Rốt cuộc đâm một ngàn năm trăm lần, toàn thân tràn đầy mồ hôi, cánh tay phải cũng sắp không phải của bản thân nữa, năm ngón tay tay phải đều hoàn toàn chết lặng mất đi tri giác, cuối cùng hoàn toàn dựa vào ý chí chống đỡ tới một ngàn năm trăm lần.
“Nước.” Đông Bá Tuyết Ưng khàn khàn nói.
“Chủ nhân, nước.” Người hầu bên cạnh đã sớm xem ngây người, vội đưa nước lên.
Đông Bá Tuyết Ưng vươn tay trái cầm lấy chén nước lớn, một hơi uống sạch sẽ.
Lập tức lại bắt đầu luyện tập 《 Hỏa Diễm Tam Đoạn Pháp 》!
Pháp môn đấu khí ở lúc tu luyện gân cốt toàn thân ngứa ngáy, một lần này rõ ràng nhất chính là cánh tay phải của mình, hiển nhiên lực lượng thần bí kia trong thiên địa không ngừng tiến vào cánh tay phải, càng mệt mỏi... hiệu quả tu luyện đấu khí lại càng tốt! Đương nhiên thân thể không thể luyện sụp đổ, liều mạng như Đông Bá Tuyết Ưng, người bình thường chỉ sợ mười ngày thời gian tay sẽ phế bỏ, nhưng nó mỗi ngày đều có thuốc tắm đắt đỏ! Dược vật này trôi qua một năm, quý tộc bình thường đã phải phá sản!
Luyện tập ước chừng ba lần, hấp thu đối với lực lượng trong thiên địa đã rất mỏng manh, liền ngừng lại, lúc này cánh tay trái đã không mệt chút nào, tay phải vẫn có chút tê.
“Bắt đầu tay trái cầm thương.”
“Đến.” Mắt Đông Bá Tuyết Ưng rất sáng nhìn chằm chằm hình nộm luyện kim phía trước, tay phải nắm lỏng cán thương, tay trái nắm đuôi thương, đột nhiên đâm ra!
...
“Đồng Tam, ngươi nhìn thấy Tuyết Ưng không?”
“Chưa thấy.”
Tông Lăng, Đồng Tam có chút kinh ngạc nghi hoặc, giờ cũng sắp đến lúc ăn cơm trưa rồi, sao cũng chưa thấy Tuyết Ưng? Mà vợ chồng Đông Bá Liệt vừa bị bắt đi, bọn họ cũng rất lo cho Tuyết Ưng.
“Lĩnh chủ đâu?” Tông Lăng, Đồng Tam hỏi một thị nữ.
Thị nữ liền nói: “Chủ nhân hắn từ sáng sớm đến bây giờ luôn ở luyện võ trường.”
“Còn ở luyện võ trường? Giờ cũng sắp giữa trưa rồi.” Đồng Tam có chút kinh ngạc, “Bình thường Tuyết Ưng buổi sáng nhiều nhất cũng chỉ luyện một hai canh giờ, từ sáng sớm đến bây giờ sắp ba canh giờ rồi nhỉ.”
Tông Lăng lại không nói, nhanh chóng hướng luyện võ trường chạy đi.
Theo tới gần luyện võ trường liền có thể nghe được bên trong truyền đến một chuỗi thanh âm “Bồng!” “Bồng!” “Bồng!”, thanh âm trầm thấp mạnh mẽ. Tông Lăng và Đồng Tam nhìn nhau, liền đẩy ra cửa sân luyện võ trường.
“Cái này...” Hai người bọn Tông Lăng, Đồng Tam đều có chút ngây ra.
Thiếu niên phía trước làn da toàn thân đều đỏ bừng đang hai tay cầm một cây trường thương, không ngừng phát lực vụt ở trên hình nộm luyện kim.
Phần eo phát lực, trường thương giận vụt ra!
Một lần hai lần ba lần... Liên tục không ngừng chiêu thức giống nhau, trường thương lướt qua không gian súc lực, ở khoảnh khắc quật vào hình nộm luyện kim, tốc độ đạt tới lớn nhất uy lực cũng mãnh liệt nhất.
Làn da toàn thân thiếu niên đỏ bừng, mặt ngoài thân thể cũng đang bốc khói, đó là bởi hơi nóng ngoài thân bốc hơi.
“Khí huyết toàn thân dâng trào đến trình độ này?” Tông Lăng giật mình.
“Tuyết Ưng, con mau nghỉ ngơi, mau nghỉ ngơi một lát, con điên rồi?” Đồng Tam lại lo lắng hẳn lên, quá khứ nào từng thấy Đông Bá Tuyết Ưng chăm chỉ như thế, hơn nữa luyện thương đến loại trình độ này đã gần như cực hạn của thân thể rồi.
“Còn một lúc nữa! Còn chưa chấm dứt.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Đừng vội, Tuyết Ưng mỗi ngày đều có thể ngâm thuốc tắm, thân thể không sụp đổ được, để nó phát tiết một chút đi.” Trong lòng Tông Lăng thì rất lo lắng, hắn thật ra không sợ huấn luyện làm bị thương thân thể, dù sao mỗi ngày tắm thuốc là có thể dễ dàng tưới nhuần chữa trị thân thể, hắn sợ là Tuyết Ưng từ nay về sau tâm cảnh biến đổi lớn. Hắn là nhìn Tuyết Ưng lớn lên, không hy vọng tính cách Tuyết Ưng trở nên cổ quái.
Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu hướng hai vị thúc thúc của mình nhìn, cười nói: “Tông thúc, Đồng thúc, yên tâm con không sao.” Nó không phải phát tiết, mà là sau khi quan sát bí tịch thương pháp của Siêu Phàm kỵ sĩ chế định kế hoạch cho bản thân.
Không đủ chăm chỉ, chỉ dựa vào một quyển bí tịch làm sao có thể trở thành cường giả?
Lại qua thời gian chén trà nhỏ.
Đông Bá Tuyết Ưng luyện tập thêm hai lần 《 Hỏa Diễm Tam Đoạn Pháp 》, tu luyện buổi sáng mới xem như chấm dứt!
...
Bữa trưa qua đi, sau khi chơi với đệ đệ một lúc, liền lại bắt đầu cầm lấy trường thương luyện.
“Hô!”
Hai tay đồng thời phát lực, trường thương đâm ra, khí lực toàn thân xuyên thấu qua đôi tay hoàn toàn rót ở trên một cây trường thương, uy lực rõ ràng mãnh liệt hơn nhiều!
Trường thương lần lượt đâm vào trên hình nộm luyện kim, phi thường chuẩn xác liên tục đâm vào mặt, yết hầu, ngực các vị trí tiêu điểm đỏ.
Chính là vòng thứ tư kế hoạch huấn luyện thương pháp của Đông Bá Tuyết Ưng —— hai tay đâm!
...
Hai tay đâm thương hai ngàn lần, luyện pháp môn đấu khí.
“Bắn tên.” Đông Bá Tuyết Ưng quát.
“Vâng, chủ nhân.” Mười người hầu đứng xa xa ngoài mười thước, đều cầm cung tên, tên thì đều đã nhổ đầu mũi tên chỉ còn lại có thân tên, bọn họ ai cũng nhìn nhau có chút do dự. Quá khứ Đông Bá Tuyết Ưng luyện tập đón đỡ đều là phụ thân bồi luyện, nhưng hiện tại trực tiếp dùng tên để bắn... Nếu không ngăn được, bắn ở trên người, tuy không có đầu mũi tên nhưng vẫn sẽ phi thường đau đớn, thậm chí rách da chảy máu cũng bình thường.
Đám người hầu này cũng có chút lo lắng.
“Mau, dựa theo mệnh lệnh của ta lúc trước.” Đông Bá Tuyết Ưng thét ra lệnh, người hầu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.
Vù.
Đầu tiên là một mũi tên bắn tới, Đông Bá Tuyết Ưng cầm trường thương lập tức đón đỡ, hướng phía trước vươn ra, chặn lại một mũi tên này.
Một lần một mũi.
Tuy khoảng cách chỉ mười thước, nhưng những người hầu này cũng chưa luyện ra đấu khí, tốc độ tên mặc dù nhanh, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng vẫn kịp chặn lại, đem ‘Lan’ ‘Nã’ ‘Băng’ các chiêu thức trong thương pháp sử dụng cực kỳ thuần thục.
Sau đó hai mũi đồng thời bắn tới, Đông Bá Tuyết Ưng rõ ràng đã cố sức, mười lần cũng có ba bốn lần trúng chiêu, làn da Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu đỏ một khối tím một khối, ngẫu nhiên có một số chỗ còn có thể rách da, nhưng những tổn thương nhỏ này, Đông Bá Tuyết Ưng căn bản không thèm để ý.
...
《 Tâm Ý thương pháp 》 là nguồn gốc vạn pháp, là thương pháp có thể xưng là cơ sở nhất trong toàn bộ Hạ tộc, nếu luyện từng lần một lộ số sẽ chỉ là động tác võ thuật đẹp, phải đem chiêu số thương pháp phân giải, không ngừng luyện từng lần một, mới có thể khiến chiêu số bình thường đạt tới uy lực kinh người.
Huấn luyện thương pháp tổng cộng sáu vòng, phân biệt là tay trái đâm thương, tay phải đâm thương, quét vụt bổ, hai tay đâm thương, đón đỡ, công kích tự do. Ở giữa phối hợp pháp môn đấu khí để giảm bớt thân thể mệt nhọc, nếu không huấn luyện cường độ cao là không thể duy trì...
Một ngày tu luyện ước chừng sáu canh giờ!
Sau khi rèn luyện xong phải đi ngâm thuốc tắm, thuốc tắm mới có thể khiến thân thể nó chẳng những không sụp đổ, còn có thể ở dưới rèn luyện không ngừng khôi phục trở nên cường đại! Thân thể nó, đặc biệt lực lượng gân cốt cơ nhục cánh tay cùng bàn tay nó đều đang không ngừng lột xác.
Buổi tối thì là lúc nghỉ ngơi, cùng nhau ăn cơm chiều với đệ đệ, chơi đùa với đệ đệ, lại đọc sách một chút, rồi sau đó ngủ.
Nhìn như rất mệt, nhưng trên thực tế tựa như một số bình dân làm việc mệt nhọc một ngày, sau khi quen cũng sẽ cảm thấy bình thường. Đông Bá Tuyết Ưng còn có thể cảm giác được thương pháp của mình luôn luôn tiến bộ, thân thể không ngừng trở nên cường đại, chẳng những không mệt mỏi, thậm chí càng ngày càng hưởng thụ.
Thậm chí lúc luyện thương pháp còn mang theo mỉm cười, ngẫu nhiên còn có thể dừng lại nhíu mày suy nghĩ, hiển nhiên thật sự đắm chìm ở trong thương pháp ảo diệu... Điều này làm thương pháp của Đông Bá Tuyết Ưng lấy tốc độ kinh người tăng lên.
...
Mùa đông hai năm sau.
Tuyết lớn bay bay.
Một thiếu niên oai hùng đang cầm một cây trường thương màu đen, đang luyện đâm thương, giờ phút này một gã người hầu cầm khiên, trên khiên còn bọc da thú vải bông các thứ thật dày, tuy tỏ ra rất mập mạp, nhưng nếu không có chỗ da thú vải bông này bao bọc giảm bớt lực, những người hầu này căn bản không thể chống đỡ được.
Người hầu luôn né trái tránh phải, Đông Bá Tuyết Ưng lại đột nhiên ra thương, trường thương như rồng bơi, xoay tròn đâm ra mang theo một tia tiếng rít sắc bén, nháy mắt đã đâm vào trên khiên, người hầu cảm giác khiên truyền qua lực đạo toàn thân đều chấn động, cú đâm thương này còn được, bình thường lúc vụt bổ, uy lực còn mãnh liệt hơn.
“Chủ nhân, sao luôn tránh không thoát vậy.” Người hầu nam khỏe mạnh kia vẻ mặt đau khổ nói.
“Chỉ cần tránh được một lần, sẽ có một ngân tệ, các ngươi đều luyện cho tốt đi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, người hầu khác bên cạnh ai cũng thèm thuồng nhìn. Một ngân tệ bằng với một tháng thu nhập, ở trước kia ngẫu nhiên còn có người hầu có thể thành công né tránh, trước sau Đông Bá Tuyết Ưng cũng phát mấy trăm ngân tệ, nhưng về sau muốn lấy được một ngân tệ đã quá khó khăn.
“Thương pháp của ta, đã có mấy ngày chưa có tiến bộ rồi, phát lực cương mãnh này đã đến một bình cảnh.” Đông Bá Tuyết Ưng nói thầm, “Dựa theo Huyền Băng kỵ sĩ tiền bối ghi lại trong bí tịch, ta có phải nên bắt đầu luyện ‘Thu’ rồi hay không?”
Kình lực này, phải có thể phóng, có thể thu!
Bỗng——
“Chủ nhân, chủ nhân, không xong rồi không xong rồi.” Một thị nữ ngoài luyện võ trường xông vào, nàng hoang mang khẩn trương.
Đông Bá Tuyết Ưng bị gọi, trong lòng không khỏi run lên, lập tức nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Là Tông Lăng đại nhân, Tông Lăng đại nhân bị thương nặng.” Thị nữ vội nói, “Đầy máu.”
“Tông thúc!”
Đông Bá Tuyết Ưng kinh hãi. Hai năm qua việc lớn nhỏ trong lãnh địa đều là Tông thúc xử lý, nó mới có thể không chịu quấy nhiễu hoàn toàn đắm chìm ở trong thương pháp, “Tông thúc hiện tại ở đâu?”
“Ở chỗ ở riêng của Tông Lăng đại nhân, Đồng thống lĩnh cũng ở đó.” Thị nữ nói.
Đông Bá Tuyết Ưng buông trường thương lập tức hướng chỗ ở của Tông thúc chạy vội đi.
Trong phòng.
Trên giường, Tông Lăng đang nằm tựa ở trên giường, Đồng Tam ngồi ở trên ghế bên cạnh, hai người nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng ở ngoài phòng chạy vào.
“Tông thúc, thúc không sao chứ?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn kỹ, Tông thúc đã thay một thân áo bào trắng nõn, thoạt nhìn tựa như không có bất cứ thương thế nào, chỉ là sắc mặt tái nhợt.
Tông Lăng mỉm cười nói: “Thủ lĩnh Loan Đao minh quả thật lợi hại, lần này nếu không phải có luyện kim nội giáp hộ thân, chỉ sợ thật sự mất tiểu (tiểu mệnh: mạng nhỏ)... Khụ, khụ, khụ...” Nói xong liền bắt đầu ho khan, vội cầm một cái khăn tay bên cạnh bịt kín miệng, khăn tay màu trắng nhanh chóng biến thành màu đỏ, máu lan tràn ra trên khăn tay.
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn mà lòng run lên, hộc máu? Là nội thương?
“Tông thúc.” Đông Bá Tuyết Ưng vội ngồi đến bên giường.
“Không sao, chưa chết được.” Tông Lăng thả khăn tay ném tới trong chậu ở một bên, cười nói, “Chút vết thương đó tính là gì, năm đó ta và cha mẹ con còn có Đồng thúc ở ngoài mạo hiểm, nghiêm trọng hơn thế này nhiều cũng có rất nhiều lần.”
“Tuyết Ưng, con cứ yên tâm đi, loại thương thế trình độ này, lấy thể chất của Lục Tí Xà Ma một hai tháng là khôi phục.” Đồng Tam lại phi thường bình tĩnh, bọn họ năm đó đi ở bên rìa sinh tử, sớm đã quen rồi, “Đúng rồi, Tông Lăng, ngươi sao bị thương nặng như vậy? Ngươi ước chừng mang theo một doanh binh sĩ đi ra ngoài, chẳng lẽ thủ lĩnh Loan Đao minh lợi hại như vậy?”
“Là rất lợi hại, so với ta đoán trước còn lợi hại hơn, không hổ là đạo phỉ mạnh nhất cảnh nội Nghi Thủy.” Tông Lăng nói.
“Thủ lĩnh Loan Đao minh là ai, lai lịch thế nào?” Đông Bá Tuyết Ưng không hiểu ra sao.
“Cũng nên nói với con một chút về những chuyện này rồi.” Tông Lăng nói, “Về sau công việc của Tuyết Ưng lĩnh dù sao vẫn là cần giao cho con.”
Tông Lăng nhìn Đông Bá Tuyết Ưng: “Làm một lĩnh chủ, có được quyền khống chế đối với lãnh địa, nhưng cũng phải bảo vệ lãnh địa của mình, bảo hộ toàn bộ con dân trong lãnh địa! Một số đạo phỉ xâm nhập lãnh địa của ngươi, giết chóc cướp bóc, nhất định phải tiêu diệt bọn hắn!”
Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
“Lúc cha mẹ con còn, mẫu thân con là thiên giai pháp sư, có một pháp sư cường đại phối hợp, quân đội có thể phát huy thực lực mạnh hơn, hơn nữa Tuyết Ưng lĩnh chúng ta còn trang bị lượng lớn nỏ Phá Tinh, toàn bộ cảnh nội huyện Nghi Thủy không có đạo phỉ dám mạo phạm.” Tông Lăng nói, “Mà cha mẹ con bị bắt đi rồi, bọn đạo phỉ này chỉ sợ luôn luôn quan sát, bọn chúng cũng rất kiêng kị nỏ Phá Tinh.”
Đông Bá Tuyết Ưng rất rõ nỏ Phá Tinh nhà mình lợi hại, phụ thân bọn họ lúc trước trang bị năm trăm cây nỏ Phá Tinh!
Chỉ riêng những cây nỏ Phá Tinh này đã cần năm vạn kim tệ! Cái này cũng đủ để mua toàn bộ Tuyết Ưng lĩnh, cho nên ở toàn bộ huyện thành Nghi Thủy... Tuyết Ưng lĩnh Đông Bá gia tộc vẫn rất có danh tiếng.
“Tuyết Ưng lĩnh thuế thấp, con dân rất kính yêu lĩnh chủ! Những năm gần đây, con dân lãnh địa có cuộc sống không tệ, khiến không ít đạo phỉ thèm thuồng.” Tông Lăng nói, “Cha mẹ con bị bắt đi, bọn họ rục rịch, cuối cùng một bọn đạo phỉ cường đại nhất cả cảnh nội huyện Nghi Thủy—— Loan Đao minh, bắt đầu tiến vào trong lãnh địa chúng ta cướp bóc.”
“Ta nhận được tin tức, dẫn dắt một doanh ba trăm binh sĩ, người người cưỡi ngựa, mang theo nỏ Phá Tinh chạy qua, nhưng cũng đã có hơn năm trăm bình dân bị giết chết cướp bóc sạch sẽ.”
Đông Bá Tuyết Ưng nghe mà mắt cũng đỏ.
Chết hơn năm trăm người?
Cái này, cái này...
Bọn đạo phỉ chết tiệt này! Những bình dân kia nào có trêu chọc bọn hắn?
“Ta lúc ấy chạy qua truy tra tung tích đạo phỉ, ai ngờ minh chủ Loan Đao minh, cũng là vị thủ lĩnh Loan Đao minh tà ác ‘Cái Bân’ kia thế mà một mình một người trốn ở trong thôn bị tàn sát, đột nhiên hướng ta phát động đánh lén.” Tông Lăng cảm thán, “Lúc ấy chúng ta trở tay không kịp, ba trăm binh sĩ cũng có chút hỗn loạn, ta chỉ có thể ngăn cản hắn trước.”
“Thủ lĩnh Loan Đao minh ‘Cái Bân’, là một kỵ sĩ cấp Lưu Tinh! Ta quá khứ từng giao thủ cùng kỵ sĩ cấp Lưu Tinh, bình thường đều có thể ngăn cản một lát.” Tông Lăng cảm thán, “Nhưng Cái Bân này đao pháp quá nhanh, so với kỵ sĩ cấp Lưu Tinh bình thường còn nhanh hơn nhiều... Ta đoán hẳn là có một chút pháp môn đấu khí đặc thù.”