Một căn phòng
treo đầy những bức chân dung, có bức bị phủ bụi, có những bức lại sạch
sẽ. Nam nữ đều có, điểm chung duy nhất của tất cả bọn họ là đều mặc
chiếc áo choàng màu đen, trên ngực áo thêu hoạ tiết tạo thành chữ V.
Ngay chính giữa căn phòng là một khung ảnh có kích thước to hơn những
bức tranh khác. Khung tranh được làm bằng gỗ thông đen tuyền. Người được vẽ là một cô gái rất trẻ. Khác với những bức tranh khác, đằng sau cô
gái không phải là nền đen mà là khung cảnh rừng cây âm u trơ trọi. Mái
tóc màu mạch nha ngọt ngào xoăn nhẹ được vắt hững hờ ở trên vai. Phía
trước bức tranh là một người đàn ông tóc đen vuốt ngược ra đằng sau.
Người đàn ông ngắm nhìn bức tranh như nhìn một tác phẩm để đời.
Từ khi trở về từ cuộc viếng thăm gia đình Cullen, Aro thường nhốt mình
trong căn phòng này. Nơi lưu giữ bức chân dung của các thành viên trong
Đội Cận Vệ. Bất cứ ma cà rồng nào cũng phải được vẽ chân dung.
“Cộc cộc” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Aro lên tiếng nhưng tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi bức tranh.
Là Jane. Cô ta bước vào với tấm thiệp trên tay. “Lambert Prince gửi thiệp tới.”
Aro nhận tấm thiệp. Jane liếc mắt sang bức chân dung rồi quay đầu qua chỗ khác.
“Lambert Prince sẽ tới đây trong hai ngày nữa. Hãy chuẩn bị đi.” Jane cầm tấm thiệp rồi đi ra ngoài.
“Jane, chị sao thế?” Alec đứng chờ ở bên ngoài thấy tâm trạng của chị
mình thay đổi. Từ cái ngày trở về, tâm trạng của Jane rất tệ. Mãi mới
nguôi ngoai được một chút, giờ lại…
“Ngài Aro lại vào căn phòng này. Ngài ấy lại nhìn bức tranh đó!” Jane
nghiến răng. Chẳng lẽ bọn họ không đủ sao? Năng lực cả bọn họ chưa đủ
khiến Aro hài lòng hay sao? Cô hận. Tại sao bao nhiêu thế kỷ qua, cô vẫn không thể vượt qua cái bóng mà ả ta lưu lại? Kẻ có lỗi là ả nhưng mỗi
cần gặp nhau, cô lại chùn bước.
Alec thở dài. Cậu không ngờ chị mình lại hận nhiều như thế.
***
Hai ngày sau…
Một chiếc Lamborgini màu trắng đỗ xịch trước lâu đài cổ trong thành
Volterra. Đằng sau nó là ba chiếc Benz màu đen cũng dừng lại. Cửa xe mở
ra, những người đàn ông mặc đồ đen bước xuống trong đó có một người
nhanh chóng tiến lại mở cửa sau chiếc xe trắng. Lambert trong bộ âu phục Armani ưa thích như một vị hoàng tử xuất hiện rồi tiêu sái đi vào bên
trong lâu đài. Người dẫn đường đưa họ đi xuyên qua dãy hành lang dài,
qua sảnh rồi đi sâu xuống phía dưới. Trên đường, họ còn đụng mặt vài
toán khách tham quan.
Khoảng mười phút sau, bọn họ mới tới Đại Sảnh chính. Cửa vừa mới mở ra
đã nghe thấy giọng cao vút của Aro. “Chào mừng! Ngài Prince thân mến.”
Lambert cũng đáp lại theo phép lịch sự. “Chào ông, Aro, Marcus và Caius.”
Cùng lúc đó, cách Vollterra 500m, Ella, Edward, Carlisle, Alice và
Emmett đứng trước một cách cửa đá được giấu tỉ mỉ trong đống dây leo.
Ella trông khác hẳn khi mặc đồ đen, nó khiến cô có vẻ nghiêm túc hơn.
Quần đen, bốt đen, áo khoác ngoài lẫn áo trong đều có màu đen. Có điều
hình như chiếc áo hơi lớn đối với thân hình mảnh mai của Ella. Cô rút từ trong người ra đôi găng ty rồi bắt đầu sờ lần sờ mò cánh cửa. Chỉ nghe
‘cạnh’ một tiếng, cửa đá mở ra để lộ lối đi tối thui. Vì thị giác của ma cà rồng rất tốt nên họ không cần đốt đuốc cũng có thể thấy mạng nhện
giăng khắp mọi nơi.
Cả nhà Cullen vẻ mặt kinh dị nhìn vào bên trong. Carlisle là bác sĩ, tất nhiên không thể chịu nổi những nơi như vậy.
“Mọi người mong chờ gì từ cái đường hầm bí mật bị bỏ hoang hàng thập kỷ
này chứ!” Ella phẩy phẩy tay, tiện thể đẩy Edward lên phía trước. “Đếm
đến 3 thì cùng vào nhé!.” (Băng : Thực ra thì Ella nhà ta cũng sợ bẩn …)
“Một…hai…ba!” Không ai nhúc nhích kể cả kẻ vừa hô hào rất hưng phấn.
“….” Ella lặng lẽ rút từ trong đôi bốt ra một cây gậy bằng bạc, phần
đỉnh là một viên ruby to cỡ quả trứng gà. Viên ruby dần toả ra ánh sáng
đỏ mê người. Ella cầm cây gậy vẽ trên không khí một hình vẽ kỳ quái rồi
lùi lại.
“Lửa.” Edward mấp máy môi nhưng không phát ra thanh âm. Chữ Rune này
không giống với chữ Rune mà anh từng nhìn thấy trong cuốn Cổ Ngữ mượn từ Alec. Nhưng Edward chắc chắn một phần của chữ Rune kia chứa yếu tố Lửa.
Cùng lúc đó, ngọn lửa mạnh mẽ bắt nguồn từ chữ Rune đốt cháy xuyên suốt
đường hầm. Khi lửa tắt, mọi thứ sinh vật ở bên trong bị đốt sạch.
Ella vỗ vai Edward, khoé môi nhướn lên. “Có cố gắng!” Dứt lời cô đi thẳng vào bên trong.
Mặc dù được khích lệ nhưng Edward không hề thấy vui một chút nào. Anh
không thích một Ella thông minh và mạnh mẽ như vậy. Anh không thích cảm
giác cô sẽ tuột khỏi tầm tay bất cứ lúc nào.
“Ella như một áng mây, con bé thích tự do. Nó chẳng bao giờ dừng chân
quá lâu ở một chỗ.” Alec mấy ngày trước đã nói với Edward như vậy. “Cậu
có đủ tự tin để bắt được áng mây đó không?”