Twilight: Cứu Rỗi

Chương 54: Chương 54: Chấm dứt




Người đàn ông áo đen nhẹ bước trên nền đá hoa cương trắng. Đằng sau ông ta là một nam một nữ cũng mặc áo choàng đen. Ba người đến trước cánh cửa bằng đồng thì dừng bước.

“Hãy canh giữ bên ngoài.” Người đàn ông ra lệnh rồi mở cửa đi vào bên trong.

Căn phòng không một nguồn sáng nhưng ông ta thành thạo tránh hết những vật cản trong phòng. Ông ta đột nhiên dừng bước, lạnh lẽo nhìn quanh. “Ai?!”

Có tiếng bước chân hòa cùng tiếng ma sát của vải vóc.

“Là…cô?” Ông ta nhắm mắt. Không có khả năng là cô ta! Cô ta hẳn đã…

“Ông nghĩ tôi hẳn đã chết trong tay Giáo Hội rồi phải không, Aro thân mến?”

Giọng nói đó, ngữ điệu đó và cả sự miệt thị không thèm che dấu! Là cô ta! Nhất định chỉ có cô ta!

“Nhưng tôi lại sống sờ sờ ở đây, làm sao bây giờ?”

Aro cảm nhận được địch ý mồn một, khiến ông phải cắn răng để không gọi hai kẻ bên ngoài vào. Cô ta lựa chọn nơi này để gặp ông chắc chắn có lý do riêng. Cô ta không muốn có sự xuất hiện của kẻ thứ ba.

“Cô muốn gì?” Đúng hơn là cô muốn nói gì?

“Tôi chỉ muốn thỏa mãn sự tò mò bất tận của ông về mọi thứ thôi.” Cô ta trả lời nghe thật nhẹ nhàng. “Tôi còn sống, đơn giản vì tôi không phải là người mà bọn chúng muốn tìm.”

“Cô chính là thứ mà bọn chúng muốn tìm!” Chỉ là trùng hợp thôi sao? Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Cô ta trùng hợp là bán ma cà rồng kiêm pháp sư? Cô ta trùng hợp sống hơn 1000 năm? Cô ta trùng hợp có khiếm khuyết trên cơ thể?

“Ái chà! Phong thái Hoàng Gia của ông đâu mất rồi, Aro? Sao ông có thể nói chuyện với một quý cô như vậy?” Tiếng bước chân vang lên to hơn. “Khi thông đồng với Giáo Hội, ông không tiếc khi giao tôi cho họ sao? Ông không tiếc khi đem cho đi viên ngọc quý nhất trên cái vương miện đáng tự hào của mình sao?”

Aro run rẩy. Ông có tiếc không? Tất nhiên là tiếc! Viên ngọc mà mình đã mài dũa, đã truy tìm bao nhiêu năm nay chỉ vì duy trì sự cai trị mà phải đem dâng cho kẻ thù! Cô ta là viên kim cương quý giá và hoàn hảo nhất trong bộ sưu tập của ông.

“Tôi không trách ông vì đã làm thế, Aro. Suy cho cùng, Giáo Hội đã nắm được điểm yếu của các người.” Cô ta cười khẽ. “Không phải chỉ là thuốc Thánh có thể tước đoạt sức mạnh của ma cà rồng thôi sao?”

“Cô có?!?!” Aro gấp gáp quay người, đối diện với kẻ đã cùng mình nói chuyện từ nãy đến giờ.

Ella giơ một cái chai thủy tinh khá lớn, bên trong chứa dung dịch trong suốt. Đó là thứ mà Jacob đã lấy được trong Thánh Viện. Cái chai đó đặt trong căn phòng có treo một đống tỏi nên cô không thể lại gần. Sức mạnh của Thánh Viện quả là đáng sợ, cô và Alec đã phải dùng máu để vẽ bùa cho Lambert và Jacob. Nếu không có mấy cái bùa đó, chỉ sợ hai người đó sẽ chết ngay khi mới bước vào trong.

Ella nhìn ra một tia đề phòng trong mắt Aro, cô đưa chai nước lại ra xa hơn. “Ông có muốn tự kiểm chứng bằng bản thân không?” Thấy Aro lùi lại, cô mỉm cười, đáp cái chai trên tay về phía góc phòng.

“Choang!” Chai thủy tinh vỡ tan, nước bên trong chảy lênh láng.

“Giờ thì chúng ta có thể nói chuyện nghuêm túc nào.” Ella nhẹ nhàng chà tay vào áo khoác. Chỉ cầm cái chai đó thôi cô cũng thấy khó chịu rồi. “Cũng nên chấm dứt cái màn đuổi bắt nhàm chán này rồi.”

“Cô đã giết sạch Đội Cận Vệ ưu tú của ta.” Aro lạnh lùng lên án.

Ella nhún vai. “Ông không thể trách tôi, chính bọn chúng muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Eleanor Grace này không phải là kẻ dễ bắt nạt.”

“Hừ! Nhà Vultori cũng không dễ bắt nạt!”

“Aro.” Ella trầm giọng. “Đừng khiến tôi trở mặt, tôi đảm bảo đó không phải việc vui vẻ gì đâu. Tôi nhàm chán chơi đùa cùng các người thì các người nghĩ tôi sợ sao?!”

“Vậy cô muốn thế nào?”

“Chấm dứt tại đây đi!”

“Cô đảm bảo sẽ không là mối nguy hại với ta chứ?” Aro nhướn mày.

“Tôi không có hứng thú.” Ella phẩy phẩy tay. “Mà cũng đừng có gây phiền phức cho nhà Cullen.”

“Tại sao?” Aro nhếch miệng cười. Hiển nhiên đã nghe chuyện giữa Edward Cullen cùng Bella Swan.

“Vì có thể tôi sẽ quay lại và tháo cái đầu trên cổ ông xuống đấy.” Ella xoay nửa người lại, trên mặt treo nụ cười rét lạnh.

Trường Trung Học Forks, bãi đỗ xe.

Chiếc xe đắt tiền màu đỏ chói với nước sơn láng bóng đang tiến vào bãi đỗ xe. Học sinh ai cũng dạt sang hai bên, nhường đường cho chiếc xe kia.

Xuống xe là một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng. Khi cô bỏ cái kính râm ra, tiếng bàn tán xung quanh càng trở nên to hơn, đơn giản vì tất cả đã nhận ra cô gái kia là ai. Ella nhìn quanh bãi đỗ xe, nhanh chóng định vị chiếc Volvo màu bạc quen thuộc.

Khéo léo nâng cao khóe môi, cô nghĩ — Hôm nay sẽ vui lắm đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.