Edit by Triệu Viu
Ứng Thương Lâm ngồi xuống tuỳ tiện cởi chiếc đồng hồ trên cổ tay đặt xuống bàn, anh cởi nút tay áo rồi xắn tay áo lên đến cổ tay sau đó duỗi tay đoạt lấy chiếc đũa trong tay cô, anh bưng đĩa thịt viên trên bàn lên rồi lại cầm đĩa thịt ba chỉ và tóp mỡ đổ hết vào cùng một lúc.
Ứng Bạch tay không nhìn một nồi đầy thức ăn mặn, vẻ mặt cô lập tức kém đi ba phần. Ứng Thương Lâm lại chẳng sợ hãi một chút nào mà vào thẳng vấn đề: “Tôi cũng đâu phải không biết cô thích ăn thịt, mau ăn đi.”
Bây giờ có thể giống nhau sao? Trước kia là do cô còn đang trong tuổi dậy thì có ăn cả con lợn cũng chẳng mọc thêm được một hai miếng thịt nào. Hiện giờ mỗi khi cô lên màn ảnh là cả người phù muốn chết, đến cả uống nước lạnh cũng sợ sưng quai hàm.
“Sao lại tìm được chỗ này?” Ứng Thương Lâm căn bản cũng chẳng quản cô, anh chỉ lo tự mình bỏ thêm đồ ăn vào trong nồi rồi thuận miệng hỏi.
Ứng Bạch hờn dỗi một lúc sau đó mới kìm nén được tính khí của mình trở lại, cô thản nhiên trả lời: “Năm trước đi tới Quý Châu đóng phim, có người trong tổ là người bản địa dẫn đường đưa mọi người tới đây cùng nhau ăn tất niên, sau khi trở về thì đặc biệt tới đây tìm lại.”
Cách màn sương khói che lấp, Ứng Thương Lâm im lặng một lúc mới bắt chuyện hỏi lại: “Năm mới không được nghỉ sao?”
“Đoàn làm phim có cả trăm người đang chờ để khởi công nào là dàn dựng rồi thuê cảnh, mỗi ngày tiêu tốn cả trăm nghìn tệ, có thể rời được sao?” Ứng Bạch ổn định tàn nhẫn nhắm chuẩn lấy một miếng gà, trên mặt cô vẫn lộ ra vẻ hờ hững.
Cũng đã nhiều năm rồi cô chưa trở về nhà, đối với cô mà nói thì năm mới cũng chỉ đại biểu cho con số dài hơn một chút mà thôi: “Đi làm việc chứ có phải đi tận hưởng hạnh phúc đâu, luật sư các anh kiếm được nhiều tiền như vậy chắc hẳn cũng hiểu được đạo lý này.”
Cô lại xoay chuyển đề tài một chút rồi liếc xéo nhìn Ứng Thương Lâm.
“Sao vậy, không chỉ biết thông tin liên lạc của tôi mà đến cả tiền lương cũng đã thăm dò được rồi sao?” Ứng Thương Lâm đã làm luật sư nhiều năm như vậy, giờ đây anh đã sớm không còn là một thiếu niên lầm lì như trước nữa.
Ứng Bạch cực kỳ tức giận, cô cố gắng đè nén tính khí lại mới không để mình trợn trắng mắt. Cô lấy chiếc đũa chỉ vào chiếc đồng hồ đang đặt trên bàn: “Đeo hẳn đồng hồ Breguet thế kia đúng là điển hình của kiểu nhà giàu mới nổi.” Cuối cùng vẫn nhịn không được mà muốn châm chọc vài câu.
Ứng Thương Lâm cũng chẳng thèm để ý, anh vẫn còn muốn cho thêm đồ ăn vào trong nồi, tay áo được anh xắn lên lộ ra những đường cong trên cơ bắp ẩn hiện theo mỗi động tác.
Chờ tới khi anh cho thêm hai món ăn vào xong thì mới mở miệng nói: “Tiền kiếm ra được cũng rất vất vả, tốt xấu gì thì tôi cũng đã làm luật sư nhiều năm như vậy rồi.”
Điểm này thì Ứng Bạch rất rõ ràng, năm mười sáu tuổi anh đã thi xong đại học, nếu như tính toán thì hiện giờ chắc hẳn anh cũng đã làm luật sư được khoảng năm năm.
“Tôi rất kính nể giáo sư nhưng mà chí hướng của tôi không nằm ở đó, tôi cũng không có thiên phú nghiên cứu học tập, ra ngoài lăn lộn kiếm tiền càng thích hợp với tôi hơn.” Lúc Ứng Thương Lâm nói ra những lời này còn có vài phần tự giễu.
Điều này hoàn toàn khác xa về một chàng thiếu niên có vài phần kiêu ngạo và thanh cao trong ấn tượng của Ứng Bạch.
“Nếu chúng ta mời giáo sư Hồng vào vở diễn này thì chắc hẳn ông ấy sẽ nghiên cứu về luật hình sự.” Ứng Bạch giống như vô tình hỏi ra.
Ứng Thương Lâm đang ăn đồ ăn, lúc nghe thấy vậy đáy mắt anh lại nhiễm đầy ý cười, chờ tới khi anh ngẩng đầu trả lời còn có hơi chút giống như hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Giáo sư nghiên cứu về luật hình sự nhưng mà tôi lại tiếp nhận vụ án kinh tế tương đối nhiều, ngày thường tôi chỉ giúp giáo sư phân loại một chút án kiện và tư liệu thôi.”