U Linh Giới

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 26 – Miền đất hứa 

Thần hỗn độn nói: “Được thôi.”

Thiên sứ cùng đọa thiên sứ sửng sốt. Thần hỗn độn không phải vẫn luôn giấu đầu hở đuôi, không chịu xuất hiện chính diện sao? Cớ gì giờ lại đáp ứng nhanh gọn như vậy?

Rafael hai tay hợp thành chữ thập. Hào quang sáng lên giữa song chưởng, chậm rãi ngưng tụ thành một đôi kiếm.

“Nếu nhân vật ngươi đã định rồi, vậy địa điểm do ta chọn.” Thần hỗn độn nói, “Chúng ta cứ tới. . . . . . ảo cảnh của hắn đấu đi.”

Không đợi đám người Rafael phản ứng, một đám mây đen dày đặc từ trên trời sà xuống, sau đó luồn vào trong thân thể Asmondeus.

Beelzebub vừa nháy mắt, Rafael đã ôm lấy Asmondeus.

Metatron cảm giác được linh hồn rõ ràng bớt áp lực hơn ban nãy, đăm chiêu nói: “Ta có một ý tưởng.”

Mammon gật đầu nói: “Ta cũng có.”

Hai người nhìn nhau, đồng thời mở miệng.

“Thần hỗn độn không có thân thể.”

“Thần hỗn độn là một luồng khói.”

Mammon nói: “Như vậy có thể giải thích tại sao chúng ta khiêu khích thế nào hắn cũng không xuất hiện. Hơn nữa cũng chút hứng thú với mỹ thực.” Bởi vì không có thân thể, cho nên căn bản không thể ăn gì.

Abaddon gắt lên: “Nó đã tiến vào người Asmondeus, làm sao đây?”

Poggi tức giận nói: “Đừng phun nước miếng đầy mặt ta!”

Beelzebub đi đến bên cạnh Rafael, nói: “Ảo cảnh là do Asmondeus tạo ra, có lẽ hắn sẽ không gặp chuyện.”

Mammon nói: “Câu này của ngươi nên bỏ hẳn hai chữ có lẽ, thì sẽ có sức thuyết phục hơn.”

“Thần hỗn độn không có hình thể, dưới tình huống bình thường muốn phong ấn hắn rất khó.” Metatron chậm rãi nói, “Nhưng nếu là Asmondeus khống chế ảo cảnh. . . . . .”

Mammon hai mắt sáng lên, “Dùng hư huyễn phong ấn hư huyễn!”

Rafael bình tĩnh hỏi: “Chúng ta làm sao tiến vào?”

Mammon nói: “Tiến vào ảo cảnh có hai cách.”

Abaddon không kiên nhẫn hỏi: “Có gì khác nhau?”

“Là tư duy hoặc linh hồn. Tư duy tiến vào ảo cảnh, cũng giống như xem điện ảnh. Linh hồn tiến vào ảo cảnh, lại giống như võng du,” Mammon giải thích, “Có thể sử dụng loại năng lực nhất định. Nhưng độ mạnh của năng lực liên quan đến độ mạnh của linh hồn.”

Rafael không chút do dự lựa chọn, “Linh hồn.”

Beelzebub thoáng trầm ngâm, nói: “Tư duy.” Hắn thuộc hệ khống chế, mà ảo cảnh là do Asmondeus thao túng, cho dù linh hồn hắn tiến vào cũng chẳng có tác dụng gì.

Uriel, Abaddon cùng Isfel đồng loạt lựa chọn linh hồn.

Mammon nói: “Nhưng linh hồn tiến vào ảo cảnh sẽ có mạo hiểm. Vạn nhất Asmondeus thua. . . . . .” Hắn thấy Abaddon trừng mình, nhún vai nói, “Ta trước tiên phải giải thích rõ ràng tất cả những tình huống có thể xảy ra. Như vậy linh hồn tiến vào ảo cảnh không kịp rút khỏi sẽ bị hủy theo.”

Rafael hỏi: “Kết quả của bị hủy là gì?”

Mammon nói: “Linh hồn tan biến, đồng nghĩa với diệt vong.”

Bầu không khí đột nhiên nặng nề.

Rafael vẫn như cũ kiên định lựa chọn linh hồn.

Abaddon chỉ suy nghĩ một chút, sau đó cũng lựa chọn linh hồn.

Poggi đột nhiên kêu lên: “Ta cũng đi nữa, ta cũng lựa chọn linh hồn.”

Abaddon cười nhạo nói: “Ngươi tự thân khó bảo toàn còn đòi cứu người khác?”

Poggi nói: “Ta chỉ là thân thể bị khống chế, không phải linh hồn bị khống chế. Ta bị nhốt trong chiến giáp thật sự rất khó chịu! Không biết đâu, ta cũng phải đi! Nhất định phải đi!”

Isfel và Uriel cũng kiên trì với lựa chọn trước đó.

Metatron hỏi Mammon: “Nếu linh hồn rời đi, vậy thân thể làm sao?”

Mammon nói: “Ở lại tại chỗ.”

Beelzebub nhíu mày: “Nói cách khác, chúng ta phải chừa lại người trông coi thân thể.” Nếu thân thể bị diệt, có linh hồn cũng vô dụng. Hắn tuyệt không muốn đường đường Tể tướng địa ngục nhất đại ma vương lại lưu lạc đến thảm cảnh làm u linh. “Ta ở lại.” Sức chiến đấu của linh hồn hắn không mạnh, chi bằng ở lại trông coi thân thể.

Isfel cùng Uriel nhìn nhau.

Uriel nói: “Ta phải đích thân phong ấn Thần hỗn độn, đây là chỉ thị của Thần.”

Isfel biểu thị sao cũng được.

Mammon nói: “Không cần nghi ngờ, ta nhất định phải đi vào.” Hắn là chuyên gia am hiểu về lĩnh vực linh hồn nhất trong mọi người ở đây. Hắn quay đầu nhìn Metatron, “Ở lại.”

Metatron khẽ nhíu mày.

“Linh hồn của ngươi từng bị trọng thương, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.” Mammon nói, “Huống chi thời gian cầm cố không thể phát huy tác dụng trong ảo cảnh.” Thời gian trong ảo cảnh cũng do Asmondeus khống chế. Metatron cho dù mang theo trục Thời gian vào, cũng không hẳn có thể sử dụng.

Metatron rũ my, mười ngón chủ động nắm tay Mammon, “Cẩn thận.”

Mammon đột nhiên có xung động, muốn bảo Metatron dùng thời gian cầm cố, để thời gian của bọn họ vĩnh viễn ngưng lại tại khoảnh khắc này. . . . . . . Đương nhiên, hắn cũng biết, nếu thật sự làm thế, kết cục tuyệt đối rất thảm liệt.

Rafael không hề lựa chọn lại. Nhưng biểu tình thoạt nhìn có vẻ ung dung của hắn đã đưa ra đáp án.

Còn một người chưa lựa chọn là Abaddon.

Poggi vẫn đang ồn ào, “Ta muốn đi, muốn đi, muốn đi! Asmondeus là bạn thân của ta! Quan hệ giữa bọn ta là thân nhất! Lần này ta nhất định phải cứu hắn!”

Abaddon thô bạo không chút lưu tình gõ trán con trai, “Là thúc thúc!”

Poggi vâng lời gật đầu: “Được rồi được rồi, thúc thúc thì thúc thúc. . . . . . Ta nhất định phải đi.”

Mammon nghĩ nghĩ nói: “Cùng đi đi.” So với để hắn ở lại quấy rầy lỗ tai của Metatron, còn không bằng mang theo quấy rầy mình.

Đội ngũ rốt cuộc phân phối xong.

Rafael trở lại hoa viên tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, cao giọng nói: “Thần ái tiểu phân đội, ảo cảnh phân đội, đội viên số một chuẩn bị xong.”

. . . . . .

May quá, không có người khác ở đây!

Các đội viên còn lại của “Thần ái tiểu phân đội ảo cảnh phân đội” đều chọn những góc xa hắn nằm xuống.

Metatron ngồi bên cạnh Mammon.

Mammon nắm chặt tay hắn, “Ta nhất định sẽ trở về.”

“Bình an trở về.” Metatron bổ sung.

Mammon mỉm cười, ánh mắt vô hạn ôn nhu, “Ta nhất định sẽ bình an trở về.”

Abaddon mất kiên nhẫn rục rịch, “Xong hết chưa? Rận cũng sắp mọc ra rồi này!”

Vốn đang nằm bên cạnh hắn, Uriel không nói không rằng đứng lên, nằm xuống bên người Rafael.

Abaddon: “. . . . . .”

Poggi nói: “Quên đi, ta sẽ không chê bai ông.”

Abaddon một cước đá đùi hắn, “Nhưng biểu tình của ngươi tiết lộ ngươi đang ghét bỏ.”

Poggi cắn răng nói: “Ông đây là khi dễ ta không thể nhúc nhích?”

Abaddon nói: “Lúc ngươi nhúc nhích ta cũng vẫn khi dễ.”

Poggi: “. . . . . .”

Mammon đột nhiên nhắm mắt lại, “Chuẩn bị.”

Abaddon và Poggi cuống quýt nhắm mắt. Mí trên mí dưới vừa dán nhau, liền cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, sau đó đã đứng trong một hoa viên phi thường xinh đẹp. Bốn bề rực rỡ, không ngừng có các loại ánh sáng đủ màu chiết xạ.

Poggi kinh hỉ phát hiện mình có thể nhúc nhích, vội hoạt động tay chân, hỏi: “Đây là nơi nào?”

Abaddon đã đi mấy bước, “Vườn địa đàng?”

Uriel nói: “Khu trung bộ vườn địa đàng.”

Mammon ngồi xuống, cầm lấy vàng trên mặt đất. Lần đầu tiên đến vườn địa đàng mình không hề biết giá trị của vàng. Mãi đến khi các giới khác dần dần thành lập, vàng trở thành một loại hóa tệ lưu thông, hắn mới phát hiện mình đã nảy sinh dục vọng chiếm hữu thứ đại biểu cho tiền bạc tài phú này.

Abaddon nói: “Thân là bạn già của Asmondeus, ta rất khẳng định hắn tuyệt không giàu có. Cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng hy vọng có thể ôm đống vàng này ra ngoài dùng.”

Mammon buông vàng, tự tiếu phi tiếu nói: “Sao ta lại cảm thấy người thất vọng nhất chính là ngươi?”

Abaddon nghẹn họng.

Poggi đột nhiên nói: “Rafael đâu?”

Uriel vỗ cánh bay lên không trung.

Cành lá rậm rạp che khuất tầm mắt hắn, bảo thạch cùng kim ngân chiết xạ ánh sáng hoa mắt hắn. Hắn đành phải bay trở xuống, “Ai mang theo máy thông tấn?”

Mammon nói: “Chờ ngươi thỏa mãn điều kiện linh hồn nhập xác rồi tính sau.”

Uriel nhíu mày.

Abaddon nói: “Vậy làm sao bây giờ?” Vừa mới vào đã lạc mất một đội viên tuyệt không phải chuyện tốt. “Có phải trong quá trình ngươi đã để lạc mất linh hồn hắn không?”

Mammon nói: “Giác quan thứ sáu của ta mách cho ta biết, hắn tự mình rời đi.”

“Rafael. . . . . .” Poggi hai tay làm thành hình loa, giữa không trung cuồng rống.

Thanh âm lan truyền khá xa.

Uriel nhíu mày nói: “Như vậy liệu có bị tình tự của Thần phát hiện không?”

Abaddon cùng Mammon ngẩn ra.

Một người bịt miệng Poggi, một người bắt đầu dò đường.

Rafael đơn độc đi trên lối mòn tràn ngập hương hoa nhài.

Nếu hắn nhớ không lầm, khi đó nơi mà Asmondeus thích đến nhất chính là thảo nguyên nở đầy hoa nhài. Nơi đó có đại thụ cao năm sáu thước, có dòng suối nhỏ róc rách chảy, còn có vẻ yên tịnh không ai quấy rầy.

Tòa Đông phương lạc viên này từng rất được các thiên sứ hoan nghênh. Lúc rảnh rỗi, bọn họ thường lén bay tới đây ngồi nghỉ.

Dựa vào trí nhớ, hắn từng bước một đi về phía trước, như thể đang ngược dòng ký ức thời gian. Cảnh tượng đen tối dần lùi xa theo bước chân của mình, phía trước chỉ còn vui sướng cùng hy vọng.

Đã từng là, vui sướng cùng hy vọng.

Phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Rafael dừng lại. Nếu trí nhớ hắn không sai, tiếng bước chân này tựa hồ thuộc về. . . . . .

Adam toàn thân xích lõa chạy tới. Hắn hớn hở chạy trốn, như một con nai vô tư vô lự, theo sau hắn chính là Eve. Thân thể xinh đẹp động lòng người cứ thế phô bày dưới ánh mặt trời.

Họ dường như hoàn toàn không nhìn thấy Rafael, nhanh chóng lướt qua bên người hắn, tiếp tục hướng tới phía trước.

Nhìn họ hạnh phúc như vậy, Rafael không khỏi hồi ức về thiên đường trong quá khứ, còn có mình từng sống ở thiên đường.

Miền đất hứa.

Đã bao lâu rồi không hình dung thiên đường như vậy?

. . . . . .

Không nhớ nữa.

Beelzebub lôi ra một túi lớn quà vặt, mời Isfel và Metatron: “Cùng ăn không?” May là lưu lại hai người không thích động khẩu. Hắn trong lòng thầm hoan hô.

Metatron cười lắc đầu.

Isfel đang định từ chối, chợt nghe Thạch Phi Hiệp hỏi: “Ăn gì vậy?”

Isfel nhìn nhìn, “Đậu phộng, xoài ướp lạnh, ô mai, chocolate. . . . . .”

Thạch Phi Hiệp nghe đến thèm nhỏ dãi, thập phần “ngượng ngùng” hỏi: “Đóng gói đem về được không?”

Beelzebub: “. . . . . .”

Isfel không đợi hắn trả lời, trực tiếp tịch thu túi đồ ăn vặt nhét vào không gian của mình.

Beelzebub lại lấy ra một bịch đậu phộng nhỏ, lặng lẽ bỏ một viên vào miệng.

Metatron đột nhiên đứng lên.

Bàn tay cầm đậu phộng của Beelzebub theo bản năng căng thẳng, “Sao thế?”

Metatron nói: “Mây trên không trung hình như dày hơn.”

Isfel và Beelzebub ngẩng đầu.

Vừa rồi không để ý, bầu trời vốn chỉ hơi xám như bị tưới mực nước, từng chút một nhuộm thành màu xám sẫm.

“Hắn không hề rời đi.” Hybe đột nhiên mở miệng.

Metatron nói: “Thần hỗn độn?”

Hybe nhìn Shipley, lại nhìn Julian trong lòng mình, chậm rãi gật đầu.

Trục Thời gian xuất hiện trong tay Metatron.

Beelzebub cất đậu phộng.

Isfel đứng lên.

“Thật hại người ta thương tâm, mới đó đã bị vạch trần rồi.” Thần hỗn độn thanh âm như chuông đồng ong ong rung động giữa không trung, “Nên thưởng cái gì cho các ngươi đây? Hay là. . . . . . chiến đấu đi?”

Không gian ngoài mười thước xung quanh hoa viên dần dần vặn vẹo, mười tám thiên sứ sáu cánh từ không gian biến hình kia thoắt ẩn thoắt hiện.

Mười tám thiên sứ, ba loại khuôn mặt ——

Mammon, Rafael, Lucifer.

“Ta là Thần, đương nhiên sở hữu quyền năng chế tạo thiên sứ.” Thần hỗn độn cười đắc ý, “Đừng nói các ngươi vẫn cho rằng vài gã thiên sứ sáu cánh ban nãy chính là toàn bộ thủ hạ của ta?”

Beelzebub liếc nhìn Metatron, “Mammon giao cho ta.”

Metatron tự tiếu phi tiếu.

Beelzebub rất biết vâng lời sửa lại: “Sáu gia hỏa nhìn giống Mammon giao cho ta.”

Isfel nói: “Lucifer.”

Metatron vô thanh vô tức đi đến trước mặt “Rafael”.

“Lấy một địch sáu, quả là trận chiến khiến người chờ mong.” Thần hỗn độn hứng thú dào dạt.

Biển hoa nhài.

Trông như sóng biếc mênh mông đẩy đưa vô số đóa hoa nhỏ bé xinh xắn.

Ngay giữa biển hoa có một gốc đại thụ cao hơn mười thước, dưới tán cây, một bóng người thon gầy đang lẳng lặng ngồi dựa vào đó.

Rafael dừng bước.

Cho dù khoảng cách rất xa, nhưng khung cảnh này đã sớm in sâu trong đầu hắn. Cho dù không cần đến gần, hắn cũng có thể tưởng tượng được trên khuôn mặt hơi ngẩng lên kia đang lộ ra ý cười mãn nguyện.

Hương hoa nhài trong gió càng lúc càng nồng nàn.

Asmondeus tựa hồ cảm giác được gì đó, đứng dậy.

Rafael nhịp tim tăng tốc, hai mắt ngây ngốc nhìn bóng nghiêng của Asmondeus. Nên bước tới, hay là nấp đi? Đầu hắn trống rỗng, chỉ có thể đứng sững tại chỗ.

“Asmond!”

Tiếng gọi giòn giã từ phương hướng khác truyền đến.

Asmondeus quay đầu.

Rafael theo ánh mắt hắn, nhìn thấy cô gái nhân loại vốn nên vĩnh viễn biến mất dưới dãy thác máu đang xách lẵng hoa, vui vẻ chạy về phía Asmondeus. Mái tóc dài vàng óng của nàng lóng lánh dưới ánh mặt trời, phảng phất là vàng nguyên chất, thậm chí còn chói mắt hơn vàng.

“Sarah.” Asmondeus thoáng đỏ mặt, hệt như vừa mới uống một ly vang đỏ, đem màu rượu ánh lên đôi má mình.

Sarah cười tủm tỉm lấy một bó tulip từ trong lẵng hoa ra, đẩy vào ngực Asmondeus.

Asmondeus có chút bối rối, cuống quýt tiếp bó hoa to này, đang định cảm ơn, đầu lại bị vỗ nhẹ một cái, một đóa hoa rũ xuống trên trán.

“Vòng hoa em làm.” Sarah thoạt nhìn không hài lòng lắm, buông lẵng hoa, chỉnh chu lại mái đầu cho hắn.

Asmondeus cứng đờ tại chỗ, ánh mắt ôn nhu nhìn thiếu nữ xinh đẹp gần trong gang tấc.

Hơi thở thiếu nữ cùng hương hoa nhài hòa quyện nhau, trong mùi thơm ngát mang theo chút ngọt ngào của kẹo, khiến hắn nhịn không được muốn tới gần hơn nữa.

“Asmondeus.”

Sarah hoảng sợ nhìn về phía phát ra tiếng gọi, thân thể kịch liệt run rẩy.

Asmondeus ngạc nhiên quay đầu.

Rafael từng bước bôn ba qua biển hoa, dần dần tiếp cận họ.

Sarah thân thể càng run càng lợi hại, cơ hồ sắp tan vỡ.

Asmondeus không thể không kéo nàng vào lòng, chống đỡ trọng lượng thân thể nàng.

Rafael im lặng nhìn Sarah, nửa ngày mới nói: “Đây là cách nhìn về quan hệ giữa ta và nàng trong mắt ngươi?” Mọi thứ trong ảo cảnh đều đến từ tư duy của chính Asmondeus, cho nên phản ứng sợ hãi của Sarah cũng không phải cách nhìn chân chính của nàng về hắn, mà là cách nhìn Sarah nên có về hắn trong cảm nhận của Asmondeus.

Asmondeus không có phản ứng gì. Giờ khắc này bao nhiêu tâm tư hắn đều dồn vào Sarah. Nàng có vẻ phi thường không ổn, dường như mỗi sợi dây thần kinh đều biến thành cát mịn, làm sao cũng không thể ngưng tụ lại được, đôi môi co giật, hàm răng càng không ngừng phát ra tiếng lách cách.

Đôi mắt xanh thẳm như biển cả của Rafael chậm rãi đông lại, rồi đọng thành băng, nghiêm ngặt che chắn hết thảy tình tự trong mắt. Hắn điềm nhiên nói: “Chúng ta gặp phiền phức.”

Asmondeus mắt điếc tai ngơ. Trong thế giới của hắn, ngoại trừ Sarah, hắn đã không còn nghe được bất kỳ thanh âm nào khác.

Rafael trực tiếp nói: “Những tình tự tiêu cực bị Thần phân liệt ra, đã chiếm cứ giới thứ mười. Chúng ta đang tìm biện pháp phong ấn nó. Hiện tại nó trốn vào ảo cảnh của ngươi, chúng ta phải hợp tác.”

Thân thể Sarah không còn run dữ dội như trước, nhưng khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc dần dần tái xanh, ánh mắt tan rã, giống như sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.

“Sarah.” Asmondeus khẽ gọi, sau đó cúi người bế nàng, chạy về hướng Sarah vừa đi tới.

Rafael ở lại tại chỗ, siết chặt nắm tay nhắm nghiền hai mắt, lúc mở ra, hàn băng trong mắt đã biến mất, chỉ còn một mảnh trống rỗng không thấy đáy. Hắn chậm rãi thở dài, thu liễm cảm xúc, giang cánh bay theo.

Abaddon đang khá nóng nảy.

Khi hắn nhìn thấy Adam cùng Eva lõa lồ chạy tới, loại bực bội kia liền lên đến đỉnh điểm.

Cũng may Mammon dùng linh hồn trói buộc giữ hắn cố định tại chỗ, bằng không hắn nhất định sẽ xông lên nện hai quyền cho hả giận. Mammon thở dài nói: “Bạo lực không thể giải quyết vấn đề.”

Abaddon nắm tay chưa kịp vung ra, cơn tức nghẹn ngay ngực không lên không xuống, đặc biệt khó chịu, thở hồng hộc nói: “Vậy phải dùng cái gì để giải quyết? Tiền tài?”

“Nếu ta nói khoản nợ trước kia xóa bỏ hết, ngươi có chịu nhẫn nhịn không?” Mammon thong thả hỏi.

Lửa giận của Abaddon tiêu đi một nửa.

Mammon mỉm cười nói: “Tiền tuy không thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng ít ra có thể giải quyết hơn phân nửa vấn đề.”

Abaddon trơ mắt nhìn Adam cùng Eve tung tăng qua bên người mình, nói: “Không tìm được Asmondeus và Thần hỗn đản, Rafael lại mất tích, chúng ta hiện tại nên làm sao đây?”

Mammon nhìn trái nhìn phải.

Abaddon, Poggi, Uriel.

. . . . . .

Bây giờ muốn dựa vào chỉ số thông minh, chỉ có bản thân mình thôi.

“Rafael nếu đã tự động tách ra, tức là hắn nhất định đã có đích đến.” Mammon phân tích, “Hắn không quen thân với Thần hỗn độn, cho nên tuyệt đối không phải đi tìm ông ta. Hai chọn một, còn lại chính là Asmondeus.”

Abaddon hai mắt sáng lên, vội hỏi: “Vậy ngươi có biết họ đang ở đâu không?”

“Ngươi nghĩ sao?” Mammon hỏi ngược lại.

Abaddon nói: “Ngươi không phải nói có thể dùng tiền giải quyết đại bộ phận vấn đề sao?”

Mammon nói: “Cho nên ta quyết định dùng một phần mười khoản nợ nô dịch cho ngươi. Làm ơn mau chóng tìm Asmondeus với Rafael đi.”

“. . . . . . Nhưng phải cởi trói trước đã! Ngươi tưởng là ôm cây đợi thỏ sao?!”

Mammon phất tay.

Abaddon oán hận hoạt động gân cốt. Kỳ thật ở trạng thái linh hồn, bị trói lâu cỡ nào hắn cũng sẽ không bị tê hay mỏi gì đó như thể xác, nhưng về mặt tâm lý, hắn luôn muốn vận động.

Uriel đột nhiên nói: “Rafael tại sao phải một mình đi gặp Asmondeus?”

Mammon cùng Abaddon đồng loạt quay đầu nhìn hắn.

Poggi phát ra tiếng cười nhạo.

Uriel lạnh lùng xoay người đi trước, “Không biết thì thôi.”

Mammon, Abaddon, Poggi: “. . . . . .”

Trên thực tế, Rafael đã bắt đầu hối hận vì tự mình thoát ly đội ngũ. Đơn độc tìm đến Asmondeus là nhất thời xung động, hắn muốn kiểm chứng xem Asmondeus có đúng là vẫn như hắn hiểu ở trong này hay không. Nhưng sau khi kiểm chứng thành công, hắn lại phát hiện trong tất cả mọi người, mình đại khái là người có tỷ lệ thuyết phục được Asmond thấp nhất, đơn độc bỏ đi tuyệt đối là lựa chọn không sáng suốt chút nào. Bởi vì ngoại trừ theo đuôi Asmond, Rafael hoàn toàn không biết mình còn có thể làm gì nữa.

Nếu Abaddon, Mammon bọn họ ở đây. . . . . .

Có lẽ trong mắt Asmondeus sẽ nhìn đến thân ảnh của những người khác?

Tiếng nước chảy càng lúc càng gần.

Rafael phát hiện bọn họ bất tri bất giác đã đi tới bờ sông.

Dòng nước trong vắt sinh động chảy xuôi, trôi mãi về phương xa nhìn không thấy.

Asmondeus nhẹ nhàng đặt Sarah bên bờ sông, thấm ướt tay áo, sau đó ôn nhu lau mặt nàng. Hắn lau đến cẩn thận dị thường, như thể đó là một món kỳ trân dị bảo độc nhất vô nhị. Thần tình hắn lại hết sức chuyên chú, như thể thế giới này, chỉ có hai người họ.

Rafael lẳng lặng đứng bên cạnh hắn.

Sarah đã dễ chịu hơn, từ từ mở mắt, hàng mi run nhẹ một hồi liền an định ở đó, che giấu đường nhìn giao nhau cùng Asmondeus.

——-

Chiến trường không có khói súng, nhưng càng thảm liệt hơn so với khói súng tràn ngập!

Mặc dù lúc bắt đầu trận chiến, Metatron bọn họ đã phân chia đối thủ, nhưng đấu đến sau cùng, Isfel cơ hồ một mình đảm nhiệm hơn phân nửa lực công kích. Beelzebub cũng dùng tới xác chết cháy của những thiên sứ sáu cánh có khuôn mặt giống Michael cùng căn phòng biết đi kia.

Metatron bao phủ kết giới, canh giữ thân thể đám người Mammon, không cho chiến hỏa lan đến chỗ bọn họ.

Isfel dưới sự phối hợp của Beelzebub, điện quang như lưỡi hái nhanh chóng thu gặt sinh mệnh của các thiên sứ sáu cánh.

Bộ chỉ huy cự ly xa đột nhiên truyền ra hành khúc nghĩa dũng quân tiến cùng giọng đọc diễn cảm dõng dạc của Thạch Phi Hiệp, “Chiến đấu đi! Hỡi các huynh đệ! Đừng sợ hãi, đừng lùi bước, đừng thương tâm đau khổ vì ta! Thời khắc này, chúng ta tồn tại cùng mọi người! Phấn đấu lên! Hỡi các huynh đệ! Thắng lợi đang vẫy tay, thắng lợi đang gật đầu, thắng lợi ở ngay phía trước chúng ta, hát vang vì chúng ta! Thời khắc này, chúng ta sát cánh bên mọi người! Kích tình cùng nhiệt huyết dâng trào, ngọn lửa chính nghĩa hừng hực bùng cháy trong chiến ý của mọi người! Đả đảo tà ác, đả đảo hỗn độn, đả đảo chủ nghĩa đế quốc! Thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta!”

“Câm miệng.” Isfel tranh thủ thời gian giữa một hồi bận rộn phun một câu.

. . . . . .

Năm giây sau, hành khúc nghĩa dũng quân tiến được đổi thành bài Ánh trăng.

Số lượng thiên sứ sáu cánh đang từ từ giảm thiểu, nhiệt tình chiến đấu của Isfel hiển nhiên không giảm thiểu theo nhịp điệu chậm rãi của khúc ca.

“Lucifer”, “Rafael”, “Mammon” . . . . . . đang giảm dần theo thứ tự.

“Quả là chiến tích vinh quang!” Thần hỗn độn chẳng mảy may phẫn nộ vì bị đả kích, vẫn rất hòa ái nói, “Như vậy, không ngại ta tăng thêm một ít nhân thủ chứ?”

Lại một đoàn thiên sứ sáu cánh.

Lần này có cả chính khuôn mặt của Metatron, Isfel và Beelzebub.

Beelzebub trước tiên chào hỏi: “Giải quyết dứt khoát chút, ta không muốn thấy bộ mặt méo mó vì đau đớn của mình.”

Isfel nói: “Ngươi có thể hủy dung.”

Beelzebub nói: “Số lượng quá nhiều, ta rất khó chiếu cố hết.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ý hắn là bảo ngươi tự hủy dung.”

Beelzebub: “. . . . . .”

Metatron mở rộng kết giới, che chắn cho cả Isfel lẫn Beelzebub, “Chúng ta có thể kéo dài thời gian, đến khi họ tìm được Asmondeus trở về.” Tuy thiên sứ sáu cánh do Thần hỗn độn chế tạo ra không có thực lực của thiên sứ sáu cánh chân chính, giải quyết cũng không mấy khó khăn, nhưng chúng thắng ở số lượng khổng lồ. Cứ tiếp tục xa luân chiến như vậy, cho dù là Isfel, cũng sẽ hao hết khí lực.

Thần hỗn độn cười nói: “Ngươi muốn chờ bọn hắn trở ra sao? Chuyện này e rằng có độ khó.”

Metatron trong lòng mơ hồ có dự cảm bất lành.

Quả nhiên, Thần hỗn độn nói: “Ta đích thực còn ở đây, nhưng không có nghĩa không thể đồng thời ở trong ảo cảnh.”

Beelzebub ném một viên kẹo the vào miệng, nhíu mày nói: “Có ý gì?”

Metatron nói: “Hắn tự phân liệt chính mình?”

“Phân liệt?” Thần hỗn độn nói, “Ân, có thể nói như vậy. Bất quá ta thích dùng cụm từ không nơi nào không xuất hiện để hình dung hơn. Các ngươi tốt nhất đừng đợi bọn hắn nữa, bởi vì tình cảnh của chúng hiện tại nhất định còn gian nan hơn các ngươi.” Hắn không có thực thể, cho nên ở trong ảo cảnh càng có thể phát huy quyền lực.

Thạch Phi Hiệp lẩm bẩm: “Thảo nào ta lại cảm thấy chỉ số thông minh của hắn giống như được nâng cao không ít, thì ra là do có một vị kéo thấp mức bình quân xen vào.”

Thần hỗn độn nói: “Cho nên, các ngươi bỏ cuộc đi. Vô luận là trong ảo cảnh, hay là nơi này, kết cục của các ngươi đều chỉ có một.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Meta, giờ ngươi hối hận chưa? Chỉ cần ngươi thành tâm sám hối, ta có thể suy xét cho ngươi một cơ hội nữa.”

Metatron nói: “Để ta nghĩ lại đã.”

“Ngươi muốn kéo dài thời gian?” Thần hỗn độn ngữ khí lạnh dần.

Metatron nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

“. . . . . .”

Đoàn thiên sứ sáu cánh nhất tề hướng kết giới ra tay!

Sarah vịn vai Asmondeus chậm rãi đứng lên.

Rafael ở bên cạnh nói: “Nếu tình tự của Thần đắc thắng, ngươi. . . . . . còn có Sarah, đều sẽ biến mất.”

Hai chữ biến mất như ma chú, thức tỉnh một phần lý trí trong Asmondeus. Hắn nắm tay Sarah, nắm thật chặt, như đang bắt lấy sợi rơm cứu mạng.

Rafael thấy cảm xúc hắn dao động, không ngừng nỗ lực nói: “Vườn địa đàng vẫn ở chốn cũ, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta. . . . . . ngươi có thể trở về bất cứ lúc nào.”

Sarah ánh mắt đảo quanh, lúc nhìn đến Rafael liền khẩn trương rụt vai lại, cả người tức tốc rúc vào lòng Asmondeus.

Asmondeus gắt gao ôm nàng.

Rafael hầu kết trượt lên trượt xuống, dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: “Bảo vệ người mình yêu, là chuyện mà mỗi thiên sứ lẫn đọa thiên sứ đều liều mạng làm.”

Asmondeus tựa hồ cuối cùng cũng nghe thấy lời hắn nói, máy móc quay đầu, im lặng nhìn hắn.

Rafael hai mắt thoáng chốc sáng lên. Ánh mắt ấy, như có vô số bó đuốc đồng loạt bùng cháy trong đồng tử, lại như toàn thế giới đang bắn pháo hoa, mà loạt pháo hoa kia ngay một giây trước khi tan biến đều bị thu vào đáy mắt hắn.

“Đáng tiếc, nàng đã chết.” Asmondeus cũng dùng ngữ điệu bình tĩnh như hắn, nói.

Quang hoa trong mắt Rafael phút chốc tiêu tan, chỉ còn lại một mảnh trống trải còn thâm trầm còn hư vô hơn cả đêm tối. Tay hắn rũ bên người, ngón tay không thể khống chế nhẹ nhàng run rẩy.

Asmondeus nói tiếp: “Ta cũng đã đọa lạc, không thể quay về vườn địa đàng.”

Bao nhiêu thanh âm có thể phát ra từ trong cổ họng Rafael đều bị chặn lại, thậm chí ngay cả tiếng nức nở cũng phát không ra. Hắn nhìn vào mắt Asmondeus. Hắn không biết mình muốn thấy gì trong đó, duy nhất có thể xác định chính là, tuyệt đối không phải thứ bóng tối mà đến ánh sáng cũng vô pháp phản xạ này.

“Ngươi đi đi.” Asmondeus thản nhiên nói.

Rafael trước mắt hoa lên, cảnh tượng trước mắt đã thay hình đổi dạng. Vai trúng một kích nặng nề, khuôn mặt phẫn nộ của Abaddon xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, “Ngươi vừa rồi đi đâu? Đến giờ mới ra. . . . . . Sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy?”

Rafael chớp chớp mắt, tất cả những tình tự nên có hoặc không nên có trong tích tắc đều như lốc xoáy cuốn vào tầng dưới cùng của tâm linh. Hắn quay đầu liếc nhìn mu bàn tay vẫn còn ở trên vai mình chưa chịu dời đi, “Bởi vì ngươi hạ thủ quá nặng.”

“Vậy sao?” Abaddon trở tay vỗ vai mình một cái.

Cơ thịt bang bang cứng cỏi.

Hắn tự hào nghĩ thầm.

Mammon nói: “Có gặp được Asmondeus không?” Hắn xác định vừa rồi là Rafael đột nhiên xuất hiện. Có thể ở trong ảo cảnh nháy mắt di chuyển đến trước mặt bọn họ, hẳn chỉ có Asmondeus?

Rafael quả nhiên gật đầu, “Bất quá hắn cự tuyệt.”

Cho dù Rafael che đậy rất khá, nhưng Mammon vẫn nhìn ra được vẻ ảm đạm từ trên người hắn. Một bụng trách cứ chuẩn bị dọc đường thảy đều bị nuốt trở về, đổi thành vân đạm phong khinh an ủi, “Không sao, ít nhất Thần hỗn độn đến giờ vẫn chưa động thủ, chúng ta còn thời gian.”

Poggi nói: “Thần hỗn đản kia tại sao đến giờ vẫn chưa động thủ?”

Uriel nói: “Ngươi mong nhớ hắn lắm à?”

Poggi trợn mắt với hắn, trong lòng thầm đắc ý: chỉ số thông mình của thiên sứ và đọa thiên sứ lúc này chênh lệch thật rõ rệt. “Ta cảm thấy có âm mưu. Các ngươi không nghĩ vậy sao? Hắn rõ ràng tiến vào rất khoa trương, sao bỗng dưng không thấy tăm hơi gì hết?”

Mammon trầm ngâm nói: “Liệu có phải Asmondeus đã giải quyết hắn?”

Đây đích thực là một lời phỏng đoán đẹp đẽ.

Thiên sứ cùng đọa thiên sứ đều bắt đầu mơ tới những ảo tưởng đẹp đẽ.

Abaddon trực tiếp dội một gáo nước lạnh, “Thần hỗn đản sao có thể dễ dàng bị giải quyết như vậy?”

Rafael phụ họa: “Asmondeus thoạt trông không giống vừa trải qua đại chiến.”

Uriel nói: “So với đứng đây thảo luận, không phải nên đi tìm người trước sao?”

Mammon nhìn về phía Rafael: “Tìm thế nào?”

Asmondeus đã tống hắn đi, chứng tỏ đối phương không muốn hắn lại tìm đến. Thế nhưng. . . . . . Rafael cảm thấy với độ hiểu biết của mình về đối phương, muốn không tìm đến người ta cũng rất khó. Hắn nói: “Đi theo ta.”

Đây là con đường hoàn toàn tương phản với biển hoa nhài.

Mã não, bảo thạch, vàng bạc tùy ý đều có thể tìm thấy ở nơi này.

Khi vừa đến địa ngục hoang vu, Mammon từng âm thầm điều tổ đội tới vườn địa đàng. Bởi vì lo  ngại quan hệ giữa thiên đường và địa ngục lúc đó đang trong giai đoạn tu bổ, có một số việc không thể làm quá, cho nên bọn họ lấy vàng bạc châu báu chỉ lấy đi một phần ba, hiện tại ngẫm lại, cũng có điểm hối hận.

Kỳ thực, vườn địa đàng giờ đây có lẽ đã hoang phế?

Mammon tính toán có cần tổ chức nhân thủ đi lấy một lần nữa hay không.

Đang tính tới tính lui, con đường dát vàng dần dần đến tận cùng.

Những nhánh cây nở đầy hoa đào tươi non vươn ra cướp đường, lại như những lời mời gọi dục cự hoàn nghênh.

Rafael quen thuộc vòng qua nhánh hoa, chậm rãi bước trên một mảnh thảo nguyên trải đầy cánh hồng đào. Bùn đất mềm mại, như giẫm lên nhụy hoa.

Bởi vì chiều cao kém mà phải dựa vào kỹ năng bay để đi đường, Poggi thấy bọn họ từng người từng người bước đến thoải mái như vậy, cũng nhịn không được nhảy xuống.

Abaddon than thở: “Đây là đâu?”

Thanh âm hắn không lớn, nhưng Rafael đi tuốt đằng trước vẫn nghe được, đáp: “Hoa viên bí mật.”

Hoa viên bí mật?

Của ai? Chủ nhân nơi này chỉ có. . . . . . Adam và Eve?

Abaddon nhíu mày. Rất hiển nhiên, Adam và Eve trong ảo cảnh của Asmondeus vẫn chưa nếm qua quả Trí tuệ, cho nên bọn họ có *** cũng không hề nảy sinh cái gọi là liêm sỉ. Nhưng hắn thật sự thật sự không muốn nhìn đến một đôi nam nữ lõa lồ chạy ngời ngời như thế nữa.

“Ngươi cảm thấy Asmondeus sẽ ở đây?” Hắn không tin được, hỏi. Nhìn thế nào thì Asmondeus cũng không giống một người có sở thích rình trộm.

Lần này Rafael không trả lời hắn.

Bởi vì bóng dáng cô tịch của Asmondeus đã xuất hiện giữa một rừng hoa đào như lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.