Edit by Triệu Viu
Ứng Bạch không thích treo cổ, nhưng cuộc sống luôn bắt người ta phải treo cổ.
Hai ngày đọc kịch bản kế tiếp, Ứng Thương Lâm đều có mặt, anh vẫn ngồi ở vị trí kia, giống như một khúc gỗ, anh không lên tiếng cũng không tham gia vào, chỉ yên lặng bấm bút máy, anh cứ gõ từng cái lên mặt bàn, rõ ràng tiếng vang không lớn, nhưng vẫn khiến Ứng Bạch từ sâu trong lòng xuất hiện cảm giác nôn nóng, giống như có lớp mồ hôi mỏng bốc lên từ lỗ chân lông, dính vào cơ thể, lau không được mà chảy ra cũng không xong.
Cô chỉ cảm thấy phiền phức, tiếng cộp cộp của nắp bút khiến người ta khó chịu, nhiệt độ từ người ngồi bên cạnh truyền đến cũng khiến người ta chán ghét, ở dưới gầm bàn đôi chân dưới lớp quần tay cứ như vô tình cọ qua cũng khiến cô khó chịu.
Mà thỉnh thoảng ở sau lưng lại là ánh mắt giống như mang theo nhiệt độ nhìn chằm chằm lại càng khiến cô chán ghét hơn.
Cả cuộc họp hầu như Ứng Bạch chỉ nói chuyện và nhìn về phía đạo diễn ở bên kia, cơ thể cô không khỏi cong lên, cứ đọc kịch bản một hồi như vậy thì suýt nữa cổ cũng bị vẹo.
Nhưng thật sự thì cuộc sống luôn không theo ý người ta, đợi mãi mới đến lúc cuộc họp kết thúc, Ứng Bạch dựa vào chút dè dặt của cùng của một nữ ngôi sao để ngăn bản thân bật dậy như lò xo rồi chạy khỏi phòng họp như được lên dây cót. Nhưng đạo diễn Lâm đã về phòng họp cùng với Ứng Thương Lâm, hai người nói chuyện trong căn phòng tối ở bên cạnh, cũng không ai nhìn thấy bóng dáng đạo diễn đâu.
Trong lòng Ứng Bạch oán thầm, thịt Đường Tăng đã bị Trư Bát Giới chiếm, yêu ma quỷ quái gì cũng không có chỗ để hành động.
Tuy cô đang mắng mỏ nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cô không nghĩ đến chuyện nếu Ứng Thương Lâm là Trư Bát Giới, thì chẳng phải cô đang tự coi mình là yêu quái sao?
Nhưng lúc này thịt Đường Tăng đã quay về, ông ta nói: “Tiểu Ứng à, cô là người diễn vai luật sư, những câu chuyện xưa cũng được mở ra với góc nhìn của cô, nếu cô làm tốt thì những câu chuyện xưa mới có thể tốt, cô phải diễn làm sao để thuyết phục được khán giả, để người xem thật sự tin cô là một luật sư sừng sỏ. Trên phương diện này tôi đề nghị cô nên hỏi luật sư Ứng để được tư vấn thêm, đừng xem thường cậu ấy còn trẻ, nhưng cậu ấy đã làm không ít vụ án đâu, nhân dịp cậu ấy ở trong đoàn làm phim mấy ngày, cô nên tận dụng thời gian trao đổi với cậu ấy nhiều hơn.”
Đường Tăng đã nói như vậy thì yêu quái như cô còn có thể làm gì, đương nhiên là khiêm tốn mỉm cười rồi đồng ý, sau đó lần đầu tiên trong ngày quay đầu nhìn Trư Bát Giới, người đã bị cô oán thầm trong lòng nửa ngày trời.
Hôm nay tóc Trư Bát Giới được chải ngược, những sợi tóc được chải gọn gàng ra phía sau, không chút lộn xộn. Rõ ràng là một luật sư trưởng thành, chững chạc, nhưng lông mày anh lại hơi nghiêng về phía thái dương, lông mày anh rất dày, từ lúc sinh ra anh đã có một đôi mắt đẹp, đuôi mắt hơi cong cong, giống như nét mực nhạt cuối con chữ.
Nhưng thật ra nhìn khá giống Trư Bát Giới đấy.
Thấy cô đang nhìn mình, đôi mắt đen tuyền của anh cũng nhìn chằm chằm cô, dùng ánh mắt khóa chặt cô lại, anh có vẻ đang tập trung nhìn cô, nhưng nơi đáy mắt lại không có ánh sáng.
Hai người giống như tạo ra tia tĩnh điện rất nhỏ trong không khí, Ứng Bạch bị ánh mắt kia nhìn làm cho bực bội, nụ cười vừa khách sáo vừa lễ phép trên mặt cô vô thức biến mất, chỉ cần nhìn anh khóe môi cô sẽ tự kéo xuống.
Thấy Ứng Bạch dừng lại, người kia không có phản ứng gì mà chỉ nở nụ cười, nụ cười này giống như mùa xuân đến làm tan chảy lớp băng trên dòng sông, trên mặt nước vẫn có thể nhìn thấy những tảng băng trôi, nhưng những con sóng lấp lánh trong mắt anh lúc này lại cho thấy anh đang hạnh phúc đến nhường nào.
Có thể phá tan lớp đề phòng của cô, thật khiến cho người ta vui vẻ.