Ủ Chín +++

Chương 9: Chương 9: Sói con 2




Edit by Triệu Viu

“Tôi đương nhiên rất hoan nghênh. Không biết cô Ứng có gì muốn trao đổi hay nghiên cứu thảo luận với tôi không?” Anh ôn tồn lễ độ nói, thật sự rất lịch sự và khách sáo.

Anh khách sáo như thế đã kích thích lòng hiếu thắng của cô, cô là người kiêu ngạo, sao có thể cho phép người ta nghĩ mình là người không lễ phép chứ, cô cũng khoác lên mình vẻ ngoài khiêm tốn lịch sự, cười nói với anh: “Đương nhiên là vậy rồi, có thể trao đổi công việc với thầy là là vinh hạnh của tôi. Bất cứ khi nào thầy rảnh rỗi thì tôi cũng sẽ rảnh và tôi vẫn còn rất nhiều điều cần học hỏi từ thầy.”

Đây là thói quen được sinh ra khi cô tham gia các đoàn làm phim khác nhau. không hiểu sao lại rất phổ biến mấy năm nay, nếu nhân viên công tác không biết nên xưng hô với diễn viên như thế nào, không rõ vai vế mà lại sợ làm mất lòng người ta thì đều gọi họ là “thầy”, cách gọi này so với việc bán buôn cải trắng ở chợ còn bình thường hơn, những người ở trong đoàn làm phim có thể được gọi là “thầy” còn nhiều hơn những người xuất hiện ở cổng trường trung học cơ sở số 1 giờ tan học.

Nhưng Ứng Bạch là nữ diễn viên đảm nhận vai chính, thái độ này của diễn viên chính mà nói thì là đề cao, đương nhiên không phải đối với anh mà cô chỉ đang làm cho đạo diễn xem.

“Vậy hôm nay chúng ta bắt đầu luôn đi.” Ứng Thương Lâm nhếch môi, anh mỉm cười như đang tuyên án cô.

Cứ như vậy sau khi buổi đọc kịch bản kết thúc, cô đã phải treo cổ đến đây.

Cô đang loay hoay thu dọn đồ đạc, tổng cộng có một quyển kịch bản và hai quyển vở ghi chép, mà cô lại thu dọn đến mười phút, mắt thấy cô còn đang chuẩn bị chạm vào mấy bông hoa, cô không hi vọng Ứng Thương Lâm nhớ mãi không quên chuyện này như mấy đứa trẻ con, dù sao trong thế giới của người trưởng thành, hẹn nhau ăn một bữa cơm, có khi chỉ là hẹn ra chỗ hóng mát thôi.

Nhưng có lẽ sau nhiều năm thăng trầm của cuộc sống, Ứng Thương Lâm đã không còn như thời niên thiếu, anh đã có đôi mắt nhìn thấu được tất cả chiêu trò, nên anh chỉ im lặng dựa vào tường nhìn cô đang tự làm khổ bản thân, vẻ mặt khoan dung giống như nhìn đứa nhỏ ba tuổi đang học dùng đũa.

Ứng Bạch vẫn đang lề mề ở bên kia với ý đồ kéo dài thời gian bị treo cổ, hầu như mọi người đều đã rời khỏi phòng họp, thì cô vẫn đang cúi đầu, đột nhiên cô cảm thấy mu bàn tay hơi nóng lên, hơi thở phả ra từ phía sau tai, lướt nhẹ qua má cô, cảm giác ngứa ran như có đầu kim trên mặt khiến người ta theo bản năng muốn lùi lại phía sau, nhưng đột nhiên cô lại lùi vào trong ngực anh.

Có lẽ Ứng Bạch đang choáng váng, giữa lúc cô đang bối rối muốn quay đầu lại, nhưng không ngờ người kia lại tiếp tục kéo gần khoảng cách, chóp mũi nhỏ nhắn của cô lại cọ nhẹ qua khuôn mặt bên cạnh cô, giống như muốn chạm vào nhưng lại không thể, chỉ lưu lại cảm giác ấm áp và mát mẻ hấp dẫn người ta.

Họ dựa vào nhau rất gần, ngay cả lông mi của họ cũng trở thành cánh của con bướm, chỉ vỗ nhẹ cánh cũng có thể gây mưa to gió lớn trong lòng.

Ứng Bạch không phải chưa từng được ôm, cô làm diễn viên nhiều năm như vậy, cũng đã diễn không ít cảnh phim thân mật, nhưng chỉ có nhiệt độ cơ thể của anh, mới có thể khiến cô nhớ rõ ràng như vậy dù hai người đã xa cách nhiều năm, khi cảm nhận được cô vẫn không thể ngồi yên.

“Sợ cái gì?”

Ứng Thương Lâm nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói mang theo chút trêu chọc, ngón tay anh theo mu bàn tay cô di chuyển lên trên, duỗi tới các ngón tay không ngừng dây dưa, da sát da, thịt kề thịt, năm ngón tay anh đan vào tay cô, anh cứ như vậy ngang ngược, bướng bỉnh đan vào, không để lại một khe hở nào, cọ vào dây thần kinh nhạy cảm nhất trong các khe ngón tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.