Twilight: Cứu Rỗi

Chương 60: Chương 60: Cô gái mặc đồ Gothic




“Phải không?” Nolan lại rút một điếu thuốc, chuẩn bị lấy bật lửa thì điếu thuốc trong miệng bị giật mất.

Alec cho Nolan một cái nguýt dài, tiện tay nhét thuốc vào trong túi áo. Nolan trước kia từng bị nghiện thuốc lá nhưng dưới sự khuyên bảo kiểu đàn áp của Ella và Alec, anh từ bỏ. Thỉnh thoảng, anh vẫn hút một vài điếu mỗi khi phiền muộn.

“Giờ chúng ta phải làm sao? Em cảm giác Ella đang giấu diếm điều gì đó. Từ khi cậu ấy từ Thánh Viện trở ra…” Leila phiền muộn cào cào mái tóc.

“Tản ra. Hai đứa đi tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trong Thánh Viện. Anh với Alec càn đi xác minh một thứ.”

Điều Leila và Lambert không biết chính là trong sách Xám có dạy làm một loại chuông gió đặc biệt. Chuông gió này chỉ kêu lên để cảnh báo chủ nhân mỗi khi có kẻ lạ xuất hiện và anh nghi ngờ cái chuông gió gỗ đó chính là thứ trong sách Xám. Nhưng cả Nolan và Alec đều không chắc vì họ chưa từng chế tạo thứ này. Mỗi Pháp Sư đều có cảm ứng nhất định với khu vực mình đang đứng nên không cần loại chuông gió đó. Trừ khi, Pháp Sư đó yếu đến mức mất đi cảm ứng.

Hôm nay nhà Cullen hay chính xác hơn là Carlisle đón một vị khách bất ngờ.

Khi bọn trẻ đi học về, Esme đã đứng đợi ở cầu thang, yêu cầu tất cả chờ ở dưới.

“Esme!” Rose sốt ruột gọi to nhưng mắt lại liếc nhìn Edward vẫn đang thất thần.

Từ giờ ăn trưa đến giờ, Edwars cứ như là người đang ở không gian khác.

“Rose, hãy kiên nhẫn.”

“Nhưng. . .Rốt cuộc . . ai ở trên đó vậy?” Tuy nóng lòng vì việc của Ella và Edward nhưng Rose không khỏi tò mò về vị khách bí ẩn. Hầu hết bạn bè của Carlisle họ đều biết. Chưa bao giờ mà Carlisle làm như thế này cả!

“Bịch!” Alice đang đứng bên giá sách đột nhiên ngồi sụp xuống sàn. Hai mắt mở to, đảo liên tục, bàn tay run lẩy bẩy.

“Alice!” Jasper và người đầu tiên tiếp cận cô, vực cô đứng dậy. Alice nhắm chặt mắt, vùi mặt vào ngực Jasper.

“Không sao, không sao. Có anh ở đây.” Jasper đỡ Alice ngồi xuống ghế bành. Một tay vỗ lưng Alice, tay còn lại vòng qua eo cô.

Đến lúc này ngay cả Edward cũng đã ra khỏi thế giới riêng của mình mà nhìn sang cô em gái yêu quý.

“Cộc. . .cộc . .” Tiếng giày cao gót va chạm với cầu thang ghỗ vang lên. Có người đang đi xuống và hiển nhiên không phải là Carlisle!

Tất cả tạm quên Alice mà mười hai con mắt đều hường về phía cầu thang. Thứ đầu tiên xuất hiện là đôi giày cao gót màu đen đính đinh tán, sau đó là chiếc váy theo kiểu gothic cũng màu đen nốt và tiếp theo là . . .một cái mũ có màng ren che khuất nửa khuôn mặt. Một tay cô ta cầm chiếc túi giấy cũ đã úa vàng, tay còn lại cầm ô.

Đó là một cô gái mang theo hơi thở u uất và trầm lặng. Cứ nhìn bộ trang phục đen từ đầu đến chân đó, ngay cả đến mái tóc được búi cao cũng có màu đen. Sự tương phản rõ rệt giữa vải đen và làn da trắng sứ của cô ta quả là kích thích thị giác. Tuy nhiên cả năm người đều không nhìn rõ mặt cô ta bởi chiếc mũ ren đen tuyền đó.

Cô ta đi đến chỗ Esme, dùng bàn tay bao bởi găng lụa đen nắm lấy ta bà rồi lập tức buông ra. Sau đó cô ta cứ cúi đầu đi thẳng.

Điều bất ngờ là Alice bất ngờ giãy khỏi Jasper, chạy đến trước mặt cô gái bí ẩn. Môi Alice mấp máy như đang muốn nói gì đó nhưng không phát ra được thành lời.

Cô ta dừng lại một chút rồi lại vòng qua Alice rồi đi tiếp nhưng vì cứ cúi đầu nên va phải Edward.

Edward nghĩ mình đã ngửi được hương thơm thoang thoảng khi cô gái kia va phải mình nhưng anh không chắc vì ngay lập tức cô ta đã lùi lại. Khẽ gật nhẹ đầu thay một lời xin lỗi, anh đoán vậy, cô gái đó bung ô rồi rời đi.

“Alice! Có chuyện gì vậy? Em biết cô gái đó sao?” Rose hỏi, cả Jasper và Emmett cũng nhìn về bên này. Edward thì vẫn đờ người nhìn ra cửa.

Alice ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt Esme. Bà lắc đầu. Cô không trả lời mà lặng lẽ lên cầu thang về phòng.

“Rốt cuộc tất cả chuyện này là sao?” Rose bực bội. Emmett ngồi cạnh ôm cô. Jasper đã sớm đuổi theo Alice.

Esme không có cách nào cho Rose đáp án, đành rời đi. Edward đứng cạnh cửa sổ, mắt vẫn nhìn ra bên ngoài nhưng phủ một tầng sương, không ai biết anh nghĩ gì. Edward biết Rose sẽ không có câu trả lời. Không phải anh đọc suy nghĩ của Alice hay Esme, không biết từ bao giờ anh đã bỏ thói quen đó.

Mà ở góc mà tất cả không nhìn thấy, chỉ có anh và Alice biết, trong vài giây dừng lại, cô gái đó đã đặt ngón tay lên môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.