U Linh Giới

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 27 – Phong ấn

“Asmondeus!”

Thanh âm Abaddon như một con dao loang lổ gỉ sét, thô lỗ chém vào bức tranh đẹp đẽ trước mắt, không rách, nhưng khiến bức tranh nhăn lại.

Asmondeus quay đầu, lúc nhìn đến bọn Abaddon liền thoáng sửng sốt, lập tức cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười chân thành.

“Ngươi rốt cuộc không sao!” Abaddon đi tới trước mặt hắn, từ trên xuống dưới quan sát kỹ càng, xác định hắn hoàn hảo vô khuyết rồi mới thở phào nhẹ nhõm, hung hăng ôm chặt hắn.

Mammon thong thả nói: “Vô luận linh hồn suy yếu đến đâu, trạng thái mà nó hiển lộ đều là hoàn hảo vô khuyết.”

Abaddon vịn vai Asmondeus quay đầu lại, “Vậy ngươi xem xem hắn có bị tổn hại gì không.”

Mammon khoanh tay nhướn mày cười.

Uriel nói: “Chẳng lẽ không phải là ngươi bị tổn hại?”

Abaddon đại não chuyển hết hai vòng mới phản ứng được ý tứ của hắn, hừ lạnh nói: “Bây giờ là lúc nội chiến sao?”

Mammon buông tay nói: “Không phải nội chiến, chỉ là tiêu khiển một chút.”

Poggi vỗ cặp cánh nhỏ bay đến vai Asmondeus, đặt mông ngồi xuống, cùng Abaddon một trái một phải dựa vào đầu hắn.

Asmondeus thuận tay vỗ vỗ bắp đùi chắc nịch của Poggi, “Ngươi có khỏe không?”

Poggi nói: “Ha! Ta anh minh thần võ như vậy làm sao có chuyện gì? Ngươi nên lo lắng cho mình thì hay hơn.”

Abaddon châm chọc: “Trước đó là ai nói không muốn bị đóng đinh tại chỗ, nằng nặc đòi vào?”

Lồng ngực ưỡn ra của Poggi nhất thời xẹp xuống.

Asmondeus hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Abaddon kinh ngạc: “Rafael chưa nói cho ngươi biết sao?”

Từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng nhìn bọn họ trao đổi, Rafael rốt cuộc cũng được đưa lên đài. Cho dù thoạt nhìn hắn không có gì khác so với vừa rồi, nhưng hầu kết trượt lên trượt xuống trên cổ đã tiết lộ hắn đang khẩn trương.

Asmondeus quay đầu, nhìn Abaddon, “Chuyện gì?”

Abaddon nhìn về phía Mammon. Ở đây, năng lực biểu đạt qua ngôn ngữ mạnh nhất hiển nhiên là Mammon và Rafael.

Mammon vuốt cằm nói: “Ta nhớ hình như trước đó chúng ta từng có một ước định?” Câu này là hắn nhắm vào Rafael. Lúc trước bọn họ đã thống nhất, hắn kể mọi chuyện từ đầu tới cuối cho Rafael, còn Rafael sẽ là người thuật lại.

Rafael hắng giọng, đoạn trấn định đơn giản rõ ràng giải thích tình huống trước mắt.

Asmondeus nói: “Tình tự của Thần ư?”

Abaddon kích động nói: “Ngươi không biết cái tên tình tự đó biến thái tà ác tới cỡ nào đâu! Hắn quả thật là bại hoại trong bại hoại, hỗn đản trong hỗn đản!”

Mammon ho khan một tiếng. Nếu nói thứ tình tự dung hợp mọi cảm xúc trong đó của Thần là bại hoại trong bại hoại, đồng nghĩa với gián tiếp thừa nhận chính bọn họ cũng là bại hoại. Mà bại hoại. . . . . . Thân là ma vương, cư nhiên đánh không lại bại hoại, danh vị này cũng là một loại vũ nhục chăng?

Bất quá ở hiện trường ngoài hắn ra, không ai chú ý tới chi tiết đó.

Rafael nói: “Ngươi có cảm giác được trong ảo cảnh còn có kẻ khác xâm nhập không?”

Asmondeus cúi đầu nghĩ nghĩ nói: “Ta không để ý lắm.”

“Không để ý?” Uriel trong mắt rõ ràng toát ra vẻ bất mãn.

Rafael ôn hòa nói: “Vậy lúc bọn ta vào, ngươi có cảm giác được không?”

Abaddon quàng vai Asmondeus thật chặt: “Yên tâm mà nói, nói sai có ta làm chỗ dựa cho ngươi!”

Mammon che miệng ho khan: “Chúng ta chỉ là đang thương lượng, không phải đang ép cung.”

Asmondeus nhíu mày, “Ta cảm giác được có hai nhóm người xâm nhập, nhưng không quá để ý.”

Mammon đôi mắt sáng lên, “Nhóm đầu tiên đi đâu?”

“Trầm lặng.” Asmondeus nói, “Ta không dò ra được tồn tại của hắn.”

Tuy Mammon là cao thủ hệ linh hồn, nhưng lại không quá quen với ảo cảnh, cho nên hỏi: “Theo ngươi thấy, đây là tình huống gì?”

Asmondeus suy tư một hồi, nói: “Có khả năng hắn ở trong ảo cảnh của ta chế tạo một ảo cảnh khác, như vậy có thể che giấu khí tức của hắn. Nếu muốn tìm đến hắn, trước hết phải tìm ra ảo cảnh của hắn ở đâu. Nhưng tuyệt không phải chuyện dễ, có thể mất một thời gian.”

“Bao lâu?”

Asmondeus nói: “Nếu may mắn, có thể chỉ cần một giờ, nếu không may, khoảng chừng một năm.”

“. . . . . .”

Mammon trợn mắt há mồm: “Ảo cảnh của ngươi rốt cuộc rộng bao nhiêu?”

Asmondeus hai mắt long lanh, “Nhân giới, thiên đường và địa ngục.”

“. . . . . .”

Abaddon nói: “Không sao, cứ tìm trước. Ta không tin vận khí của chúng ta sẽ tệ đến vậy!”

Rafael tầm nhìn đảo một vòng quanh hai vị ‘thần hộ mệnh’ bên trái bên phải Asmondeus, nhẹ nhàng tách ra, hỏi Mammon: “Ngươi thấy thế nào?”

Mammon nói: “Nếu ngươi là Thần hỗn độn, tiến vào ảo cảnh xong ngươi sẽ làm gì?”

Rafael thoáng ngẩn người, ánh mắt không tự chủ được phiêu hướng Asmondeus.

Mammon búng tay một cái, kéo lực chú ý của hắn trở về, tự hỏi tự đáp: “Gieo rắc rối, ít nhất hẳn là gieo rắc rối.”

Uriel nói: “Hắn đang gài bẫy?”

Mammon ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ở một nơi nào đó đào một cái hố cho chúng ta nhảy xuống?”

Uriel nói: “Ta chỉ dựa theo ý của ngươi.”

Mammon nói: “Hiển nhiên chúng ta không hề dùng chung một cái đầu.”

Abaddon nhìn Poggi đang ôm vai Asmondeus ngủ, nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ?”

Mammon trầm ngâm nửa ngày, nói: “Ta muốn trở ra ngoài một chuyến.”

“Không được.” Uriel và Rafael đồng loạt phủ quyết.

Mammon nói: “Ta cam đoan sẽ quay lại rất nhanh.”

Rafael nói: “Không chừng Thần hỗn độn đang đợi ngươi ra ngoài.” Dù sao Mammon cũng là chuyên gia hệ linh hồn, cường độ của linh hồn hắn cao nhất trong số bọn họ.

Mammon liếc xéo Rafael: “Ta không ngờ ngươi ỷ lại ta đến thế.”

Rafael mỉm cười: “Ngại quá, tới giờ mới phát hiện ngươi có giá trị lợi dụng.”

Abaddon thấy Asmondeus vẫn nhắm mắt không nói lời nào, có điểm sốt ruột, thúc giục: “Sao rồi? Tìm được chưa?”

Rafael bắt lấy cánh tay hắn, thập phần tự nhiên kéo hắn ra, “Thời điểm này việc duy nhất ngươi có thể làm là duy trì im lặng, đừng gây nhiễu sóng.”

Mammon đột nhiên nói: “Ta có thể giúp ngươi giải quyết cái máy nhiễu sóng này.”

Abaddon nhíu mày nói: “Có ý gì?”

Rafael bừng tĩnh đại ngộ, gật đầu tán thành.

Mammon quay sang Abaddon nhe răng cười.

Kết giới đang rung chuyển.

Bên ngoài kết giới, số lượng thiên sứ sáu cánh đã nhiều đến mức không thể nhìn thấy bầu trời.

Beelzebub nói: “Ta lần đầu biết thiên sứ sáu cánh có thể là đồng loại với ruồi bọ.”

Metatron ho nhẹ một tiếng.

Beelzebub bổ sung: “Ý ta là thiên sứ sáu cánh của giới thứ mười.”

Isfel từ trong đống xác thiên sứ sáu cánh bay về.

Metatron phối hợp mở một lỗ hổng trên kết giới cho hắn tiến vào, sau đó khép lại lỗ hổng.

Isfel lấy ra một tấm khăn, cố sức lau đi mồ hôi trên người.

Thạch Phi Hiệp ở bên kia bộ chỉ huy cự ly xa bồn chồn hỏi: “Isfel trở lại chưa?”

Isfel một tay nhận bộ chỉ huy từ trong tay Beelzebub, thấp giọng ân một tiếng.

Thạch Phi Hiệp thở phào, “Không bị thương chứ?”

Beelzebub liếc nhìn đoàn thiên sứ sáu cánh cháy sém rơi lả tả bên ngoài, “Thoạt xem chỉ đổ chút mồ hôi.”

Thạch Phi Hiệp không nghe thấy Isfel nói chuyện ít nhiều vẫn có điểm lo lắng, hỏi: “Bây giờ đang làm gì?”

Beelzebub nói: “Lau mồ hôi.”

Thạch Phi Hiệp nhẹ giọng hỏi, “Có cởi đồ không?”

Metatron, Beelzebub: “. . . . . .” Đây là vấn đề quái quỷ gì a?

Isfel thản nhiên nói: “Ngươi muốn xem?”

“Ách, không phải. Ta chỉ là định nhắc nhở ngươi. . . . . .” Thạch Phi Hiệp rất nghiêm túc nói, “Lúc lau mồ hôi nhớ bảo bọn họ xoay người!”

Metatron cười khẽ, phi thường phối hợp xoay người.

Beelzebub hết chỗ nói.

Abaddon mí mắt hơi động, vừa vặn lọt vào tầm nhìn của Metatron.

“Sao vậy?” Beelzebub phát hiện kết giới thu nhỏ lại.

Abaddon thoáng chốc ngồi lên, thấp giọng mắng một tiếng: “Chết tiệt!”

“Sao thế?” Beelzebub sửng sốt nhìn hắn.

Abaddon duỗi tay định vươn vai, lại bị mạng lưới thiên sứ sáu cánh dày đặc ngoài kết giới làm chấn kinh, “Vụ gì nữa?”

Thạch Phi Hiệp nghe đến vò đầu bứt tai, “Các ngươi hỏi nhiều như vậy, tốt xấu gì cũng nên có ai trả lời đi chứ? Đến tột cùng là làm sao?!”

Metatron nói: “Thần hỗn độn phân liệt thành hai nửa, một nửa tiến vào ảo cảnh, một nửa ở lại chỗ này. Còn ngươi?”

Abaddon đã từ trong cơn chấn kinh hoàn hồn lại, đứng lên nói: “Thần hỗn đản ở trong ảo cảnh không có động tĩnh, Asmondeus đang tìm hắn. Mammon cho ta ra đây trước xem tình huống bên này.”

“Thần hỗn đản?” Giọng nói âm trầm của Thần hỗn độn vang lên, “Ngươi sẽ phải trả giá đắt cho câu này.”

Abaddon nói: “Lúc ta chưa nói ra câu này đã trả giá đắt rồi!”

“Lần này cái giá còn nghiêm trọng hơn.” Thần hỗn độn hừ lạnh cười nói.

Metatron cảnh giác nhìn xung quanh.

Vốn đang hôn mê, Shipley đột nhiên nhúc nhích.

Abaddon không chút nghĩ ngợi xông lên, tung một cước!

Shipley hai mắt đột nhiên trợn ngược, quang năng vốn trói quanh người hắn biến mất chỉ trong khoảnh khắc.

Metatron rõ ràng cảm giác được thời gian quỷ dị vặn vẹo một hồi.

Nguyên bản đang nằm dưới đất, Shipley đột nhiên biến mất tại chỗ, rồi đột nhiên xuất hiện sau lưng Abaddon.

Abaddon một cước kia còn chưa kịp thu về.

Bàn tay của Shipley đã bóp cổ hắn, năm ngón từ từ siết chặt lại.

Một loạt biến cố bất quá chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Isfel giơ tay, sấm sét từ bốn phương tám hướng hội tụ nơi Shipley.

Ánh sáng quá cường liệt khiến Beelzebub và Metatron không thể không quay đi.

“Ha hả. . . . . .” Abaddon ngẩng cao đầu, cảm thấy toàn thân dần mất khống chế, hoàn toàn không thể nhúc nhích, bên tai mơ hồ vang lên tiếng cười gian xảo của Thần hỗn độn.

Shipley mặc cho thân thể bị điện giật, giống như không hề biết đau, vẫn ngoan cố siết chặt ngón tay.

Beelzebub nheo mắt, giở lại chiêu cũ, dùng thuật thao túng khống chế y phục trên người Shipley.

Tiếng xé toạt bị át dưới tiếng điện kích.

Quần áo của Shipley rách tả tơi, không còn manh giáp.

Thân ảnh Isfel chợt xuất hiện sau lưng Shipley.

Beelzebub sửng sốt, vừa định nói sao lại cản tầm nhìn của ta, Isfel đã vung một quyền!

Shipley bị đánh bay ra ngoài, cả Abaddon cũng bị hắn kéo lê mấy bước, nặng nề ngã xuống đất.

Điện quang biến mất.

Abaddon đang muốn đứng lên, liền cảm thấy yết hầu lại một trận căng thẳng, ngón tay Shipley lần thứ hai gắt gao bấu ngay cổ họng hắn!

Isfel nhìn Shipley vốn nên thương tích đầy mình giờ lại hoàn hảo vô tổn đứng đó, không khỏi hơi nhíu mày.

Kết giới dưới vô số đợt xung kích của đoàn thiên sứ sáu cánh rợp trời, dần dần thu nhỏ lại.

Isfel lại đánh ra một quyền. Một quyền này mang theo điện, uy lực gấp mười lần vừa rồi.

Shipley bay lên, đồng thời ngửa đầu phun ra một búng máu.

Máu bắn loạn, văng đến mặt Abaddon, loang loang lổ lổ.

Thế nhưng giây tiếp theo, Shipley lông tóc vô thương bóp cổ Abaddon, thần tình sắc mặt như bình thường.

“Thời gian cầm cố.” Metatron nhấc tay cố định Shipley.

Shipley thân thể cứng đờ, Abaddon nhân cơ hội dùng sức gỡ tay hắn ra, nhưng bất động chỉ trong nửa giây. Tay hắn vừa mới chạm tới khuỷu tay Shipley, lực kiềm chế truyền đến từ yết hầu liền gia tăng độ mạnh.

“Thời gian cầm cố.” Metatron cố chấp sử dụng một lần nữa.

Kết quả vẫn như cũ.

Isfel không thể không đánh bay Shipley hết lần này tới lần khác.

Chứng kiến một loạt động tác như cảnh phim không ngừng tua lại của Isfel cùng Shipley và Abaddon, Beelzebub có điểm nóng nảy, “Là thuật phục hồi trong nháy mắt?”

Khôi phục đến hoàn hảo vô tổn như vậy, tinh linh có thể làm được, nhưng tuyệt đối không thể chỉ trong thời gian cực ngắn mà còn là hết lần này tới lần khác, xem ra là kiệt tác của Thần hỗn độn.

Metatron lắc đầu nói: “Ta cảm thấy càng giống như. . . . . . Thời gian phân nhánh vô hạn lần.”

“Thời gian phân nhánh cái gì?”

“Trước hết đảo ngược thời gian trở lại lúc Shipley chưa bị trói, duy trì trạng thái không bị trói buộc của hắn trực tiếp đẩy thời gian xuôi dòng đến hiện tại. Tốc độ khống chế thời gian của Thần hỗn độn rất nhanh, cho nên không dễ phát giác.” Hắn cũng là do mỗi lần Shipley khôi phục liền cảm thấy thời gian quỷ dị vặn vẹo mới đưa ra kết luận này.

Beelzebub nhìn không gian càng ngày càng chật hẹp vì kết giới bị thu nhỏ, nhíu mày nói: “Có cách gì giải quyết không?”

“Ta nghĩ ra được một cách. . . . . . không chừng có thể trực tiếp giải quyết hết mọi vấn đề.” Trong đôi mắt xanh thẳm của Metatron sáng lên quang mang trong trẻo thánh khiết như nắng mai buổi bình minh.

==================================================

Ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt hồ xanh biếc trong vắt.

Mammon ngồi bên hồ, thỉnh thoảng nhìn về phía Asmondeus đang nhắm mắt đứng yên.

Rafael ngồi xuống bên cạnh hắn, “Không gọi Abaddon trở về?”

Mammon nói: “Vẫn chưa tới lúc.”

Rafael tươi cười thấu hiểu: “Lo cho Metatron?”

Mammon không phủ nhận.

Rafael nói: “Sau khi chuyện ở giới thứ mười kết thúc, ngươi có tính toán gì không?”

“Khai phá giới thứ mười,” Mammon dừng một chút, nghiêng đầu nhìn hắn, “Đừng nói với ta là ngươi không nghĩ tới.”

Rafael nói: “Đây quả là một cái bánh rất to.”

Mammon nói: “Ta đại diện cho địa ngục, yêu cầu được chia hơn phân nửa.”

Rafael nói: “Chờ đánh bại Thần hỗn độn xong đã, chuyện này có thể từ từ thương lượng.”

“Thế à?” Mammon nhướn mày, quay sang gọi Asmondeus, “Asmonde. . . . . .”

“Thương lượng ngay bây giờ!” Rafael ngoài cười trong không cười ngắt lời hắn.

Asmondeus mở mắt nhìn qua.

Mammon giơ ngón trỏ với ngón giữa thành hình chữ V, “Vất vả rồi, cố lên!”

Asmondeus ngượng ngùng mỉm cười, nhắm mắt lại tiếp tục.

Rafael bày ra tư thế nghênh địch, “Ngươi muốn chia thế nào?”

“Chia theo đầu người.” Mammon vẻ mặt đương nhiên nói.

Rafael nói: “Ngươi chuẩn bị hái đầu xuống?”

“Lúc ngươi đàm phán chỉ biết soi mói mấy từ ngữ nhàm chán đó sao?” Mammon nói.

Rafael nói: “Này còn phải xem từ ngữ của đối phương có lợi cho ta hay không.”

Mammon nói: “Thần hỗn độn là sơ sót của Thần, Shipley cũng là thiên sứ sáu cánh, cho nên chuyện ở giới thứ mười vốn không hề liên quan tới địa ngục.”

Rafael nói: “Ta nhớ mấy đọa thiên sứ bị bắt hình như đến từ địa ngục.”

Mammon kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi nói Asmondeus?”

Rafael diện vô biểu tình đáp: “Ta nói Leviathan.”

Mammon nói: “Hắn hiện tại được thả ra chưa?”

Rafael cũng không rõ lắm, “Chắc chưa đâu.”

“Chưa thả. Cho nên, tạm thời có thể bỏ qua không tính. Nếu ngươi nhất định muốn tính, lần này là hắn làm sứ giả của Thần tới giới thứ mười, căn cứ vào luật Lao động ở địa ngục, trước mắt hắn phục vụ cho thiên đường, vì vậy bảo hiểm tai nạn lao động của hắn phải do thiên đường chi trả.” Mammon nói.

Rafael há hốc mồm, thở dài: “Ngươi chuẩn bị chia bánh thế nào?”

“Hai tám.”

“Hay là ba tám đi.”

Mammon dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, “Trình độ toán học của ngươi thật đáng ngại.”

Asmondeus đột nhiên nói: “Có rồi.”

Rafael và Mammon đồng loạt đứng lên, ngay cả Uriel đang nằm ngủ gật dưới tàng cây cũng ngồi bật dậy. Poggi vươn vai ghé trên đùi Uriel, đang dụi mắt, bị xách lên một phát.

Mammon hỏi: “Ở đâu?”

Asmondeus nói: “Địa ngục.”

Mammon nói: “Địa ngục trong ảo cảnh có giống trong hiện thực không?”

Asmondeus nói: “Như nhau, ta căn cứ theo hiện thực mà sáng tạo.”

Mammon cười đến thập phần âm hiểm, “Tốt lắm. Hắn ở vị trí nào?”

Asmondeus chậm rãi nói: “Trong biệt thự của ngươi.”

Tuy rằng ảo cảnh căn cứ theo hiện thực mà sáng tạo, nhưng từ vườn địa đàng chạy tới địa ngục chỉ trong tích tắc.

Asmondeus giải thích: “Ta đã nén lại mọi con đường trung gian.”

Poggi nói: “May là ta không chạy tới nửa đường, bằng không chắc cũng bị nén?”

. . . . . .

Asmondeus ngẩn ra, “Chuyện này ta thật sự không nghĩ đến.”

Rafael mỉm cười với Poggi, nói: “Ngươi thích chạy rong trong ảo cảnh lắm à?”

Poggi nói: “Là một học sinh hiếu học, ta chỉ dũng cảm biểu đạt ý tưởng của mình.”

Rafael nụ cười càng thâm trầm, “Có được một học trò hiếu học như ngươi đúng là mơ ước của mỗi người thầy. Ta cam đoan nhất định sẽ tử tế giám sát ngươi hoàn thành bổn phận của một học sinh.”

Poggi vẻ mặt phẫn hận bất bình.

Mammon đứng ngoài biệt thự, cũng không vội đi vào, mà chỉ vuốt cằm suy tư.

Uriel nói: “Ngươi đang đắn đo nên dùng hỏa công hay là dùng thủy công sao?”

Mammon nói: “Ta đang nghĩ tại sao hắn lại chọn trúng biệt thự của ta.”

Uriel khinh miệt liếc hắn một cái.

“Ngươi có gì kiến nghị sao?” Mammon hỏi.

Uriel nói: “Hiện tại không phải thời điểm khoe của!”

Mammon ngẩn người, rất nhanh phản ứng lời hắn nói, bất đắc dĩ buông tay: “Ta thừa nhận, biệt thự của ta đích thực là công trình kiến trúc xa hoa nhất sáng tạo nhất địa ngục, hơn nữa nó còn tráng lệ nguy nga đến mức ngươi khó có thể tưởng tượng. Nhưng đây tuyệt không phải trọng điểm ta muốn nói. Trọng điểm ta muốn nói. . . . . . cần Asmondeus đến chứng thực.”

Asmondeus nghe hắn nhắc tới mình, vội hất bàn tay chà đạp tóc mình nãy giờ của Poggi, nói: “Hắn ở trong ảo cảnh của ta lại chế tạo một ảo cảnh khác, cho nên ta cũng không biết hắn đang làm gì.”

Mammon nói: “Liệu có phải đang ngủ?”

Asmondeus sửng sốt một lát, “Cũng không phải không có khả năng.”

Uriel nói: “Ý ngươi là hắn rảnh quá, chạy đến ảo cảnh chỉ vì tìm một chỗ để ngủ?”

Mammon nói: “Vậy ngươi có thể dùng góc độ nào khác giải thích tại sao hắn lại chế tạo một tầng ảo cảnh bên trong ảo cảnh không?”

Uriel nói: “Biết đâu là để bày bố cạm bẫy.”

“Thiết lập cạm bẫy ở biệt thự của ta trong ảo cảnh?” Mammon tìm rất nhiều từ để hình dung, cuối cùng chỉ có thể phun ra một câu, “Ngươi quả là một nhà âm mưu kỳ lạ.”

Rafael chờ song phương đều đấu võ mồm xong xuôi, rốt cuộc mở miệng nói: “Ta cảm thấy ý tưởng của Mammon không phải không có khả năng.”

Uriel trừng lớn hai mắt.

Rafael nói: “Địa ngục có Belia, không phải sao?”

Uriel nhíu mày.

Mammon vẻ mặt thâm trầm biểu thị, “Thân là kẻ địch của hắn, ta thật sự vạn phần cảm kích trên người hắn sở hữu đặc tính của Belia.” Hơn nữa càng vạn phần cảm kích chính mình trước đó đã chọn Beelzebub, chứ không phải Belia làm chiến hữu.

Uriel nói: “Vậy các ngươi định ứng phó thế nào?”

Mammon hỏi Asmondeus: “Thay Thần hỗn độn thành Belia, trong tình huống này, ngươi có thể phong ấn hắn không?”

Asmondeus nhíu mày nói: “Ta không giỏi phong ấn.”

Rafael nói: “Để ta phong ấn. Trên người ta có bùa phong ấn cùng bóng tối vô dục mà Thần ban cho ta.”

Mammon nói: “Trước mắt chúng ta có thể đặt ra một giả thiết. Thần hỗn độn nếu thật sự đang ngủ như chúng ta tưởng tượng, vậy chỉ cần phá giải ảo cảnh của hắn, trước khi hắn tỉnh lại cấp tốc dùng bùa phong ấn đem phong ấn hắn, hẳn là có thể hoàn thành nhiệm vụ?”

Rafael tốt bụng nhắc nhở, “Thần hỗn độn không phải Belia.”

Mammon nói: “Bây giờ thứ duy nhất chúng ta cần chính là tinh thần lạc quan.”

Uriel nói: “Ta nghĩ là vận may mới đúng.”

“Được rồi, thêm chút vận may.” Mammon búng tay một cái, nhìn sang Asmondeus cùng Rafael.

Asmondeus ngưng thần.

Rafael đột nhiên nói: “Nếu lần này có đủ vận may, có thể. . . . . . trò chuyện với ta một hồi không?”

Asmondeus ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, chẳng mảy may phân tâm.

“Xin lỗi.” Lời cự tuyệt vừa khách sáo lại không lưu đường sống.

Kết giới đã nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Beelzebub di chuyển thân thể của đám người Mammon, Rafael đến chính giữa, tận lực tiết kiệm không gian.

Shipley và Abaddon vẫn đang quấn lấy nhau.

Abaddon dần quen với tay hắn, đã không giống như lúc đầu không thể thích ứng, có hai lần còn thoát khỏi thế gọng kìm của hắn. Chỉ là giây tiếp theo, Shipley lại đột nhiên xuất hiện khống chế Abaddon.

Từ sau khi Abaddon đã quen dây dưa với Shipley, Isfel cũng thu tay gia nhập hàng ngũ bàng quan.

Metatron nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trục Thời gian, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.

Beelzebub mở máy thông tấn, báo cáo tình hình trước mắt với Lucifer.

Lucifer trầm ngâm hỏi: “Có cần chi viện không?”

Beelzebub nhìn đàn thiên sứ sáu cánh mọc tràn lan, “Hiện tại vẫn chưa biết thực lực của Thần hỗn độn.” Hắn vô cùng hoài nghi Thần hỗn độn sở dĩ chậm chạp không chịu xuất toàn lực chính là muốn dụ Lucifer bọn họ ra mặt. Trước mắt bảy đại ma vương địa ngục đã có năm người kẹt ở giới thứ mười, nếu Lucifer cũng nhúng tay, như vậy địa ngục sau này chỉ có thể dựa vào Belia. Vừa nghĩ đến hậu quả đó, hắn liền chém đinh chặt sắt trả lời: “Xin ngài cứ yên tâm ở bên ngoài chờ đợi.”

Lucifer nói: “Đừng miễn cưỡng.”

Beelzebub nói: “Không sao, Abaddon chống chịu được!”

Abaddon bị siết cổ chỉ có thể ặc ặc mấy tiếng.

“Tình bạn này thật khiến người cảm động.” Thần hỗn độn lại phát biểu, “Nhưng vô luận các ngươi có đưa cứu binh đến hay không, với ta mà nói, kết cục đều như nhau. Vờn lâu như vậy, ta nghĩ đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho trò chơi này.”

Lucifer nói: “Ngươi không cảm thấy tịch mịch sao?”

Thần hỗn độn nói: “Không phải tịch mịch, là cô độc. Ta là Thần, loại cô độc này vốn nên có.”

Lucifer nói: “Ngươi không hiểu bản thân mình chút nào. Đây là tịch mịch. Nỗi tịch mịch của bị giam cầm.”

Thần hỗn độn lập tức nín bặt.

Thạch Phi Hiệp nhỏ giọng nói: “Kiềm chế, kiềm chế tí.” Vạn nhất chọc Thần hỗn độn nổi điên, đại khai sát giới, đến chừng đó đứng mũi chịu sào chính là đám người Isfel.

Lucifer nói: “Muốn đột phá kiếp sống tù túng này không?”

Thần hỗn độn cười lạnh: “Ngươi tưởng ngươi là ai?”

Lucifer nói: “Chúa tể địa ngục.”

Thần hỗn độn nói: “Ta là chúa tể giới thứ mười.”

“Giới thứ mười không phải nhà giam của ngươi sao?” Lucifer nói, “Còn địa ngục là nơi ta lựa chọn.”

“Ra là thế à?” Từ máy thông tấn truyền đến thanh âm lười biếng của Michael.

“. . . . . .”

Mọi động tĩnh đầu bên kia máy thông tấn cứ như vậy đột ngột gián đoạn.

Metatron bỗng nhiên nói: “Nguyện Thần tồn tại cùng chúng con.”

Beelzebub kinh ngạc quay đầu nhìn. Hắn biết loại thời điểm này, Metatron tuyệt đối sẽ không nói những lời vô dụng vô nghĩa, cho nên câu này nhất định có ám chỉ bên trong. Là ám chỉ gì?

Hắn đang tư lự, lại nhìn thấy trục Thời gian trong tay Metatron đột nhiên phát ra hào quang ánh vàng rực rỡ.

Chỉ thấy đôi mắt lam sẫm của Metatron bị kim quang ánh thành màu lục, thần tình trang trọng, mái tóc dài vàng óng gần như hợp thành một với hào quang.

Đang bám riết lấy Abaddon, Shipley đột nhiên quỷ dị dừng lại, ngay sau đó, một, hai, ba, bốn. . . . . . nhất thời xuất hiện mấy chục Shipley trong những tư thế khác biệt.

Vị trí của họ cơ hồ trùng nhau, lại không cản trở nhau.

Isfel chú ý tới vài Shipley đứng gần mình nhất trên mặt đều có thương tích.

Beelzebub lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đây là cái gọi là thời gian phân nhánh?”

Do Thần hỗn độn thông qua biện pháp ngược dòng thời gian không ngừng phục chế những Shipley hoàn hảo vô tổn, cho nên trên trục chính của thời gian đã phân ra rất nhiều nhánh thời gian chứa Shipley ở những trạng thái khác nhau.

Hắn không ngờ Metatron cư nhiên có thể nắm giữ thời gian, bắt lấy giao điểm giữa trục chính cùng chi nhánh, đem tất cả Shipley trên nhánh bày ra trên trục chính.

Metatron sắc mặt bắt đầu trắng bệch.

Khống chế thời gian vốn đã cực kỳ hao phí tinh thần lực của hắn, huống chi linh hồn hắn từng bị Shipley đả thương, vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Phục hồi thời gian về như cũ với hắn mà nói đã vượt quá phạm vi hắn có thể làm.

“Cái gì?” Thần hỗn độn phát ra thanh âm kinh ngạc.

Metatron nhắm mắt lại, trong miệng thầm cầu nguyện với Thần, mồ hôi trên trán cũng như tinh thần lực của hắn, đang nghiêm trọng hao mòn.

“Thì ra ngươi muốn thông qua thời gian phân nhánh tạo thành khe hở thời không, để Thần tiến vào hỗ trợ.” Thần hỗn độn cười lạnh nói, “Nhánh thời gian hẹp như vậy, ngươi nghĩ rằng mình có thể thành công sao?”

“Mọi chuyện đều có thể, chỉ cần trong lòng ngươi có tín ngưỡng kiên định.”

Một thanh âm giống hệt như Thần hỗn độn xuất hiện trên không.

Kim quang mênh mang bao phủ khắp thiên địa.

Giữa kim quang mơ hồ truyền ra tiếng hét mất kiểm soát của Thần hỗn độn, “Không thể nào!”

==================================================

Mammon cùng Rafael đều sắc mặt ngưng trọng.

Uriel sắc mặt từ đầu tới cuối không hề biến hóa, cho nên vào thời điểm này, cũng chẳng tỏ ra có gì đặc biệt.

Trái lại Poggi, không ngừng vỗ cánh bay vòng vòng quanh Asmondeus, “Ngươi rốt cuộc có nắm chắc hay không? Ngàn vạn lần đừng làm anh hùng. Nếu thật sự không xong, ta gọi lão ba vào giúp ngươi.”

Rafael không nhịn được nữa một phát túm hắn lại.

Poggi bực bội đá hắn, “Ngươi làm gì?”

Rafael ý cười âm u, “Đập ruồi.”

“Ngươi dám nói ta là ruồi?” Poggi giận tím mặt.

Rafael nhướn mày, “Tại sao cảm thấy ta không dám?”

Poggi chun mũi, dùng sức hừ một tiếng.

Mammon vội ho khan nói: “Làm ơn quay lại trọng điểm.”

Rafael vứt Poggi cho Mammon, trong tay nắm chặt bùa phong ấn, khôi phục thần tình ngưng trọng.

Poggi lo lắng hỏi Asmondeus, “Ngươi rốt cuộc nắm chắc bao nhiêu phần?” Không phải hắn không tin tưởng, mà là. . . . . . Asmondeus diện mạo thật sự không giống đại anh hùng xuất hiện vào thời khắc mấu chốt trong tưởng tượng của hắn.

Được rồi, thân là tiểu ma vương, hắn rất ghét anh hùng. Nhưng hắn vẫn kiên trì cảm thấy thời khắc dầu sôi lửa bỏng này diện mạo lão ba hắn tương đối phù hợp với thẩm mỹ truyền thống hơn.

Asmondeus quay sang hắn lộ ra một nụ cười trấn an, sau đó nhìn hướng phòng ngủ của Mammon, ánh mắt ngưng lại.

Những phiến cánh đen thuần triển khai sau lưng Asmondeus, sắc mặt hắn lạnh lùng. Giờ này khắc này, bất cứ ai nhìn đến hắn cũng không thể hoài nghi thân phận ma vương của hắn. Hai mắt hắn đã hoàn toàn không có cảm tình, vững vàng như bàn thạch.

Rafael thu hồi đường nhìn, ngón tay vô thức vuốt lá bùa phong ấn.

Không gian đột nhiên vặn vẹo một chút.

Phòng ngủ của Mammon trong tích tắc đã được dời tới trước mặt.

Phòng ngủ bố trí thật sự chỉ có thể dùng vô cùng xa xỉ để hình dung, tổng hợp song song quan niệm thiết kế hiện đại lẫn cổ điển, còn có những kiệt tác chỉ dùng bảo thạch chứ tuyệt đối không dùng đá bình thường, chỉ dùng kim loại hiếm chứ tuyệt đối không dùng gỗ.

Uriel trừng mắt nhìn chiếc giường lớn, nếu hắn không lầm, chiếc giường này căn bản chỉ dùng hắc tinh thạch chế ra?!

Mammon giơ ngón tay đeo nhẫn hắc tinh thạch sờ sờ mũi mình. Hắn tuyệt không thích loại hình thức tham quan này.

Asmondeus sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng.

Một luồng khói xám hình người chậm rãi hiện hình trên giường.

Rafael không dám chậm trễ, mở bùa phong ấn, dùng tốc độ mà lỗ tai căn bản không thể đuổi kịp nhanh chóng đọc thầm thần chú trên bùa.

Luồng khói hình người thoáng nhúc nhích, tựa hồ sắp tỉnh lại.

Asmondeus khẽ nhíu mày, ở bốn phía chiếc giường hạ thêm một tầng ảo cảnh.

Nhưng hành động này hiển nhiên không thể ngăn cản luồng khói thức giấc. Nó đột nhiên xoay người.

Bởi vì nó chỉ có đường nét sơ lược, cho nên Mammon nhìn không ra nó rốt cuộc là từ trước mặt trở mình ra sau lưng, hay là từ sau lưng quay sang trước mặt, tóm lại, sau khi trở mình, thình lình ngồi dậy.

Mammon lẫn Uriel đều đề cao cảnh giác, chuẩn bị hỏa cùng linh hồn song song công kích bất cứ lúc nào.

Rafael mặt không đổi sắc lẩm nhẩm thần chú trên bùa phong ấn, nhìn như không nhìn tình hình trước mắt.

Poggi cũng ý thức được giờ khắc này là mấu chốt, không làm ầm ĩ, đập cánh trốn sau lưng Mammon.

Luồng khói đột nhiên đứng lên, vươn tay về phía bọn họ, “Các ngươi. . . . . .”

Bùa phong ấn nháy mắt hóa thành xiềng xích, vọt tới luồng khói.

Luồng khói lập tức cuộn thành một đoàn, xem ra là muốn tìm chỗ để tẩu thoát!

Sợi xích màu vàng như dây thừng, từng vòng từng vòng bao vây nó.

Asmondeus đột nhiên cả người lảo đảo, khóe miệng từ từ rỉ ra máu đen.

Rafael hoảng sợ, theo bản năng đưa tay định dìu hắn. Nhưng ngón tay còn chưa chạm tới Asmondeus, đã bị hắn tránh đi.

Mammon nói: “Sao lại thế này?” Chẳng lẽ bùa phong ấn cùng Thần hỗn độn vờn quá kịch liệt, gây bất ổn cho ảo cảnh?

Quả nhiên, Asmondeus nói: “Ảo cảnh sắp sụp đổ! Đi mau!”

——

Trận chiến với Thần hỗn đản đến đây kết thúc rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.