Twilight: Cứu Rỗi

Chương 50: Chương 50: Một đổi một




Từ cửa sổ phòng mình Bella có thể thấy chiếc Volvo màu bạc đỗ ở dưới sân. Cô đã chuyển về nhà cũ của Charlie được một tuần và bắt đầu quen dần với việc sống ở đây. Bella đột nhiên cảm thấy thời gian như đang quay ngược lại. Trở về thời điểm khi cô còn là con người, đi bố Charlie còn sống. Mỗi buổi sáng cô đi xuống phòng bếp, sẽ nghe được tiếng lách cách quen thuộc, ba Charlie sẽ mỉm cười với cô và nói. “Chào buổi sáng, con gái.”

Cô cũng sẽ đáp lại và cùng ăn sáng với ông. Sau đó, Charlie sẽ tạm biệt cô để đến sở cảnh sát còn cô sẽ ở nhà đợi Edward đến đón.

Nghe tiếng chuông, cô sẽ ra mở cửa và nhìn thấy anh với nụ cười ấp ám trên môi. Cô cũng sẽ mỉm cười. Anh sẽ dẫn cô đến cánh đồng hoa của hai người. Cô sẽ đọc sách còn anh thì nghịch tóc cô. Tất cả thật tuyệt vời cho tới khi Bella nhìn vào mình ở trong gương. Thân hình đầy đặn với làn da trắng sứ và đôi mắt đỏ lòm. Sự thật phũ phàng khiến cô muốn đập nát tấm gương. Cô không biết. Cô từng nghĩ đây là điều mà mình hằng mong muốn. Trở thành ma cà rồng, có cuộc sống bất tử, hạnh phúc mãi mãi bên tình yêu của đời mình. Nhưng giờ đây, khi hai trong ba ước nguyện đó đã hoàn thành, cô lại không cảm thấy thỏa mãn chút nào mà thay vào đó là sự hoang mang.

Có tiếng gõ cửa và Bella đi xuống cầu thang, qua phòng khách, mở cửa.

“Buổi sáng tốt lành, Bella!” Edward mỉm cười. Hôm nay anh trông thật khác. Tóc anh ngắn hơn và đen hơn. Anh mặc áo mi trắng và quần jean xanh. Trên tay anh là bó hoa cẩm tú xinh đẹp.

“Chào buổi sáng, Edward.” Cô cố cười. Bước ra khỏi nhà và theo Edward ra xe.

“Bella, em trông đẹp lắm.” Edward khen trong lúc mở cửa xe.

Nụ cười trên môi Bella nhạt đi. Cô đang mặc một chiếc váy ngắn màu xanh navy, nó khiến cô trông rực rỡ và tươi tắn hẳn lên so với tủ đồ toàn màu tối trước kia.

“Nhưng không giống em mọi khi chút nào. Ừm..ý anh là…em lúc nào trông cũng đẹp….ừm..anh tưởng em thích áo phông với quần jean hơn…”

“Thỉnh thoảng em cũng thích thay đổi một chút….” Bella trả lời.

Không khí trong xe rơi vào tình trạng bế tắc. Edward tập trung lái xe còn Bella nhìn ra cửa sổ.

***

Ella sững sờ nhìn người đang ở trước mắt, môi mấp máy ba chữ. “Không thể nào…”

Người giống Edward dựa vào tường, mỉm cười với cô. Đầu óc Ella trống rỗng. Không thể nào! Chuyện này không thể xẩy ra, rõ ràng cô đã…

“Ella yêu quý, cuối cùng tôi cũng đợi được em.” Anh nói bằng chất giọng trầm ấm, giống như một ly ca cao nóng trong ngày đông, khiến tâm tình người nghe dễ chịu hẳn. Anh sải bước đến lại gần cô, theo cái kiểu mà bất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng phải hét lên vì ngưỡng mộ. Anh cúi xuống, đưa tay chạm vào những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô rồi vén chúng ra sau tai. Mặt hai người gần tới nỗi cô có thể cảm thấy hơi thở nóng bỏng của anh chạm vào gò má.

Cô nhắm mắt, vòng tay qua cổ anh. Cô nghe tiếng anh khẽ cười nhưng tiếng cười đó nhanh chóng biến thành tiếng rên rỉ đau đớn. Ella mở mắt, để lộ sự sắc bén không nên có. Cô cười quỷ dị rồi rút dao găm ra, máu nhộm đỏ cả chiếc áo sơ mi mà anh đang mặc.

“Em! Em..” Anh ta đổ gục xuống sàn. Làn da trắng chuyển sang màu xanh, khuôn mặt cũng bị vặn vẹo. Cái xác nhanh chóng biến về hình dạng vốn có của nó.

“Làm phiền ngươi, xuống địa ngục mà đợi!” Ella túm lấy vạt áo của sinh vật kia, lau đi vết máu trên lưỡi dao rồi dắt bên hông, kéo áo xuống để che đi.

Cô bước qua cái xác, tiếp tục đi về phía trước. Sau khi hai ngời mở được bức tường kia, bên trong xuất hiện hai lối đi. Ella và Alec đành chia nhau mỗi người đi một hướng, Ella chọn lối đi bên phải còn Alec đi đường bên trái. Lúc đó cả hai người họ đều không biết, hai con đường đó, một là cửa ra, một là cửa chết.

***

Lambert bế Leila, dễ dàng qua được những đợt tuần tra nhờ cảnh báo của Nolan. Hai người vòng vèo hết mười phút, cuối cùng phát hiện một đường hầm thoát hiểm. Khi đặt chân lên mặt đất, Lambert cũng chẳng biết hai người họ đang ở chỗ nào, xung quanh hoang vắng, toàn cây với cây giống như là một khu đất bị bỏ hoang vậy.

“Xoạt!”

“Ai đó?” Lambert cảnh giác nhìn xung quanh, dần lui về phía sau. Tình hình bây giờ không có lợi cho anh. Leila không thể gắng gượng lâu hơn được nữa, cô sẽ chết và bằng bất cứ giá nào, anh cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra!

“Bình tĩnh, là tôi. Alec.” Alec bước ra từ lùm cây gần đó, trên người rải rác vết thương. Trên cánh tay cậu có một vết chém dài, máu chảy ngoằn ngèo, dọc theo cánh tay, nhỏ tong tong xuống mặt đất. “Mau đưa cô ấy lại đây.”

Leila nằm trong vòng tay Lambert đã sớm ngửi thấy mùi máu và bắt đầu ngọ nguậy muốn lao lên rồi. Ngặt nỗi bị vòng tay thép của Lambert giữ lại, giờ được thả tự do, cô lao nhanh về phía Alec. Đầu tiên là liếm sạch chỗ máu dọc cánh tay, sau đó cô kề miệng lên chỗ vết thương và hút. Sắc mặt Alec càng trở nên tái xanh thì thần trí của Leila càng rõ ràng.

“Xin lỗi.” Leila đứng lên một cách vững vàng, dùng tay lau máu ở khóe môi.

“Không sao.” Alec rút bút phép giấu ở trong người, chữa lành vết chém cùng vô số vết thương khác trên người.

“Ella, cô…ấy…Ella. Cô ấy đâu rồi!?” Leila hoang mang hỏi hai người, vội vàng nhìn quanh quất như chờ đợi Ella sẽ nhảy ra từ chỗ nào đó cười cười bảo cô đã quá lo nghĩ rồi. Nhưng không, xung quanh vắng lặng, âm thanh duy nhất là tiếng lá cây va vào nhau xào xạc.

“Alec, Eleanor đâu? Tôi tưởng hai người đi cũng nhau.” Lambert nhíu mày.

“Con bé ở bên trong.” Alec cúi đầu nhét bút phép lại chỗ cũ khiến hai người không nhìn được vẻ mặt của cậu. “Một người đi thì phải có một người thế chỗ.”

“Ý cậu là gì? Nói rõ ra xem nào!”

“Đúng vậy, anh nói đi. Tại sao Ella không ra cùng với anh?!”

“Bởi vì! Chết tiệt! Cậu nghĩ tại sao có thể cứu Leila trở ra dễ dàng như vậy? Cậu có bao giờ nghĩ cái đồ đằng sao năm cánh đó có thể giữ cô ấy trong suốt mấy ngày liền sao? Tất nhiên là KHÔNG! Nó có thể làm như vậy vì nó được tiếp thêm năng lượng và. Ôi trời đất thánh thần! Đó là trận pháp đồ đằng song sinh cậu hiểu không?!” Alec quát to như muốn trút hết bao nhiêu giận dữ ở bên trong ra ngoài. Giận dữ vì chuyện này lại xảy ra một lần nữa, giận dữ vì dù biết là bẫy nhưng vẫn phải bước vào và giận dữ dù biết sẽ chẳng có đường ra nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn người mà mình yêu thương tiến vào. Alec ngồi bệt xuống mặt đất, dựa lưng vào thân cây, lấy hai tay che mặt. “Chúng tôi phát hiện có một pháp trận sao năm cánh khác được dựng lên ở bên trong và đoán ra ngay ý đồ của Giáo Hội. Bọn họ muốn một đổi một. Ella đổi lấy Leila.”

“Vậy thì chúng ta sẽ vào lại đó và cứu cậu ấy ra!” Leila nức nở.

Alec cười dài. “Không kịp đâu. Có lẽ bây giờ bên trong đã được giăng tầng tầng lớp lớp bẫy rập rồi.”

“Giống như năm đó..” Lambert thì thào.

“Phải. Giống như năm ấy….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.