Edward ngẩng đầu lên khỏi quyển
sách, mắt nhìn về phía cửa sổ. Mặt trời bắt đầu ló rạng và bên ngoài bắt đầu hửng sáng. “Chắc giờ này Ella còn chưa dậy đâu nhỉ?” Edward tự hỏi
trong khi trả quyển sách về lại chỗ cũ. Edward lại đi dọc hành lang tầng hai, dừng lại trước bức tranh của Ella. Nolan đã từng nói rằng đây là
tác phẩm của Ralph Grace. Anh lại nhớ về những lời của Aro, liệu có bao
nhiêu phần trăm là sự thật? Đi xuống cầu thang, Edward nghe thấy tiếng
động phát ra từ trong phòng bếp. Là Alec.
“Chào buổi sáng.” Edward lên tiếng.
“Ồ, chào buổi sáng, Edward.” Alec quay đầu lại và nở nụ cười quen thuộc. Tay anh nhấc cái chảo lên và múc miếng trứng nóng hổi ra đĩa.
“Anh có vẻ rất thành thạo việc này nhỉ?” Edward kéo ghế và ngồi xuống.
“À, tại cậu không biết đấy thôi. Hai cái người kia thuộc dạng ăn uống
khó tính đã thế lại còn mỗi người một kiểu. Nolan thì thích trứng xúc
xích với bánh mì và cà phê cho bữa sáng trong khi súp kem nấm và trà Anh hợp khẩu vị của Ella hơn.” Alec vừa kể vừa mở tủ lạnh lấy nguyên liệu.
Anh bỏ vài muỗng bột cà phê vào máy rồi nhấn nút.
Tiếng bước chân từ trên cầu thang vọng xuống, Nolan xuất hiện với vẻ
bảnh bao như mọi ngày. Anh mon men lại gần Alec, hít hà mùi thơm của
bánh mì mới nướng. Nolan đứng sau Alec, nhòm qua vai anh nhìn vào nồi
súp với vẻ ghét bỏ. “Sở thích ăn uống quái đản!” Anh cảm thán. “Chào
buổi sáng, Alec.”
“Chào buổi sáng.” Alec mỉm cười. “Cô em của chúng ta vốn là quái đản từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài anh không biết hả?”
Nolan cười khan rồi ngồi xuống cạnh Edward. “Chào buổi sáng, Edward.”
“Chào buổi sáng, Nolan.” Edward đáp lại. Giờ thì chỉ còn Lambert và Ella chưa có mặt. Gia đình Cullen đã về Fork từ tối hôm qua và chỉ để Edward ở lại. Hôm qua sau khi rời khỏi phòng của Ella, anh gặp các thành viên
trong gia đình. Nolan dường như đã nói chuyện với họ trước đó và họ nói
với anh là sẽ về Fork. Edward hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của
Carlisle nên không hỏi nhiều.
Có tiếng bước chân và chưa đầy năm giây sau Lambert xuất hiện với quần
áo thẳng thớm và mái tóc không thể nào hoàn hảo hơn. Giờ thì Edward hiểu tại sao Alec bảo Ella không và sẽ không bao giờ yêu Lambert rồi. Anh ta quá kiểu cách, quá hoa mĩ và quá soi mói. Toàn những tính từ mà Ella
không thích. (Băng : Vâng, hẳn là thế =]])
“Chào buổi sáng, Eleanor đâu?” Lambert kéo ghế một cách ưu nhã rồi ngồi xuống.
“Này, người ngoài không biết còn tưởng cậu có ý đồ gì với em gái tôi
đó.” Nolan châm chọc. Lúc này tiếng ‘bíp bíp’ vang lên, Nolan đừng dậy
đi lấy cà phê.
“Vậy thì đầu óc kẻ đó chắc chắn có vấn đề rồi.” Lambert cười khẩy. Tiếng dép loẹt xoẹt từ cầu thang vọng xuống, Ella vừa ngáp vừa tiến vào phòng bếp. “Chào buổi sáng.”
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ren cổ điển dài đến đầu gối với găng tay
đen. Tóc cô uốn xoăn thành từng lọn gợn sóng mềm mại. Trang trí trên tóc chính là một cái mũ nhỏ đính đá đội nghiêng sang một bên. Trông cô
chẳng khác gì một vị tiểu thư đài các của một gia đình quý tộc nào đó ở
thế kỷ mười chín.
Cả phòng ăn ai cũng sửng sốt trừ Lambert vì vốn dĩ anh đã quen với kiểu
ăn mặc thất thường này rồi. Nolan đưa miếng bánh mì đến miệng mà quên cả việc cắn. Alec vốn đang cầm một cái thìa to, định múc một ít súp đổ vào bát thì đờ người. Edward ngây ra, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy
hình ảnh này rất quen thuộc. Hình như anh đã nhìn thấy ở đâu rồi.
“El…Ella? Sao em lại mặc đồ kiểu này.” Alec hỏi, giọng nói mang theo chút run rẩy khó nhận ra.
“Em có việc phải đi ra ngoài một lát. Bữa sáng cứ để trong tủ lạnh cho
em.” Cô nhanh chóng đi ra phòng khách lấy đôi giầy cao gót. Mọi người
còn chưa hiểu được điều gì xảy ra thì Ella đã biến mất trong pháp trận
dịch chuyển.
“Alec, chúng ta cần nói chuyện.” Nolan nhanh chóng hoàn thành bữa sáng
và kéo Alec vào phòng làm việc bỏ lại Edward và Lambert. Sau khi ếm một
vài bùa chú cách âm, hai người mới yên tâm thảo luận.
“Tại sao con bé lại mặc mấy thứ đó chứ? Hơn một trăm năm nay nó có mặc kiểu thế đâu?” Nolan đi lại quanh phòng.
“Anh có nghĩ là phong ấn đang yếu đi hay không?” Alec gợi ý. “Từ khi đi Volterra về, em thấy con bé lạ lắm.”
“Vậy sao?” Nolan nhíu mày. “Em cảm thấy lạ ở điểm nào?”
“Em cảm giác, cảm giác không khí bao quanh Ella đã thay đổi. Ngay cả ánh mắt cũng thế.” Alec nhớ lại. “Ánh mắt con bé giống như trước khi bị
chúng ta phong ấn.”
“Ý em là, trí nhớ của con bé đã trở lại?” Nolan ngồi phịch xuống ngay cạnh Alec, hai tay day day thái dương.
***
Nghĩa trang Lorren, Illinois, Chicago. Một thiếu nữ ăn mặc kỳ quái đứng
trước một ngôi mộ trong khu Violet. Khu Violet toàn là những ngôi mộ có
từ rất lâu rồi vì vậy nó là khu xưa nhất của nghĩa trang Lorren vốn đã
tồn tại từ lâu. Thiếu nữ vuốt ve tấm bia, bàn tay đeo găng đen nhẹ lướt
qua dòng chữ khắc bên trên.
Edward Anthony Masen
1901 – 1918.