Twilight: Cứu Rỗi

Chương 53: Chương 53: Tự do




Cả căn phòng rộng lớn là vậy mà chỉ văng vẳng toàn tiếng mài dao. Con dao găm ngọn hoắt được mài sáng bóng kết hợp cùng nụ cười vặn vẹo của ông già khiến Ella rợn cả tóc gáy. Cảm tưởng như cô là nhân vật sắp bị tế sống trong một bộ phim kinh dị mà kẻ sát nhân mang tâm lý biến thái vặn vẹo.

Ella theo bản năng giãy dụa. Nụ cười trên khóe môi ông già kia càng sâu. “Cô không cần phí công la hét hay giãy dụa. Đất ở đây đều thấm đẫm nước Thánh. Trận pháp này chỉ có thể phá từ bên ngoài. Với lại căn phòng này, hoàn toàn cách âm.”

Ella cười khẩy. “Vậy ông định qua đây bằng cách nào?”

“Hà hà, cô Grace, cô thắc mắc nhiều quá, không tốt, chậc chậc, không tốt.” Ông già còn lắc lắc ngón tay.

Khóe môi cô giật giật. Ông ta tưởng đang nói chuyện với con nít đấy à?

“Nhưng dù sao cô cũng sắp chết, ta có thể tiết lộ với cô đôi điều.” Lão già thấy cô nhìn chằm chằm mình ra điều khoái chí lắm, cười hềnh hệch.

Ella mím môi, sự thương cảm không giấu nổi. “Lão già, có lẽ ông cứ xuống Địa Ngục trước đi.”

Cô chỉ tay về phía lão, lão ta quay lại. Một con chó sói rất to màu nâu nhào lên, răng nanh nhọn hoắt cắn đứt động mạch trên cổ lão già.

Ella như được ân xá, đứng phắt dậy. Con sói kia nhanh chóng biến thành một chàng trai da đỏ cơ bắp, tóc ngắn màu đen, khuôn mặt nam tính. Anh ta rút những thanh kiếm trên đất vứt vào một góc.

Ella bước ra khỏi cái vòng tròn đáng nguyền rủa. Câu đầu tiên thốt ra chính là :”Ôi~Jacob! Tôi cứ tưởng cậu chết ở chỗ xó xỉnh nào đó rồi chứ!”

Chàng trai không trả lời, cô lại tiếp tục ba hoa. “Cậu không nhìn thấy lúc lão ta giơ con dao lên đâu~Ôi, hức~Thật đáng sợ.”

Ella ôm ngực, vẻ mặt hãi hùng hồi tưởng lại giây phút đó. Jacob Black đứng ở cửa, mất dần kiên nhẫn. “Cô còn tính đứng đấy đợi lão già kia vùng dậy tế sống cô à.”

Ella bĩu môi nhưng cảm giác chân bị cái gì đó túm. Cúi xuống, hóa ra lão già chưa chết, vẫn cố bám lấy chân cô. Aaaaaaa….Lão già chưa chết!!! Cô nhắm tịt mắt, một mạch chạy ra cửa.

“Đúng thật là hù chết trái tim nhỏ bé, yếu đuối, nhạy cảm,….của tôi~Cậu là đồ miệng quạ đen.”

“Cô im lặng giùm đi!” Nhíu mày.

“Này! Cậu có biết cái gì là tự do ngôn luận không hả?” Trợn mắt.

“Cái đấy dành cho con người, còn cô là giống gì?” Nhếch mép.

“Cậu!!!” Lắp bắp. “Cậu có tin tôi đánh trượt môn Lịch Sử của cậu không hả???”

“Rất tiếc, tôi không học Lịch Sử.”

“…” Jacob Black. Nhớ đấy! Coi như cậu lợi hại!

Jacob cười nhạt. Cô ma cà rồng này thật phiền phức! Biết thế hôm ấy anh đã bỏ đi, mặc kệ cô ta.

Đó là vào một buổi trưa, Jacob đang đi săn trong rừng thì ngửi thấy mùi lạ. Một ma cà rồng. Lập tức chạy thẳng tới ranh giới, anh nhìn thấy ở bờ bên kia có một cô gái. Phải mất một lúc phân biệt mùi, Jacob mới nhận ra cô ta đi cùng Edward Cullen vào cái đêm bị mất kiểm soát.

Jacob gầm gừ, đe dọa đối phương. Nếu như cô ta dám nhảy sang bên này, cậu ngay lập tức sẽ tháo cái đầu xinh đẹp đó xuống.

Nhưng cô ta vẫn đứng đó, bất ngờ nói một câu. “Cậu Jacob Black, cậu đang có ý định sử dụng bạo lực với giáo viên hay sao?”

Jacob sửng sốt, hàm dưới trễ xuống. Giáo viên? Cô ta đang nói cái quái gì thế?

“Tôi là giáo viên môn Lịch Sử của trường Forks, cậu có thể gọi tôi là Giáo Sư Grace.” Cô Grace đó mỉm cười lịch thiệp, thiếu điều giơ tay ra bắt. “Chúng ta đã từng gặp riêng nhau một lần và có vẻ cậu không nhớ lắm vậy thì để tôi gợi ý chút.”

“Không cần.” Jacob biến trở lại hình người. Cậu không hề cảm nhận được địch ý nào từ cô ta. “Cô chính là người cùng tôi cúp tiết.”

“Trí nhớ cậu thật tốt.” Cô ta xuýt xoa. “Nhưng tôi tò mò tại sao hôm đó cậu lại không nhận ra tôi là ma cà rồng nhỉ?”

“…” Hừ! Chẳng qua hôm ấy anh bị nghẹt mũi mà thôi!

“Không phải vì hôm đó cậu bị nghẹt mũi đó chứ?”

“…”

Anh ghét cô ả.

“Này Jacob! Cậu biết Jane, cận vệ của Aro chứ?” Hai người vừa thoát khỏi chỗ này vừa nói chuyện. Thực ra chỉ có mình Ella huyên thuyên không ngừng. “Cậu biết tại sao sức mạnh của cô ta lại là Đau Đớn không? Vì trong khi biến đổi, cô ta đã phải chịu rất nhiều đau đớn.”

“Ờ.” Jacob đi phía trước đáp lại một chữ cho có lệ.

“Cậu biết tại sao không?”

“Tại sao?”

“Vì trong người cô ta có rất nhiều nọc độc. Vì nọc độc của tôi rất yếu, quá ít sẽ không thể biến đổi cô ta được.”

“Cô tạo ra cô ả điên đó?” Jacob nhướn mày, coi vẻ thông tin này có chút thú vị.

“Phải.” Ella rầu rĩ cúi đầu. “Tôi sinh ra với dòng máu nửa người nửa Pháp Sư. Anh trai tôi vì muốn giấu chuyện này thêm vào đó anh ấy là ma cà rồng nên đã biến đổi tôi. Nhưng dòng máu Pháp Sư trong tôi rất mạnh, sau khi biến đổi, tôi còn cần một Pháp Sư cao tay phong ấn sức mạnh lại. Nọc độc chỉ khiến tôi kế thừa vẻ bề ngoài và tốc độ của ma cà rồng mà thôi.”

“Giờ bỗng tôi thấy tội nghiệp cho cô ả kia, xui xẻo gặp phải ma cà rồng có nọc độc yếu kém như cô.”

Ella bĩu môi.

Hai người đồng thời trèo lên mặt đất, hít thở không khí trong lành. Jacob vươn tay để Ella xóa đi Bùa Tàng Hình và Cách Âm đã vẽ lên tay cậu trước đó.

“Này, Grace!” Jacob gọi, Ella đang chăm chú xóa bùa cho cậu ta khẽ ngảng đầu lên. “Cô có định trở về với Cullen không?”

Ella ngạc nhiên, áp tay lên trán Jacob. “Này, Black. Cậu phát sốt rồi hả? Không phải chúng ta đã có thỏa thuận rồi sao?”

Jacob im lặng nhìn cô, cuối cùng cậu ta cũng mở miệng. “Cô không muốn đi xem kết quả sao? Liệu 1% mà cô nói với tôi có trở thành sự thật hay không?”

Ella cười khổ. Phép thuật chỉnh sửa trí nhớ chỉ đảm bảo 99% thành công, nếu người bị chỉnh sửa ký ức có ý chí, chấp niệm mạnh mẽ thì 1% thất bại vẫn sẽ xảy ra.

“Giờ chưa phải lúc.” Ella lắc đầu. “Tôi có việc phải đi Ý trước đã.”

Jacob nhướn mày. “Muốn tính sổ với lũ ma cà rồng Ý đó?”

Ella không trả lời. Thay vào đó, cô nở nụ cười quỷ quyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.