Edit by Triệu Viu
Ứng Bạch ngây ngẩn trong phút chốc, sau đó cô theo phản xạ có điều kiện bưng kín khoé môi, bộ dạng quả thật không đánh đã khai.
Tên khốn nạn kia lại làm len son môi của cô.
Anh không trực tiếp hôn lên cô cho nên đã làm cho Ứng Bạch thả lỏng cảnh giác quên đi chuyện thoa lại son môi, đến ngay cả việc kiểm tra lại son môi cũng đã quên mất, cứ như vậy trên môi đã có một vệt son mơ hồ ái muội. Phong thái ngôi sao nữ mà cô đã thể hiện suốt trên đường nãy giờ giờ đây đã trở thành trò khiến người ta chê cười. Lỗ tai Ứng Bạch từ từ đỏ hồng lên, cô nhận lấy tờ khăn giấy dừng sức xoa thật mạnh khiến khoé môi đỏ bừng hơn.
Tiểu Đường là một cô gái vẫn còn trẻ cho nên khi thấy tình cảnh này cũng biết hôm nay đoàn phim chắc hẳn đã đổi thành Tây Sương còn vấn đề Trương Sinh là ai. Nghĩ lại thì bọn họ khó khăn tan làm, không được nhanh chóng về nhà mà còn phải bôn ba bên ngoài là muốn gặp ai, tất nhiên trong lòng cũng đã hiểu rõ.
Cô ấy cúi đầu xuống giả vờ không lên tiếng, chỉ nghe thấy Ứng Bạch lại lần nữa khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cô mở miệng nhẹ giọng dặn dò cô ấy: “Phía bên kia công ty em kín miệng một chút, tiền thưởng tháng sau sẽ tăng lên gấp đôi, tất nhiên là từ tài khoản riêng của chị.”
Sự cám dỗ của tiền tài ngay lập tức khiến Tiểu Đường vẫy đuôi chó mỉm cười giống như một đoá hoa hướng dương. Trong đầu cô ấy khẽ vang lên bàn tính sau đó cô ấy làm ra mặt quỷ đến bên người Ứng Bạch khuyến khích cô: “Chị, chị không cần phải khẩn trương như vậy đâu. Chị nói xem hiện tại chị cũng đã ra mắt công chúng được nhiều năm như vậy rồi, bây giờ chị cũng thật sự rất nổi tiếng, có độ nhận diện nắm chắc trong tay, có tác phẩm, có điện ảnh, phim truyền hình cũng đều có hết, đại ngôn của chị cũng không tồi cho nên cũng được coi như là có chỗ đứng vững chắc rồi. Hiện giờ tuổi của chị là tuổi thích hợp nhất để yêu đương, chỉ cần chị không phải đang qua lại với mấy tiểu sinh lưu lượng thì sẽ không có nhiều fans chỉ trích đâu.”
Cái miệng nhỏ của cô ấy vẫn còn đang lảm nhảm, Ứng Bạch đỡ lấy kính râm kết thúc chủ đề này: “Còn nói nữa thì tiền thưởng sẽ bị huỷ bỏ.”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Ứng Bạch lại cảm nhận được chút thanh tịnh ngắn ngủi, cô móc di động ra bấm vào mỗi dãy số sau đó gõ ra một địa chỉ, ngón trỏ của cô ngừng lại trên vị trí nút gửi đi.
Cô do dự trong chốc lát, sau đó dưới đáy lòng lại tự cười nhạo chính mình, mới vừa rồi da thịt còn kề sát sạch sẽ vậy mà hiện giờ còn ở đây làm ra vẻ cái gì, vì thể cô bèn bấm nút nhấn gửi đi.
Nơi cô chọn chính là tiệm ăn tại gia là một nhà hàng lẩu Đậu Mễ, cô là khách quen ở đây và có đặt một phòng riêng. Chờ tới khi Ứng Thương Lâm đẩy cửa đi vào, làn khói từ nổi lẩu vẫn còn đang bốc khói nghi ngút trùng hợp làm khuôn mặt của người nọ như ẩn như hiện.
“Cô lựa chọn chỗ đúng là rất có ý tứ.” Ứng Thương Lâm đã sớm đoán ra được cô sẽ không chọn mấy loại đồ ăn lạnh của Nhật Bản như sushi có giá ba ngàn nhân dân tệ một miếng, hoặc là những món ăn không nhìn ra được bộ dáng ban đầu của chúng, nhưng anh cũng không đoán ra được cô lại chọn một nơi có bầu không khí toả đầy khói như vậy.
Đây có lẽ là khoảng thời gian trong ngày mà Ứng Bạch không giống như những ngôi sao nữ khác. Cô đã cởi kính râm đặt ở trên bàn, son môi lúc trang điểm cũng đã sớm lau hết lúc ở trên xe, lớp trang điểm trên mặt cũng đã sớm bay hơi giống như những làn khói trắng, gương mặt thanh thuần này ngược lại càng thêm tươi tắn hơn vài phần.
Cô chẳng thèm phản ứng lại Ứng Thương Lâm mà chỉ lo dùng đôi đũa dài của mình cho thêm gà, đồ ăn cùng tỏi tươi và nấm vào hết một lần.