U Linh Giới

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 6 – Mật thất

Mammon đánh xe chạy một vòng lại một vòng trong thành.

“Có người theo dõi?” Metatron ngồi trong xe hỏi.

“Không biết.” Mammon dừng một lúc, “Chắc là không đâu.”

“Vậy bao giờ chúng ta mới đi tìm Hybe?”

Ngữ khí Mammon có chút không được tự nhiên: “Ta… đang tìm.”

Metatron trầm mặc, mãi cho đến lần thứ sáu đi ngang qua pho tượng phun nước cao hai thước kia, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: “Hỏi đường đi.”

“. . . . . . Ân.”

Xem ra Chủ thành an ninh rất tốt. Ít nhất lúc Mammon hỏi đường, đối phương rất sảng khoái chỉ điểm tường tận, hoàn toàn không hề nghi ngờ hắn có mưu đồ gì, cũng chẳng buồn hỏi tại sao hắn sống ở Chủ thành mà ngay cả thành chủ ở đâu cũng không biết.

Lúc xe ngựa dừng trước cửa biệt thự của thành chủ, trời đã tối hẳn. Vầng trăng cô độc treo nơi chân trời, vừa nhỏ bé vừa ảm đạm.

Metatron cùng Mammon xuống xe.

Cỗ xe cứ thế bị bỏ lại ven đường không ai quan tâm.

Mammon hỏi: “Chúng ta vào thế nào?”

Metatron nhìn đại môn trống rỗng, nói: “Cứ đi vào thôi.”

Mammon lập tức lĩnh ngộ ý tứ của hắn, nói: “Nơi này đừng nói là ngay cả bảo vệ cũng không có chứ?”

Quả nhiên không có. Hơn nữa đường cũng dễ tìm, chỉ có một dãy thang lầu.

Mammon và Metatron từ lầu một tìm đến lầu ba, nhưng một bóng người cũng không có.

Mammon nói: “Cắt giảm chi tiêu cho nhân viên, phương thức tiết kiệm không tồi.” Hắn thấy Metatron nhìn mình, bèn giải thích: “Từ sau khi có pháp lệnh về mức lương tối thiểu cùng các loại bảo hiểm phúc lợi, nhân viên liền trở thành một khối chi tiêu khổng lồ.”

Metatron hỏi: “Còn trước khi có pháp lệnh về mức lương tối thiểu cùng các loại phúc lợi thì sao?”

“Ta chủ yếu đảm bảo bọn họ không chết đói là được.”

Trên thực tế, có đói chết cũng không sao, chôn cất thi thể cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nghĩ đến đây, Mammon thầm thở dài. Lúc đầu xây dựng địa ngục chỉ nghĩ đây là căn cứ địa tạm thời, tùy tiện xem những chủng tộc khác như nô lệ để lợi dụng, không ngờ một câu tạm thời cứ thế tạm thời đến mấy vạn năm. Bây giờ, cho dù bọn họ thật sự đánh thắng các thiên sứ, chiếm đoạt thiên đường, chỉ sợ đại đa số đọa thiên sứ cũng không nguyện ý quay về a.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã xem nơi không bao giờ nhìn thấy bầu trời kia chính là nhà mình. Cho nên Lucifer bắt đầu lục tục đề ra các loại pháp lệnh làm cho địa ngục tu sinh dưỡng tức, bảo hộ chủng tộc khác, bảo chứng cho tương lai phồn vinh của địa ngục.

Có lẽ, kể từ ngày bọn họ đọa lạc, thiên đường và bọn họ đã là hai thế giới tách biệt.

Trong bóng tối, có tiếng bước chân theo dưới lầu truyền đến.

Mammon nhíu mày: “Tiếng bước chân này nghe rất quen.”

Metatron nói: “Ở đây chúng ta cũng không quen ai, lúc này xuất hiện chỉ có thể là. . . . . .”

“Baird!”

Mammon vừa dứt lời, Baird đã xuất hiện ở đầu cầu thang.

Hắn vừa nhìn thấy Metatron không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Ngươi làm gì ở đây?”

Lời này của hắn ít nhất cũng biểu đạt được một tin tức, Julian không hề báo lại chuyện của bọn họ với Hybe. Cho dù có hơi tò mò về nguyên nhân, nhưng giờ phút này không cho hắn thời gian để suy nghĩ.

Metatron nói: “Ta muốn gặp thành chủ.”

“Gặp thành chủ?” Baird hoài nghi nhìn hắn, “Gặp thành chủ làm gì?”

Metatron nói: “Ta có chuyện muốn thỉnh giáo hắn.”

“Chuyện gì?” Baird quyết truy hỏi tới cùng.

Metatron cũng không để tâm thái độ gây sự của hắn, ôn hòa nói: “Là việc tư.”

Baird nói: “Thành chủ không bao giờ tiếp khách buổi tối, nếu ngươi muốn gặp ngài ấy, đợi ngày mai hẵng đến.”

Cả Metatron và Mammon đều có phần kinh ngạc. Còn ngỡ rằng gặp Hybe là một chuyện không dễ dàng, hiện tại nghe giọng điệu của hắn, cư nhiên không thể đơn giản hơn.

Baird thấy hắn vẫn đứng sững tại chỗ, bèn nói: “Nếu ngươi cho ta biết là chuyện gì, ta có thể đi xin chỉ thị giúp ngươi.” Hắn sực nhớ Metatron có quan hệ khá tốt với Julian (có sao ~.^), hắn không muốn đối chọi với Julian, cho nên ngữ khí cũng dịu đi.

Metatron đang định trả lời, Mammon đột nhiên đưa cho hắn một đóa hoa hồng điêu khắc từ ngọc thạch thiên nhiên. Bởi vì hành lang khá tối, mà Metatron lúc nhận hoa lại hơi nghiêng người, cho nên Baird không hề nhìn thấy đóa hoa xuất hiện từ hư không.

Metatron đưa hoa cho Baird nói: “Đây là lễ vật mà Julian đại nhân nhờ ta tặng thành chủ, xin ngươi nhất định phải giao tận tay thành chủ.”

Baird nhận hoa, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm cùng tham lam, nhưng rất nhanh liền thu lại, hỏi: “Ngươi không phải nói là việc tư sao?”

“Việc tư là ta rất sùng bái thành chủ, cho nên muốn xin chữ ký của ngài ấy. Bất quá, nếu thành chủ không tiếp khách vào buổi tối, thì đành thôi vậy.” Khuôn mặt Metatron lẫn trong bóng đêm, nhìn không rõ biểu tình, nhưng ngữ điệu của hắn lại chân thành vô hạn, “Hoa là Julian đại nhân nhờ ta đưa tới, không thể chậm trễ, cảm phiền Baird tiên sinh nhất định phải trao tận tay thành chủ.”

Baird tuy không hiểu tại sao Julian nửa đêm nửa hôm lại hứng trí tặng một đóa hoa hồng như vậy, nhưng đối phương đã nói thế, hắn cũng không tiện hỏi nữa, “Được, ta biết rồi. Ngươi về đi.”

Metatron gật đầu, không chút lưu luyến xoay người đi xuống lầu.

Baird vẫn theo sau hắn, mãi cho đến khi hắn ra khỏi đại môn mới quay lại.

Bất quá, Baird vừa xoay lưng, Metatron liền bước vào kết giới tàng hình, sóng vai với Mammon đi theo sau hắn.

Baird giơ đóa hoa lên ngắm nghía dưới ánh đèn một hồi lâu, ánh mắt say mê kia ngay cả Mammon nhìn thấy cũng nhịn không được bật cười.

“Cũng may ngươi nói đó là Julian tặng cho Hybe, bằng không hắn nhất định giấu làm của riêng.” Đối với lòng tham, Mammon mới là kẻ có quyền lên tiếng nhất.

Metatron nghiêng đầu nhìn hắn, “Cho nó đi, ngươi không đau lòng sao?”

Mammon tự tin nói: “Của ta, thì chính là của ta.” Dám lấy một đóa hoa ngọc của hắn, chắc chắn phải chuẩn bị bồi thường không nhỏ.

Baird ngắm nghía chừng một tiếng đồng hồ, mới tâm không cam tình không nguyện dợm bước đi, đẩy ra cánh cửa ở cuối hành lang lầu một.

Mammon nói: “Chúng ta từng đi qua nơi đó.”

“Ta chắc chắn nó trống không.” Metatron nói.

Bọn họ tiến vào phòng, căn phòng quả nhiên vẫn trống không.

Baird đứng ngay vách tường đối diện cửa, huyên thuyên một tràng, tường đột nhiên biến mất, lộ ra một đường ngầm tối đen như mực.

Mammon nhướn mày nói: “Thì ra là mật thất.”

Bọn họ theo Baird đi xuống.

Mật thất thoạt nhìn khá bằng phẳng, dưới sàn lát đá phiến bóng loáng như gạch men, hai bên là một dãy đèn sáng trưng.

Baird đi rất thận trọng.

Ước chừng đi một đoạn đường dài cỡ một công trình kiến trúc hai tầng, hắn rốt cuộc dừng lại, đứng trước một tấm gương cực lớn, hai tay cầm hoa, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi xuyên qua gương.

“Người kiến tạo mật thất này rất cẩn thận.” Mammon nói, “Gương dùng để đề phòng có kẻ theo dõi.”

Metatron nói: “Còn thông đạo này dùng để đề phòng thuật ẩn thân.”

Mammon nói: “Cho nên phải dùng phương pháp thứ hai.”

Metatron chớp chớp mắt. Hắn cùng Mammon lại đột nhiên đứng giữa một thông đạo cao chừng sáu thước.

Đối với đọa thiên sứ và thiên sứ mà nói, di chuyển trong nháy mắt chỉ là chuyện nhỏ.

“Ai?” Phía cuối thông đạo truyền đến tiếng quát khẽ.

Baird vừa vặn đi đến cuối đường, vội nói: “Thành chủ đại nhân, là ta.”

Giọng nói kia lại lạnh lùng vang lên: “Ngoài ngươi ra, còn có ai nữa?”

Mammon và Metatron trong lòng đồng loạt rùng mình. Nháy mắt di động tốc độ cực nhanh, không ngờ vẫn để cho đối phương cảm ứng được.

Baird ngơ ngác quay đầu nhìn thông đạo trống rỗng sau lưng, mờ mịt nói: “Không có.”

Chủ nhân của thanh âm kia trầm mặc một lát, mới nói: “Ngươi vào đi.”

“Vâng.” Baird cúi đầu, khúm núm bước lên phía trước.

Mammon và Metatron lặng lẽ theo sau. Phía cuối thông đạo là một gian thạch thất cực kỳ rộng rãi, một người mang khuôn mặt anh tuấn nhưng gầy yếu tái nhợt phảng phất bệnh trạng đứng giữa phòng, đằng sau hắn không hề có cánh.

Mammon cảm nhận được bước chân của Metatron có hơi khựng lại, vội hỏi: “Sao thế?”

“Dung mạo hắn. . . . . .” Metatron tựa hồ xúc động lục lại ký ức, “Rất giống Shipley!”

“Rất giống?” Mammon nói, “Hắn là thiên sứ hai cánh.”

Metatron nói: “Shipley là thiên sứ sáu cánh.”

“Nhưng ta không cảm nhận được cánh của hắn.” Mammon bổ sung.

Tầm mắt Metatron vẫn an tĩnh dán chặt vào Hybe nửa ngày, mới nói: “Cánh của hắn, bị chặt đứt.”

Đáp án này tuy Mammon cũng đã đoán được, nhưng chính tai nghe thấy, vẫn phải nhíu mày. Cho dù là đại chiến giữa thiên sứ và đọa thiên sứ, cũng sẽ không có thiên sứ hoặc đọa thiên sứ nào chém đứt cánh của đối phương, bởi vì với thiên sứ mà nói, cánh không chỉ là nhất bộ phận của thân thể, mà còn tượng trưng cho vinh quang.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cánh hắn bị chặt đứt?

Hybe không hề biết bên cạnh có hai vị khách đến từ giới khác đang đánh giá mình từ đầu đến chân. Hắn lạnh lùng nhìn Baird nói: “Ta đã nói buổi tối không hy vọng bị chuyện gì quấy rầy.”

Baird hai tay dâng hoa ngọc cho Hybe nói: “Là Julian đại nhân cả đêm phái người đưa tới.”

“Hắn?” Hybe cảm thấy hơi bất ngờ. Hắn đưa tay nhận hoa, xoay đi xoay lại nhìn thật lâu, “Hắn lấy ở đâu ra?”

“Ta không biết.”

Hybe lại hỏi: “Vậy hắn còn nói gì nữa không?”

Baird trả lời: “Không nói gì nữa cả.”

Hybe nhíu mày, nửa ngày mới nói: “Ta nhận rồi, ngày mai ngươi vào kho hàng tìm một phần lễ vật tương đương để đáp lễ.”

“Vâng.” Baird lưu luyến ngắm đóa hoa ngọc lần cuối, xoay người rời đi.

Metatron đang do dự không biết có nên đi ra theo, chợt nghe Mammon nhẹ giọng nói: “Nhìn chỗ đó đi.” Hắn nhìn theo ánh mắt Mammon, lập tức ngây người.

Nơi góc trong cùng của thạch thất có một cột đá dựng thẳng tới trần nhà, trên cột dùng xích sắt trói một thiên sứ, đôi cánh đen gần như hòa làm một với màu của bức tường, khuôn mặt kia với Mammon và Metatron mà nói, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

“Leviathan?”

“Thảo nào bấy lâu nay không hề có tin tức của hắn.” Mammon nhíu mày.

“Ai đang ở đâu?” Hybe đột nhiên quát.

Mammon và Metatron cùng quay đầu nhìn Hybe đang dáo dác trông về hướng khác, tiếp tục đặt mọi chú ý lên người Leviathan. Thân là một trong bảy đại ma vương của địa ngục, hắn thật sự không nên chật vật xuất hiện bên một cây cột như vậy.

Metatron nói: “Là hắn thật sao?” Cho tới bây giờ, Metatron nhìn không ra giới thứ mười có ai có thực lực cầm tù được hắn. Trước mắt vị thành chủ của Chủ thành này cùng lắm chỉ là thiên sứ hai cánh, thậm chí còn thua cả Julian.

Mammon tiến lên phía trước vài bước, chậm rãi vươn tay. Ngón tay thon dài duỗi ra vài phân, liền gặp phải chướng ngại vật mà cong lên. Một bức tường trong suốt chắn ngang giữa hắn và cây cột.

Tiếng gió vút lên.

Cái bàn vốn được đặt bên cạnh Hybe đột nhiên bay tới!

Metatron kéo Mammon đi, di chuyển cả hai ra sau lưng Hybe.

Cái bàn nặng nề va vào bức tường trong suốt kia, vỡ tan tành.

Mammon cảm khái: “Kết giới thật kiên cố.” Hắn cũng nhìn ra được Hybe dùng ít nhất năm sáu phần lực.

Metatron cúi đầu nhìn tay mình đã bị ai đó nắm ngược lại.

Mammon dường như không phát hiện, chỉ lo nói: “Kết giới này rất giống tự Leviathan tạo ra.”

Metatron nói: “Ý ngươi là, chính hắn tự trói mình vào cây cột, sau đó thiết lập kết giới?” Một kết luận rất không tưởng.

Mammon hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, trầm ngâm nói: “Có lẽ là bị ai đó trói vào cột, vì tự bảo vệ mình mới hạ kết giới.”

Metatron liếc nhìn hắn.

Mammon lập tức ý thức được sơ hở trong suy luận của mình. Nếu đối phương đã có thể trói Leviathan, sao lại không thể phá được kết giới của hắn? Còn nếu đối phương không phá được kết giới, Leviathan tại sao không dùng kết giới bảo vệ mình, mà mặc cho đối phương trói mình vào cái cột kia?

“Liệu có phải, đối phương chỉ muốn giam cầm hắn?” Mammon thấp giọng.

Metatron hỏi: “Mục đích là gì?” Tuy Leviathan là một trong bảy đại ma vương của địa ngục, nhưng phân lượng của hắn hiển nhiên không thể sánh bằng Mammon, Beelzebub, càng đừng nói tới Lucifer. Điểm này có thể nhìn ra từ việc hắn bị bắt nhốt đã lâu, nhưng vẫn không ai phát hiện.

Ánh mắt Mammon chậm rãi rơi trên người Hybe.

Nếu hắn đã ở trong thạch thất này, vậy nhất định là biết đáp án.

Metatron hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ như hắn.

“Ta ra đây.” Mammon nói. Ở giới thứ mười này hắn vốn luôn diễn vai tàng hình, cho dù có hiện thân cũng không sao.

Metatron cân nhắc một lúc, gật đầu.

“Rốt cuộc là kẻ nào, đang ở đâu?” Hybe vẫn tiếp tục thăm dò. Hắn khẳng định trong đây không chỉ có mình hắn. Từ sau khi Baird tiến vào hắn liền cảm nhận được kết giới khẽ động, tuy rất ngắn ngủi, nhưng tuyệt đối đã có thứ gì đó xuyên qua. Kế tiếp là kết giới cầm tù trước cột trụ, cũng có động tĩnh cực nhỏ, nhưng hắn vẫn khẳng định. “Nếu bây giờ ngươi tự đi ra, ta có thể cân nhắc chuyện buông tha cho ngươi.” Hắn dùng ngữ khí nhỏ nhẹ ôn hòa, hoàn toàn không phù hợp với sát ý trong mắt.

“Vậy sao?” Mammon mỉm cười bước ra từ kết giới tàng hình.

Không đợi hắn đứng vững, một sợi roi mây đầy gai đen như mực đã vọt tới trước mặt.

Mammon lách mình.

Hybe một đòn không trúng, trở tay vung thêm một roi!

Mammon tiếp tục chơi đuổi bắt với hắn.

Giằng co chừng ba phút, Hybe rốt cuộc không cam tâm dừng tay, hỏi: “Ngươi là ai?” Ánh mắt hắn ngưng trọng, dường như đến giờ mới nhìn rõ mặt mũi của đối phương, trên mặt xuất hiện một loạt những tình tự phức tạp, kinh ngạc có, kinh diễm có, kinh nghi cũng có, “Ngươi từ đâu tới?”

Mammon nhún vai: “Ta không biết ta là ai, cũng không biết ta từ đâu tới.”

“Ngươi cho ta là tên ngốc sao?! Ngươi không có cánh, không phải thiên sứ.” Hybe nheo mắt lại.

Mammon nói: “Không phải ngươi cũng không có cánh sao?”

Da thịt sau lưng Hybe mãnh liệt co lại, nỗi đau chôn giấu ở nơi sâu nhất trong ký ức chưa từng bị chạm vào lại trỗi lên, sắc mặt nhất thời tái nhợt như giấy. “Ta là sứ thần, đương nhiên không giống.”

“Sứ thần? Sứ thần của ai?”

“Đương nhiên là của Shipley đại nhân.” Hybe nghi hoặc nhìn hắn, “Đừng nói ngay cả Shipley đại nhân ngươi cũng chưa từng nghe qua?”

Mammon tiếp tục càn quấy, “Ngay cả bản thân là ai ta còn không biết, làm sao biết đến Shipley đại nhân?”

Hybe hỏi: “Ngươi làm sao tới được nơi này?”

Mammon vẻ mặt vô tội: “Ta cũng không biết, cứ đi mãi đi mãi đi mãi thế là đi tới đây.” Hắn quét mắt khắp nơi, “Chỗ này của ngươi đúng là hiu quạnh. A, kẻ đó là ai?” Hắn cực kỳ tự nhiên chỉ về phía cây cột.

Hybe sắc mặt âm trầm: “Đó chính là Shipley đại nhân.”

. . . . . .

Khi dễ hắn là kẻ “vô tri”, nên mở to mắt nói dối sao?

Mammon trong lòng âm thầm khinh bỉ hắn, nhưng ngoài mặt tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra hắn chính là Shipley đại nhân a. Hắn làm nghề gì?”

“Hắn tạo ra mặt đất dưới chân ngươi cùng sinh mạng của ngươi.” Hybe thừa lúc Mammon không chú ý, lại vung thêm một roi.

Hắn vung roi rất nhanh, nhưng động tác của Mammon càng nhanh hơn.

Hybe chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, sợi roi trong tay đã bị Mammon đoạt lấy, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng.

Giọng nói của Mammon nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Nói dối không phải là thói quen tốt.”

Từng trận đau đớn từ cổ tay truyền đến, có cảm giác sắp đứt rời, nhưng cảm giác mãnh liệt nhất lại đến từ hạ thân hắn. Hắn cảm nhận được xung động cùng hưng phấn biệt tích từ lâu đang dần lan khắp nơi từ bụng, gần như khiến hắn rên rỉ ra tiếng.

Mammon hỏi: “Rốt cuộc hắn là ai?”

“Sao ngươi biết hắn không phải Shipley?” Hybe liều mạng dùng lời nói đánh lạc hướng suy nghĩ của hắn, để tránh tên gia hỏa không biết từ đâu chui lên này để ý tới biến hóa trên thân thể mình.

Thế nhưng tuy Mammon không thấy được, Metatron lại thấy rất rõ.

Quần áo của Hybe tuy không quá bó sát, nhưng phần nhô lên ở hạ thân lại thập phần rõ ràng.

“Bởi vì ta cảm nhận được ngươi đang nói dối.” Bàn tay Mammon khẽ dụng lực.

Rắc.

Tiếng xương bị nứt truyền ra.

Hybe đau đến trên trán và sau lưng đều toát mồ hôi lạnh, chết người nhất là dục vọng cũng càng lúc càng mãnh liệt.

“Nói cho ta biết chân tướng.” Mammon đang định tiếp tục dụng lực, nhưng phát hiện Metatron đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình —— hoặc là nói nhìn mình và Hybe.

Sao thế?

Hắn dùng ánh mắt hỏi.

Metatron lộ chút xấu hổ, khẽ lắc đầu.

Nhất định là có gì đó. Trực giác Mammon nói cho hắn biết. Bất quá thanh âm Hybe tạm thời dẫn dắt sự chú ý của hắn.

“Ngươi rốt cuộc muốn biết chuyện gì?” Hybe cắn môi dưới. Mồ hôi lăn dài theo khuôn mặt góc cạnh phân minh của hắn, chảy vào cổ áo, nhột đến thân thể hắn nhịn không được run lên một hồi.

“Shipley ở đâu?” Mammon hỏi.

Hybe nheo mắt, “Tại sao lại hỏi về hắn? Không phải ngay cả bản thân là ai, làm sao đến đây ngươi cũng không biết sao?”

Muốn dùng một vòng lẩn quẩn để đấu trí sao?

Mammon trong mắt lóe lên một tia hứng thú, khẽ cười nói: “Bởi vì ta muốn biết mình là ai a. Không phải ngươi nói hắn là Thần sáng tạo ra vùng đất này cùng sinh mạng của ta sao? Như vậy hắn nhất định biết ta là ai.”

“Ta nói rồi, kẻ trên cột kia chính là hắn.”

“Thần sáng tạo vùng đất này cùng sinh mạng của ta hẳn phải rất mạnh, sao có thể bị trói vào cây cột như thế? Ai có thể trói được hắn chứ?”

“Chính hắn.” Hybe thở hổn hển. Cơn đau không ngừng truyền đến từ cổ tay cuối cùng cũng đàn áp được xôn xao dưới hạ phúc, “Hắn quá mệt mỏi, cho nên muốn nghỉ ngơi.”

“Trói mình lại để nghỉ ngơi?”

Hybe hắc hắc cười lạnh: “Đúng là lạc hậu. Còn có chủng tộc thích ngủ trong quan tài, hắn ngủ trên cột thì có gì quái lạ?”

“Ngươi cũng hiểu biết không ít.” Biết được tập quán của Huyết tộc. Xem ra giới thứ mười cũng không quá cách ly với thế giới như trong truyền thuyết, hoàn toàn không màng thế sự. Mammon thấy hắn kín miệng không chịu nhiều lời, trực tiếp đánh hắn ngất đi.

Metatron đợi hắn triệt để ngã xuống đất, mới bước ra khỏi kết giới. “Bây giờ nên làm gì?”

Nhìn thái độ của Hybe, tuyệt không dễ đối phó. Đợi lát nữa hắn tỉnh lại, nhất định sẽ truy cứu chuyện này. Bọn họ vẫn chưa điều tra rõ giới thứ mười rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể đả thảo kinh xà. Nhưng không thể thả hắn, cũng không thể cứ luôn mang theo bên mình. . . . . .

Mammon đột nhiên nói: “Gởi ở chỗ Julian đi?”

Metatron kinh ngạc nhìn hắn, dường như không ngờ hắn cư nhiên tin tưởng Julian như vậy.

Mammon nói: “Ít ra trước đó hắn không có bán đứng chúng ta.”

Trên đường bọn họ đi tìm thành chủ lãng phí rất nhiều thời gian, nếu lúc đó Julian muốn mật báo, thời gian rõ ràng quá dư dả. Tuy không biết hắn có phải vì sợ hãi mới không làm vậy hay không, nhưng trước mắt xem ra, có lẽ hắn là thiên sứ có quan hệ sâu nhất với bọn họ ở giới thứ mười.

“Vậy Leviathan. . . . . .” Metatron do dự.

Mammon nói: “Nếu là kết giới hắn tự thiết lập, thì chính là kết giới để phòng ngự. Ngang ngạnh phá bỏ nó, đều gây thương tổn cho hắn và cho chúng ta.”

Metatron nhìn ra được hắn không hề lo cho Leviathan.

Mammon cũng liếc nhìn hắn.

Metatron lộ ra một nụ cười thấu hiểu.

Mammon khẽ thở dài: “Ai cũng sẽ không thích một tên gia hỏa suốt ngày âm thầm đố kỵ mình, tính kế mình.”

Leviathan có thể nói là nhân vật khiến người ta ghét nhất trong bảy đại ma vương địa ngục, ngay cả Lucifer đôi khi cũng nhịn không được phải tìm cớ phái hắn đi xa. Bởi vì lý do hắn đố kỵ thật sự phong phú đủ chủng loại. Dung mạo, địa vị, tiền tài, năng lực. . . . . . Thậm chí cả số lượng tình nhân. Với hắn mà nói, chỉ cần thứ người khác có, hắn cũng muốn có. Thứ người khác có nhiều, hắn cũng muốn nhiều hơn. Thứ người khác không có, vậy tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng có. Tóm lại, ai cũng không được hơn hắn.

Metatron nhanh chóng hiểu được ẩn ý của Mammon.

Trong bảy đại ma vương nếu dựa theo các hạng mục điều kiện để chọn ra Top 3 được hâm mộ nhất, Mammon nhất định có tên trên bảng vàng.

“Ta sẽ lập một tầng kết giới nữa ở bên ngoài kết giới của hắn. Nếu bất luận kẻ nào muốn tiếp cận hắn, hoặc là hắn muốn từ trong đó bước ra, chúng ta đều có thể biết trước.” Metatron vừa nói vừa đi đến gần cái cột hạ kết giới.

Mammon cảm thấy hai chữ “chúng ta” nghe thập phần thư thái, khóe miệng nhịn không được cong lên, “Ta nghĩ Julian còn có chuyện giấu chúng ta.”

Metatron hạ kết giới xong, quay đầu nhìn hắn, không khỏi bị nụ cười của hắn cuốn hút, mỉm cười nói: “Vậy chúng ta lại đến tâm sự với hắn lần nữa.”

Lúc gặp lại Julian, hắn đang đứng trước gương, dùng vải băng bó cánh của mình. Đây tuyệt không phải một chuyện đơn giản, hắn xoay trước xoay sau nỗ lực mấy lần đều không thành công.

Metatron và Mammon vô thanh vô tức xuất hiện, mãi cho tới khi hắn chật vật xoay xở đến tinh bì lực tẫn, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục sự nghiệp băng bó, mới phát hiện bên cạnh có thêm hai cặp mắt.

“Các ngươi!” Julian tay run lên, dải băng uốn lượn rũ xuống dưới chân. Ánh mắt hắn nhìn Mammon mang theo sợ hãi cùng cực. Nỗi đau đớn khi từng phiến từng phiến lông bị vặt khỏi cánh vẫn còn đọng lại rõ ràng trong ký ức và trên thân thể hắn, loại cảm giác ác mộng quá chân thật này hắn thực sự không muốn nếm trải thêm lần nữa. “Các ngươi tới làm gì?” Hắn lùi một bước, trước tiên phải nới rộng khoảng cách giữa hai bên đã.

Tưởng tượng so với tận mắt chứng kiến quả nhiên khác xa một trời một vực. Ít nhất trong tưởng tượng cánh không có nổi da gà da vịt nhiều như vậy. Metatron kìm lòng không đặng cứ dán mắt vào đôi cánh trụi lông kia.

Julian thẹn quá hóa giận. Bị Mammon đùa bỡn còn chưa tính, hắn khó chịu nhất chính là ánh nhìn thương hại của Metatron. Giống như mình đã biến thành con côn trùng nhỏ bé tội nghiệp. “Rốt cuộc các ngươi tới làm gì?”

“Gởi hàng.” Mammon lôi Hybe từ sau lưng ra, ném xuống đất.

“Hybe?” Julian cả kinh.

Tiếng gọi bật thốt ra đã tiết lộ mối quan hệ giữa hai người.

Mammon hẹp mắt lại: “Xem ra, ngươi và vị thành chủ này có quan hệ không bình thường.”

Julian cố đè nén kinh hoảng trong lòng, nói: “Các ngươi bắt hắn làm gì?”

“Muốn làm rõ vài chuyện.” Metatron khẽ mỉm cười. Nụ cười của hắn luôn khiến người ta như được tắm mình trong gió xuân, bất giác nảy sinh tín nhiệm và gần gũi. “Ta muốn biết Shipley ở đâu.”

“Shipley đại nhân?” Julian biểu tình thoáng thả lỏng, “Các ngươi tìm ngài ấy làm gì?” Hắn thấy Metatron cùng Mammon đều im hơi lặng tiếng, lại khẩn trương lên, “Ta không biết các ngươi là ai, cũng không biết từ đâu tới, đến tột cùng muốn làm gì. Tóm lại, trước khi chưa xác định được mục đích của các ngươi, ta sẽ không nói gì cả.”

Mammon tiện tay kéo hai chiếc ghế bên bàn qua, một cái cho Metatron, một cái cho mình ngồi xuống. “Nếu đã như vậy, tại sao trước đó ngươi không mật báo với Hybe?”

Julian sắc mặt cứng đờ.

Mammon bắt chéo hai chân, mỉm cười với vẻ thấu hiểu: “Ngươi ghét Hybe.”

Julian diện vô biểu tình: “Ai nói ta ghét thành chủ? Ở Chủ thành, người người đều biết ta là người bạn mà thành chủ tin tưởng nhất.”

“Được tín nhiệm và chán ghét chẳng lẽ không phải là hai chuyện khác nhau sao?” Ánh mắt Mammon tràn đầy vẻ nắm chắc.

Julian cực ghét loại ánh mắt này, như thể mình đang ***, tất cả những gì trên người đều bị đối phương nhìn thấu. “Ta không hề ghét thành chủ.” Hắn cường điệu.

Mammon khoát tay lên gối, gõ nhẹ theo tiết tấu nào đó, giống như thợ săn đang ung dung nhìn con mồi ngơ ngác rơi vào cái bẫy do mình thiết lập. “Vậy tại sao ngươi không mật báo?”

Julian nói: “Thành chủ ghét nhất là có người quấy rầy hắn vào buổi tối.”

“Cho dù là tình huống đặc biệt?”

Julian nghe xong, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Trước khi hai vị xuất hiện, Chủ thành chưa từng có tình – huống – đặc – biệt!” Trước đó cho dù cục Giám sát và cục Chấp vụ bất hòa, cho dù hắn chướng mắt cả cục Giám sát lẫn cục Chấp vụ, cho dù các phe bọn họ mâu thuẫn gay gắt, nhưng chưa bao giờ xuất hiện loại tình huống trở mặt thành thù nghiêng hẳn về một phía thế này. Tình hình trước mắt không chỉ làm hắn không kịp trở tay, mà còn cảm thấy bất lực, không biết xoay xở thế nào cho phải.

Mammon nói: “Nhưng sau khi chúng ta xuất hiện, ngươi vẫn không vì tình huống đặc biệt của chúng ta mà phá lệ.”

Julian bị hắn dẫn dắt vòng vo một hồi, đầu ong ong cả lên, lạnh lùng nói: “Ta không có khả năng ghét thành chủ.”

Mammon khóe miệng hơi cong lên. Mắc câu rồi!

“Ta là người yêu của hắn.” Julian gồng mình gằn từng chữ một.

Mammon nhún vai: “Ta chưa nghe qua. Còn ngươi?” Hắn nhìn về phía Metatron.

Metatron cười dài lắc đầu. Giới thứ mười trước giờ luôn cách ly với chín giới còn lại, cho nên tin tức này cho dù muốn truyền đến địa ngục và Con thuyền Noah cũng tương đối khó khăn.

Julian nhàn nhạt nói: “Chúng ta không muốn để người khác biết.”

Mammon làm ra vẻ giật mình: “Như vậy xem ra, các ngươi thật sự là người yêu của nhau?”

Julian cũng không biết tại sao hắn lại đột nhiên tin mình, nhưng vẫn gật đầu.

“Nếu đã là người yêu thì…” Mammon cười xấu xa, “Chứng minh cho ta xem.”

Julian nhíu mày: “Làm sao chứng minh?”

“Hôn một cái trước đi.” Mammon quay đầu, chu môi hướng về phía Metatron, “Phải hôn môi.”

Metatron làm như không thấy.

Julian nhìn Hybe nằm dưới đất không rõ sống chết, đuôi mày giật giật.

“Dù sao cũng là người yêu, loại chuyện này hẳn cũng làm thường xuyên lắm chứ?” Mammon rung đùi, vui vẻ “xem phim”.

Julian hít sâu một hơi, nâng nửa thân trên của Hybe dậy.

Bởi vì hôn mê, Hybe thoạt nhìn càng thêm phần yếu đuối, đôi môi tái nhợt đến gần như không thấy huyết sắc hơi nhếch lên, như đang chờ đợi.

Julian ánh mắt phức tạp, chậm rãi cúi đầu, dùng môi mình nhẹ nhàng áp lên cánh môi hắn.

“Bình thường hai ngươi chỉ hôn môi như vậy thôi sao?” Mammon lại châm mồi lửa.

Julian hạ quyết tâm, dứt khoát tách đôi môi cùng răng của hắn, hung hăng mút lấy đầu lưỡi không chút nhúc nhích kia, ngoài miệng còn thỉnh thoảng phát ra tiếng vang mãnh liệt.

Mammon mâu sắc trầm xuống, ánh mắt vô thức đưa về phía Metatron đang ngồi bên cạnh.

Metatron đôi mắt trong trẻo, không chút gợn sóng.

Mammon trong lòng lạc lỏng, qua một lát mới nói: “Đủ rồi.”

Julian từ từ tách khỏi Hybe, cúi đầu nhìn đôi môi đã bị mình dày vò đến sưng đỏ đang run lên.

“Xương cổ tay hắn hình như bị nứt.” Mammon tiếp tục thử họ.

Julian cẩn thận nâng cổ tay Hybe lên, đặt trên gối mình.

Metatron đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết tại sao hắn lúc bị đau lại cảm thấy hưng phấn không?”

Sắc mặt Julian nháy mắt biến đổi, đủ loại tình tự dấy lên trong mắt, cuối cùng chỉ còn lại vẻ bế tắc. “Ta không hiểu ngươi muốn nói gì.”

Metatron nói: “Lúc cổ tay hắn vỡ ra, hắn rất hưng phấn.”

Rất hưng phấn?

Mammon hồi tưởng lại lúc mình siết nứt xương cổ tay Hybe, biểu tình của hắn, phải nói là, không thể xem như hưng phấn chứ? Hắn có chút đăm chiêu nhìn Metatron. Đây là mồi nhữ Julian, hay là. . . . . . Ánh mắt đột nhiên liếc tới nửa thân dưới của Hybe, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc. Nếu hắn nhớ không lầm, lúc đó hình như mình đứng sau lưng Hybe, còn Metatron đứng trước mặt Hybe. Nói cách khác, có vài cảnh tượng chỉ khi đứng ở góc độ của Metatron mới nhìn thấy được.

Nghĩ đến đây, trong lòng hẳn nảy sinh một loại cảm giác vô cùng kỳ quái. Không chỉ vì phản ứng của Hybe khi mình bóp nát cổ tay hắn, mà còn bởi vì Metatron chủ động đề cập vấn đề kia. Vẫn luôn tưởng rằng, đối với loại chuyện này hắn không bao giờ muốn tìm hiểu.

Julian cắn răng nói: “Ta không biết.”

“Ngươi biết.” Metatron rời ghế, tiến lên hai bước, ngồi xuống trước mặt hắn, cười nhạt: “Ngươi chắc chắn biết.”

Julian trong lòng khẽ động.

Luận dung mạo, Metatron thật sự không chê vào đâu được. Đặc biệt là lúc nhìn ở cự ly gần thế này, rất khó duy trì ý thức tỉnh táo. Nhưng chuyện đó. . . . . . “Ta và thành chủ tuy là người yêu, nhưng thời gian quen nhau chưa được bao lâu.” Hắn nghiêng đầu, tỏ vẻ thâm tình nhìn Hybe nằm trong lòng hắn.

Ngay khi Metatron ngồi xuống cách Julian không tới mười phân, Mammon cũng theo đó rời ghế. Lúc này còn vô thanh vô tức ghé lại gần, đưa tay bấm lên cánh của Julian: “Lần trước ngươi nói, sứ thần bên cạnh Shipley chính là Hybe đúng không.”

Julian không hé miệng.

“Ngươi nói sứ thần sẽ không có cánh.” Mammon ngước mắt, tự tiếu phi tiếu nói: “Ngươi có biết tại sao hắn không có cánh không?”

“Sứ thần bẩm sinh không có cánh.” Cho dù đáp án này đã sớm thuộc nằm lòng, nhưng chẳng hiểu sao, lúc nghe thấy Mammon hỏi thế, hắn lại có cảm giác, một sự thật tưởng chừng như là chân lý sắp bị phá vỡ.

“Sai rồi. Bởi vì cánh của hắn bị chặt đứt.” Mammon nói.

Julian toàn thân chấn động, gần như đồng thời, bên cánh trái của hắn truyền đến một trận đau đớn thấu tim. Mà chính hắn cũng không thể nhúc nhích.

Mammon nhìn dòng máu loãng từ trên lưng hắn chảy xuôi xuống đất, bàn tay đang bắt lấy cái cánh toàn thịt kia một lần nữa dùng sức, “Ngươi muốn biết cảm giác đó ra sao không?”

Julian nhìn về phía Metatron cầu cứu.

Metatron khóe miệng vừa động, liền nghe Mammon nói: “Nếu đã có tới hai đôi cánh, có lẽ nên bớt đi một đôi nhỉ?”

“A!” Julian đau đến cả người ngả ra sau, rốt cuộc nhịn không được nói: “Hắn thích đau! Hắn thích đau, càng đau sẽ càng hưng phấn.”

Mammon dừng tay, cười đến sáng lạn: “Nga… Chuyện này ta thích nghe, cụ thể thêm chút nữa đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.