Twilight: Cứu Rỗi

Chương 45: Chương 45: Tạm biệt, Edward




Ella trở lại. Cô mệt mỏi đi vào nhà bếp. Trên bàn, mín súp kem nấm của cô vẫn nóng hổi do bùa giữ ấm. Alec, cô mỉm cười, anh vẫn luôn chu đáo như vậy. Cô đi về phía tủ bếp, lấy một hộp trà Anh. Chẳng bao lâu, cô đã yên vị trên ghế với súp và ly trà Anh bốc khói trắng mờ. Cô thong thả hoàn thành bữa sáng. Khi cô chuẩn bị lên tầng trên, nụ cười nhẹ lại xuất hiện sau vài trăm năm.

Cốc cốc. Tiếng gõ cửa đánh thức Edward đang mải suy nghĩ. Anh buông quyển sách, chỉnh lại tư thế. “Mời vào.”

Cô mở cửa và vào trong. Anh mỉm cười khi nhìn thấy cô, tâm trạng tốt hẳn lên.

“Em muốn nói chuyện này với anh.” Cô nói, nhỏ nhẹ và dịu dàng.

Anh sửng sốt. Cô lại thay đổi cách nói chuyện rồi! Lần này lại là chuyện gì nữa đây?

“Em yêu anh, Edward.” Cô mỉm cười vào thẳng vấn đề. Cô yêu anh, Edward. Dù anh là Edward Cullen hay là Edward Masen thì Eleanor Grace vẫn chỉ là Eleanor Grace. Mà cô ta lại yêu cả hai người đó.

Anh không lên tiếng. Cô vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Bất chợt, cô bị đẩy mạnh xuống thảm, môi bị bịt kín. Một tay anh giữ gáy cô, một tay vòng qua thắt lưng. Cô như bị giam, không hề có đường thoát. Môi của anh thật lạnh lẽo nhưng môi của cô lại mềm mại như cánh hoa. Anh cảm nhận được tất cả các tế bào trong cơ thể kêu gào. Bản năng mách bảo phải giữ người trước mặt này lại. Sự thỏa mãn khi nghe lời yêu khiến anh biến thành một cậu thanh niên tuổi 17 lần đầu được biết tư vị của tình yêu mà được đáp lại. Nó khiến con người có cảm giác thỏa mãn và trong lòng ngọt ngào như vị của kẹo mạch nha. Nụ hôn kéo dài khoảng hai phút thì cô vươn tay đẩy vai anh. Hai người tách ra, cô thở dốc. Khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi hồng nhuận hé mở, đôi mắt nâu mờ đi nhe bị che phủ bởi một làn sương mỏng. Sau khi lấy lại được nhịp thở bình thường, cô áp tay lên má anh, hỏi. “Vậy anh có yêu em không? Hãy nghĩ kỹ trước khi trả lời.”

“Anh không thể yêu em như cái cách mà anh yêu Bella. Cô ấy giống như ma túy vậy, ngọt ngào và độc hại. Nhưng anh cũng không thể yêu cô ấy giống như anh yêu em. Anh có thể chết vì cô ấy nhưng không thể tồn tại nếu thiếu em!”

Cô mỉm cười. “Tất nhiên là anh có thể tồn tại rồi Edward….Vì anh không yêu em!”

“Không, anh yêu em. Người anh yêu chính là em!” Anh khẳng định. Tại sao cô lại nghĩ anh không yêu cô?

“Nhìn vào mắt em, Edward.” Cô nhìn sâu vào mắt anh và chậm rãi lặp lại. “Người anh yêu là Bella, Isabella Swan!”

Đôi mắt cô…khác với bình thường. Những tia sáng. xanh lục lấp lánh và màu vàng bắt đầu dồn màu nâu vào một góc khiến nó trông thật quái dị. Cô đang cố làm gì đó với phép thuật của Pháp Sư. Anh nhớ Nolan đã từng kể về đồng tử mắt mèo lần đầu tiên họ gặp mặt. Anh muốn quay đầu đi, muốn tránh né không nhìn vào mắt cô nhưng anh lại không thể động đậy!

“Không! Không phải vậy! Tôi không yêu cô ấy!” Edward muốn thốt ra như vậy nhưng một giọng nói cứ văng vẳng trong đầu anh. “Bella! Người anh yêu là Isabella Swan! Không phải Eleanor Grace! Cô ấy chẳng là gì trong cuộc đời anh cả!” Anh phản bác. “Không! Eleanor là người tôi yêu!” Dần dần, giọng nói kia càng lúc càng rõ, nó chiếm cứ mọi suy nghĩ trong đầu anh. “Tôi yêu…yêu…yêu…Bella..Người tôi yêu là Bella, Isabella Swan.” Edward vô thức thì thầm “Tôi yêu Bella, Isabella Swan.” rồi đổ gục trên người Ella. Cô vòng tay ôm lấy đầu anh, khẽ đặt một nụ hôn trên đó. Cô thì thầm mà nghe như thở dài. “Tạm biệt, Edward.” Giọt nước mắt từ khóe mắt lăn dài, vỡ tan.

***

Forks, biệt thự trong rừng.

Alice, Rose nằm dài trên ghế sopha xem một tv series mượn của Ella. Ban đầu, họ bị Ella lôi kéo nhưng chỉ sau vài phút hai người đều không thể dời mắt khỏi màn hình. Để họ chịu trở về, Ella đã phải ngoan ngoãn dâng ra đĩa phim yêu quý của mình.

Emmett cùng Jasper vừa đi săn trở về. Tuy ở New York cũng có quán bar dành cho ma cà rồng nhưng họ lại hưởng thụ cảm giác thích thú khi săn mồi.

Carlisle tranh thủ ghé qua bệnh viện kiểm tra mọi việc và đến trường học kéo dài đơn xin nghỉ phép cho bọn trẻ.

Ông cũng tranh thủ hỏi về vị Giáo Sư chỉ dạy một tiết rồi xin nghỉ phép. (Ella đấy ạ ^^)

“À, cô ấy bị ốm vì thay đổi khí hậu đột ngột. Cô ấy còn giới thiệu một người bạn cũng là Giáo Sư nghiên cứu về Lịch Sẻ đến dạy thay.” Cô giáo vụ vui vẻ trả lời. Lúc nhắc tới vị Giáo Sư mới còn đỏ mặt.

“Ồ..vậy sao…” Lý do sứt sẹo như vậy mà họ cũng tin? Carlisle cố giữ cơ mặt ở trạng thái bình thường.

Carlisle đang lái xe thì nhận được điện thoại từ Alice. “Ta nghe đây. Có chuyện gì vậy, Alice?”

“Car…Carlisle…Edward…Edward anh ấy…” Giọng nói hoảng hốt của Alice truyền đến tai Carlisle qua thiết bị công nghệ.

“Con hãy bình tĩnh lại đi Alice.” Carlisle cố gắng trấn an Alice. “Alice? Alice?”

“Carlisle, là con.” Tiếng của Rose. “Bố hãy mau trở về đi, Edward gặp chuyện rồi.”

Carlisle cúp máy, đạp chân ga. Chiếc xe lao vụt đi. Ông nhanh chóng tạt qua trại trẻ mồ côi để đón Esme rồi cả hai cùng trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.