CHƯƠNG 60 PN3
MÂU THUẪN
Sau khi tiêu diệt một đảng Lưu thị,cuộc sống trong ngoài triều đình rất là yên ổn, trong cung trên dưới cũng là một mảnh hòa khí. Nhiễm Ngọc Nùng cùng Triệu Dự trải qua những tháng ngày rất sung sướng hoan hỉ. Đáng tiếc là ngày vui ngắn chẳng tầy gang, áp lực bên ngoài đã tan biến, thế nhưng bản thân vợ chồng trẻ lại bắt đầu ồn ào nổi lên mâu thuẫn.
Nếu nói đến nguyên nhân cùng hậu quả, cũng chẳng phải chuyện tình gì rất lớn, đương nhiên, có thể đối với Triệu Dự mà nói việc này được xem như là chuyện thiên đại. Kỳ thực cũng không thể trách y, thân phận của Nhiễm Ngọc Nùng là “Chính thê của hoàng đế Đại Tống Triệu Dự”, chức trách chính là ‘Mẫu nghi thiên hạ’ cùng ‘Hầu hạ dưới thân phu quân’, hết lần này đến lần khác mấy cái chức trách này có đôi lúc lại xung đột lẫn nhau. Đối với cá tính tương đối chăm chỉ của Nhiễm Ngọc Nùng mà nói, y làm việc thì nhất định sẽ tận lực làm đến mức tốt nhất. Cho nên nếu y học làm một nữ nhân triệt để, sẽ nỗ lực làm được mười phần. Làm một vị hoàng hậu, vì đại cục, y cho rằng bản thân cũng nên ở trước mặt mọi người hết sức giữ bổn phận làm một hoàng hậu. Nhưng tiếc là, hoàng đếtướng công của y không nghĩ như thế.
Triệu Dự tự nhận đối với yêu cầu của Nhiễm Ngọc Nùng một chút cũng không cao, hắn yêu Nhiễm Ngọc Nùng, yêu cả cốt tử (thực chất bên trong), trái ngược với khát cầu trong cơ thể hắn chẳng bao giờ biến mất .
Đó là lý do Triệu Dự nhận thất, tâm can Ngọc Nùng bảo bối của hắn nếu cũng thương yêu hắn, nguyện ý đem chính bản thân mình thuộc về hắn. Thì thời khắc đợi hắn lâm hạnh lại ngoan ngoãn, nếu như có thể nói, sinh hoạt của bọn họ là như vầy: mỗi ngày hắn từ trong đống chính vụ bận rộn thoát thân đi ra, sẽ trở lại hậu cung, sẽ thấy bảo bối của hắn trần như nhộng, ngọc thể nằm lê lết trên giường hướng hắn cười khiêu khích. Đương nhiên, để chú ý cho thể diện cùng tiếng tăm của bảo bối, cho nên hắn không để tâm đến bảo bối ở trước mặt người bên ngoài làm một hoàng hậu hành sự đoan trang khéo léo, nhưng , hắn lại càng mong muốn bảo bối làm một ‘Đãng thê (phóng túng)’ trước mặt hắn. Ý nghĩ của hai bên đã xuất hiện điểm khác biệt, vấn đề đã tới rồi.
Đầu tiên là bọn nhỏ, năm tiểu quỷ đều đã trưởng thành, mỗi người đều rất hoạt bát hiếu động, tinh lực tràn trề. Có thể là xuất phát từ bản tính, bọn họ đối với Nhiễm Ngọc Nùng rất ỷ lại, mỗi ngày đều quấn lấy y. Mà Nhiễm Ngọc Nùng cũng là hết sức hưởng thụ loại thiên luân chi nhạc (niềm vui từ quan hệ cha con) này , luôn cùng bọn họ chơi đùa đến nói cũng không được. Thế là lúc Triệu Dự thoát thân từ đống chính vụ bận rộn, hồi cung tìm kiếm, cũng không thấy ngọc thể của thê tử thương yêu nằm ngang nghênh đón mình, mà là một toàn đại ốc vắng vẻ. Người đâu? Hỏi người hầu, câu trả lời luôn nhận được là “Nương nương dẫn mấy tiểu hoàng tử đi ra ngoài tản bộ tiêu thực/ ngắm hoa/ chơi đùa.”
Cho dù người có ở đây, cũng không tự giác cởi sạch, ở nơi nào đó trần truồng cung kính chờ đợi sủng ái của hắn. Nằm ở trước mắt, đáng tiếc luôn là một thân thể xinh đẹp mĩ lệ cùng một đám tiểu da hầu (khỉ) bò tới lao đi. Đáng buồn nhất chính là, nếu như không có người trước đó kêu to, Nhiễm Ngọc Nùng tuyệt đối là muốn bồi các tiểu quỷ đầu chơi đùa ầm ĩ một trận thật hảo mới phát hiện ra là hắn đã đến, thường thường y còn có thể rất kinh ngạc lên tiếng:
“Sao sớm như vậy đã hạ triều rồi?”
Buổi tối hai tiểu quỷ cũng là không làm hắn bớt lo, nhất định phải kéo Nhiễm Ngọc Nùng bồi chơi đùa một hồi lâu mới bằng lòng đi vào giấc ngủ. Mà làm đi làm lại như thế, cho dù đêm đẹp có tốt mấy cũng đều lãng phí hơn phân nửa, thường thường chờ Nhiễm Ngọc Nùng quay về nằm bên cạnh Triệu Dự, cũng đã rất khuya rồi, để không ảnh hướng đến việc lâm triều ngày khác. Việc hoan ái đương nhiên là vội vã cho xong việc.
Có một ngày, Triệu Dự cuối cùng cũng bắt được cơ hội, một bả đem Nhiễm Ngọc Nùng kéo vào trong lòng, rồi mới phi khoái lột sạch y phục của bảo bối, giở trò ve vãn. Nhiễm Ngọc Nùng thật ra rất là nguyên ý hưởng thụ khoảnh khắc vuốt ve ôn tồn, chủ động đem hai vú đã chứa đầy sữa hướng đến trước mặt hắn tống (tặng, đưa). Triệu Dự đại hỉ há mồm, một ngụm cắn đầu nhũ từ lâu đã dựng đứng của y, đang muốn hút một lúc cho thống khoái. Phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Kỳ nhi thế nào lại gào to xông vào, tiểu gia khỏa liếc mắt thì nhìn thấy phụ hoàng đem nãi nãi (vú) của mẫu hậu ngậm ở trong miệng, hơn nữa mẫu hậu còn quang(trần, nhẵn) cái mông, thế là ‘Cáp (hả)’ một tiếng, ngạc nhiên kêu lên:
“Phụ hoàng đang cắn nãi nãi của mẫu hậu, phụ hoàng đang cắn nãi nãi của mẫu hậu!”
Nhi tử đột nhiên xông vào, khiến Nhiễm Ngọc Nùng đầu tiên là ngẩn ngơ, phản ứng trở lại, trước tiên kêu lên sợ hãi, đem Triệu Dự trên người đẩy ra, rồi mới luống cuống tay chân kéo y phục che đậy thân thể. Triệu Dự vừa khí cấp bại phôi (hổn hển, nhớn nhác) giúp bảo bối vừa gào lên gọi người đến, không lâu sau Triệu Kỳ nơm nớp lo sợ liền bị các cung nhân dẫn đi ra ngoài. Bầu không khí hảo hảo bị hủy, Nhiễm Ngọc Nùng càng xấu hổ buồn bực thành phẫn nộ, kiên quyết chỉ trích đuổi hắn về Chính Kiền cung, ý muốn để hắn trải qua một đêm cô chẩm nan miên (gối chiếc khó ngủ).
Triệu Dự cũng dâng lên giận hờn, dứt khoát chat đến chỗ một phi tần đã bị hắn lạnh nhạt trải qua một đêm. Ngày thứ hai trở lại Phượng Nghi cung, nghênh tiếp hắn, vẫn là Nhiễm Ngọc Nùng đang cùng bọn nhỏ thiên luân hành lạc đồ (vẽ tiêu khiển (vui chơi) ). Triệu Dự rất tức giận, đi ra liền sai người mau mau thu dọn Tri Âm các, rồi mới tuyên chỉ cho Hàn Lâm viện tuyển ra một vị học sĩ thụ nghiệp (dạy học) đọc đủ thứ kinh thi và thư kinh, giỏi về thuyết giáo, đến làm đế sư vỡ lòng cho các hoàng tử. Không để ý đến các hoàng tử sự thật là lớn nhất còn chưa qua năm tuổi, dám đưa tất cả bọn họ nhét vào học đường, từ sáng đến tối, việc học đều được an bài đầy ắp. Thương cảm mấy đứa da hầu, miễn cuõng bị nhét vào học đường, nghe lão sư giống như con vịt lôi hưởng (sấm vang) giáo khóa thụ nghiệp. Sau đó hết lần này tới lần khác bị bệ hạ bày mưu đặt kế, các hoàng tử có thể không nghe giảng, thế nhưng tuyệt đối không thể trốn học. Tiếp theo vài ngày, tất cả đều bị giày vò đến phờ phạc.
Kết quả này khiến Nhiễm Ngọc Nùng yêu thương không nỡ, Triệu Dự thật ra lại rất thỏa mãn. Thế là hôm nay hắn tâm tình sung sướng đem ôm cái đầu gối Nhiễm Ngọc Nùng, liền muốn như thường lệ ăn cái ‘Món điểm tâm ngọt’ của hắn. Nhiễm Ngọc Nùng có vẻ có chút không yên lòng, tuy rằng bị hắn cắn nhũ thì bản thân lại kêu, nhưng cũng không có tiến thêm cử động lựa ý hùa theo. Triệu Dự hiểu rõ mỗi một phản ứng của y đương nhiên liền chú ý, hắn có chút không vui, ở trên nhũ của bảo bối cắn một ngụm trừng trị. Nhiễm Ngọc Nùng chịu đau đớn kêu một tiếng, Triệu Dự đã tuột y trần như nhộn, một ngón tay đặt tại miệng mị huyệt hời hợt *** loạn vuốt ve chơi đùa một hầu, chờ sau khi huyệt khẩu đã mềm hóa, liền đem Ngọc bổng sáng sớm tự tay nhét vào lấy ra vứt bỏ sang một bên, đổi lại bằng hai ngón tay đi vào ấn nội bích mị kính xoa bóp khiêu khích. Tuy Nhiễm Ngọc Nùng bụng đầy tâm sự, nhưng cũng chịu không nổi, thân thể *** loạn trái ngược với ý nghĩ, kích động đáp lại khiêu khích của Triệu Dự, cuối cùng vặn vẹo thắt lưng thở dốc nhẹ nhàng ngã vào trong lòng Triệu Dự. Cảm giác được Triệu Dự đã đem ngón tay rút ra, chỉ trong chốc lát một cây Nhục nhận cực nóng đã để ở huyệt khẩu, bắt đầu chậm rãi tiến vào. Hai tay Nhiễm Ngọc Nùng ôm lấy cái cổ hắn, đôi môi bị sắc dục huân hồng (xông đỏ) bắt đầu phun ra tiếng thở dài mê say.
Mắt thấy bọn họ trưởng thành là việc tốt, không nghĩ tới bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm khóc sướt mướt:
“Nương nương, không xong rồi. Ngũ hoàng tử ở Tri Âm các khóc không chịu dừng, cứ gọi to muốn Người, Người mau đi nhìn một cái ba~!”
Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong kinh hãi, gọi “Vĩ nhi” vội vã từ trên người hắn đứng lên, liền nhặt y phục lên mặc vào. Triệu Dự đã một bước tới lâm môn rồi, sao có thể thối lui trở lại. Vội vàng kéo y nói:
“Trước tiên để ta làm xong đã, hắn có cả đống người chăm sóc mà, sẽ không gặp chuyện không may.”
Nhiễm Ngọc Nùng hất tay bỏ mặc hắn, nhìn cũng không thèm liếc mắt qua, vừa vội vừa tức:
“Nói cái gì vậy? Dầu gì ngươi cũng là phụ thân của hắn, lại nói như thế sao?”
Rồi mới nôn nóng gọi Hạo Nguyệt đi vào chỉnh lý cho mỉnh, sau cũng không quay đầu lại liền đi ra. Triệu Dự chết đứng người nhìn y đi ra ngoài, cúi đầu nhìn một cái dục vọng còn đang bừng bừng khuếch trương bí (dũng sĩ) phát, trong lòng gần như muốn thổ ra một búng máu, Cát Tường thiếp thân nội thị của hắn hết lần này đến lần khác cầm áo choàng muốn che giấu dùng hắn, chăm chú nhìn, vốn mang chức trách của một trung nô tri kỷ, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ, có muốn tuyên một vị nương nương sang đây thị tẩm hay không?”
Triệu Dự hướng hắn trừng liếc mắt hung hăng, rống một câu : “CÚT~!”
Tiểu hài tử khóc nháo, phần lớn thời gian chỉ hướng bề trên làm nũng. Đợi lúc Nhiễm Ngọc Nùng vội vã chạy tới Tri Âm các, ngũ hoàng tử Triệu Vĩ vừa nhìn thấy mẫu thân đến liền bổ nhào vào lòng y. Nhiễm Ngọc Nùng thương con trong lòng cảm thấy bức thiết, vội vàng ôm lấy thân thể nãi hương (mùi sữa) của nhi tử vào trong ngực ôn nhu an ủi, tiên sinh (thầy giáo) liền lui ra ngoài. Mấy tiểu quỷ khác cũng rất tinh ranh, lập tức liền quấn lấy muốn Ngọc Nùng bồi chơi đùa, đầu tiên là cưỡi ngựa, bịt mắt bắt dê, câu cá, sau đó còn dứt khoát đến ngự hoa viên bắt đầu đốt lửa trại, sắp xếp bữa cơm lửa trại. Thế là y liền đi, lúc mới trở về thì đã muộn đến lúc cầm đèn. Quay về, liền thấy Triệu Dự đang nghiêng người, khuôn mặt hướng vào trong thụy hạ (ngủ).
Ngủ sớm như thế? Nhiễm Ngọc Nùng có chút vô cùng kinh ngạc, có chút suy nghĩ liền hiểu được. Rất chột dạ cùng áy náy, liền đi ra phía trước, đẩy đẩy Triệu Dự, ôn nhu nói:
“Sao sớm như thế đã ngủ rồi? Khó chịu sao?”
Triệu Dự không lên tiếng. Nhiễm Ngọc Nùng liền đẩy vài cái, hắn cũng không chịu xoay người lại liếc y một cái. Nhiễm Ngọc Nùng mặt nhăn nhíu, nhãn châu xoay động, liền cúi đầu thì thầm bên tai Triệu Dự nói:
“Nô tì muốn đi tắm, bệ hạ có nguyện cùng đi?”
Nếu như là ngày thường, Triệu Dự đã sớm nhảy dựng lên kéo y chạy đến Lan Tuyên thất, nhưng hôm nay hắn không ngờ vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích. Nhiễm Ngọc Nùng thầm kêu bất hảo, xem ra hành động của vị này ngày hôm nay chính là thật. Suy nghĩ một chút, cười. Hết sức làm chậm lại ngữ điệu, làm cho thanh âm càng thêm mềm mại đáng yêu, tiếp tục hướng Triệu Dự nói:
“Tướng công thực sự không muốn đi xem sao? Thiếp sẽ xích lõa ngồi ở trong dục trì, toàn thân được nước nóng tẩm thấp, da sẽ được hơi nước chưng thành phấn sắc… Tướng công ngài thường nói, ngày thích nhất nhìn dáng vẻ của ta ở trên giường và trong dục trì mà!”
Triệu Dự vẫn không nhúc nhích.
Nhiễm Ngọc Nùng kiên trì đợi hồi lâu, thấy Triệu Dự vẫn không có đáp lại, dứt khoát miễn. Thở dài nói:
“Được rồi, nếu như Ngươi không đến thì quên đi. Bất quá…”
Y dừng dừng, lại nhõng nhẽo mềm mại chán ghét nói:
“Thực đúng là đau đầu mà! Thường ngày đều là ngươi tới giúp ta tẩy trừ thân thể. Ngày hôm nay ngươi không đến, không biết Thanh Nguyệt có làm được hay không chứ?”
Nói xong, cũng không dừng lại, tiếp tục lấy ra tiêu kim phù dung băng kéo phù dung trướng đi Lan Tuyên thất.
Không lâu sau hướng Lan Tuyên thất mơ hồ truyền đến tiếng nước, Triệu Dự đang đưa lưng ra ngoài, cái lỗ tai lại không tự chủ được dựng thẳng lên bắt lấy thanh âm bên kia, trong đầu càng miên man bất định, dáng dấp của bảo bối lúc tắm hắn là bách khán không nề (nhìn trăm lần không chán), trình tự tắm rửa hắn đều lạn thục vu tâm (thuộc lòng): các thị nữ hầu hạ bảo bối tắm rửa giúp bảo bối trút bỏ từng tầng phục sức trên người, rồi bảo bối mới không quên đi tới trước một các giương đồng, chăm chú nhìn kỹ mỗi một chỗ trên người. Cái gương đồng kia chính do Triệu Dự làm để bảo bối đối với thân thể mê người của chính mình có thể tự tin hơn nhiều, đặc biệt sai người dựng thẳng lên, sau đó lại thành công cụ tốt lúc hai người trêu chọc ve vãn hoan ái. Bắt đầu nhớ lại ngày thường tự mình sẽ đi lên trước, đứng lại phía sau bảo bối cố ảnh tự liên ( nhìn ảnh thương mình), từ phía sau ôm lấy thân thể xích lõa của Ngọc Nùng. Đôi môi cực nóng kề sát vành tai của bảo bối, vừa nói những lời âu yếm ngọt ngào, những lời lộ liễu trắng trợn, vừa từ trên đi xuống, tinh tế mơn trớn vuốt ve mỗi một chỗ trên người y. Gương mặt giống như cánh hoa mềm mại, cái cổ thon dài, xương quai xanh thanh tích(rõ ràng, đơn thuần) mảnh khảnh, bờ vai mượt mà, song nhũ đầy đặn phong đĩnh (to, đẹp), đỗ tề (rốn) xinh xắn đáng yêu, tiểu phúc bằng phẳng, phấn hành tinh xảo chợt hiện lên ánh sáng màu xử nữ (gái còn trinh), nắm lấy vòng eo dẻo dai lại không dư thừa, xuôi theo khe hở ở giữa hương mông phong kiều một đường trượt vào chỗ tiêu hồn nhất thế gian này, một ngón tay nhẹ nhàng hỏi thăm dò xét chỗ kia, không bao lâu huyệt khẩu kia sẽ liền nhúc nhích nhiệt liệt đáp lại, cổ vũ hắn đưa ngón tay đâm vào giảo lộng ( quấy nhiễu chơi đùa).
Bảo bối nguyên bản chỉ thấp giọng mềm mại rên rỉ hưởng thụ âu yếm của hắn, sẽ bị sự dò hỏi của ngón tay nhất thời trừu kiền khí lực, thân thể ôn hương nhuyễn ngọc vô lực tựa ở trong lòng hắn nhẹ nhàng ma sát, hai chân thon dài vô ý thức xoắn lại một chỗ, nhãn thần đã bắt đầu mê say. Lúc này, bản thân lại không quan tâm mị huyệt đang cực lực mời ở lại, rút ra ngón tay đã bị *** thủy tẩm thấp, rồi mới đem bảo bối vắt ngang ôm lấy, song song bước vào trong dục trí mờ mịt thủy khí (hơi nước). Sau khi tìm kiếm vị trí ngồi xuống, đem nhục nhận đang bừng bừng khuếch trương nhắm ngay huyệt khẩu còn đang nhúc nhích, phù (nâng, đỡ, dìu) thắt lưng của bảo bối, để bảo bối chậm rãi ngồi xuống đưa nam căn của mình vào trong. Thực sự cảm nhận được nhục nhận nhất thốn thốn (từng tí một) đẩy mạnh vào cái chỗ ấm áp căng chặt tắc nghẽn ẩm ướt kia, phát ra một tiếng thờ dài thỏa mãn. Bảo bối đã bắt đầu cúi đầu nhõng nhẽo rên rỉ , lại vặn vẹo thân thể giục hắn mau động. Bản thân lại không chút hoang mang, không thể ý bảo bối oán trách bất mãn, dù bận vẫn ung dung cầm lấy một khối di tử (xà bông) hoa hồng tỏa hương bốn phía, bắt đầu chậm rãi vì bảo bối tiến hành. Hạ thân đương nhiễn sẽ không ngừng trêu đùa bảo bối, bao giờ cũng thừa dịp lúc bảo bối buông lỏng là, đột nhiên hướng về phía trước hung hăng đẩy vào. Bảo bối chẳng thề đề phòng, bị hắn kích thích mà lên tiếng kinh thán (sợ hãi than thở).
Đợi lúc toàn thân bảo bối được được phủ di tử, bản thân đương nhiên là muốn vì y tinh tế chà xát tẩy rửa, mỗi một chỗ đều chiếu cố đến. Gặp phải vị trí mẫn cảm nhất của bảo bối, như song nhũ, rốn, nội trắc đại thối (bên trong đùi), càng phải chà xát tẩy rửa nhiều lần. Mà phấn hành cũng bị yêu thương cẩn thận, đẩy ra một tầng da mỏng ở đỉnh, lộ ra lộ nhãn (lỗ) bên trong, dùng bụng ngón tay ma sát một chút, không lâu sẽ gặp giọt sương có chút trong suốt chảy ra từ đó. Bảo bối thét chói tai kịch liệt vặn vẹp thân thể tuyết trắng xinh đẹp, lúc này nhục nhận vốn đang ngủ đông sẽ đột nhiên làm khó dễ, hướng về phía trước phát động công kích thô bạo chạy nước rút, khoái cảm mãnh liệt sẽ bóp chết thần chí của bảo bối, Ngọc Nùng thân thể run rẩy kịch liệt, vong tình lựa ý hùa theo hắn, đôi môi hồng nhuận bị thủy khí tẩm thấp mở ra, bắt đầu rên rỉ phóng túng suồng sã.
Đợi cho bảo bối lần đầu tiên đặt lên đỉnh điểm của niềm khoái cảm, tiếng thét chói tai kinh luyên (co) xuất ra tinh thủy rồi mới xụi lơ thành một bãi xuân thủy. Bản thân sẽ tạm thời hành quân lặng lẽ, không đếm xỉa đến nhục nhận đã ở trong cơ thể bảo bối càng thêm trướng đại, tiếp tục chuyện lúc trước chưa xong, bắt đầu tẩy trừ thân thể bảo bối. Múc từng chước chước (cái môi) nước nóng, phối hợp với bản tay chà xát tẩy rửa, đem di tử từ trên xuống dưới tẩy sạch, lộ ra da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi. Lúc đi tới chỗ song nhũ, nhũ tiêm bị kích thích đã biến tiêm (nhọn), tự nhiên muốn xấu xa đùa giỡn một chút. Ngón tay qua lại bát lộng ( khảy) khảy nhũ tiêm, nó bị kích thích càng lúc càng cứng. Bát lộng còn chưa đã nghiên, liền dùng hai ngón tay nắm lấy nhũ tiêm xoa bóp lôi kéo nhiều lần, cho đến khi nó bị đùa bỡn sưng thành khối anh đào chín muồi. Rồi mới buông tay, theo trên nhũ nở nang nhẹ nhàng vỗ vỗ, nhìn nó bị vỗ có chút rung rung.
Bảo bối bị hắn thủ đoạn đùa bỡn luân phiên không kiềm chế được, phấn hành liên tục xuất tinh, thân thể ở trong lòng hắn lại kịch liệt giãy dụa lung lay, ngay cả nhục nhận còn đang chôn sâu ở trong cơ thể cũng đồng thời đại động đứng lên. bản thân lại cũng lần thứ hai bắt đầu bị kích động, giữ chặt cái eo nhỏ nhắn của bảo bối, khiến y giãy dụa không được. Gắt gao mà ôm y cùng nhau thở dốc tiếng thét chói tai cùng lên đỉnh điểm của khoái cảm.
Còn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên ổ chăn ấm áp bị xốc lên, rồi có một thân thể thơm mát mềm mại mang theo thủy khí ẩm ướt trượt vào ổ chăn, dán sát lưng hắn:
“Còn đang tức giận sao?”
Hóa ra Nhiễm Ngọc Nùng đã tắm rửa hoàn tất, trở về nhìn thấy bộ dáng còn hờ hững của hắn, cho rằng hắn còn đang tức giận, liền lại lấy lòng trấn an hắn. Triệu Dự sống lưng cứng đờ, Nhiễm Ngọc Nùng đã dũng cảm dán sát lên lưng hắn. Cách một tầng y phục hơi mỏng, Triệu
Dự cảm giác được song nhũ mềm mại của bảo bối, còn có nhũ tiêm đã gắng gượng dựng đứng. Nhiễm Ngọc Nùng còn có ý tình cờ, đem song nhũ kề sát thêm chặt chẽ, rồi mới xuôi theo sống lưng chậm rãi ma sát. Triệu Dự vốn đã bị suy nghĩ miên man của mình kích động mà hạ phúc tù túng, chịu đựng Nhiễm Ngọc Nùng từng chút từng chút trêu chọc, càng khống chế không được, dứt khoát lên tiếng úng khí (hũ tức giận) nói:
“Ta có gì mà hảo sinh khí (tức giận)? Hừ, không có gì!”
“Nếu không có tức giận, vậy tướng công cùng thiếp đồng sàng, nên giống như mọi khi , đem toàn bộ tẩm y cởi bỏ, cùng thiếp thẳng thắn như cũ mới phải.”
Nói xong, không để ý phản kháng yếu ớt của Triệu Dự, bắt đầu tự mình động thủ đem toàn bộ chức vật mềm mại trên người hắn cởi bỏ, làm thân thể tinh tráng của Triệu Dự hiển lộ trọn vẹn. Rồi một đôi tố thủ ven theo từng đường vân tinh tế trên cơ thể vuốt ve một lúc lâu, rồi mới nũng nịu nói:
“Nếu không có tức giận, tướng công ngày thường, chính là vào lúc này sẽ đáp lời thiếp a!”
Nói xong, liền dứt khoát khởi thân, cưỡi ở thắt lưng Triệu Dự, hai tròng mắt ngậm đầy xuân ý phơi phới đang nhìn Triệu Dự chăm chú, bắt đầu ngoạn khởi mơ hồ. Trong miệng còn không ngừng dùng ngôn ngữ khiêu khích Triệu Dự:
“Tướng công của mọi khi, yêu nhất được ngoạn lộng song nhũ của thiếp, tướng công còn nhớ hay không, ngài đã từng khen, nếu mị huyệt hạ thân của thiếp là tiêu hồn động, thì cặp nhũ kia chính là ôn nhu hương. Hôm nay nếu chưa từng nổi giận, sao lại không để ý quan tâm đến ôn nhu hương này chứ? Giống như vậy, như vậy.” nói xong, hai tay đã ở mỗi bên nhũ bóp chặt xoa bóp xả lộng, cũng cùng lúc đang đùa bỡn song nhũ của mình, trong miệng phát sinh từng đợt rên rỉ kiều mị.
Triệu Dự giống như đã bị đầu độc, giơ tay ma quỷ đưa đại chưởng bao phủ song nhũ phong đĩnh (đầy đặn) , quả nhiên, tưởng tượng phong phú cũng không bằng xúc cảm chân thật. Song chưởng của Triệu Dự lập tức hợp lại kháp trụ song nhũ xoa bóp qua lại, Nhiễm Ngọc Nùng cầm cổ tay của hắn, nhắm mắt ngửa đầu phát sinh một trận rên rỉ ngâm nga mê say, dường như đã muốn cùng Triệu Dự song song ngã vào sóng triều ***. Cũng may một lát sau, Nhiễm Ngọc Nùng đột nhiên nhớ tới còn có một chính sự đang cần xử lí, lập tức miễn cưỡng bớt phóng túng tâm trạng, khom lưng xuống ở trên môi Triệu Dự hôn một cái, cúi đầu nói:
“Ôn nhu hướng đã nói qua, tương công có nguyện đến tiệu hồn động đi một chút không?”
Triệu Dự nghe vậy phấn khởi không ngớt, lập tức đứng dậy lật lại đưa bảo bối đè xuống, rồi mới cực kỳ hứng thú kéo hai chân y mở ra, đề thương liền muốn xông vào, cũng không lường trước Nhiễm Ngọc Nùng đột nhiên ai nha một tiếng, thu hồi hai chân, rồi lo lắng nói:
“Thiếu chút nữa đã quên.”
Triệu Dự trong lòng cả kinh, quát: “Làm cái gì?”
Nhiễm Ngọc Nùng lại nhu thuận câu thượng cái cổ hắn, hôn nhẹ môi hắn, rồi mới cầu xin nói:
“Ngày hôm nay ta đi trông Vĩ nhi, rất thương cảm, vốn hoạt bát, bị sư phụ hà khắc đến vô tình, cũng gầy đi nhiều, ta thấy, nếu không thì, chuyện bọn họ khai mông nhập học (học vỡ lòng), nên hoãn lại một thời gian đi.”
Triệu Dự nghe xong nhíu mày, Nhiễm Ngọc nùng sát ngôn quan sắc (tùy mặt gửi lời), vội vàng vặn vẹo thân thể làm nũng nói:
“Hảo ma hảo ma, ngươi đáp ứng với ta nha. Bọn chúng cũng đều do ta mười tháng mang thai sinh hạ, bây giờ nhìn bọn chúng gầy gò như vậy, ta thân làm mẫu thân cũng yêu thương đau khổ a, Sùng Quang hiểu rõ ta nhất, lẽ nào nhẫn tâm nhìn thấy ta khổ sở hay sao?”
Triệu Dự nhịn không được, không thể làm gì khác hơn nói:
“Vậy, nếu như đám tiểu quỷ kia, còn quấy rối phu thê chúng ta ở chung thì xử lý thế nào?”
Nhiễm Ngọc Nùng thấy có hi vọng, lập tức cam đoan nói:
“Sẽ không đâu, lúc trước là ta bất công, lạnh nhạt với tướng công. Sau này sẽ không thế, chỉ cần ngươi muốn, ta lập tức đến nhũ mẫu đưa bọn chúng ra ngoài thế nào?”
Triệu Dự nhận được lời cam đoan của bảo bối, huống hồ bây giờ tên đã trên dây thì phải phát, đơn giản sảng khoái đáp ứng : “Hảo!”
Nhiễm Ngọc Nùng đại hỉ, nói rằng:
“Đa tạ!”
Rồi mới tự giác mở hai chân lộ ra mị huyện giữa mông kỳ thực đã sớm cấp bách khó dằn nổi, ôn nhu hướng Triệu Dự nói:
“Còn thỉnh tướng công hưởng dụng~!”
Triệu Dự không chút khách khí, hăm hở nhắm tới hắn chân y, lập tức đem nhục nhẫn đã trướng đến phát đau đâm vào, lập tức liền khởi lai trừu động. Nhiễm Ngọc Nùng đang mị nhãn (chớp mắt), khẽ nhếch miệng lên thở dốc rên rỉ, mơ mơ màng màng trông đầu hồi tưởng phiên thoại Triệu thị nói với y: Phu thê chung sống bây giờ, cũng phải chú ý có phương pháp. Tuy nói chúng ta phải dĩ phu vi thiên, nhưng thỉnh thoảng cũng phải dĩ phu vi tử. Gặp chuyện nếu như thương lượng khuyên nhủ không có tác dụng, đừng ngại đối xử với hài tử như vậy, đem một chút ngon ngọt lừa một chút, có đôi khi còn có thể đạt được kỳ hiệu. Đem hai chân lại mở ra một ít, phần eo lại nâng lên một ít, mặc cho Triệu Dự ở trên người kiêu ngạo rong ruổi, nhìn dáng dấp kích động phấn khởi của Triệu Dự, Nhiễm Ngọc Nùng nghĩ: Phương pháp của thẩm tử quả hiệu nghiệm, sau này nhớ kỹ phải cảm tạ nàng mới được…
Tình huống sau cùng, hai người nằm một chỗ, mỗi người đều thở dốc dồn dập không ngớt. Đột nhiên Triệu Dự nhớ tới một chuyện, kéo Nhiễm Ngọc Nùng qua nói rằng:
“Ngươi cũng phải đáp ứng ta một việc…”
Lại có một hôm, sau khi Triệu Dự cùng các đại thần nghị sự trở lại Phượng Nghi cung, bước vào tẩm thất trong Khôn Nguyên điện. Chỉ thấy Nhiễm Ngọc Nùng quả nhiên giống như mấy ngày nay, trần như nhộng, ngọc thể nằm ngang trên Phượng tháp. Thấy hắn tiến đến, mị nhãn giương mi khiêu khích đúng lúc tặng hắn. Triệu Dự đại hỉ, vội vàng gào lên nhào đầu qua, cởi dây lưng ra, phóng xuất mãnh thú trong ***g, rồi mới kéo hai chân bảo bối, liền rắn chắc muốn đính nhập. Nhiễm Ngọc Nùng nhu thuận đón ý nói hùa, hai người đang muốn thành sự, không ngờ tới đột nhiên có một tiểu thân ảnh lảo đảo xông vào, rồi mới phát âm một câu không rõ, nói vang lên:
“Mẫu hậu, ta muốn mẫu hậu chơi với ta~!”
Hai người song song quay đầu vừa nhìn, rõ ràng là Vĩ Nhi.
Vĩ nhi thấy tình cảnh trên giường cũng ngẩn ngơ, rồi mới đột nhiên nở nụ cười khanh khách, vỗ tay hô:
“Phụ hoàng mẫu hậu đều cởi truồng, xấu hổ xấu hổ~!!!”
Nhiễm Ngọc Nùng ‘Ai nha’ một tiếng lặn vào trong mép giường, tay chân luông cuống kéo đệm chăn qua che đậy, bình tĩnh thấy Triệu Dự thân thể cứng ngắc đứng ở trước giường, lại nhìn thấy hai mắt hắn phun hỏa cứng đờ đang nhìn chòng chọc mình. Nhiễm Ngọc Nùng chột dạ cười, Triệu Dự quay đầu hướng ra ngoài hét lớn một tiếng: “Người đâu, tuyên đại học sĩ Hàn Lâm Viện…”
HẾT
ầm ba Aha… Đều cho ngươi… Ân a a a a a ~!”
Triệu Dự kéo chân dài cùng cánh tay đang giao triền gắt gao của Nhiễm Ngọc Nùng, cũng không đem Nhục nhận rút ra, đã đem thân thể của bảo bối chuyển sang hướng đối diện với mình. Nhục nhận ở trong cơ thể chuyển động kích thích Nhiễm Ngọc Nùng lại kêu lên một trận sợ hãi. Triệu Dự không quan tâm, đem bảo bối đẩu trên giường, nhấc chân dài của bảo bối đè lên trên bả vai của hắn, bắt đầu trừu sáp càng thêm mạnh. Nhiễm Ngọc Nùng cuồng loạn vặn vẹo phần eo, trong miệng bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ phóng túng, phấn hành bất đắc dĩ dưới hạ thân đã sớm đau đến mức khó nhịn, lại bị sợi tóc của mình cột chặt không giành được thư giải. Cảm nhận sâu sắc từng đợt dục hỏa tạm thời bị ngăn chặn. Nhiễm Ngọc Nùng nhìn Triệu Dự cầu xin, thương cảm hề hề dùng phấn hành cứng rắng đang cứng còng cọ cọ vào hạ phúc Triệu Dự nói:
“Tướng công !~~”
Triệu Dự cười dữ tợn, nói:
“Nương tử vội cái gì a, hỏa của vi phu còn chưa thối lui mà, sao lại có thể đợi không nổi như thế chứ? QUẢ THẬT LÀ DÂM ĐÃNG A~~”
TOÀN VĂN HOÀN