CHƯƠNG 13 – Khách đến
Trên đống tàn tích trong thành, Poggi đang kiêu ngạo kéo tay áo mình lên, lộ ra cánh tay nhỏ nhắn mà tráng kiện.
Đứng bên cạnh là hai thiên sứ đang ngơ ngác, khối kiến trúc sụp đổ làm họ trở tay không kịp.
Hừ! Chẳng lẽ cánh tay ta không đẹp hơn chồng sách loạn thất bát tao kia? Poggi một cước đá bay một mảnh ngói vụn, đi đến trước mặt hai thiên sứ kia, cong cánh tay, lộ ra hai khối cơ bắp, “Nói xem, có đô không!”
“Ngươi chuẩn bị cắt cục u đó xuống, làm thêm đồ ăn tối à?” Abaddon ngữ khí hung ác. Trên thực tế thì hiện giờ hắn đang ở bên bờ vực nổi giận. Nơi này cách văn phòng tạm thời của Mammon rất gần, hầu như dùng đầu gối cũng có thể đoán được, giấy nợ của hắn lại dày thêm, tuy rằng trước mắt hắn vẫn chưa nghĩ đến tại sao kiến trúc vật dụng ở giới thứ mười lại do Mammon ghi nợ với hắn.
Poggi khinh thường nhìn về phía hắn, “Chính vì cả ngày ông chỉ biết tới ăn uống, cho nên mới dư ra một đống thịt mỡ trên người!”
Thịt mỡ! Ngươi cư nhiên nói trên người ta là thịt mỡ! Abaddon lửa giận ngút trời, thân thể đột nhiên căng lên, chiếc áo gió màu đỏ trên người lập tức hóa thành bông tuyết bay tứ tán trong không khí. Hắn co hai cánh tay, để lộ cơ bắp rắn chắc, đắc ý nói với Poggi: “Ngươi xem lão tử rốt cuộc là cơ bắp hay thịt mỡ!”
. . . . . .
Mammon và Metatron sóng vai đứng trên một tòa kiến trúc cách đó không xa.
Mammon nói: “Cuối cùng ta cũng đã hiểu tại sao Poggi cứ thích khoe những tấm ảnh *** của mình trên mạng.” Thì ra là kế thừa truyền thống tốt đẹp của Abaddon.
Metatron bật cười: “Hắn đích thực có chút vốn liếng.”
Mammon nhướn mày, đột nhiên kéo tay hắn đặt lên trên cúc áo mình, cười tà: “Muốn biết vốn liếng của ta không?”
Metatron theo bản năng siết chặt ngón tay, mặt không đổi sắc: “Ta có lòng tin với ngươi.”
Mammon cười càng tà khí, “Vậy thì càng phải giám định một chút.”
Cúc áo trên y phục hắn đột nhiên tự mở. Nhưng nhìn theo tư thế của hai người, trông như là Metatron đang cởi.
“Tiếp tục không?” Mammon từ từ rê tay hắn xuống dưới.
Bàn tay Metatron đột ngột dừng lại, sau đó lần lên trên.
Tay Mammon đang nắm tay hắn, nên cũng di động theo.
“Trời lạnh.” Metatron một tay cài cúc áo lại cho hắn, sau làm như không có gì xảy ra thu tay về.
Mammon lại ôm chầm hắn từ sau lưng.
Metatron khẽ nhíu mày. Từ sau khi quay lại giới thứ mười, số lượng những động tác kiểu này của Mammon liền tăng vọt.
“Rafael sắp đến rồi.” Mammon nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn.
Metatron hỏi: “Là ý chỉ của Thần?”
“Có lẽ thế.” Mammon ngửi vai hắn, mâu quang lấp lánh. Nếu quả là ý chỉ của Thần, vậy tức là nhắm vào Shipley? Thế thì kết quả rốt cuộc là vạch trần lời nói dối của hắn, hay là thành toàn nó?
. . . . . .
Vô luận là khả năng nào, hắn cũng không cho phép bất kỳ ai phá hỏng quãng thời gian hắn ở bên Metatron.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Metatron cảm nhận được sát ý tản mác trên người hắn.
Mammon nói: “Ta đang nghĩ, có cần giết cả Rafael không.”
“Vì sao?” Metatron bình tĩnh hỏi.
“Thiên đường ngay lúc này lại cử thiên sứ đến giới thứ mười, hẳn là muốn chia phần.” Mammon gác cằm lên vai hắn, “Tư duy của ta hình như tương đối căm ghét khả năng này.”
Metatron thở dài: “Hắn không thể chết.”
Tuy hắn không ngăn cản Mammon, nhưng lời hắn nói đã đại biểu cho lập trường của hắn. Nếu Mammon quyết định động thủ với Rafael, hắn chắc chắn sẽ đứng về phía Rafael.
Mammon thản nhiên cười nói: “Ta chỉ đang suy xét về tính khả năng của nó.” Hắn dừng một chút, chuyển sang trầm giọng nói: “Bất quá, không biết ai sẽ thắng nhỉ?”
Metatron trầm mặc.
Abaddon, Poggi và Mammon; hắn và Rafael. . . . . . Bên nào sẽ thắng?
Hay là, kẻ đang tác quái ở giới thứ mười?
Thói nghịch ngợm của Poggi cũng không hoàn toàn không có lợi ích, ít nhất Mammon đã biết được, hóa ra biện pháp tốt nhất để phá bỏ hành vi quán tính của thiên sứ ở giới thứ mười chính là hủy đi nơi phát sinh những hành vi quán tính của bọn họ.
Thế nhưng biện pháp này ở trong hiện thực hiển nhiên một chút cũng không thực dụng.
Bởi vì Mammon không thể vì khiến bọn họ trở nên nhàn rỗi mà phá đi cả Chủ thành.
Hắn nghĩ đến một vấn đề khác. Nếu những thiên sứ này đều từ địa phương khác tới đây, vậy tất cả những việc họ làm trước kia nhất định không hoàn toàn giống với hiện tại. Thế thì rốt cuộc là ai đã dùng cách gì khiến bọn họ nhanh chóng thích ứng với mọi chuyện trước mắt?
Hắn bèn đưa ra vấn đề này trong một hội nghị nho nhỏ gồm bốn vị đại biểu từ thiên đường địa ngục.
Metatron suy nghĩ một lúc, nói: “Có lẽ là thánh ca thiên sứ?”
Mammon ngẩn ra, lập tức nghĩ xem đây là thứ gì.
Cái gọi là thánh ca thiên sứ cũng giống như kèn hiệu của nhân loại.
Trước kia thiên sứ sống rải rác khắp nơi trên thiên đường, muốn triệu tập không dễ, biện pháp duy nhất chính là nhờ một thiên sứ đứng trước cái loa hình ốc biển khổng lồ cất giọng hát thánh ca, dùng lời ca biểu đạt ý chỉ của Thần. Chỉ là Mammon rời thiên đường quá lâu, địa ngục mỗi lần mở hội đều thích dùng máy thông tấn, cho nên cũng phớt lờ nó.
Abaddon nhíu mày: “Nhưng công việc của mỗi thiên sứ là khác nhau, thánh ca thiên sứ sao có thể chỉ trong một lần duy nhất mà báo hết với bọn họ?”
Metatron nói: “Ta nhớ lúc mới đến giới thứ mười, từng đi qua một trấn nhỏ có một vị thiên sứ trí tuệ.”
Mammon nói: “Ý ngươi là, do hắn phụ trách dạy những thiên sứ này cách sinh hoạt mỗi ngày?”
Metatron nói: “Đây là cách tốt nhất thể hiện giá trị của hắn.”
Abaddon nói: “Nhưng Chủ thành nhiều thiên sứ như vậy . . . . . .”
Poggi nói: “Đồ ngốc! Chủ thành hiện tại có bao nhiêu thiên sứ chứng minh trước đó cũng có bấy nhiêu thiên sứ trí tuệ, một kèm một, có gì khó đâu?”
Abaddon bừng tỉnh đại ngộ.
Mammon nói: “Bây giờ vấn đề lớn nhất chính là, làm sao mới có thể khiến những thiên sứ này nguyện ý học lại từ đầu?”
Metatron hỏi: “Ngươi muốn họ học những gì?”
“Trồng trọt và khai quặng.” Mammon đáp.
Metatron nói: “Trước mắt tài nguyên của giới thứ mười đã đủ tự cung tự cấp.”
Mammon cười nói: “Nhưng không đủ xuất khẩu. Chỉ cần giới thứ mười và địa ngục thành lập mậu dịch qua lại, tin rằng cơ hội phát triển của bọn họ sẽ tăng rất nhanh.”
Metatron nói: “Biết đâu đây không phải là chuyện họ muốn.”
“Trước khi bọn họ có được trí tuệ, bọn họ vĩnh viễn không hiểu ham muốn chân chính là gì.” Mammon nói, “Cho nên, nếu ta có thể tìm thấy cây Trí tuệ, ta nhất định sẽ cho bọn họ có được trí tuệ, học cách suy nghĩ và lựa chọn.”
Metatron đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Ngoài phố, rải rác vài ba thiên sứ ngược xuôi.
Vẫn là Chủ thành, nhưng cảnh tượng mà lần đầu cùng lần thứ hai chứng kiến lại khác nhau những bảy vạn tám ngàn dặm.
“Cho dù chúng ta biết được phương pháp vận hành giới thứ mười, chúng ta cũng không thực hiện được.” Giọng Abaddon vang lên kéo Metatron trở về hội nghị.
Poggi chép miệng: “Này có gì khó! Đưa bọn họ tới địa ngục huấn luyện! Xong rồi thì ném trở về.”
Abaddon tức giận: “Ngươi định làm hướng dẫn viên du lịch sao?”
Mammon đề nghị: “Mang người của địa ngục đến đây, thế nào?” Hắn hỏi Abaddon, nhưng lại nhìn Metatron.
Metatron xoay người lại.
Trên khuôn mặt đẹp đến khó có thể hình dung lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Ta tin tưởng ngươi.”
Mammon trong lòng hơi chấn động.
“Giới thứ mười nhất định sẽ phát dương quang đại dưới tay ngươi.”
Mammon siết chặt ngón tay.
Rõ ràng là kỳ vọng, tại sao hắn một chút cũng không thấy vui vẻ?
Bởi hắn không rõ Metatron là vì tín nhiệm nên mới yên tâm giao giới thứ mười cho hắn, hay là vì không muốn nảy sinh thêm khúc mắc gì với hắn, nên mới dứt khoát buông tay thoát thân.
*****
Rafael có hơi choáng váng.
Sau khi trải qua biển lửa, thủy quái, hắn liền lâm vào một mảnh tối đen dùng ánh sáng cũng không tài nào xuyên thấu.
Rốt cuộc là thứ tà ác gì mà ngay cả ánh sáng cũng không thể xuyên thấu?
Hắn nhắm mắt nín thở lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Hình như có tiếng dò dẫm cực khẽ.
Hắn đứng tại chỗ đợi một hồi, sau khi xác định tốc độ chuyển động của đối phương chỉ có mười mét một giờ, hắn quyết định xông lên nhìn xem là chuyện gì.
Thân là một trong những thiên sứ kiệt xuất nhất thiên đường, hắn xưa nay rất thích giúp người. Đương nhiên, nếu có thể giúp đối phương xong còn tiện tay thu hoạch được chút tình tự cảm kích hoặc sùng bái của đối phương thì càng tốt. Và nếu đối phương cảm thấy chỉ biểu đạt tình cảm trên phương diện tinh thần thôi chưa đủ, nhất định phải biểu đạt thêm ở phương diện vật chất, hắn cũng tuyệt đối không ngại.
Đến gần rồi.
Đối phương lập tức cảnh giác, “Ai?”
Từ giọng nói mà phán đoán, là một thiếu niên.
Rafael đè thấp thanh tuyến. Tại thời điểm này, giọng nói trầm thấp mà thành thục càng có thể mang đến cảm giác an toàn cho đối phương, “Hỡi cậu bé lạc đường trong bóng đêm, ta chính là ngọn đèn chỉ đường cho ngươi, hãy cùng ta dâng hiến linh hồn cho Thần chí cao vô thượng.”
Đối phương trầm mặc.
Rafael tự suy ngẫm, có phải tại mình vừa bắt đầu đã biểu hiện quá giống một tên hề, cho nên hoàn toàn phản tác dụng? Ngay lúc hắn đang chuẩn bị chữa cháy, đối phương lại mở miệng: “Nếu đã là ngọn đèn, vậy soi sáng chút đi.”
“. . . . . . “ Nếu có thể soi sáng, hắn còn dò dẫm trong cái xứ tối tăm như mực này làm gì?
Bất quá câu này, Rafael tuyệt đối không nói ra miệng.
“Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao? Khi ta xuất hiện trước mặt ngươi, khi ngươi nghe thấy thanh âm ta, kỳ thật ngọn đèn trong lòng ngươi đã được thắp sáng rồi.” (bựa vãi chưởng =))))))
Đối phương lại trầm mặc. Không biết có phải là bị hắn quá vô sỉ làm cho kinh sợ luôn không.
Rafael quyết định buông một câu đứng đắn, “Có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại ở trong này không? Không chừng ta sẽ giúp được ngươi.”
“Ngươi là ai?”
“Ta là Phil.” Trước khi chưa thăm dò tường tận về giới thứ mười, hắn không muốn mới đó đã bộc lộ thân phận thật sự. Đặc biệt là trong tình huống Mammon đã đi trước một bước chiếm giữ.
“Ngươi từ đâu đến?” Đối phương hỏi rất cẩn thận.
Rafael nghĩ nghĩ nói: “Một nơi gọi là địa ngục.”
Đối phương đột nhiên kích động: “Vậy ngươi có quen biết Metatron không?”
Rafael sửng sốt, “Có quen.”
“Hắn đang ở đâu?”
“Hắn đang ngủ trong nhà ở địa ngục.” Rafael nhanh nhảu bịa chuyện.
Đối phương lại trầm mặc một hồi.
Rafael thậm chí có thể cảm thấy đối phương đang có ý định tránh xa mình. “Ngươi muốn đi đâu?” Hắn ôn hòa hỏi. Với tốc độ rùa bò của đối phương, cho dù mình nhảy lò cò cũng có thể đuổi kịp.
“Ngươi gạt ta.” Đối phương hiển nhiên cũng biết mình chạy không thoát, đột ngột dừng lại, lạnh lùng nói.
Rafael ngẩn ra. Hắn gạt người cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, đáng ngạc nhiên chính là, cư nhiên bị vạch trần. “Sao ngươi biết ta gạt ngươi?”
“Metatron đến từ thiên đường, không phải địa ngục. Mammon mới đến từ địa ngục!”
“. . . . . . Ngươi biết cũng nhiều thật đấy.”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Giọng nói của đối phương đã hơi run.
Rafael đang định trả lời, đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí từ trong bóng tối ập tới.
Nhưng với tốc độ của hắn, tránh đi đạo sát khí này quả thật dễ như trở bàn tay. Hắn lách sang một bên né tránh, nghĩ nghĩ, lại lách trở về, thuận tay một phát túm lấy thiếu niên trong bóng tối kia, mang hắn đi luôn.
Sát ý lướt qua trước mặt, ngay sau đó keng một tiếng.
“Hình như là chủy thủ.” Bàn tay Rafael sờ sờ vật thể mình đang túm, nghi hoặc nói, “Tại sao ta lại có cảm giác giống như mình bốc nhầm một cái cánh gà?”
Đối phương cũng chấn động một hồi.
Rafael còn đang mò mẫm da thịt ở chỗ lõm vào kia, đột nhiên trong tay nhẹ hẫng, không nghe thấy hô hấp của thiếu niên trong bóng tối nữa.
Nếu không nhờ xúc cảm còn lưu lại, hắn gần như phải hoài nghi thiếu niên kia từ nãy giờ chưa từng xuất hiện.
. . . . . .
Mang người đi trước mặt hắn. . . . . .
Cặp mắt đang nhắm lại của Rafael đột nhiên mở ra.
Abaddon đứng bên cạnh bĩu môi: “Liệu có phải do ngươi tính nhầm?”
“Sao lại thế được?” Poggi luôn có lòng tin vào thị lực của mình, “Ta đâu giống như ông, tới tuổi cần đeo kính lão.”
Abaddon hừ lạnh: “Tuổi ta xấp xỉ tuổi Mammon.”
Poggi nói: “Vậy là quá trình dậy thì và lão hóa của ông đến quá nhanh.”
—–
Các thiên sứ ở Chủ thành vẫn máy móc làm việc và sinh hoạt như cũ.
Mammon cũng dần dần hiểu ra lối vận hành của Chủ thành.
Lúc Julian bỏ đi không hề để lại tư liệu nào hữu dụng, những gì hắn hiện nắm giữ đều nhờ tự mình quan sát. Chủ thành chủ yếu là điều hành hành chính. Những ngành đơn giản mà cơ giới như lương thực, dệt may đều không có. Hắn đoán có lẽ là nhờ vào những trấn nhỏ nơi không có thiên sứ trí tuệ cung ứng. Nhưng công việc đòi hỏi phải suy nghĩ và tính toán hẳn là do Chủ thành hoàn thành, bởi vì hiện tại bộ phận này đã hoàn toàn tê liệt. Ít nhất cho tới bây giờ hắn vẫn chưa thấy thiên sứ nào đi thu dọn đống đổ nát do Poggi tạo ra, và cả khối kiến trúc mới tiến hành được phân nửa ở tây thành.
Abaddon mờ mịt nói: “Ngươi lý giải những chuyện này có lợi ích gì?”
Mammon nói: “Lúc ngươi dọn vào ở trong một ngôi nhà mới, nhất định phải xem xét kết cấu cơ bản các phòng trước.”
Abaddon hạ giọng hỏi: “Ngươi chuẩn bị thôn tính giới thứ mười thật sao?”
Thôn tính?
Mammon cười nói: “Ta thích từ này.”
Abaddon nói: “Nhưng bên ngoài giới thứ mười không dễ vào, lại có cả một mớ loạn thất bát tao ẩn trong bóng tối, rất phiền phức.”
Mammon nói: “Cho ngươi dẫn quân đoàn địa ngục diệt hết bọn chúng, thế nào?”
Abaddon xoa xoa tay: “Thật hay giả?”
Trong mắt Mammon lóe lên sát khí, lại lập tức hóa thành ý cười ôn nhu, “Mục đích chủ yếu của chúng ta vẫn là dẫn dắt cư dân ở giới thứ mười đến với cuộc sống hạnh phúc yên vui chân chính.”
Abaddon đầu đầy dấu chấm hỏi. Câu trước câu sau có gì liên quan chứ?
Giọng nói Metatron vang lên sau lưng: “Các ngươi có rảnh không?”
Abaddon bừng tỉnh đại ngộ nháy mắt với Mammon.
“Đương nhiên”, Mammon mỉm cười đáp ứng, nhưng trong lòng lại trầm xuống.
Đi vào văn phòng của Mammon, Metatron chọn chiếc ghế đối diện hắn ngồi xuống.
Abaddon có chút suy tư nhìn hai người.
Lần này đến giới thứ mười, quan hệ giữa bọn họ lâm vào trạng thái cực kỳ vi diệu. Dường như rất thân cận, thân cận đến mức có thể ôm ôm ấp ấp, lại dường như rất xa lạ, bình thường ngay cả ngồi cũng ngồi chỗ xa nhau nhất.
Bây giờ lại ngồi gần như vậy. . . . . . Hắn chỉ có thể nghĩ đến một câu —— chẳng gian cũng tà.
Metatron mở lời trước: “Ta nghĩ, chúng ta có phải không nên hành động quá mức?”
“Hiện tại không tốt sao?” Mammon một câu hai nghĩa, đồng tử thoáng lộ vẻ hoang mang.
Thực ra sở dĩ hắn đề nghị tiếp quản Chủ thành, cũng không thật sự muốn đám thiên sứ này quy thuận dưới cờ địa ngục. Từ góc độ đầu tư mà nói, giới thứ mười không nghi ngờ gì rất đáng khai phá, nhưng loại khai phá này có thể nói trên nhiều phương diện, chẳng hạn như hợp tác với giới khác, như vậy địa ngục có thể giảm bớt không ít áp lực. Thế nhưng sở dĩ hắn không làm vậy, chỉ là vì kéo dài thời gian.
Hắn không biết lời nói dối về Shipley khi nào sẽ bị vạch trần.
Cũng không biết giới thứ mười tương lai sẽ biến hóa ra sao.
Càng không biết Metatron lúc nào sẽ rời đi.
Chỉ biết là hắn không muốn một lần nữa trơ mắt nhìn Metatron bỏ đi trước mặt mình, còn bản thân thì bị giữ lại.
Cho nên hắn không thả Leviathan ra tuyệt không phải bởi vì nguyên nhân mà hắn nói, hắn lo ngại Leviathan sau khi được thả ra, sẽ nói những lời hắn không muốn nghe.
“Ngươi có biết đạo lý đi thuyền ngược dòng không?” Metatron hỏi.
Mammon nhìn hắn, không đáp.
“Không tiến ắt thoái.” Metatron dường như cũng không định đợi hắn trả lời.
Abaddon cảm thấy bầu không khí bắt đầu trầm trọng, ngồi cũng không yên, đứng lên nói: “Ta đi xem Poggi lại gieo họa gì, các ngươi cứ tiếp tục.”
Kỳ đà duy nhất tại hiện trường đã bỏ đi, biểu tình của hai người cũng nảy sinh biến hóa kỳ lạ, không hề che giấu trong sương mù nữa, mà là vẻ mặt thấu hiểu nhau.
Mammon nhàn nhạt hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
Metatron nói: “Julian sẽ không vô duyên vô cớ bỏ đi, ta muốn tìm hắn.”
“Ngươi tin tưởng hắn?”
“Ta tin.” Metatron nghĩ nghĩ nói: “Ngay thời điểm không có lý do xác thực nào ủng hộ điều kiện không tin này, ta nguyện ý lựa chọn tin tưởng.”
Mammon hỏi: “Ngươi có tin ta không? Tin ta sẽ mang đến thịnh vượng phồn hoa cho giới thứ mười?”
Metatron không chút do dự: “Ta tin.”
“Nhưng ta thà rằng ngươi không tin.” Nếu hắn không tin, sẽ còn vướng bận, chỉ cần còn vướng bận, mình sẽ có thể giữ hắn lại.
“Mammon…” Metatron cúi đầu, ngón tay không tự chủ được thoáng run lên, “Giữa chúng ta không có khả năng.”
Đây là lần đầu tiên hắn nói câu này ra miệng.
Giống như một chiếc khăn che mặt mỏng manh, đột nhiên bị dao cắt rách, từ đó chia thành hai nửa.
Lại giống một đoạn cầu gỗ ẩn trong sương mù, đột nhiên bị gãy ngang ngay giữa, từ đó không còn mang vẻ mông lung huyền ảo nữa.
Mammon trầm tĩnh lắng nghe, sóng mắt cũng không hề lưu động, “Lý do?”
Metatron nói: “Ta không buông bỏ được.”
“Ngươi đứng quá cao.” Mammon nói, “Cho nên ta sẽ dốc toàn lực kéo ngươi xuống. Ngươi không cần động, cũng không cần buông, chỉ cần đứng tại chỗ đợi ta là được rồi.”
Metatron trong lòng hơi chấn động, không rõ là vui hay buồn, hoặc giả là một loại mơ hồ do thói quen cân nhắc quá lâu.
“Với ta mà nói, chuyện gì cũng không thành vấn đề.” Mammon thong thả nói, “Chỉ cần ta có thể nhìn thấy ngươi, thì mọi vấn đề đều sẽ tìm được đáp án hoàn mỹ nhất.”
Sau nhiều ngày im ắng, giới thứ mười rốt cuộc cũng có động thái mới.
Biện pháp của Mammon rất đơn giản, chính là để Abaddon cùng Poggi đưa tất cả thiên sứ ở Chủ thành đi khắp nơi, sau đó ghi lại vị trí và đánh số bọn họ, xem bọn họ làm sao quay về.
Mammon đã sớm phát hiện, cho dù những thiên sứ này không có trí tuệ, nhưng lại có một phương thức tìm đường cực kỳ độc đáo.
Tỷ như bất luận Poggi đưa họ đi đâu, cuối cùng họ cũng vẫn có thể tìm được nơi ở và làm việc của mình.
Nhờ Abaddon đưa họ đi khắp nơi là để làm cho họ dựa vào ký ức và nhạy cảm đối với “nhà”, tìm đến nơi họ từng cư trú, lúc bọn họ rời khỏi những trấn nhỏ tương đối gần đây mà mình từng cư trú, nhất định sẽ theo bản năng đến nơi đó trước.
—— Phía trên chỉ là phỏng đoán suông của Mammon.
Không biết là do Mammon suy nghĩ quá ngây thơ, hay là do Abaddon không đưa họ đến nơi đến chốn, tóm lại, liên tiếp ba ngày, tất cả thiên sứ đều không lạc một ai mà về tới đây. Ngay khi Abaddon cùng Poggi càng lúc càng mất kiên nhẫn, bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với phương pháp khờ dại này, số lượng trở về rốt cuộc xuất hiện biến hóa.
Mammon nghi hoặc nhìn bản ghi chép của họ, “Nhiều thêm?”
Poggi gật đầu khẳng định: “Nhiều thêm.”
Abaddon đứng bên cạnh bĩu môi: “Liệu có phải do ngươi tính nhầm?”
“Sao lại thế được?” Poggi luôn có lòng tin vào thị lực của mình, “Ta đâu giống như ông, tới tuổi cần đeo kính lão.”
Abaddon hừ lạnh: “Tuổi ta xấp xỉ tuổi Mammon.”
Poggi nói: “Vậy là quá trình dậy thì và lão hóa của ông đến quá nhanh.”
Mammon không hứng nghe bọn họ đấu võ mồm, hắn vẫn đang nhìn bản ghi chép của Poggi, “Tên này dư ra đúng không?”
Poggi so sánh hai bản ghi chép, nói: “Đại khái là đoạn này. Bởi vì quá nhiều thiên sứ cùng đi vào, ta cũng lười chép lại từng số hiệu của họ, tại mấy hôm trước đều như nhau… Ai ngờ đột nhiên mọc thêm. . . . . .” Giọng nói hắn dần dần khẽ đi dưới ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm của Mammon.
Abaddon vội ôm lấy Poggi, thong thả hỏi Mammon: “Có thể là Julian phái người trà trộn vào?”
Mammon nói: “Đây cũng là một khả năng.”
“Còn có khả năng nào nữa?”
Mammon phun ra một cái tên: “Rafael.”
Poggi nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi: “Hắn tới đây? Hắn tới làm gì!”
Abaddon cốc đầu hắn, “Không có tiền đồ! Nghe thấy tên hắn sao còn hoảng sợ hơn cả nghe thấy tên lão tử?”
“Nhảm nhí!” Nói đến đây, Poggi nổi trận lôi đình, “Là ai đem đường đường một đọa thiên sứ như ta ném cho một gã thiên sứ? Đúng là nhục nhã!”
Abaddon nghẹn họng.
Poggi bắt đầu kể khổ: “Ông không biết gia hỏa kia biến thái cỡ nào đâu! Lần trước còn thiếu chút nữa vứt một mình ta vào giới thứ mười.”
“Lần đó không phải ta đã nhờ Baal trả thù cho ngươi rồi sao?” Abaddon tự biết mình sai.
Poggi vươn tay xỉa trán hắn, hùng hổ nói: “Baal với ta không thân không thích mà cũng chịu ra mặt giúp ta, còn ông làm cha mà một chút cống hiến cũng không có!”
“Baal vì nể mặt ta nên mới đi!”
Poggi tức giận: “. . . . . . Vậy ông cứ dựa vào bộ mặt này mà kiếm cơm!”
Abaddon ngẩn ra, nửa ngày mới sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Ta đẹp trai đến vậy sao?”
Poggi: “. . . . . .”
Mammon vội ho một tiếng, kéo sự chú ý của họ lại, nói: “Mặc kệ là ai, trước mắt chúng ta cứ bắt hắn về rồi tính tiếp.”
Poggi nhíu mày: “Chủ thành này rộng như vậy, chúng ta chỉ có bốn người.”
Abaddon nói: “Nếu là Rafael, ngươi không thể tính Metatron trong đó.”
Poggi sửng sốt, lập tức sực nhớ Metatron là thiên sứ. Ở chung lâu ngày, hắn cũng suýt quên luôn chi tiết này.
“Vậy thì trước khi họ gặp nhau, chúng ta phải tìm ra hắn cho bằng được.” Mammon mỉm cười, nụ cười mang vẻ quỷ diễm kỳ dị như đóa hồng trên cổ áo hắn, khiến Abaddon nhịn không được cau mày.
Ở địa ngục, tiểu ma vương Poggi là một phiền phức lớn. Mà Abaddon cư nhiên giao cục nợ này cho Rafael giáo dục, có thể thấy năng lực xử lý phiền phức của Rafael đã đạt đến trình độ nào. Cho nên muốn tìm được hắn, tuyệt đối không thể dùng thủ đoạn thông thường.
Abaddon đứng trên mái nhà của trung tâm giải trí cao nhất Chủ thành quan sát tòa thành đang chìm trong bóng tối dày đặc, đề nghị: “Ngươi cảm thấy dùng sách lược hỏa thiêu liệu có quá hao phí nguồn lực?”
Mammon điềm nhiên đáp: “Nếu đốt xong ngươi có thể mau chóng phục hồi Chủ thành lại như cũ, ta sẽ nói không.”
Abaddon nghẹn họng, quay sang chụp đầu Poggi, “Ngươi có cách gì hay không?”
Poggi ôm đầu trừng hắn, “Người ta làm cha ông cũng làm cha, sao ông lại làm vụng về như vậy?! Thứ chuyện vặt này cũng phải hỏi ta?”
Abaddon nhướn mày, “Địa ngục ngoài ta ra, còn có ma vương nào xúi quẩy như vậy, có một đứa con quậy phá như ngươi?”
Poggi đắc ý nói: “Biết mình may mắn thế nào là tốt rồi.”
“. . . . . .” Abaddon dứt khoát quay sang hỏi Mammon, “Vậy ngươi nói đi?”
Mammon trầm ngâm: “Thành trống… không biết có dễ tìm hơn không?”
Abaddon rất nhanh lĩnh ngộ ý tứ của hắn: “Ý ngươi là, sáng sớm mai phái tất cả thiên sứ đi hết.”
Mammon cong khóe môi, tự tiếu phi tiếu nói: “Không phải tất cả, Metatron nhất định phải ở lại.”
Abaddon hừ lạnh: “Câu này một chút cũng không buồn cười.”
Mammon khoan thai nói: “Ta chỉ vì cẩn thận.” Hắn giơ ngón tay, một đóa hồng đỏ thắm xuất hiện nơi kẽ tay.
Abaddon trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: “Ngươi có từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc?”
“Bình thường những chuyện ngươi nghĩ tới ta cũng đã nghĩ tới, những chuyện ngươi không nghĩ tới ta cũng đã nghĩ qua, hơn nữa còn nghĩ không chỉ một lần.”
Abaddon: “. . . . . .”
Mammon nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm ngát từ cánh hoa, nụ cười xa xăm mơ hồ, “Đáp án ngươi đã biết.”
Abaddon thở dài: “Gia hỏa các ngươi.”
Máy thông tấn trong túi Mammon khẽ run lên. Hắn nhíu mày, “Các ngươi dẫn đám thiên sứ đó ra ngoài trước đi.”
Abaddon kêu lên: “Nửa đêm?”
Mammon nói: “Lần này là thiên sứ toàn thành, số lượng khổng lồ. Nhớ đưa đi xa một chút.” Hắn nói xong, bay thẳng hướng văn phòng tạm thời.
Poggi nhìn Abaddon đang ảo não, ngửa đầu nói: “Ông có cảm thấy mình rất giống người hầu của hắn không?”
Abaddon nắm tay rắc rắc vang lên.
“Người ta làm ma vương, ông cũng làm ma vương, sao ông lại làm bi thảm đến vậy?” Poggi còn chưa lải nhải xong, đã bị Abaddon xách lên, hung hăng vỗ một chưởng xuống mông.
“Ngươi nghĩ lão tử rơi vào nông nỗi này là do ai hại?!”
Poggi bị treo ngược lắc qua lắc lại, thâm trầm nói: “Có lẽ do chỉ số thông minh cạn kiệt, lại thêm khuyết thiếu tình thương.”
“. . . . . .”
Vài phút sau, vang lên tiếng trẻ em không kiên nhẫn.
“Đánh đủ rồi thì làm nhiệm vụ thôi.”
Abaddon ném hắn xuống, “Ngươi phụ trách phía đông, ta phụ trách phía tây.”
“Ta có một cách hay hơn.” Poggi bay lên không trung, một chân vắt trên chân còn lại. Từ sau khi bị Thạch Phi Hiệp gạt đến đầu óc choáng váng, hắn cố ý tham gia khóa huấn luyện Tư duy vàng của địa ngục, khiến mình như thay da đổi thịt trên phương diện bản chất.
“Cách gì?” Abaddon bán tín bán nghi.
“Chúng ta tìm một tấm ván gỗ thật lớn, đặt đám thiên sứ lên trên, sau đó cùng khiêng ra ngoài. Sẽ nhanh hơn một chút.”
Abaddon nghĩ nghĩ, cảm thấy ý kiến này không tồi.
“Hơn nữa chúng ta không cần đi quá xa, canh giờ vừa đủ hất tất cả bọn họ xuống là xong ngay.”
Abaddon cảm thấy đây là chủ ý tuyệt diệu.
Về phần những thiên sứ kia có bị thương hay không, không nằm trong phạm vi suy tính của bọn họ. Trên cơ bản, mọc cánh làm gì để rồi giữa không trung gặp nạn không biết giang ra sử dụng, vậy thì bị thương quả thực cũng đáng kiếp.
Hai ma vương một lớn một nhỏ bàn bạc xong, hưng phấn phá nhà tìm ván gỗ.
Mammon quay lại văn phòng, dùng nhẫn hắc tinh thạch duy trì máy thông tấn, để đột phá những chướng ngại bên ngoài giới thứ mười.
Máy thông tấn sau một lúc lâu mới kết nối được.
Giọng Beelzebub vang lên, “Giúp ta hỏi Asmondeus xem hắn có từng thấy một túi nylon màu đen không.”
“Asmondeus?” Mammon nhíu mày.
Beelzebub vội ho một tiếng, dùng ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc nói: “Không phải ta muốn lãng phí tài nguyên, chuyện này rất quan trọng.”
Mammon trầm giọng nói: “Asmondeus còn chưa tới.”
Beelzebub cũng trầm giọng nói: “Ngươi báo với hắn, ta có thể không tính toán năm chục bịch snack trong cái túi đó, không cần phải dàn dựng cả một tiết mục làm bộ mất tích. Trò này quá ấu trĩ.”
Mammon hỏi: “Hắn xuất phát từ lúc nào?”
Beelzebub tựa hồ cũng cảm giác được chuyện này không như hắn nghĩ, “Ba ngày trước.”
Mammon nhớ tới kẻ thần bí hạ độc thủ trong bóng tối chém ngựa của hắn thành hai nửa, hàng mày càng nhíu chặt hơn.
“Có cần ta phái quân đoàn địa ngục đến không?” Asmondeus ở địa ngục nhân duyên tương đối tốt, ít nhất tốt hơn nhiều so với Leviathan suốt ngày gây thù chuốc oán kia. Trên thực tế, bọn họ vẫn chưa nghĩ thông được, Rafael âm hiểm gian trá giảo hoạt như vậy cũng thích ở trên thiên đường, thế mà thiện lương ngoan hiền như Asmondeus trái lại sa đọa. Vì thế, các ma vương địa ngục vẫn hay truyền miệng nhau, rằng vào lúc diễn ra thánh chiến, mọi người đều khóc quá lợi hại, đầu váng mắt hoa nên kéo nhầm hắn xuống luôn. Bất quá cho tới bây giờ, vẫn chưa có vị đọa thiên sứ nào công khai nhận trách nhiệm về chuyện này.
Ngón tay Mammon nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn hắc tinh thạch, “Tới đâu hay tới đó. Ta đi tìm thử.”
“Gọi Abaddon đi chung. Hành động một mình rất nguy hiểm.” Beelzebub đã nghe nói về vật chất hắc ám thần bí mò không thấu kia.
Mammon nói: “Không cần. Rafael đã vào thành rồi.”
Beelzebub phì cười, “Ngươi đúng là biết tận dụng mọi thứ.”
“Không dùng thì uổng phí.” Mammon thuận tay tắt máy thông tấn, ánh mắt dừng lại ở đóa hồng trên bàn. Có lẽ ban nãy dùng sức hơi mạnh, cho nên đóa hoa không còn kiêu hãnh ngẩng cao đầu như lúc vừa hái xuống. Hắn cầm lấy cành hoa, mặc cho gai nhọn đâm vào ngón cái và ngón trỏ, nhỏ ra hai giọt máu đỏ tươi.
Hắn nhìn thấy, cũng không lau đi, trái lại vui vẻ đi đến phòng Metatron.
Trước đó nhờ lòng kiên trì của hắn, phòng của Metatron ở ngay bên phòng văn phòng hắn, cho dù không thể từng giây từng phút nhìn thấy, hắn cũng có thể cảm nhận được khí tức của Metatron bên người.
Cửa phòng chỉ khép hờ.
Mammon gõ nhẹ hai cái.
Cửa y nha một tiếng bị lực đạo của hắn đẩy ra một chút.
Ngoài cửa sổ ánh trăng lười biếng, chiếu vào gian phòng trống không lạnh lẽo.
Lúc lén chuyển nhóm thiên sứ đầu tiên đi, hai cha con Abaddon và Poggi rất hưng phấn, đặc biệt là khi tống bọn họ ra bên ngoài, còn khoa chân múa tay vui sướng. Nhưng liên tiếp hai nhóm sau, bọn họ bắt đầu trầm mặc.
Không phải ai cũng có thể thời thời khắc khắc đắm chìm trong niềm vui của công việc khuân vác được.
Cho nên lúc Mammon xuất hiện, Abaddon trực tiếp ném tấm ván đi luôn.
Vì để cú ném đúng mục tiêu, Poggi trước khi buông tay còn đặc biệt điều chỉnh góc độ một chút.
Đáng tiếc tấm ván gỗ mới nửa đường đã rơi xuống.
Mammon đưa ngón tay vuốt cằm, cả người toát ra khí tức bất thiện, “Các ngươi chuẩn bị dùng tấm ván gỗ này làm lợi tức?”
Dáng vẻ hùng dũng của Abaddon bay hết một nửa.
Hai phiến cánh của Poggi dùng sức mà vỗ, cặp mắt sáng rực, “Có thể sao?”
Mammon nhìn khuôn mặt trắng trẻo non nớt của hắn, cuối cùng đè nén cơn tức tối trong lòng, thản nhiên nói: “Đổi thành kim tệ thì được.”
Abaddon ngẩng đầu nhìn trời, “Trời còn chưa sáng, ngươi đến sớm thế làm gì?”
“Ta chỉ là nghĩ ra một cách tốt hơn để dụ Rafael ra.” Mammon nói.
Abaddon hai mắt sáng lên, “Cách gì?”
“Asmondeus đã đến giới thứ mười.”
Abaddon hai mắt lấp lánh, “Hắn đang ở đâu?”
Poggi cũng tỏ vẻ vui mừng, “Có hắn ở đây, ta không cần phải làm khổ sai nữa!”
Mammon chậm rãi nói: “Mất tích rồi.”
Nụ cười của Abaddon và Poggi lập tức đông đá tại chỗ.
Mammon nói: “Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Rafael, để hắn cùng đi tìm người.”
Abaddon sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, cả người như chìm trong một ngọn lửa vô hình, mái tóc đỏ phồng lên, ánh lửa trong mắt càng bùng cháy mãnh liệt, “Là ai làm?”
Poggi âm thầm trốn sau lưng Mammon.
Mammon khẽ nhíu mày, trước khi Abaddon bất chợt bạo phát, hạ kết giới bao phủ mình cùng Poggi.
Ầm!
Abaddon đột nhiên vung nắm đấm giữa không trung!
Một loạt phòng ốc theo hướng nắm đấm của hắn rền vang rồi sụp đổ.
“Là, ai, làm?”
Khuôn mặt hắn thần kỳ bình tĩnh, khí tức thô bạo trên người toàn bộ truyền khắp Chủ thành, ngay cả đám mây đen phiêu đãng trong không trung kia cũng không được yên mà chuyển động.
Mammon bình tĩnh nhìn đọa thiên sứ đã hoàn toàn hóa thân thành ma vương trước mắt.
Bởi vì tác phong đĩnh đạc thường ngày của Abaddon, rất nhiều người đều xem nhẹ tội danh đọa lạc của hắn ——
Bạo nộ.