Edit by Triệu Viu
Đáy lòng Ứng Bạch lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, còn ổn, như vậy sẽ không gặp nhiều nguy hiểm lớn. Cô chỉ lo cúi đầu dùng bữa mà không thấy được Ứng Thương Lâm đang tinh tế đáng giá cô qua làn khói trắng.
Một ván này cũng không biết là ai thắng ai thua, ai lộ ra vẻ yếu đuối trước, ai bị tìm ra dấu vết trước.
Sau khi ăn một chút lót dạ, Ứng Thương Lâm tự mình quyết định, để nhân viên phục vụ đưa rượu lên.
Rượu được đưa lên là vang đỏ, từ khi đặt nó lên bàn, Ứng Bạch nhìn anh cười như không cười, khóe môi hiện lên một vòng cung châm biếm, vừa đủ, nhiều thêm một phần thì thành bằng mặt không bằng lòng, ít đi một phần lại khó mà thấy được, như vậy mới đủ để người “em trai” đã ở bên nhau từ thuở nhỏ thấu hiểu chính xác mức độ oan ức trong lòng cô lúc này.
“Sao thế, cô không biết uống rượu à?” Anh quang minh chính đại giả ngu.
“Không phải, chỉ là rượu vang đỏ với lẩu, tây không ra tây, trung không ra trung, khẩu vị của anh cũng thật là khác thường.” Ứng Bạch gặp chiêu phá chiêu.
“Quá khen, còn không phải vì tôi không rõ tửu lượng của cô hay sao, vì thế đặc biệt chọn vang đỏ, sợ nhỡ đâu cô vừa uống đã say.” Thật là một người tốt bụng hào phóng mà.
Là sợ cô không say chứ gì.
Ứng Bạch trên mặt nở nụ cười chân thành, trong lòng thầm châm chọc, cũng không nói nhiều, chỉ cầm lấy hai cái ly thủy tinh cao rót đầy.
Hai người vừa ăn vừa uống, một lúc sau trong ly đã cạn sạch, Ứng Bạch lại rót đầy tiếp, quả là có chút ganh đua muốn phân cao thấp.
Ứng Thương Lâm cứ để mặc cô, tốc độ uống cạn ly chỉ có nhanh hơn chứ không chậm hơn cô, trông dáng điệu có vẻ cứ uống như thế này thì có thể sẽ uống đến sáng mai.
Trong lòng hai người đều có ít nhiều ý định muốn thăm dò đối phương, kết quả hết một bình vang đỏ rồi, sắc mặt vẫn không chút thay đổi.
“Tửu lượng không tệ nhỉ.” Ứng Thương Lâm lại mở một chai khác rót ra, cạn ly với cô, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Anh cũng không kém cạnh.” Ứng Bạch lắc lắc ly rượu, bóng đen đỏ sậm chiếu lên mu bàn tay cô qua ánh sáng phía trên phản chiếu trong ly, mờ ảo, cô nhìn chằm chằm vào vết tích một lúc mới hỏi: “Làm sao mà luyện được vậy?”
“Có nhiều dịp đi ăn nên tự nhiên luyện được.” Giọng điệu của anh đều đều, chặt chẽ, không hề dao động, còn thuận tay gắp một lát củ sen lên ăn.
Anh nói nghe nhẹ nhàng hời hợt, nhưng ẩn sau đó là biết bao nhiêu thử thách khổ sở, Ứng Bạch không đến mức không nghe ra được. Tình hình ở nhà như thế nào trong lòng cô biết rõ, chỉ vỏn vẹn thời gian mấy năm mà Ứng Thương Lâm đã có thể ngồi vào vị trí hiện tại, cô không thể tưởng tượng được trong đó sẽ phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ.
“Lúc anh mới làm luật sư thì như thế nào, bây giờ lại như thế nào?” Ứng Bạch không nhìn anh, nhìn rượu, hỏi xong lại tiện bồi thêm một câu: “Giám đốc Lâm hãy để cho tôi được thỉnh giáo một chút.”
Giấu đầu hở đuôi.
Ứng Thương Lâm không vạch trần cô, chỉ nhớ lại một chút rồi mới nói: “Trong thời gian thực tập, tôi phụ trách gọi điện thoại, in tài liệu, sắp xếp hồ sơ, làm danh mục bằng chứng, làm việc vặt và đóng dấu. Lúc bận nhất, đừng nói là ăn cơm, đến ngủ cũng không đủ, nhưng ngoài việc bận rộn thì những thứ còn lại đều ổn.” Trong giọng điệu của anh vẫn có chút hoài niệm.
“Bây giờ ấy, đã trở thành đi công tác, gặp gỡ đương sự, giao lưu và ăn uống, trừ việc phải hao tâm tổn sức thì không có việc gì.” Anh nói rất ngắn gọn về hiện tại, rồi nhìn về phía Ứng Bạch: “Đừng nói về tôi nữa, nói về em xem, cô đã sống như thế nào, có khỏe không?”
Ứng Bạch cười duyên và trả lời: “Đấy, đã bảo do anh không xem TV, tôi rất nổi tiếng đấy, có nhiều tác phẩm hơn, nhiều đại ngôn hơn, nhiều tiền ít chuyện còn nở mày nở mặt, so với anh thì thoải mái hơn nhiều.” Cô giơ tay uống cạn ly rượu mới được rót đầy, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.