Đông Bá Tuyết Ưng cũng biết.
Luận thực lực, trong ba người phụ thân, Đồng thúc, Tông thúc, Tông thúc là mạnh nhất, hắn tuy cũng chỉ là Thiên giai kỵ sĩ, nhưng lại là vương tộc của Xà Nhân tộc! Là Lục Tí Xà Ma, lực lượng rất mạnh, mà khi chiến đấu hắn lại có thể sáu cánh tay đồng thời công kích, hơn nữa đuôi rắn tồn tại, khiến thân pháp của hắn càng thêm linh hoạt càng thêm thoăn thoắt... Cho nên mặc dù vượt giai chém giết cùng kỵ sĩ Lưu Tinh cũng có thể chống đỡ một chút thời gian.
“Đao pháp của ta nhanh, hắn nhanh hơn, không thể ngăn được hắn, bị hắn trước sau bổ ba đao! May mắn có luyện kim nội giáp hộ thân, bị chút nội thương, mà ba trăm binh sĩ kia ai cũng dùng nỏ Phá Tinh bắt đầu công kích, ép vị thủ lĩnh Loan Đao minh này chỉ có thể bỏ chạy, hắn còn bởi vậy bị chút vết thương nhẹ.” Tông Lăng cảm thán, “Hắn đao pháp nhanh, thân pháp cũng nhanh, khó trách có hung danh như vậy.”
Đông Bá Tuyết Ưng sợ hãi một lúc. Tông thúc bị bổ ba đao, nếu là vận khí kém chút, hoặc là thời gian chiến đấu dài thêm chút chỉ sợ phải mất cái mạng nhỏ!
“Tuyết Ưng, con cứ yên tâm.”
Bên cạnh, Đồng Tam thanh âm hùng hồn, “Toàn bộ huyện Nghi Thủy, tổng cộng cũng chỉ bốn Lưu Tinh kỵ sĩ và một đại pháp sư cấp Lưu Tinh! Trong đạo phỉ lại chỉ có một mình thủ lĩnh Loan Đao minh, lần này thủ lĩnh Loan Đao minh bị thương, kiến thức nỏ Phá Tinh lợi hại... Nhắm chừng sẽ không đến mạo hiểm nữa. Bởi vì lần tiếp theo chúng ta chuẩn bị sẽ càng thêm đầy đủ! Loan Đao minh này không dám tới đánh, đạo phỉ khác càng thêm không dám tới.”
“Vâng.” Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng thở ra.
“Cái Bân này thân là Lưu Tinh kỵ sĩ, làm gì không tốt, đi làm đạo phỉ?” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Hừ.” Đồng Tam hừ nhẹ một tiếng, “Tuyết Ưng, thế gian này cho dù một số cao thủ lợi hại, cũng thích không làm mà hưởng, thích cướp bóc! Cái Bân này nghe nói là vì tham lam giết chết một quý tộc đoạt bảo, cuối cùng bại lộ bị truy nã, mới dứt khoát trở thành đạo phỉ.”
Tông Lăng cũng nói: “Quá khứ thanh danh hắn đã không tốt, chỉ là trước sau không có ai bắt được thóp hắn! Làm ác nhiều rồi, chung quy sẽ có một ngày bại lộ, hắn cuối cùng bại lộ bị truy nã, nhưng hắn thực lực mạnh, lại trốn ở trong Hủy Diệt sơn mạch, còn dẫn theo một đám không sợ chết... Mới có thể kiêu ngạo đến nay. Thôi, đây không phải chuyện chúng ta cần phiền, chúng ta muốn quản cũng không quản được.”
Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
Là không quản được.
Trốn ở Hủy Diệt sơn mạch, một số thành vệ quân thành trì đế quốc cũng không muốn đi tấn công. Cần biết Hủy Diệt sơn mạch liên miên hơn mười vạn dặm, nối liền bốn hành tỉnh, là dãy núi lớn số một toàn bộ đế quốc, vô số ma thú đáng sợ sinh sống bên trong. Rất nhiều kẻ liều mạng nấp ở Hủy Diệt sơn mạch, đương nhiên là khu vực ngoài cùng của toàn bộ Hủy Diệt sơn mạch.
Sâu trong Hủy Diệt sơn mạch quá nguy hiểm.
“Hiện tại mặc kệ bọn chúng, chờ thực lực ta đủ, nhất định phải trừ bỏ khối u ác tính này.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nói.
“Đúng rồi, Tuyết Ưng, chuyện Trường Phong học viện con nghĩ xong chưa?” Tông Lăng bỗng nhiên nói.
“Tuyết Ưng!” Đồng Tam ở bên cũng vội vàng nói, “Trường Phong học viện này chính là học viện lớn số một toàn bộ An Dương hành tỉnh, cũng là thế lực cường đại nhất. Mạnh hơn Mặc Dương gia tộc của mẫu thân con nhiều! Viện trưởng Trường Phong học viện ‘Trường Phong kỵ sĩ’ Trì Khâu Bạch càng là người mạnh nhất toàn bộ hành tỉnh... Thực lực điều kiện của con hoàn toàn có nắm chắc tiến vào học viện này, hiện tại đã mùa đông, con nếu không báo danh thì sẽ muộn.”
“Mười tuổi là giới hạn cuối cùng, qua mười tuổi, Trường Phong học viện sẽ không thu nữa.” Tông Lăng cũng nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.
Đông Bá Tuyết Ưng trầm mặc.
Nó cũng từng suy tư rất lâu.
Trường Phong học viện, đối ngoại tuyển nhận thiếu niên không quá mười tuổi! Vì tuổi này tràn ngập khả năng bồi dưỡng, đặc biệt ở giai đoạn thân thể dậy thì... Là thời khắc tu hành mấu chốt nhất của kỵ sĩ, có một số dậy thì sớm, mười tuổi đã bắt đầu dây thì cao vọt lên, cho nên học viện đặt ra giới hạn ‘Mười tuổi’ này cũng không phải không có đạo lý.
Trường Phong học viện là thế lực mạnh nhất An Dương hành tỉnh! Viện trưởng là tồn tại cường đại nhất của một hành tỉnh!
Bồi dưỡng đệ tử học viện, đi vào là thiếu niên bình thường, tốt nghiệp đi ra thấp nhất cũng là Thiên giai kỵ sĩ! Có không ít có thể bước vào cấp Lưu Tinh, nhưng tương tự, khảo hạch nhập viện rất nghiêm khắc, đương nhiên lấy điều kiện thân thể cùng thương pháp của Đông Bá Tuyết Ưng là phi thường thoải mái.
“Con đã nghĩ rất lâu, đã có quyết định rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Hả?” Tông Lăng, Đồng Tam đều nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, đợi quyết định của nó.
Từ góc độ cảm tình mà nói bọn họ thật ra không muốn tách ra với Tuyết Ưng, dù sao Trường Phong học viện cách Tuyết Ưng lĩnh hơn ba vạn dặm, một khi tiến vào học viện thì phải luôn ở trong học viện, ở trong học viện bình thường đều hơn sáu năm thời gian, có một số thậm chí ở trong học viện mười mấy năm mới cho phép tốt nghiệp. Tách ra thời gian dài như vậy, bọn họ làm sao nỡ?
Hai lão nam nhân này đều chưa có con, hơn nữa cảm tình của bọn họ với vợ chồng Đông Bá Liệt đều rất sâu, ở trong lòng Đồng Tam, Mặc Dương Du là chủ nhân quan trọng nhất của hắn. Tông Lăng thật ra luôn có một tia tình cảm đối với Mặc Dương Du, chỉ là hiển nhiên một Lục Tí Xà Ma... Mặc Dương Du là không tiếp thụ được, đoàn mạo hiểm lúc trước, Mặc Dương Du cuối cùng ở chung với Đông Bá Liệt.
Về sau Mặc Dương Du mang thai, hai lão nam nhân này cũng rất vui vẻ! Cùng đi với nhau, Tuyết Ưng sinh ra, bọn họ nhìn Tuyết Ưng lớn lên! Thật ra từ đáy lòng, bọn họ đã đem Tuyết Ưng coi như con mình.
Thật sự cần tách ra thời gian dài? Bọn họ thật sự không nỡ.
Nhưng ‘Trường Phong học viện’ là nơi tốt nhất An Dương hành tỉnh, đối với sự trưởng thành của Đông Bá Tuyết Ưng có trợ giúp rất lớn.
“Con quyết định không đi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Vì sao?” Tông Lăng vội nói.
“Vì sao không đi, con muốn thành một kỵ sĩ cường đại, Trường Phong học viện là nơi tốt nhất, chúng ta muốn đi còn không đi được, chờ qua năm sau, con mười một tuổi, thì cũng không thể tiến vào nữa.” Đồng Tam cũng vội nói.
Kẻ yếu, là không có tiền đồ.
Đây là một thế giới của cường giả! Hào môn quý tộc đều có vũ lực cường đại.
“Con không nỡ bỏ Thạch Đầu?” Tông Lăng bỗng nhiên nói.
Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu nói: “Con quả thực không nỡ bỏ Thạch Đầu. Nó năm nay mới bốn tuổi, nó lại không thân với các thúc... Nó dính nhất chính là con, thậm chí đến bây giờ mỗi ngày đều là ngủ cùng con, Thạch Đầu hiện tại cũng đã không có ấn tượng gì đối với phụ thân mẫu thân, nó chỉ cần con người ca ca này, con không muốn thơ ấu của nó không có cha mẹ, ngay cả ca ca cũng không có!”
Tông Lăng, Đồng Tam trầm mặc, bọn họ quả thực cảm thụ được Tuyết Ưng trân trọng đối với đệ đệ.