khiến không khí trong thư phòng cũng chấn động.

“Hả?” Đông Bá Tuyết Ưng cả kinh, ngẩng đầu nhìn trước mắt, chỉ thấy ngay phía trên quyển sách giấy thếp vàng được mở ra bắt đầu có ánh sáng bạc trắng mênh mông xuất hiện, hóa thành một lão giả giống như ăn xin, quang ảnh ‘Lão giả ăn xin’ màu bạc này là một bóng người cỡ nhỏ, chỉ cao bằng một quyển sách, cầm một thanh trường thương.

Khí tức lạnh như băng phả vào mặt, khiến Đông Bá Tuyết Ưng cũng không kìm được rùng mình.

“Ào!” Quang ảnh lão giả ăn xin cầm trường thương, bắt đầu luyện tập từng chiêu từng thức, trường thương như rồng, hoặc là giận đâm, hoặc là vụt, hoặc là đón đỡ...

Rất quen thuộc, đây chính là thương pháp Đông Bá Tuyết Ưng từ sáu tuổi đã bắt đầu luyện mãi, một bộ thương pháp ở toàn bộ Long Sơn đế quốc cũng phi thường phổ biến, gọi là ——《 Tâm Ý thương pháp 》.

《 Tâm Ý thương pháp 》 truyền khắp thiên hạ, là đơn giản nhất cơ sở nhất, được xưng ngọn nguồn của tất cả thương pháp, nó không có sát chiêu đặc biệt lợi hại, toàn bộ đều là chiêu thức cơ sở, rất nhiều cao thủ thương pháp ở lúc vừa tiếp xúc thương pháp đều là từ 《 Tâm Ý thương pháp 》 bắt đầu.

“Ta luyện Tâm Ý thương pháp cũng sắp ba năm rồi, sao chưa cảm giác thương pháp này lợi hại như vậy?” Đông Bá Tuyết Ưng trừng mắt nhìn quang ảnh diễn luyện trước mắt, quang ảnh lão giả ăn xin này đơn giản một cú đâm thương, thân thương như rắn bơi xoay tròn đâm ra, uy lực đâm khiến Đông Bá Tuyết Ưng cũng cảm thấy nhịn không được tim đập nhanh, khi thu hồi thân thương cũng xoay ngược thu hồi.

Từ sáu tuổi bắt đầu luyện, nay bản thân tám tuổi, hơn nữa nay cũng là mùa đông, quả thực luyện thương gần ba năm rồi.

“Phụ thân truyền ta thương pháp rất tiêu chuẩn, ông cũng là dựa theo một bộ thương pháp này dạy ta từng chiêu một, nhưng vì sao ta cảm giác, thương pháp của ta khác với lão?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn kỹ.

Cùng là thương pháp cơ sở.

Đại sư diễn luyện, cùng tân thủ diễn luyện thì không giống nhau.

“Bên trong có một luồng kình, mỗi một thương đều có một luồng kình, giống như lực đạo toàn thân đều hoàn mỹ ở trên thương.” Đông Bá Tuyết Ưng mơ hồ có điều phán đoán.

Quyển sách mở ra, một bộ này《 Tâm Ý thương pháp 》vẫn diễn luyện.

Qua nửa canh giờ, cũng đã xem không biết bao nhiêu lần, Đông Bá Tuyết Ưng lúc này mới mở quyển sách đến trang tiếp theo.

Trên một tờ này chính là văn tự rậm rạp.

“Thương pháp trọng căn cơ, ta truyền bộ thương pháp đầu tiên là ngọn nguồn vạn pháp《 Tâm Ý thương pháp 》, khi ngươi luyện đến cảnh giới viên mãn thật sự, mới có hy vọng đem thương pháp của ta tu luyện nhập môn.”

“Bên dưới có một bộ pháp môn vận chuyển đấu khí.”

“Thương pháp của ta, lấy nhanh trứ danh! Bộ pháp môn vận chuyển đấu khí này, có thể khiến ngươi ra thương nhanh hơn.”

Văn tự rậm rạp khác chính là khẩu quyết vận chuyển đấu khí.

Vị Siêu Phàm kỵ sĩ này nói rất tùy ý, nhưng trên thực tế bộ pháp môn này chính là vật báu vô giá! Hai kỵ sĩ cùng cấp độ, một người mới ra hai ba chiêu, nhưng đối thủ dựa vào pháp môn vận chuyển đấu khí đặc thù lại ra bốn năm chiêu, chỉ sợ hai bên giao thủ không được vài cái đã phân ra thắng bại!

“Thương pháp của ta, là《 Huyền Băng thương pháp 》, chia ra ba tầng cảnh giới.”

“Tầng thứ nhất là Phiêu Tuyết, học được một chiêu này thì xem như nhập môn, coi như là một thương pháp đại sư.”

“Tầng thứ hai là Huyết Vũ, học được một chiêu này, đủ để tung hoành cấp Xưng Hào, có hi vọng bước vào Siêu Phàm!”

“Tầng thứ ba là Huyền Băng, mỗi một vị Siêu Phàm đều có con đường của mình, một chiêu này đại biểu con đường Siêu Phàm của ta, cho nên ta là Huyền Băng kỵ sĩ! Đường của ta không nhất định thích hợp ngươi, ngươi nếu có thể đi đến một bước này... Có lẽ có thể tham khảo một số kỹ xảo vận chuyển đấu khí.”

Đông Bá Tuyết Ưng xem mà kích động.

Không hổ là thương pháp Siêu Phàm kỵ sĩ để lại, đi thông mãi tới Siêu Phàm!

Tiếp tục lật về phía sau, một tờ phía sau là văn tự rậm rạp giải thích《 Huyền Băng thương pháp 》, còn có một số kỹ xảo vận chuyển đấu khí đặc thù... Những văn tự giải thích này ước chừng viết hơn hai mươi trang, nói rất kỹ, Đông Bá Tuyết Ưng cũng có thể hiểu vị tiền bối này rốt cuộc nói cái gì, nhưng chung quy thương pháp quá thấp, căn bản không thể học bộ thương pháp này.

Lật đến một tờ cuối cùng.

Bên trên là một số đồ án rậm rạp, trên đồ án lập tức dẫn động hào quang, sinh ra quang ảnh lão giả ăn xin, bắt đầu diễn luyện 《 Huyền Băng thương pháp 》.

Lão giả ăn xin đầu tiên là diễn luyện bình thường một lần 《 Huyền Băng thương pháp chi Phiêu Tuyết 》, cảm giác chính là nhanh! Vừa ra tay giống như ra mấy trăm thương mấy ngàn thương, như vô số bông tuyết bay bay... Ít nhất Đông Bá Tuyết Ưng mắt thường căn bản không thấy rõ. Sau đó lại chậm rãi diễn luyện, giống như động tác chậm, Đông Bá Tuyết Ưng cũng có thể thấy rõ ràng rành mạch.

Tiếp theo lại diễn luyện 《 Huyền Băng thương pháp chi Huyết Vũ 》, cuối cùng diễn luyện 《 Huyền Băng thương pháp chi Huyền Băng 》!”

Bộ thương pháp này, chính là một chữ —— nhanh!

Theo đuổi cực hạn của nhanh.

...

Đương nhiên, vẫn phải từ cơ sở 《 Tâm Ý thương pháp 》 luyện lên, chờ thương pháp này ngày nào đó thật sự viên mãn, vậy ‘Phiêu Tuyết’ đơn giản nhất của 《 Huyền Băng thương pháp 》mới có thể học được, nếu không căn bản học cũng học không hiểu.

******

Buổi tối Đông Bá Tuyết Ưng lại dỗ đệ đệ ngủ, đệ đệ là thật rất dính người, ở trên giường quấy hơn nửa canh giờ cuối cùng mới ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng.

Luyện võ trường.

“Luyện võ trường này.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn quét, quá khứ phụ thân mỗi ngày luyện ở đây.

“Bắt đầu đi.”

Đông Bá Tuyết Ưng mặc vào phụ trọng, bắt đầu chạy, phạm vi chạy là dọc theo toàn bộ nội thành bảo, diện tích nội thành bảo cũng có một dặm, vòng quanh một vòng là mấy dặm, đây cũng là huấn luyện làm nóng người mỗi ngày, Đông Bá Tuyết Ưng sớm đã quen.

Sau khi chạy xong trở lại luyện võ trường bỏ đi phụ trọng, mồ hôi đầy người, rất thoải mái, đi tới khu đoản mâu. Nơi này đặt lượng lớn đoản mâu, mỗi một cây đoản mâu đại khái nặng năm cân, là chuyên môn đặt làm cho Đông Bá Tuyết Ưng.

“Phập.” Cầm lấy đoản mâu, tùy tay vung lên, liền bắn ở trên cái bia thật dày ngoài tám mươi thước, trên tấm bia này đã sớm có vô số vết thương.

“Đi, đi, đi.”

Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu chạy, đồng thời còn ném ra đoản mâu.

Chạy gấp khúc ném bắn!

Ở trong di động bắn trúng mục tiêu...

“Ném cho ta.” Đông Bá Tuyết Ưng hô.

“Vâng, chủ nhân.” Đám người hầu ở một bên nghe lệnh cầm lấy một số cái bia nhỏ, bắt đầu ném lên, bay trên không, Đông Bá Tuyết Ưng ở cách gần tám mươi thước trong khi chạy ném đoản mâu, có đôi khi ném trúng, có đôi khi thiếu chút, hiển nhiên trong lúc vận động bắn mục tiêu di động còn kém chút.

Dùng lời của phụ thân để nói —— đoản mâu chỉ là phụ trợ, khi chạy vung bắn mục tiêu vận động cũng có thể trúng trăm phần trăm, về sau mỗi ngày luyện tập hai trăm lần làm nóng người bảo trì cảm giác là được.

...

Một nghìn lần đoản mâu chấm dứt, Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác đôi tay rất tê dại, toàn thân mồ hôi đầm đìa, nó sớm đã quen rồi.

Sau khi đoản mâu kết thúc.

Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu một bộ quyền pháp, là rèn luyện toàn thân gân cốt cơ nhục, cũng là một pháp môn đấu khí trung phẩm, tên là 《 Hỏa Diễm Tam Đoạn Pháp 》, phụ thân tốn không ít tiền mới kiếm được một pháp môn này, pháp môn đấu khí lúc trước phụ thân ở trong quân đội học được chỉ là hạ phẩm.

Pháp môn đấu khí ở lúc thân thể mệt mỏi tu luyện hiệu quả tốt nhất!

Quyền pháp đủ cả cương nhu, phối hợp hít thở, luyện khiến toàn thân thoải mái, mơ hồ có lực lượng thần bí chui vào trong cơ thể, mỗi một chỗ đều tê tê, thể lực cũng đang nhanh chóng khôi phục.

Luyện hai lần 《 Hỏa Diễm Tam Đoạn Pháp 》, đôi tay cũng khôi phục bình thường.

“Tốt, bắt đầu luyện thương pháp.”

Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy một cây trường thương bên cạnh, bởi vì chiều cao của nó, trường thương cũng chỉ dài một thước tám, nặng khoảng mười cân.

“Hô.” Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu luyện《 Tâm Ý thương pháp 》.

Bộ thương pháp này nó đã luyện gần ba năm, đã rất quen thuộc, nhưng hôm nay cảm giác lại hoàn toàn khác.

“Đúng, phát lực như vậy mới thoải mái.” Đông Bá Tuyết Ưng hôm qua xem Siêu Phàm kỵ sĩ diễn luyện thương pháp, lúc tự mình diễn luyện kìm lòng không được bắt chước loại cảm giác đó, nhất thời thu hoạch rất lớn.

“Đâm.”

Tay trái nắm hờ trường thương, tay phải cầm lấy đuôi thương, đột nhiên phát lực.

Cổ tay phải xoay!

Trường thương như một con rắn lớn tự thân sinh ra lực đạo xoay, đột nhiên đâm ra! Nếu là kẻ địch, sẽ phát hiện trường thương rõ ràng chỉ vào mặt mình, nhưng lúc xoay tròn bắn tới, mũi thương lại là đâm vào yết hầu! Một cú ‘xoay’ này, một là có hiệu quả đổi hướng mê hoặc kẻ địch, hai cũng có hiệu quả tăng thêm lực xoay tròn xuyên thấu, chính là một chỗ mấu chốt bên trong một chiêu này.

“Phốc!” Mũi thương đâm vào trên thân một hình nộm luyện kim cố định trên mặt đất phía trước, bên trong hình nộm này chính là kim loại đúc thành, mặt ngoài có một tầng tài liệu luyện kim, phi thường cứng cỏi hơn nữa có tính tự động khôi phục, ít nhất cấp Tinh Thần trở xuống căn bản không gây thương tổn, toàn bộ luyện võ trường cũng chỉ đặt năm cái hình nộm, bởi vì mỗi một cái đều đáng giá năm trăm kim tệ!

Ở phòng thí nghiệm pháp thuật của mẫu thân còn có một hình nộm luyện kim càng trân quý hơn, cũng là mẫu thân dùng thực nghiệm.

“Đâm, đâm, đâm.” Đông Bá Tuyết Ưng lần lượt phát lực.

Đâm trung bình, đâm thấp, đâm cao.

Đâm bên trái, đâm bên phải.

Một cú ‘Đâm’ đơn giản lại là chiêu số chủ yếu nhất của thương pháp, mỗi một lần đâm, Đông Bá Tuyết Ưng đều nhớ lại cảm giác Siêu Phàm kỵ sĩ diễn luyện thương pháp.

Sau khi toàn lực đâm một nghìn lần, tay phải Đông Bá Tuyết Ưng đã phi thường đau nhức, toàn thân đều là mồ hôi, quá khứ huấn luyện bình thường chỉ là năm trăm lần, nhưng hiện tại nó đang áp bức chính mình.

“Phốc.” Lại một lần nữa toàn lực đâm về phía hình nộm luyện kim, lực phản chấn khiến tay bản thân tê dại, xoảng, trường thương rơi xuống đất.

Đông Bá Tuyết Ưng quỳ dưới đất, thở hổn hển, toàn thân đều là mồ hôi, nhìn một cây trường thương kia trên mặt đất.

Tuy rất có quyết tâm, nhưng khi thân thể vô cùng mệt mỏi vẫn phải đặt xuống.

Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh, ở quá khứ, phụ thân đều sẽ đứng ở bên cạnh giận mắng mình.

“Đồ nhát gan!”

“Thế này đã mệt? Lúc này mới đâm ba trăm lần! Lấy thân thể của con, đâm năm trăm lần mới tính là bình thường, đâm một nghìn lần mới có thể rất mệt mỏi, một ngàn năm trăm lần sợ mới tính là đến cực hạn! Cho dù đến cực hạn, cho dù tổn thương thân thể... Con buổi tối cũng có thuốc tắm! Thuốc tắm này, cho dù thân thể con bị vạch ra vết thương, cho dù con gãy xương... Ngâm thuốc tắm ngày thứ hai cũng có thể sinh long hoạt hổ, điều kiện của con tốt bao nhiêu, so với ta lúc trước tốt hơn bao nhiêu? Năm trăm lần cũng không làm được! Đứng dậy cho ta!”

“Đứng dậy cho ta, không đứng dậy thì là loại nhát gan!”

“Mới năm trăm lần, thiếu gia quý tộc này cũng không làm được?”

“Đứng dậy cho ta, con trai Đông Bá Liệt ta không phải loại hèn nhát!”

“Đứng dậy!”

Tiếng rống của phụ thân mơ hồ vang lên ở bên tai.

“Đứng dậy, đứng dậy cho ta.” Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy trường thương đứng lên.

“Đâm.”

Đông Bá Tuyết Ưng một lần nữa toàn lực đâm ra.

“Phụ thân à, thật sự rất muốn nghe người tới mắng con một lần nữa, mắng con loại hèn nhát con cũng vui vẻ.” Đông Bá Tuyết Ưng đỏ mắt, điên cuồng đâm từng lần một, chỉ có khi mất đi, mới có thể ý thức được tất cả trân quý cỡ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.