CHƯƠNG 12 – Lạc đường
Poggi không kiên nhẫn nhìn lửa tham lam từng chút một lan rộng, “Màn tiệc nướng này phải cử hành tới chừng nào?”
Abaddon nói: “Chúng ta có thể xuyên qua loại hắc ám này mà, vậy thì cứ xuyên qua đi.”
Mammon nói: “Nhưng ta không biết phương hướng chính xác.”
Abaddon sửng sốt: “Không phải các ngươi đã tới đây một lần rồi sao?”
Mammon nói: “Lần trước không phải thế này.”
“Chứ lần trước thế nào?”
“Chúng ta gặp sa mạc trước, sau đó là lửa tham lam, nước, cuối cùng mới là bóng tối.”
Abaddon nhíu mày: “Cho nên bây giờ là đảo lại?”
Metatron nói: “Cũng có thể là một nơi khác.”
Một nơi khác?
Mammon nhíu mày nói: “Ý ngươi là, giới thứ mười đang chuyển động.” Những kẻ tới giới thứ mười trước đó là người lùn, tinh linh, titan, người sói đều gặp phải những cảnh tượng khác nhau. Có kẻ gặp sa mạc trước, có kẻ gặp nước hoặc lửa trước, chỉ có người sói là gặp bóng tối trước. Bọn họ bởi vì vào ra giới thứ mười không gặp bất cứ xáo trộn này cho nên đã xem nhẹ vấn đề này.
Metatron nói: “Có thể là theo chu kỳ.”
Mammon trầm mặc.
Abaddon nói: “Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây? Đi tiếp? Hay trở ra rồi tiến vào lần nữa? Hay là ở lại đây chờ nó đột nhiên biến thành sa mạc?”
Poggi nói: “Loại vấn đề này chẳng lẽ ông không thể tự mình giải đáp sao?”
Abaddon cả giận: “Kháo. Ngươi thông minh thì ngươi có kế sách gì nói thử xem!”
Poggi bĩu môi: “Hứ. Vấn đề đơn giản như vậy cần gì phải thông minh hay không thông minh. Dù sao cũng đâu biết đáp án chính xác, thì cứ lần lượt thử từng cái là xong. Chung quy cũng sẽ có cái đúng.”
Abaddon vốn đang gân cổ chuẩn bị mắng hắn, nhưng nghe xong, lại cảm thấy rất có lý, không khỏi nhìn về phía Mammon và Metatron.
“Đi tiếp?” Mammon quay sang Metatron trưng cầu ý kiến.
Metatron gật đầu.
Vì thế đoàn người lại ngồi vào xe ngựa, tiếp tục lữ hành.
Đề phòng lạc đường trong bóng đêm, bốn người vừa đi vừa ghi nhớ phương hướng đại khái.
Poggi nói: “Ta nhớ trước kia từng đọc trong sách rằng, đi đường trong rừng rậm và sa mạc, ngươi cứ tưởng ngươi đi theo đường thẳng, nhưng thật ra con đường ngươi đi là đường vòng.”
Abaddon vò đầu hắn, “Ngươi có thể nói dễ hiểu một chút không?”
Poggi hất tay hắn ra, “Ta đang định giảng mà!”
Abaddon hừ lạnh: “Ngươi giảng đi.”
“Ta nghiên cứu rồi phát hiện, sở dĩ những người đó không đi được theo đường thẳng, là bởi vì. . . . . .” Hắn cố ý gieo lòng hiếu kỳ với mọi người. Đáng tiếc không ai cổ động, hắn đành phải tự nói tiếp, “Bọn họ đều có cặp chân xoắn ốc. Ban nãy ta đã xem qua, ngựa của chúng ta coi như chân thẳng, cho nên không cần phải lo.”
“. . . . . .” Cho nên lần này bọn họ có thể đi ra ngoài hay không phải dựa vào đôi chân có đủ thẳng hay không?
Xe ngựa lại duy trì sự im lặng vừa phải.
Không biết đi mất bao lâu, bóng tối từ đầu tới cuối vẫn bao quanh xe ngựa, lửa tham lam đã sớm bị đẩy lùi.
Abaddon mất kiên nhẫn: “Liệu có phải căn bản không có tận cùng?”
Poggi nói: “Ông nghĩ giới thứ mười có bao nhiêu lớn?”
Abaddon nghẹn họng, nhìn Metatron và Mammon, “Giới thứ mười rốt cuộc rộng lớn cỡ nào?”
Metatron nói: “Cấu trúc của giới thứ mười không giống thiên đường địa ngục, mà giống nhân giới, tinh linh giới hơn. Lúc đó chúng ta rất nhanh đã tìm đến Chủ thành, cho nên không thăm dò những nơi khác.” Hiện tại nghĩ lại, đây đúng là thất sách.
Mammon nói: “Nếu là giới thứ mười, vậy nhất định có biên giới.”
Poggi nói: “Rủi nó là tuần hoàn thì sao?”
Mammon nhướn mày: “Không phải ngươi đã nói, ngựa của ta không có chân xoắn ốc?”
Poggi: “. . . . . .”
Ước chừng lại đi thêm ba tiếng đồng hồ.
Lòng nhẫn nại của Abaddon đã bay sạch. Hắn thụi một quyền xuống băng ghế mình đang ngồi, “Nếu có kẻ địch thì hay biết mấy! Lão tử nhất định đánh cho hắn bầm dập.”
“Nếu kẻ địch là Isfel thì sao?” Poggi liếc hắn.
Abaddon nói: “Hắn không bao giờ làm những chuyện nhàm chán như vậy.”
Poggi hừ lạnh khinh thường.
Metatron đột nhiên nhìn xoáy vào Mammon: “Không phải ngươi đã nói, kẻ địch là Shipley sao?”
Abaddon da mặt căng thẳng, cánh tay vô thức ôm chặt Poggi, để phòng hắn lại nói những lời không nên nói, còn mình có thể ngăn cản kịp thời.
Poggi chỉ chun mũi với hành động này của hắn, sau đó làm ra vẻ người lớn bắt chéo chân phải lên chân trái, trắng trợn nhìn hai người họ.
Mammon mặt không biến sắc, “Đúng vậy. Trước mắt quan trọng nhất là tìm ra hắn.”
Metatron vẫn chăm chú nhìn hắn, “Ta muốn nói chuyện riêng với Mammon.”
Poggi nói: “Bọn ta sẽ không lên tiếng.”
Abaddon vỗ vỗ đầu hắn, một cú dời chỗ, đã trực tiếp di cư lên nóc xe.
Poggi cả giận: “Gió lớn như vậy! Ra ngoài cho nó thổi hư kiểu tóc luôn sao?”
Abaddon nói: “Yên tâm, hiệu quả cách âm của xe ngựa không tốt lắm.” Dứt lời, cúi người áp sát lỗ tai xuống đỉnh xe.
Poggi bắt chước làm theo.
Một giây sau, cả hai đồng loạt thấp giọng mắng: “Chết tiệt! Cư nhiên dùng kết giới!”
Trong xe, bầu không khí có chút nặng nề.
Metatron nhẹ giọng nói: “Hybe thật sự khai, giới thứ mười là do Shipley đứng đằng sau thao túng?”
Mammon ánh mắt chợt lóe sáng, “Ngươi không tin?”
Metatron sóng mắt khẽ động.
“Không tin tại sao lại đi theo?” Mammon hỏi.
Metatron không trả lời, chỉ nhìn hắn, từng chữ một hỏi: “Có thật không?”
“Thật.” Mammon không hề chớp mắt.
Metatron khẽ thở dài, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
Mammon không biết Metatron thất vọng vì đúng là Shipley hay là vì mình, hắn không nguyện cũng không muốn nghĩ xa hơn nữa. Hắn chỉ muốn cứ mãi như hiện tại, chỉ cần quay đầu, là có thể nhìn thấy hắn, chỉ cần đưa tay, là có thể chạm vào hắn, chỉ cần mở miệng, là có thể nghe hắn đáp lời.
. . . . . . Như vậy cũng đã quá mỹ mãn rồi.
Metatron thu hồi kết giới, “Xin lỗi, đã làm phiền các ngươi.”
Abaddon và Poggi trở về chỗ ngồi.
Ngựa đột nhiên hí dài một tiếng, xe kịch liệt chấn động.
Lúc Mammon rẽ kết giới bước ra, nhìn thấy xác một con ngựa bị chia làm hai nửa chỉnh tề, một trái một phải, như sao băng vụt qua hai bên cửa xe.
“Chuyện gì vậy chuyện gì vậy?” Poggi hưng phấn đứng lên.
Metatron nháy mắt đã di động lên nóc xe.
Trước xe vẫn còn hai con ngựa. Con đầu đàn chết thảm dường như không hề ảnh hưởng gì đến chúng, vẫn kéo xe về phía trước.
Mọi chuyện chỉ trong nháy mắt.
Bóng tối kết thúc như tấm màn được vén lên.
Bầu trời màu xám bao trùm bên trên, phía dưới là cỏ dại vàng úa.
Xe ngựa từ từ dừng lại.
Poggi nhảy xuống đầu tiên, “Tới rồi?”
Abaddon theo sau hắn, “Con ngựa bị gì vậy?” Ban nãy hắn rõ ràng cảm nhận được có sát khí lóe lên.
Mammon từ bên kia thùng xe bước xuống, đi theo sau Metatron, “Ngươi vẫn nghi ngờ ta nói dối?”
Metatron không trả lời.
“Hay là, ngươi vẫn tin tưởng Shipley?” Thật ra Mammon cũng rất bất ngờ. Hắn không rõ là ai cư nhiên dám trước mặt hai đại ma vương và một vị Hỏa thiên sứ ra tay giết ngựa. Nhưng sự thật đã xảy ra rồi, nếu hắn không lợi dụng, thì quá có lỗi với tinh thần mạo hiểm của đối phương.
Trong mắt Metatron lộ vẻ bàng hoàng, “Hắn là dòng nước ôn hòa nhất trên đời. Vĩnh viễn dùng trái tim chân thành yêu thương quan ái vạn vật.”
Mammon im lặng lắng nghe.
Metatron thở dài: “Tại sao lại thay đổi?”
“Không phải thay đổi.” Mammon nói, “Chúng ta chỉ là dần dần nhìn rõ được bản thân. Ngươi nói rất đúng, thiên sứ ở giới thứ mười tuyệt không phải tạo phẩm thất bại, tạo phẩm có tỳ vết chân chính là thiên sứ có trí tuệ. Bởi vì có được trí tuệ, có được tình cảm, cho nên suy nghĩ sâu xa hơn, ham muốn càng nhiều hơn. Dục vọng mới là ngọn nguồn của đọa lạc.”
Metatron thì thầm: “Cho nên, phong bế cảm giác của mính, để bản thân luôn trong trạng thái không ham không muốn không suy không nghĩ, mới là biện pháp tốt nhất chăng?”
“Ngươi có thể thử xem.” Ngữ khí Mammon đột nhiên trầm xuống, “Xem liệu ta có để mặc ngươi không ham không muốn không suy không nghĩ!”
Metatron khẽ nhíu mày.
Abaddon đột nhiên đi tới nói: “Chẳng lẽ vấn đề chúng ta cần truy xét trước mắt không phải. . . . . . là con ngựa bị chết như thế nào sao?”
Poggi nói: “Có cần ta vác xác con ngựa đó về không?”
Abaddon nói: “Sau đó ta lại phải đi vác xác ngươi sao?”
Poggi hừ lạnh: “Ông nghĩ ta cũng ngu như con ngựa đó sao?” Nói thì nói vậy, nhưng chung quy hắn vẫn không dám thật sự xông pha hành động. Phải biết rằng vừa rồi ở trên xe là Mammon, Metatron và Abaddon! Đối phương cư nhiên ở trước mặt ba người họ giết chết một con ngựa, tuy là đánh lén, nhưng cũng đủ chứng minh thực lực đối phương tuyệt đối không dưới tầm bọn họ.
Abaddon nói: “Xem ra, giới thứ mười chỉ có Shipley là phù hợp.”
Metatron nói: “Còn một kẻ nữa.”
“Ai?”
Mammon nhíu mày: “Leviathan.” Tuy trước khi bọn họ rời đi, Leviathan đang bị giam trong mật thất, nhưng không ai biết được khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, cũng như không ai biết được cảnh vật bên ngoài giới thứ mười sẽ biến hóa.
Poggi nghe đến cái tên này lập tức nhảy dựng lên: “Hắn đang ở giới thứ mười? Hắn tới đây làm gì?”
Abaddon nghi hoặc: “Ngươi khẩn trương cái gì?”
“Ta khẩn trương? Ta đang phẫn nộ!” Poggi oán hận huơ nắm đấm, “Ta vĩnh viễn không quên hồi nhỏ hắn ghen tị ta cười quá tươi quá vui vẻ, bèn hung hăng véo mặt ta, véo đến khi ta òa khóc mới thôi.”
Abaddon trợn mắt: “Ngươi khóc hả?!?”
Poggi nghiêng đầu, “Đây không phải là trọng điểm!”
Metatron nói: “Chúng ta đến Chủ thành xem sao đã.”
Levine có thoát ra hay không, chỉ cần đến Chủ thành sẽ rõ.
“Được!” Nghĩ đến sắp sửa gặp mặt Leviathan, Poggi bắt đầu xoa xoa tay, “Đi hướng nào?”
“. . . . . .”
Metatron và Mammon nhìn đồng cỏ mênh mông bát ngát, triệt để bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng.
Để tiết kiệm thời gian, Mammon đưa ra kế hoạch chia làm hai ngã.
Abaddon thấu hiểu nhìn hắn, “Nga, vậy ta nên đi với ai bây giờ?”
Mammon cười tà: “Ta đi chung với Poggi cũng được.”
Poggi bị hắn cười đến đáy lòng phát lãnh. Nhắc mới nói, tuy hắn luôn hoành hành vô kỵ ở địa ngục, nhưng ai có thể đắc tội, ai không thể dễ dàng đắc tội và ai hoàn toàn không thể đắc tội, hắn vẫn phân biệt rõ ràng. Cho nên hắn lập tức giang cánh bay tới sau lưng Abaddon, gắt gao quấn lấy cổ lão ba mình: “Ta sẽ chiếu cố ông ấy.”
Abaddon vươn tay bắt lấy vai hắn, kéo hắn ra trước mặt, “Cho ngươi nói lại, ai chiếu cố ai?”
Poggi bĩu môi, “Đừng hỏi những câu mà đáp án đã quá rõ ràng.”
“. . . . . .” Đáp án quá rõ ràng không sai. Nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn? Abaddon buồn bực nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn mà kiêu ngạo trước mắt.
“Uy, Mammon đi rồi?” Poggi quay đầu lại, nhìn theo hướng Mammon và Metatron bay đi.
Cánh đen song song với cánh trắng, nhưng lại hài hòa đến không ngờ.
Poggi hỏi: “Mammon thích Metatron thật sao?”
Abaddon nhướn mày nói: “Liên quan gì tới ngươi?”
Poggi nhún vai nói: “Ta chỉ lấy làm lạ tại sao ma vương đều thích ngoại tộc.”
“. . . . . .”
Cũng giống như…
Isfel chọn loài người.
Baal thì trước là nhân loại sau là huyết tộc.
Còn có. . . . . . Mammon.
Abaddon đột nhiên vỗ gáy hắn, “Trong đầu ngươi mỗi ngày chứa gì trong đó!”
“Ta chỉ đang lo lắng.” Poggi lắc lắc đầu, bày ra dáng vẻ lão luyện.
“Lo lắng chuyện gì?”
Poggi nói: “Lo lắng ma vương chưa kết hôn ở địa ngục càng ngày càng ít đi, xác suất ông cưới Lilith càng ngày càng cao hơn.”
Khóe miệng Abaddon quắp lại, “Tại sao Lilith nhất định phải lấy ma vương?”
Poggi nói: “Thì trước đó ta có nghe nói Lilith đang cân nhắc chuyện tuyển chồng. Ông nghĩ cô ta sẽ chọn quỷ đầu dê?”
“Đừng suy nghĩ lung tung, nàng tự có người nàng muốn.”
“Ai?” Poggi vểnh tai.
Abaddon xách lỗ tai hắn đi về hướng khác, “Nói chung không phải ngươi.”
Mammon và Metatron từ tốn thả bước, coi như tản bộ.
Gió nhẹ luồn qua khe hở giữa bờ vai hai người.
Mammon nói: “Ta muốn xây một tòa cung điện ở giới thứ mười.”
Metatron nói: “Ngươi định thường trú?”
“Ngươi có ở lại không?” Mammon hỏi.
Metatron nói: “Giới thứ mười nếu để địa ngục khai phá, nhất định sẽ được thay đổi một bộ mặt khác.” Trên phương diện táo bạo quyết đoán, thiên đường thua xa địa ngục. Có lẽ một sự vật tồn tại quá lâu, sẽ dần dần mất đi chí tiến thủ và sức sống, trở nên nhút nhát. Thật ra, nếu lúc trước Lucifer không phải đọa lạc xuống địa ngục, mà là ở giới thứ mười, với tài nguyên cùng điều kiện của giới thứ mười, địa ngục có thể đã đứng đầu mười giới.
“Có thể sẽ hoang vu.” Mammon đưa ra một đáp án hoàn toàn bất đồng.
Metatron mỉm cười nói: “Sự phồn vinh của địa ngục là ví dụ tốt nhất.”
“Bởi vì địa ngục là nhà.” Mammon giải thích, “Trước mắt giới thứ mười với ta mà nói, chỉ có giá trị lợi dụng.”
Metatron trầm mặc.
Mammon ánh mắt thoáng ảm đạm.
Lại một cơn gió thổi qua.
Khoảng cách giữa hai người còn lớn ban nãy.
“Có thị trấn.” Metatron chỉ hướng bên trái phía trước.
Bọn họ nhìn nhau, tăng tốc bay tới nơi đó.
Thị trấn rất nhỏ, trên đường chỉ có hai thiên sứ đi theo hướng cố định. Từ khuôn mặt cứng nhắc của bọn họ, Metatron và Mammon có thể nhận ra, bọn họ chưa được ăn quả Trí tuệ.
Mammon nói: “Mỗi thị trấn hẳn đều có một thiên sứ từng nếm qua quả Trí tuệ.”
Metatron nhớ tới thiên sứ râu bạc kia, gật gật đầu.
Bọn họ đi gõ cửa từng nhà.
Nhưng lần này may mắn hiển nhiên không đứng về phía họ. Gõ cửa đến trời sụp tối, nhưng vẫn không gặp được thiên sứ có trí tuệ nào.
Mammon hỏi: “Còn sót chỗ nào không?”
Metatron nói: “Ngay cả gác chuông chúng ta cũng đã xem qua.”
Mammon cau mày.
“Có lẽ, không phải thị trấn nào cũng có một thiên sứ trí tuệ trấn giữ.” Metatron nói.
Mammon thắc mắc: “Vậy Chủ thành làm sao truyền đạt mệnh lệnh?”
Metatron nghĩ nghĩ nói: “Dùng quả cầu thủy tinh?”
Hai người lại nhìn nhau. Gõ cửa từng nhà tìm quả cầu thủy tinh rõ ràng gay go hơn nhiều so với gõ cửa từng nhà tìm thiên sứ trí tuệ.
Metatron nhìn sắc trời nói: “Chúng ta về trước đi, biết đâu Abaddon có thu hoạch.”
Mammon cũng cảm thấy gõ cửa từng nhà tìm quả cầu thủy tinh là một chủ ý có phần hơi tồi, liền đồng ý .
Bất quá lần này cả hai đã lựa chọn rất sáng suốt, bởi vì Abaddon và Poggi đích thực đã tìm được Chủ thành —— tuy rằng bọn họ vẫn chưa dám khẳng định.
Mammon cùng Metatron nghe bọn họ miêu tả lại tòa thành, đều có tám chín phần chắc chắn.
Quy mô của Chủ thành ở giới khác có lẽ chẳng là gì, nhưng ở giới thứ mười thì rất hiếm thấy. Bọn họ không nghĩ còn có tòa thành thứ hai có thể sánh bằng.
Bốn người họ ngồi trên cỗ xe chỉ còn lại hai con ngựa chạy về hướng Abaddon nói, ước chừng khoảng chín giờ tối, rốt cuộc cũng đến nơi.
Nhìn tòa thành trong bóng tối còn âm trầm hơn cả màn đêm kia, Metatron và Mammon đều có chút không chắc.
Theo như họ biết, Chủ thành vào đêm tuy không bằng tầng thứ hai của địa ngục tráng lệ nguy nga xa hoa trụy lạc, nhưng đèn đuốc vẫn luôn sáng. Nhưng hiện tại xem ra, cư nhiên không khác gì một tòa thành chết chóc.
Đây thật sự là Chủ thành sao? Hay là một tòa thành trông thập phần tương tự Chủ thành?
Abaddon thấy Mammon nhìn mình, nhún vai nói: “Còn chưa vào mà.”
Poggi hưng phấn xoa tay nói: “Giờ chúng ta vào trong giết cho bọn chúng không còn một manh giáp!”
Abaddon vỗ tay nói: “Được! Chúng ta ở hậu phương cổ vũ ngươi cố lên.”
Poggi oán hận nói: “Ông làm cha như thế sao? Những lời này cũng nói ra được?”
Abaddon nói: “Ta vốn không phải một người cha như vậy! Nhưng từ sau khi gặp phải ngươi, ta liền biến thành loại phụ thân đó!”
Poggi xù lông: “Kháo! Ông còn có con rơi ở bên ngoài!”
Abaddon nói: “Ai bảo ngươi là con rơi?”
“Ta là con rơi? Ta rõ ràng huyết thống tốt đẹp! Ta. . . . . . Ông đi đâu đó?”
Bóng dáng Mammon và Metatron đã biến mất trong thành, Abaddon chỉ còn là một chấm nhỏ có thể nhìn thấy, Poggi vội vỗ những phiến cánh nhỏ nhắn cuống cuồng đuổi theo.
Tòa thành hoàn toàn bị bao phủ trong bóng đêm chẳng những âm trầm, còn có vài phần khủng bố dữ tợn, giống như có một mối nguy hiểm vô danh đang ẩn nấp đâu đó như hổ rình mồi, chỉ chờ cơ hội lao ra cắn một phát.
Metatron theo trí nhớ chỉ đường, “Trung tâm giải trí có lẽ nằm ở hướng này.”
Mammon chậm rãi nói: “Không chừng là Julian.”
Metatron bước chân khựng lại.
Không nghi ngờ gì nữa, lúc bọn họ rời đi, quả Trí tuệ kia của Julian đã mang đến tác dụng trấn an rất tốt. Khiến bọn họ đang đắn đo giữa Burj, Baird và Simon liền dễ dàng lựa chọn tin tưởng hắn. Nhưng ngẫm lại, Julian là thiên sứ ở giới thứ mười. Trước đó biểu hiện tín nhiệm dành cho Metatron và Mammon của hắn rất có thể chỉ là đóng kịch, mục đích chân chính của hắn là đẩy bọn họ đi, sau đó dịch chuyển.
Dịch chuyển?
Bọn họ đồng loạt nghĩ đến từ này.
Bởi vì tình huống trước mắt dùng hai chữ này là thích hợp nhất.
Mammon nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn hắc tinh thạch trên ngón tay, cười đến lạnh lùng, “Giỏi lắm. Cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội thăm dò, giới thứ mười rốt cuộc có bao nhiêu lớn.” Nhiều thiên sứ như vậy, muốn thần không biết quỷ không hay mà dịch chuyển tuyệt không dễ dàng.
Metatron nói: “Có lẽ đã đi từ lâu.”
Mammon quay đầu hỏi Abaddon đã đuổi tới: “Dưới tiền đề bảo chứng sự an toàn cho địa ngục, quân đoàn địa ngục có thể xuất động bao nhiêu người?”
Abaddon nghĩ nghĩ nói: “Không nhiều lắm. Tối đa là một tỷ.” Quân đoàn đọa thiên sứ thật ra nhân số không nhiều, lưc lượng nồng cốt trong quân đoàn chủ yếu là dân bản địa của địa ngục quỷ đầu dê, quỷ đầu trâu tạo thành.
Metatron hỏi: “Ngươi chuẩn bị quy mô tiến công giới thứ mười?”
“Nhân loại có một từ, gọi là thuộc địa.” Mammon nói, “Ta không ngại mượn nó.”
Metatron trầm mặc.
Hắn đã sớm phát hiện mục đích của Mammon với giới thứ mười không giống hắn. Lúc ấy hắn cũng không nghĩ tới phải tu chỉnh, bởi vì Mammon chỉ là muốn khai phá giới thứ mười, chuyện này với giới thứ mười mà nói là một việc tốt. Xem qua bao nhiêu biến cố trong lịch sử nhân loại, hắn biết tầm quan trọng của mậu dịch đối với địa phương. Nhưng nếu Mammon muốn để địa ngục tiến quân vào giới thứ mười, thì đã là một chuyện khác. Đây không chỉ phá vỡ thế cân bằng giữa địa ngục và thiên đường, quan trọng nhất là, sẽ hủy hoại cuộc sống vốn có của thiên sứ ở giới thứ mười.
Mammon dường như nhìn ra được nỗi băn khoăn của hắn, nói: “Ta sẽ mang đến một cuộc sống an nhàn hơn cho bọn họ.”
Nhưng phải đánh đổi bằng tất cả tài phú của giới thứ mười. Metatron âm thầm thở dài.
Mammon nhìn hắn, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.
Metatron cụp mắt nói: “Chúng ta tới trung tâm giải trí trước đã.”
Hắn xoay người men theo con đường thong thả tiến về phía trước, đằng sau không có tiếng bước chân.
Mãi cho đến ngã rẽ, hắn mới nghe được giọng nói Mammon từ xa vọng tới, “Ngươi cũng biết, chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ thay đổi chủ ý.”
Metatron: “. . . . . .” Hắn biết. Nhưng hắn cũng biết điều kiện trao đổi của Mammon là gì.
“Uy, trong nhà có người.” Poggi không biết từ lúc nào đã chui vào một ngôi nhà dân, rồi rất nhanh chui ra.
“Người?” Metatron nghi hoặc, “Giới thứ mười có con người sao?”
Poggi xua tay: “Nói nhầm nói nhầm, là có thiên sứ.” Một tật xấu khi chơi thân lâu ngày với Thạch Phi Hiệp —— dễ dàng tiêm nhiễm ngữ khí sặc mùi hương thổ nhân loại.
Mammon tiên phong chui vào trong theo cánh cửa sổ đang mở một nửa. Bởi vì thể tích hắn gấp đôi Poggi, cho nên sau khi hắn vào, nguyên cánh cửa cũng rụng nốt.
Metatron theo sau hắn.
Trên giường là một thiên sứ tóc vàng đang nằm. Dường như cảm giác được có người xâm nhập, hắn mở to đôi mắt màu lam trong bóng đêm bình tĩnh nhìn những vị khách xa lạ, không sợ cũng chẳng mừng, tựa hồ đã biết trước.
Poggi xỉa trán hắn, “Hắn bị đần à?”
Abaddon vào sau cùng, “Không có thiên sứ nào được ăn quả Trí tuệ?”
Metatron khẽ thở dài: “E rằng là như vậy.”
Abaddon nói: “Nhưng trước đó không phải các ngươi luôn bảo, thiên sứ ở Chủ thành đều đã ăn quả Trí tuệ?”
Mammon nói: “Quá rõ ràng, có người đã hoán đổi bọn họ.” Bởi vì đại đa số thiên sứ ở giới thứ mười đều không được ăn quả Trí tuệ, mà chiếu theo trình tự các bước nhất định sống qua ngày, cho nên giới thứ mười không bao giờ tồn tại hiện tượng tài nguyên dư thừa, mà giống như mỗi cây cải củ một cái hố, nếu thiên sứ ở Chủ thành muốn chuyển đi, phải rút cây cải củ ở hố khác ra, sau đó mới có thể nhảy vào lấp cái hố ấy.
Abaddon nói: “Vậy chỉ cần hỏi bọn họ từ đâu tới đây là có thể biết những thiên sứ ở Chủ thành đã chạy đi đâu?”
Poggi bĩu môi: “Ông định hỏi thế nào? Đừng nói là lại muốn làm giống như với Hybe, cường – bạo hắn?”
Abaddon đầu tóc dựng đứng, “Ta nói rồi, ta không có cưỡng hắn!”
“Là không kịp cưỡng thôi.” Poggi vừa nói vừa phủi mông.
Bàn tay Abaddon vỗ xuống thật mạnh.
Mammon nói: “Không có khả năng ngay cả một thiên sứ trí tuệ cũng không để lại. Nếu quả thật là Julian, hắn nhất định rất muốn biết nhất cử nhất động của chúng ta sau khi quay lại.”
Metatron nói: “Có lẽ là Shipley.”
Mammon nói: “Cũng có thể lắm. Chúng ta đi xem Leviathan trước đã.”
Poggi làm đầu tàu gương mẫu.
Hắn chờ cơ hội này đã lâu.
Biệt viện của thành chủ nhìn bề ngoài, đồ sộ nguy nga, ngó bên trong, tóc gáy cũng phải dựng.
Poggi hỏi: “Bắt đầu từ lúc nào thẩm mỹ của thiên sứ lại mang hơi hướng Huyết tộc?”
“Từ lúc tiền điện tăng vọt.” Abaddon nói xong, bất mãn trừng mắt nhìn Mammon.
Mammon nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Là ai đánh sập nhà máy điện lớn nhất địa ngục, hại lượng điện cung cấp ở địa ngục lâm vào cảnh khan hiếm?”
Ánh mắt phẫn nộ của Abaddon lại dời sang Poggi.
“Là ta sao?” Poggi nhún vai, “Ta phải về tìm xem có giấy nợ hay không mới biết được.”
“Giấy nợ!” Abaddon rốt cuộc bạo phát, “Trước khi ngươi trưởng thành, tất cả giấy nợ qua bưu điện của ngươi đều gửi về nhà ta! Ngươi còn muốn chạy đi đâu tìm giấy nợ?!”
Poggi nói: “Loại đáp án này đã là vấn đề xuất hiện bên trong vấn đề còn có thể coi là vấn đề sao?”
“. . . . . .”
Trong bóng đêm lại vang lên những tiếng “ầm ầm”.
Mammon đang đi thân thể đột nhiên ngã về phía trước.
Metatron theo bản năng bắt lấy cánh tay hắn.
Mammon khóe môi khẽ cong lên, từ từ lấy lại thăng bằng, lật tay nắm ngược lại tay hắn, kéo về phía trước.
Metatron ngón tay thoáng động, giống như đang do dự giữa rút về hay không rút về. Nhưng lực đạo mạnh mẽ truyền đến từ trên tay không cho hắn cơ hội lựa chọn.
Gian phòng chứa mật thất kia vẫn trống không như cũ.
Mammon cùng Metatron dẫn đầu tiến vào con đường ngầm dưới lòng đất.
Poggi và Abaddon đi sau vài bước, hành lang dài rộng như vậy, chỉ vang lên hai loại tiếng bước chân
Metatron càng đi càng chậm, tốc độ hắn phối hợp với Mammon, cho nên càng đi càng chậm kỳ thực là Mammon.
Hai người đại khái lê cả nửa giờ mới lê tới trước bức tường kia.
Abaddon và Poggi ở sau lưng “đuổi theo” đến phát mệt.
Poggi lần thứ mười ba nhịn không được hỏi: “Chúng ta không cần đánh một giấc rồi hẵng đuổi theo thật sao?”
Abaddon liếc hắn: “Ngươi biết không, nhờ ngươi mà ta trở thành kẻ nghèo nhất trong bảy đại ma vương địa ngục!”
Poggi nhìn hắn, “Đây là kết cuộc của kẻ hết ăn lại nằm.”
“Hết ăn?! Lại nằm?!” Đây mới là nỗi đau bi tráng nhất của Abaddon, “Beelzebub và Belia đều giàu có hơn ta.” Hơn nữa không phải chỉ hơi giàu có. Câu miệng ăn núi lở một chút cũng không thể áp dụng với bọn họ.
Poggi im lặng chăm chú nhìn hắn
Abaddon trong lòng vui mừng. Chẳng lẽ cuối cùng hắn cũng biết thức tỉnh rồi?
Poggi mở miệng: “Đây là thứ gọi là vận mệnh a.”
“. . . . . .” Abaddon lại bắt đầu ngứa tay.
Metatron cùng Mammon tiến vào gian mật thất kia.
Bởi vì thiếu đi sự tồn tại của Hybe, mật thất càng thêm âm u yên tĩnh.
Nhưng ngoài dự kiến, Leviathan vẫn bị giam cầm trong kết giới của chính mình.
Metatron nhìn Leviathan ngay cả tư thế cũng chưa từng biến đổi, nhẹ giọng nói: “Ít nhất có thể giảm bớt một khả năng.”
Khả năng là Leviathan giảm đi, không cần nghi ngờ khả năng là Shipley lại tăng thêm. Dù sao thiên đường địa ngục có gộp lại, sinh vật có thể giết ngựa ngay trước mặt bọn họ tuyệt đối chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Ha ha. . . . . .” Tiếng cười điên cuồng của Poggi từ sau lưng vang lên. Không đợi Abaddon kịp phản ứng, Poggi đã đánh mạnh vào kết giới thiết lập quanh Leviathan.
Thấy hắn bị bắn văng đi, Abaddon vui sướng khi người gặp họa: “Rốt cuộc ngươi đã biết thực lực ngươi ở cấp bậc nào chưa?”
Poggi không cam tâm nói: “Ngươi lợi hại, ngươi tới thử xem!”
“Tại sao ta phải thả hắn?” Abaddon nói thì nói, nhưng mắt vẫn nhìn Mammon. Lần này đi giới thứ mười, Mammon mới là chỉ huy.
Mammon nghĩ nghĩ nói: “Khoan hãy thả hắn.”
Metatron hỏi: “Tại sao?”
“Thân là nhân vật không được hoan nghênh nhất địa ngục, trong mấy năm đọa lạc này Leviathan đã bỏ ra rất nhiều công phu vào kết giới.” Mammon nói, “Trước khi Shipley còn chưa lộ diện, ta cảm thấy chúng ta nên bảo toàn thực lực vẫn tốt hơn.”
Lý do của hắn rất đường hoàng, Metatron thoáng nhíu mày, nhưng không phản bác.
Abaddon liếc nhìn Mammon, “Vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
Mammon nói: “So với vơ vét tài nguyên, ta thích tận dụng tài nguyên hơn.”
Poggi vỗ cánh bay qua, “Ngươi định bảo bọn ta ra ngoài tìm thiên sứ có trí tuệ?”
Abaddon kêu lên: “Việc này quả thực còn gian nan hơn cả mò kim đáy biển! Ai mà biết được liệu sau khi chúng ta săm soi một vòng rồi có biến thành thành thổ dân nơi này luôn không!”
Poggi kinh ngạc: “Ông cư nhiên biết cả từ thổ dân này?”
Metatron quay sang hỏi Mammon: “Ngươi muốn nhờ thiên sứ ở giới thứ mười hỗ trợ?”
Mammon mỉm cười: “Chỉ cần tìm được cách thích hợp, ta tin họ sẽ trở thành cấp dưới mẫn cán nhất hữu dụng nhất.”
Abaddon đột nhiên nói: “Không biết bọn họ làm sao chỉ huy đám thiên sứ này nhỉ?”
Mammon nói: “Đây chính là vấn đề tiếp theo chúng ta cần suy nghĩ.”
Abaddon vuốt tay áo, “Ngươi định làm thế nào?”
Mammon nói: “Tiếp quản giới thứ mười.”
Là cả giới thứ mười, chứ không chỉ một Chủ thành nho nhỏ.
Metatron mặt trầm như nước, không nói lời nào.
Tiếp quản Chủ thành không hề đơn giản như bọn họ tưởng tượng.
Những thiên sứ này tuy rằng không được trang bị trí tuệ để động não, nhưng ngày nào bọn họ cũng theo lập trình mà làm những việc cố định. Rời giường, ăn cơm, đi làm, ăn cơm, tan ca, ăn vặt. . . . . . Cuộc sống của bọn họ quy luật đến mức giống như một đống máy móc tự động không cần ấn nút.
Abaddon cùng Poggi quan sát hồi lâu, phát hiện cho dù có buộc bọn họ rời khỏi quỹ đạo vốn có, bọn họ cũng sẽ làm mọi cách để quay về quỹ đạo ban đầu.
Mammon ngồi trong phòng làm việc của thành chủ, nơi này đã bị trưng dụng làm văn phòng tạm thời của ma vương.
Hiện giờ hắn đang thương lượng với Beelzebub về chuyện khai phá giới thứ mười.
Beelzebub nói: “Có lẽ đầu tiên nên khai thác quặng mỏ, nếu không có, trồng cây lương thực cũng được.”
Mammon mỉm cười nói: “Hiệp định xuất nhập khẩu lương thực giữa chúng ta và Tinh linh giới còn ba trăm năm nữa, xem ra có thể thích hợp rút ngắn đi một chút.”
Beelzebub cũng phì cười, “Mức đền bù vi phạm hợp đồng với Tinh linh giới trước giờ không cao.”
Mammon thong thả nói: “Nếu có thể miễn luôn thì càng tốt.”
Beelzebub nghĩ nghĩ nói, “Ta sẽ tìm cách.”
Mammon nói: “Trước mắt quan trọng nhất là điều khiển thiên sứ ở giới thứ mười.”
“Quan trọng nhất?” Beelzebub nghi hoặc, “Vậy Shipley tính sao?”
Mammon siết chặt nắm tay, “So với những thứ xa tận chân trời, ta thích nắm giữ những thứ trước mắt hơn.”
Beelzebub nói: “Từ lúc nào ngươi lại trở nên thiển cận như vậy?”
Ngón tay Mammon nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn hắc tinh thạch, “Ta chỉ bắt đầu học cách nắm bắt những gì trước mắt, rồi mới suy tính tới tương lai.”
Beelzebub trầm mặc một quãng thời gian rất lâu.
Ngay lúc Mammon định ngắt đường dây thông tấn, Beelzebub đột nhiên mở miệng, “Ta vừa nhận được một tin.”
Mammon phản ứng cực nhanh, “Liên quan đến giới thứ mười?”
“Rafael đã rời khỏi thiên đường, trước mắt phương hướng mà hắn đang đi. . . . . . hình như là giới thứ mười.”
“Là Thần hay là Michael?”
“Ta chỉ có thể khẳng định không phải Michael,” Beelzebub nói, “Chiếu theo độ sáng của vầng hào quang trên không trung địa ngục mà nói, ta cho rằng Michael không có ở thiên đường.”
Mammon nhướn mày, “Nga, Rafael ở giới khác giả thần lộng quỷ còn chưa đủ thích sao?”
“Ban đầu khi đọa lạc, ta vẫn luôn nghĩ Rafael đứng sau Michael là để đâm một dao sau lưng”, Beelzebub nói, “Không ngờ cuối cùng hắn cũng không ra tay.”
Mammon nói: “Có lẽ là Lucifer đại nhân muốn hắn nằm vùng thêm một thời gian nữa.”
Beelzebub thấp giọng cười.
Trước lúc đọa lạc, bọn họ đích thực đã nghĩ Rafael sẽ cùng phe với bọn họ, bởi vì trông thế nào hắn cũng không giống một thiên sứ không ham không muốn. Nhưng kết quả luôn khiến người ta phải mở mang tầm nhìn.
Beelzebub nghĩ nghĩ hỏi: “Có cần ta cho người đến giúp ngươi không?”
“Đối phó Rafael à?” Trong mắt Mammon tinh quang chợt lóe, “Không biết Asmondeus có nhớ Abaddon không nhỉ?”
“. . . . . . Hiểu rồi.”
Nhưng Abaddon quả thật đã có hơi nhớ Asmondeus.
Giới thứ mười ban đầu còn cảm thấy chút mới mẻ, nhưng đối diện với đám thiên sứ vô tình vô dục vô hỉ vô nộ như cỏ cây này quá lâu, hắn bắt đầu trở nên buồn bực. Loại buồn bực này rất nhanh chuyển hóa thành xung động muốn đánh nhau.
Nhưng ở giới thứ mười kẻ có thể đánh nhau với hắn không nhiều.
Poggi có thể đánh, nhưng là đánh đơn.
Metatron trái lại có thể đấu tay đôi, nhưng đối diện với hắn, xung động có lớn đến đâu cũng sẽ bị áp xuống. Trên đời này có một loại thiên sứ, không cần cánh trắng thuần khiết, không cần hào quang trên người, chỉ cần một nụ cười hiền hòa, liền có thể khiến hắn ở trong lòng hát vang bài Hallelujah.
Về phần Mammon, trừ phi có thể lập tức đánh chết hắn, bằng không mình nhất định sẽ bị nợ nần càng thêm chồng chất đè chết.
Abaddon vô cùng chán nản.
Trong thành đột nhiên truyền đến tiếng sụp đổ kinh hoàng.
Hắn lập tức giang những phiến cánh đen tuyền, bay về hướng phát ra tiếng động!
Cho tớ đính chính lại một chi tiết, tộc Thái Thản chính là tộc Titan, cảm ơn bạn Tiểu Hồ đã góp ý và xin lỗi các bạn vì sơ sót này của tớ *cúi đầu*
U LINH GIỚI
Thể loại: Hệ liệt Cửu giới bộ thứ 3, thần bí, ma pháp, tình hữu độc chung, 1×1
Tác giả: Tô Du Bính
Tình trạng: Chính văn + PN hoàn
Editor: Phúc Vũ