CHƯƠNG 7 – Bức cung
Julian thở hổn hển, ánh mắt nhìn Mammon có hoảng sợ có chán ghét, nhưng nhiều hơn hết thảy là ảo não.
Mammon thấy hắn không đáp, cũng không thúc giục, chỉ mỉm cười nói: “Ngươi cũng giống như hắn sao?”
Cho dù tay hắn đã an an phận phận buông xuống, nhưng cánh của Julian lại một lần nữa ẩn ẩn đau. Hắn cắn môi, thấp giọng nói: “Hắn thích bị ngược.”
“Trên giường?” Mammon với vốn kiến thức rộng rãi không hề lấy đó làm kinh ngạc.
Julian nhịn không được trộm liếc nhìn Metatron, thấy hắn không có phản ứng gì, giống như được tăng thêm dũng khí, nói tiếp: “Ban đầu ta là bất cẩn làm hắn đau, ai ngờ hắn chẳng những không nổi giận, ngược lại còn yêu cầu ta xuống tay nặng hơn chút nữa.” Nói đến đây, nơi đáy mắt đã khó nén vẻ chán ghét, “Sau đó, đấm, đá, siết cũng không đủ thỏa mãn hắn, mỗi tháng ta đều phải nghĩ ra trò khác mới lạ hơn mới có thể lấy lòng hắn. Vì để phối hợp với ta, hắn không tiếc hạ lệnh cục Chấp vụ mỗi tháng phải tặng một trợ lý mới cho ta, để ta thực nghiệm.”
Tuy ngữ khí hắn bình thản, nhưng từ ánh mắt hắn, Mammon và Metatron đều nhìn ra được, Hybe thích bị ngược, nhưng Julian tuyệt không thích trò ngược đãi.
Mammon nói: “Đây chính là nguyên do những thiên sứ kia chết trên giường ngươi?” Đáp án mà trước đó khi hắn vặt sạch lông trên cánh Julian cũng không có được, không ngờ hiện tại đột nhiên bày ra trước mắt.
Julian tựa hồ đã thoát nạn, chủ động hỏi: “Các ngươi còn muốn biết gì nữa?”
“Shipley ở đâu?” Metatron nói. Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất cho tới bây giờ.
“Không biết.” Julian cảm nhận được ánh mắt Mammon lại lạnh đi, vội phân bua: “Ta thực sự không biết. Nói thật, nếu không phải thấy sáu cánh của ngươi, ta còn nghĩ thiên sứ sáu cánh chỉ là lời nói dối cùng thủ đoạn mà Hybe đã dựng lên để khống chế chúng ta.”
Mammon hỏi: “Ngươi chưa gặp Shipley bao giờ?”
Julian lắc đầu: “Chưa từng gặp.”
Metatron lại hỏi: “Ban nãy ngươi nói hắn dựng chuyện, là dựng chuyện thế nào?” Hybe và Julian đều luôn miệng nói Shipley là Thần sáng tạo ra giới thứ mười, khiến hắn không thể không tò mò về đoạn thần thoại đó.
Julian chẳng chút nghĩ ngợi, mở miệng liền nói: “Giới thứ mười từng là một vùng đất hoang vu, nơi nơi đều là bóng tối, không có ánh sáng, chỉ có màn đêm. Sau đó, Shipley ra đời, lúc ngài ấy giáng lâm giới thứ mười, đã mang đến ánh sáng cho nơi đây. Từ đó, bầu trời được phân thành ngày và đêm.”
Mammon nhìn về phía Metatron như muốn hỏi gì đó.
Metatron lắc đầu.
Theo hắn được biết, giới thứ mười từ lúc vừa được sáng tạo ra đã có ngày và đêm thay phiên nhau, lại thêm thiên đường vĩnh viễn không ảm đạm cùng địa ngục vĩnh viễn hắc ám vừa vặn là ba loại trạng thái hoàn toàn khác nhau. Sau đó Thần phát hiện điều kiện ngày đêm luân phiên ở giới thứ mười rất thích hợp để sinh vật cư trú, cho nên lúc sáng tạo ra Tinh linh giới, nhân giới cùng các giới khác, mới đều phân ra ngày và đêm.
Julian vờ như không thấy cuộc trao đổi mờ ám bằng ánh mắt giữa bọn họ, tiếp tục nói: “Shipley đại nhân một mình ở đây mấy ngàn năm, đột nhiên cảm thấy quá tịch mịch, bèn dựa theo nguyên hình của mình, sáng tạo ra thiên sứ thứ hai. Nhưng sáu phiến cánh của ngài ấy là bẩm sinh, không thể phục chế, cho nên những thiên sứ đời sau đều chỉ có hai cánh.” Nói tới đây, hắn dừng một chút, hiển nhiên đã sực nhớ ra mình có bốn cánh.
“Sau đó thì sao?”
Thanh âm êm ái của Metatron thoáng làm dịu đi xung động trong hắn. Julian lại kể tiếp: “Vì sự sinh tồn của các thiên sứ, ngài ấy đưa tới nước và lửa, tống cát vàng đi, rồi bắt đầu dạy họ khai khẩn đất đai, xây dựng nhà cửa, sáng chế quần áo. . . . . . học tập mọi bản lĩnh để sinh tồn. Bất quá qua mấy trăm năm sau, Shipley đại nhân đột nhiên phát hiện tất cả thiên sứ đều không giống với ngài ấy, họ chỉ biết làm những chuyện được giao, không có năng lực suy nghĩ độc lập, càng đừng nói tới năng lực sáng tạo. Shipley đại nhân cảm thấy rất đau lòng, bởi vì ngài ấy xem bọn họ như con đẻ, không nỡ nhìn bọn họ cứ mãi đần độn ngu ngơ như vậy, cho nên, ngài dùng một phần trái tim mình làm hạt giống, dùng máu mình làm nước tưới, mỗi ngày đều đích thân trông nom cho nó lớn dần. Cuối cùng cũng có một ngày, trồng ra được cây Trí tuệ.”
Metatron tim đánh thình thịch. Quả nhiên còn có cây Trí tuệ thứ hai!
Mammon nhướn mày nhìn Metatron. Bất quá lần này không phải là hỏi, mà là cười nhạo.
Chỉ bằng khúc thân cây Trí tuệ bị cháy sém hết phân nửa trong tay, hắn có thể chém đinh chặt sắt tuyên bố, nó tuyệt đối không phải do máu và tim của thiên sứ trồng thành. Hắn không biết câu chuyện ấu trĩ này là ai thêu dệt ra, nhưng có một điểm có thể khẳng định, kẻ dựng chuyện chắc chắn coi tất cả người nghe đều là tên ngốc.
Julian đương nhiên nhìn ra vẻ giễu cợt trong mắt Mammon, nhưng không hề nổi giận. Bởi vì hắn đã ý thức được, đáp án nan giải suốt nhiều năm qua rất có thể sẽ được công bố ngay trong hôm nay.
Metatron thấy hắn dừng lại, không khỏi mỉm cười khích lệ: “Cây Trí tuệ cho ra quả Trí tuệ?”
Julian gật đầu: “Tuy nhiên, quả Trí tuệ số lượng có hạn. Cho nên, Shipley chỉ có thể tuyển chọn một bộ phận thiên sứ đến ăn. Nhưng không bao lâu sau, quả Trí tuệ đã nảy sinh tác dụng phụ. Đại đa số thiên sứ nếm qua quả Trí tuệ vài năm sau nhất định sẽ dần dần già đi, cuối cùng phải chết.”
“Đại đa số?” Mammon nhạy bén nắm bắt điểm mấu chốt này.
Julian gật đầu: “Cũng có ngoại lệ. Bất quá bao nhiêu năm qua, chỉ mới có hai người.”
“Hai người nào?”
Julian nói: “Một là ta, còn lại là tên phản đồ Casamia.”
Metatron thoáng chấn động: “Casamia?”
“Ngươi quen biết hắn?” Julian vẫn luôn chú ý biểu tình của đối phương.
Metatron nói: “Ta không biết kẻ mà ngươi nói và kẻ ta quen biết có phải là cùng một người hay không.”
Julian nói: “Ghi chép về Casamia rất ít. Chỉ biết hắn từng là thiên sứ mà Shipley đại nhân tín nhiệm nhất, bất quá sau đó vì ghen tị với vinh quang và uy vọng của Shipley đại nhân, xách động một bộ phận thiên sứ phản bội Shipley đại nhân.”
Mammon vuốt cằm: “Sao ta lại cảm thấy truyền thuyết này nghe quen quen thế nhỉ?”
Metatron hỏi: “Sau đó Casamia đi đâu?”
“Không biết. Tất cả các tư liệu đều không nhắc tới.”
Mammon một lần nữa ngồi vào ghế, ý vị thâm trường nói: “Nếu như ta không biết mình từ đâu đến, có lẽ cũng sẽ bị mê hoặc bởi câu chuyện đẹp đẽ êm tai này.” Không ngờ giới thứ mười bế quan tỏa cảng nhiều năm như vậy, không chỉ hình thành một chế độ riêng cho mình, còn sáng tác ra truyền thuyết thuộc về bọn họ.
Julian ôm vết thương trên cánh, từ ngồi xổm chuyển sang ngồi xếp bằng. Hybe triệt để bị hắn vứt qua một bên, nếu đã bị vạch trần, hắn cũng không định tiếp tục diễn kịch nữa. Hiện tại vấn đề hắn quan tâm nhất là: “Rốt cuộc các ngươi từ đâu tới?”
Khóe miệng Mammon khẽ cong lên: “Một nơi gọi là, địa – ngục.” “Địa ngục?” Julian âm thầm ghi nhớ hai chữ này.
Metatron chỉnh lý một lượt tất cả thông tin trong đầu, chậm rãi sắp xếp lại các mảng của câu chuyện: “Nói đơn giản chính là, Shipley sáng tạo ra giới thứ mười, sáng tạo ra thiên sứ hai cánh, còn ban trí tuệ cho bọn họ, sau đó biến mất. Hybe trở thành thành chủ của Chủ thành, quản lý tòa thành này và giới thứ mười?”
Julian gật đầu: “Truyền thuyết chính là như thế.”
Mammon hỏi: “Vậy Hybe từ đâu chui ra?”
Julian ngẩn người.
“Trong truyền thuyết không hề có Hybe, không phải sao?” Mammon cúi đầu nhìn Hybe vẫn còn hôn mê. Hắn cùng lắm chỉ là thiên sứ hai cánh, lại bị chặt đứt cánh, nếu không phải có người ở đằng sau chống lưng, tuyệt đối không thể ngồi vào vị trí thành chủ được.
Julian nghĩ nghĩ nói: “Có lẽ hắn vẫn luôn ở bên cạnh Shipley đại nhân, chỉ là lúc Shipley đại nhân còn ở đây, hắn bị xem nhẹ.”
“Nói như vậy, hắn hẳn phải biết tất cả những chuyện đã xảy ra ở giới thứ mười.” Mammon búng tay một cái.
Hybe cả người run lên, từ từ mở mắt. Sau khi hắn nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngẩn ra, lập tức ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Julian: “Ngươi là đồng bọn của họ?”
Julian cau mày, đang định mở miệng, chợt nghe Metatron mỉm cười nói: “Không. Hắn cùng phe với ngươi.”
Hybe bán tín bán nghi.
Metatron nói: “Các ngươi đều là tù binh của chúng ta.”
Julian không biết mục đích của Metatron là gì, nhưng thời điểm hiện tại, những lời này đối với hắn hiển nhiên là có lợi. Hắn không muốn trước khi tra rõ thân phận của Mammon và Metatron, đã bị Hybe căm thù.
Hybe nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, không được tự nhiên tránh đi ánh nhìn của Mammon, trừng Metatron nói: “Các ngươi đến tột cùng là ai? Muốn làm gì?!”
Metatron trả lời: “Chúng ta là bạn của Shipley, muốn gặp hắn.”
“Bạn?” Vẻ mặt Hybe kinh ngạc không thôi, “Shipley đại nhân sao có thể có bạn được?”
Metatron hòa nhã nói: “Chúng ta thật sự là bạn của Shipley, cho nên chúng ta biết, thiên sứ bị trói vào cột đó tuyệt không phải Shipley.”
Julian nghe vậy nghi hoặc nhìn về phía Hybe. Hắn hiển nhiên chưa từng nghe nói gì về thiên sứ bị trói vào cột.
Trong mắt Hybe lóe lên một tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền trấn định: “Shipley đại nhân không có khả năng có bạn bè, trên đời này không thiên sứ nào có tư cách làm bạn với Shipley đại nhân!” Hắn vừa dứt lời, liền bị một cỗ lực đạo vô hình thật mạnh đánh văng tới vách tường.
Mammon một tay đút vào túi quần đứng lên, tự tiếu phi tiếu: “Ngươi nói ai không có tư cách?”
Bụng Hybe như căng ra, đau đớn nơi cổ tay nháy mắt truyền đến đại não, thân thể không tự chủ được lại hưng phấn lên.
Lần này hắn đưa lưng về phía tường, đối mặt với cửa, cho nên biến hóa trên thân thể hắn Mammon thấy rõ mười mươi. “Có cần cho ngươi chút thời gian giải quyết không?” Câu này dường như hắn đang hỏi Hybe, nhưng ánh mắt lại quét sang Julian.
Julian nóng mặt, hai mắt liếc trái liếc phải, thủy chung không muốn dừng lại trên người Hybe.
Hybe tựa hồ vẫn hoài nghi quan hệ giữa hắn và hai người Mammon, cười thảm: “Ngươi cư nhiên hận ta đến như vậy.”
Julian mở miệng định giải thích, rồi lại không biết nên giải thích thế nào. Một loạt sự kiện xảy ra, tuy hắn không trực tiếp tham dự, nhưng ít nhiều cũng có vì tư tâm mà bỏ mặc Hybe không lo. Bằng không trước đó hắn có cơ hội đã mật báo cho Hybe cẩn thận đề phòng. Hắn chậm rãi quay đầu lại, vừa vặn đối diện với khuôn mặt đã chìm trong chán nản tuyệt vọng kia, tâm niệm chợt động, nhưng còn cảm thấy có vài phần thống khoái.
Trong tất cả các thiên sứ được chọn ăn quả Trí tuệ, hắn có địa vị đặc biệt. Thế nhưng địa vị đó không phải vì hắn không già không chết, mà có được nhờ hắn đã bán đứng thân thể cùng linh hồn của chính mình.
Đây là nỗi nhục với hắn, là nỗi nhục mà bất luận hắn sống bao lâu cũng rửa không sạch.
Metatron đột nhiên nói: “Hắn không hề phản bội ngươi.”
Hybe vẻ mặt không tin.
Metatron nói: “Ngươi không thấy cánh của hắn sao?”
Hybe vừa rồi tâm hoảng ý loạn, tuy cảm thấy Julian thoạt nhìn không giống thường ngày nhưng cũng không nhìn kỹ, hiện giờ nhìn lại cánh của hắn, mới phát hiện đều trụi lông!
“Sao lại như vậy?” Môi hắn run lên, vẻ lo lắng trên mặt không giống như đang giả vờ.
Metatron nói: “Bọn ta uy hiếp hắn, nhưng hắn từ đầu tới cuối vẫn không muốn bán đứng ngươi.”
Julian kinh ngạc nhìn hắn, tựa hồ không hiểu tại sao hắn lại bao che cho mình.
Julian không ngờ Metatron bao che cho mình, Hybe đương nhiên càng không ngờ hơn. Ánh lửa hy vọng một lần nữa dấy lên trong mắt hắn: “Vậy đóa hoa trước đó là. . . . . .”
Mammon mỉm cười: “Ta mượn danh hắn tặng.”
Hybe nhìn nụ cười của hắn, thân thể lập tức có một loại thoải mái không nói nên lời, quả thật còn thống khoái hơn cả khi roi quất lên người.
Julian thấy khóe mắt hắn mơ hồ hiện lên cảnh xuân, biết hắn lại động dục, không khỏi phản cảm quay đầu đi.
Mammon cũng rất bất ngờ với vẻ mặt hắn, nhịn không được trộm nhìn biểu tình của Metatron.
Metatron là người duy nhất bất động thanh sắc ở đây. Hắn nhìn Hybe, ôn nhu nói: “Dẫn chúng ta đi gặp Shipley, hắn sẽ chứng thực thân phận chúng ta với ngươi.”
Hybe nghe đến hai tiếng Shipley, hai mắt lập tức tỉnh táo hẳn, lắc đầu: “Các ngươi không cần gạt ta, ta sẽ không tin các ngươi.”
Mammon tiến lên hai bước, bàn tay rút khỏi túi quần vươn tới, nhẹ nhàng bắt lấy cằm hắn, dụ hoặc: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết chúng ta từ đâu đến sao?”
Hybe có chút mê muội.
“Nếu mọi chuyện đều theo như thần thoại Shipley sáng thế, vậy ta và Metatron là từ đâu ra?” Ngón tay Mammon từ cằm hắn trượt dần xuống, rơi trên cổ, rồi dừng lại.
Hybe không được tự nhiên ngẩng đầu lên, nuốt nước bọt nói: “Các ngươi nhất định đã ăn quả Trí tuệ!”
“Vậy sao?” Mammon đầu hơi ngửa ra sau.
Sáu phiến cánh trắng thuần của Metatron từ sau lưng giang ra, mang theo hào quang nhàn nhạt, ưu nhã vô song.
Hybe mâu quang lóe sáng, tựa hồ bị chấn động: “Sao có thể như thế?”
Mammon vừa định hỏi tiếp, chợt thấy hắn đột nhiên nhào tới phía trước, dường như muốn thoát khỏi mình xông đến chỗ Metatron, ngón tay lập tức bấu chặt, như xiềng xích siết quanh yết hầu hắn, dồn hắn vào tường.
Sau gáy Hybe đã dán chặt lên tường, cổ họng không ngừng phát ra tiếng khụ khụ, ánh mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Metatron.
Mammon nghi hoặc nhìn về phía Metatron.
Metatron lắc đầu.
Mammon lại nhìn Julian.
Julian cũng chẳng hiểu ra sao.
“Bình tĩnh chút đi.” Bàn tay Mammon thoáng thả lỏng.
Hybe tê tâm liệt phế không ngừng ho khan.
Mammon chán ghét thu tay lui ra sau, giam hắn bên trong không gian nhỏ hẹp của kết giới.
Lúc Hybe khom lưng, đầu va vào kết giới, bị bắn trở ra, cả người thoạt nhìn không còn khí thế như khi vừa tỉnh lại, dường như bị đả kích quá mức đâm ra có điểm ngờ nghệch.
“Sao không nói gì nữa?” Mammon hỏi.
Hybe vội ngậm miệng, không nói một câu.
Mammon cảm thấy thật khó xử. Tra tấn vốn không phải sở trường của hắn, huống chi đối phương còn là một kẻ chuyên hưởng thụ ngược đãi.
Metatron tựa hồ đã hạ quyết định, hỏi Julian: “Ngoài Hybe và Shipley ra, ở đây ai là thiên sứ quyền lực nhất?”
Con ngươi Julian hơi nhoáng lên, tựa hồ đã hiểu ý đồ của hắn, thấp giọng nói: “Ta, cục trưởng cục Chấp vụ Burj, cục trưởng cục Giám sát Simon, hắn là anh của Gordon, còn có Baird.”
“Mời họ đến đây, ta sẽ cho các ngươi biết chân tướng.” Metatron nói, “Chân tướng thật sự của thế giới này.”
Metatron và Mammon không biết Julian làm sao mời bọn họ, tóm lại, bọn họ đến rất nhanh.
Simon thoạt nhìn già hơn nhiều so với Gordon, trên khuôn mặt anh tuấn đã có vài nếp nhăn nhàn nhạt, cái mũi khoằm cao quá mức khiến gương mặt trông có chút đột ngột, giống như che khuất ánh sáng nửa bên mặt, khiến hắn nhìn có chút âm trầm.
Baird vừa nhìn liền biết là mới bị kéo ra khỏi ổ chăn, khóe mắt thi thoảng còn ngân ngấn nước.
Burj vẫn như cũ, bất quá mỗi lần ánh mắt hắn tiếp xúc với Metatron, luôn mang theo loại lãnh ý không nói nên lời.
Bên ngoài kết giới giam Hybe lại phủ thêm một tầng kết giới tàng hình, bởi vì lúc hạ kết giới Julian không ở có ở đó, cho nên hiện tại ngoài Mammon, Metatron và chính Hybe ra, không ai biết hắn ở đâu.
Metatron chờ tất cả thiên sứ được mời tìm đến vị trí của mình, mới cùng Mammon một lần nữa ngồi xuống, “Chuyện ta sắp kể đây là một câu chuyện rất dài, trước khi ta chưa kể xong, xin đừng ngắt lời ta.”
Thanh âm hắn mềm mại êm tai, khiến người nghe bất giác liền đồng ý.
Baird đang thấy buồn ngủ, liếc nhìn hắn, lại liếc nhìn Julian, ngả đầu vào lưng ghế sô pha, trực tiếp nhắm mắt.
Burj trái lại rất lễ phép hồi đáp: “Đương nhiên. Câu chuyện lúc này nhất định rất hoành tráng.”
“Không hề hoành tráng.” Metatron quả nhiên không cô phụ lời khen tặng của hắn, thành thật nói: “Đó là một câu chuyện cũ rích, thậm chí các vị vừa nghe sẽ cảm thấy dường như khá quen.”
Dường như khá quen tức là nói câu chuyện này bọn họ từng nghe qua?
Burj và Simon đồng loạt nhìn về phía Julian, Baird cũng đã mở mắt.
Julian cũng chỉ là thính giả, không cung cấp được thông tin hữu dụng gì, mà chỉ im lặng ngồi trên cái ghế lớn sau bàn làm việc. Có vẻ như khoảng cách này đủ mang đến cảm giác an toàn cho hắn.
“Vậy thì, câu chuyện bắt đầu thôi.” Giọng nói ôn hòa của Metatron chậm rãi mở màn thần thoại . . . . .
“Quá hoang đường !” Lúc câu chuyện càng ngày càng đề cập nhiều đến giới thứ mười, Baird cũng không ngồi yên được nữa. Hắn vỗ đùi mình: “Rốt cuộc ngươi muốn ám chỉ cái gì?”
Metatron phớt lờ: “Chuyện của ta vẫn chưa kể xong.”
“Đủ rồi! Gì mà tạo phẩm thất bại? Bọn ta không phải là rác rưởi! Ta không biết ngươi làm sao thêu dệt ra câu chuyện hoang đường này, nhưng bất kỳ thiên sứ nào có trí tuệ cũng sẽ không tin những lời nhảm nhí đó.”
Mammon buông tay: “Quá rõ ràng, các ngươi không có.” (trí tuệ =)))))))
Baird nghẹn họng, lập tức càng thêm phẫn nộ quát: “Ăn nói bậy bạ!”
Phịch.
Hắn gặp phải cảnh ngộ trước đó của Hybe, bị ném mạnh vào tường, sau đó nặng nề rơi xuống đất. Nhưng nhìn biểu tình của hắn, hiển nhiên không hề cảm thấy loại đãi ngộ này là hưởng thụ.
Simon và Burj lập tức cả người căng lên.
Baird xoa xoa cánh tay đứng dậy, ánh mắt tràn ngập thô bạo cùng hung ác.
Mammon đột nhiên nhíu mày: “Tại sao cánh của bọn họ lại màu trắng?”
Câu này chỉ có Metatron mới hiểu.
Cánh Hybe bị chặt đứt, không thể nghiệm chứng, nhưng Julian và Baird thì tuyệt đối có tư cách làm đọa thiên sứ. Dâm dục cùng phẫn nộ, hai đại tội trong bảy dòng tội, thế mà cánh của bọn họ, vẫn trắng thuần như tuyết.
“Có lẽ, bởi vì nơi này là giới thứ mười.” Metatron nhẹ giọng trả lời.
Bị hung hăng ném một cú khiến Baird ngoan ngoãn hơn nhiều, câu chuyện một lần nữa được tiếp tục.
Shipley, Casamia cuối cùng cũng xuất hiện trong câu chuyện.
Trên mặt Burj và Simon rốt cuộc đã lộ ra biểu tình kinh nghi.
Câu chuyện cũng không quá dài, đến đoạn bọn họ tiếp quản giới thứ mười, cùng với thiên đường gieo trồng cây Trí tuệ, thì dừng lại. Câu chuyện tiếp theo là một câu đố, vốn nên do các thiên sứ của giới thứ mười tiếp tục, nhưng nhìn vẻ mặt bọn hắn, xem ra cũng không biết gì hơn.
Burj chấn kinh một hồi, mới từ từ tổ chức lại câu chữ: “Cho nên, các ngươi đến một thế giới khác, gọi là thiên đường?”
Metatron thoáng nhìn Mammon.
Mammon không hề phản bác.
Cứ giữ giây phút này vậy.
Cứ dùng khoảnh khắc này để cho hắn gạt người gạt mình mà tin rằng, hắn và Metatron vẫn còn ở cùng một nơi, ngắm cùng một trời phong cảnh.
“Các ngươi nói giới thứ mười, chỉ là một bộ phận trong tất cả thế giới?” Burj một bên tự thuật một bên từ từ tiêu hóa tin tức khiến người chấn kinh này. So với thần thoại lưu truyền trong Chủ thành, thần thoại của Metatron có vẻ càng sinh động hơn, nhưng cũng càng khó tiếp thu hơn!
Hắn suy nghĩ một hồi, trong lòng đã dự tính, từ tốn nói: “Các ngươi có chứng cớ gì?”
Muốn có chứng cớ thật ra rất đơn giản, chỉ cần đưa bọn họ tới giới khác là xong. Tuy nhiên, liệu có thật sự thuận lợi như vậy? Những thi thể thiên sứ phơi ngang phơi dọc bên ngoài giới thứ mười tựa hồ là một lời cảnh báo.
Baird thấy hắn không đáp, còn tưởng hắn bị Burj làm nghẹn họng, lập tức lên dây cót tinh thần: “Không sai. Nếu ngươi đã nói chắc như đinh đóng cột, vậy tại sao không chứng minh cho bọn ta xem? Chỉ cần dẫn bọn ta tới thiên đường địa ngục gì đó, bọn ta sẽ tin ngươi.”
“Không được.” Metatron nhẹ nhàng buông ra hai chữ.
Burj âm thầm thở phào, trên mặt Baird mơ hồ hiện vẻ vui sướng khi vạch trần được một câu chuyện dối trá.
Metatron thở dài: “Bởi vì ta không thể đảm bảo an toàn cho các ngươi.”
Burj hai mắt đảo quanh: “Chẳng lẽ Thần mà ngươi nói không cho chúng ta rời khỏi đây?”
Metatron thoáng ngẩn ra. Hắn vừa nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Casamia và những thiên sứ kia, nhưng chỉ xác định được cát, lửa, nước và bóng tối bao vây bên ngoài giới thứ mười đều rất hung hiểm. Hắn chưa từng nghĩ liệu có phải do Thần không muốn cho bọn họ rời khỏi giới thứ mười? Thậm chí, những mối hung hiểm này vốn chính là Thần ban cho?
Tim hắn đập mãnh liệt, vội loại bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Burj thấy hắn không nói, lại hỏi: “Vậy các ngươi đến đây làm gì?” Nếu những gì họ nói chính là sự thật, vậy Metatron và Mammon hoàn toàn không có lý do gì để tới. Giới thứ mười bị vứt bỏ quá lâu, đã hình thành phương thức sinh hoạt đặc thù của riêng họ. Cái gọi là chân tướng chỉ phá hỏng mọi thứ mà bọn họ ngàn lao vạn khổ lập nên mà thôi!
Mammon thấy trong mắt Metatron hiện lên một tia mơ hồ, trong lòng không khỏi một trận nhu lại, càng thêm chướng mắt đám người Burj thích gây sự kia.
Lần này hắn đến đây chỉ vì Metatron, ý chỉ của Thần với hắn mà nói không quan trọng. Giới thứ mười thuần phác và lạc hậu để hắn tìm được cơ hội đầu tư, nhưng đây chỉ là nhân tiện, thứ hắn ham muốn chưa bao giờ dừng lại ở tiền tài, nếu cần thiết, hắn thậm chí không ngại trực tiếp sáp nhập giới thứ mười làm thuộc địa của địa ngục, giống như trong lịch sử nhân loại từng xuất hiện thuộc địa của các đế quốc. Lúc trước hắn từng cố ý xâm chiếm cả Titan lúc giới này diễn ra phong trào ly khai, đáng tiếc Lucifer không đồng ý, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, tận lực dùng thủ đoạn kinh tế dụ dỗ bọn họ, chia phần với tộc người lùn. Còn với tình hình trước mắt của giới thứ mười mà nói, trừ phi thiên đường nhúng tay vào, bằng không trong chín giới hắn dư sức một mình độc bá.
Nghĩ đến đây, hắn liền nổi lên ý niệm dùng uy lực đàn áp. Thu phục kẻ yếu, biện pháp tốt nhất chính là làm cho bọn họ cảm thấy mình cực mạnh.
“Giới thứ mười đã mất trật tự quá lâu…” Khóe miệng hắn khẽ cong lên, cặp mắt đen láy khác hẳn với tất cả thiên sứ ở giới thứ mười lộ ra một tia nhiệt huyết nhàn nhạt nhưng không thể phớt lờ, “Giờ là thời điểm để tìm một người quản lý thích hợp.”
Đám thiên sứ Burj kỳ thực ngay từ đầu đã chú ý tới sự tồn tại của hắn, nhưng Julian không giới thiệu, bọn họ cũng vờ như không thấy, hiện tại nghe đến tuyên ngôn mang theo dã tâm bừng bừng kia, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác vừa giận vừa sợ vừa hoảng loạn.
“Ngươi là ai?” Simon vốn luôn duy trì trầm mặc rốt cuộc đã mở miệng.
“Mammon.” Mammon nhìn thẳng vào ba cặp mắt đầy ác ý bắn về phía hắn, “Đến từ địa ngục.”
Metatron khẽ mím môi, vẫn như cũ bất động thanh sắc.
“Mục đích của ngươi là gì?” Burj hỏi.
Mammon mỉm cười, nhất thời làm nhạt đi quang mang xâm lược không chút che giấu nơi đáy mắt, “Kinh doanh.”
“Kinh doanh cái gì?” Burj lúc hỏi còn cố tình liếc nhìn Julian. Hắn, Simon và Baird chẳng qua chỉ chi phối quyền hành chính ở Chủ thành, kẻ nắm giữ thương nghiệp của giới thứ mười chính là Julian. Tuy hắn xưa nay đều mang dáng dấp thiếu niên, nhưng Burj biết, tuổi thật của hắn lớn hơn mình rất nhiều. Kể từ khi bọn họ ăn quả Trí tuệ dần dần nhận thức thế giới này, Julian đã là chủ nhân của trung tâm giải trí, là bạn thân của thành chủ Hybe.
“Kinh doanh gì cũng được. Tài chính, tài nguyên, tin tức. . . . . . tất cả mọi thứ mà ngươi có thể nghĩ ra.”
Cảm giác bất an càng bành trướng trong Burj. Rõ ràng chỉ là một nụ cười rất bình thường, vì sao hắn lại có loại cảm giác như đang rơi vào bẫy.
Baird bị bầu không khí bức bối trong phòng làm nghẹt thở đến mất cả kiên nhẫn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Các ngươi nửa đêm nửa hôm gọi bọn ta đến đây, đến tột cùng là vì chuyện gì?”
Burj và Simon đồng loạt trừng hắn. Câu này khác gì tạo điều kiện để đối phương ra giá trên trời, cuộc đàm phán sẽ rất bất lợi cho bên ta.
“Không phải nửa đêm, mặt trời mọc rồi.” Metatron đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Từng tia nắng mai từ phương đông rơi trên người hắn, mái tóc dài vàng óng như phủ lên một lớp kim quang, vẽ ra một đường cong thon dài, thanh nhã vô song.
Ngay cả đám người Burj vốn bất mãn với hắn cũng phải hoa mắt, không thể di dời tầm nhìn.
Bàn tay Mammon đột nhiên đặt lên vai hắn, sau đó khẽ dùng sức, kéo hắn vào lòng mình.
Ngoài dự liệu, Metatron không hề cự tuyệt.
Dục vọng trong lòng từ từ lắng đọng, Mammon vươn bàn tay còn lại vuốt ve mái vàng kia. Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn nhuộm đen mái tóc này. Màu vàng quá thần thánh, quá xa xăm, quá không thể với tới, quá dễ vuột khỏi tầm tay. Chỉ có màu đen âm trầm mới có thể khiến trái tim hắn an tĩnh trở về trong ngực, chứ không phải treo lơ lửng giữa không trung như hiện tại.
“Khụ.” Tiếng ho nhẹ của Simon phá vỡ thời khắc ấm áp hiếm có này.
Mammon cảm nhận được Metatron đang từng tấc từng tấc rời khỏi vòng tay mình.
“Ta tới đây để gặp Shipley.” Metatron xoay người, thanh âm mềm mại như nước, “Thiên đường chưa từng vứt bỏ giới thứ mười. Mỗi giới đều có nét văn hóa độc đáo, do những sinh mệnh khác nhau, chủng tộc khác nhau tạo thành, cho nên, giới thứ mười tuyệt không phải bị vứt bỏ, mà hoàn toàn ngược lại, nó chỉ là đang được bảo vệ.” Hắn nói xong, nghiêng đầu, như có chút thâm ý nhìn Mammon.
Mammon né tránh ánh mắt đó. Metatron nói không sai, nếu không phải bởi vì bên ngoài giới thứ mười tầng tầng sương mù cùng cát nước dày đặc, có lẽ đã sớm bị các giới khác thôn tính và chia cắt, giới thứ mười còn yếu hơn cả Titan này tuyệt đối không có sức phản kháng. Bất quá từ lúc tiến vào đến giờ, ý đồ muốn chia cắt giới thứ mười của hắn chưa từng thay đổi.
“Shipley làm rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ.” Metatron nói, “Ít nhất, ta muốn tìm ra nguyên nhân tại sao thiên sứ ăn quả Trí tuệ xong lại không thể trường thọ.”
Đám người Burj trong lòng chấn động.
Metatron đã nắm bắt được yếu huyệt của họ.
Vĩnh hằng.
Biết được hậu quả sau khi ăn quả Trí tuệ, bọn họ đã từng đố kỵ, ngưỡng mộ, ảo não, hối hận. Những thiên sứ thoạt nhìn ngơ ngơ ngác ngác có thể trường sinh bất lão, vĩnh viễn không chết, còn những thiên sứ sở hữu trí tuệ như bọn họ lại không thể không nếm trải quá trình lão hóa cùng tử vong, chuyện này không công bằng biết bao nhiêu mà nói! Những thiên sứ trường sinh căn bản không biết trường sinh là món quà quý giá cỡ nào, càng không biết cái chết là nỗi ám ảnh đáng sợ cỡ nào! Nhưng bọn họ hoàn toàn không cần trải nghiệm. Còn những thiên sứ như Burj biết sinh mệnh là đáng quý, nhưng không thể không nếm trải nỗi thống khổ mất đi nó.
Câu chuyện của Metatron bọn họ có thể không tin, nhưng với vấn đề trường sinh bọn họ không thể không động lòng.
Mammon biết Metatron có năng lực ban cho thiên sứ khác sự trường sinh, thế nhưng Thần cũng có, nếu được Thần đồng ý, bọn họ hẳn đã sớm được trường sinh rồi. Cho dù rời khỏi thiên đường đã lâu, hắn vẫn không thể không thừa nhận, vị mà mình khó lòng dò ra tâm tư nhất, chính là Thần. Tỷ như nguyên nhân lần này tới đây, tỷ như chẳng hề quan tâm giới thứ mười đã phát triển thành hiện trạng gì, tỷ như. . . . . . tại sao lại chấp nhận cho hắn đi cùng với Metatron?
“Bọn ta không biết nơi ở của Shipley.” Burj thận trọng mở miệng, “Có lẽ, lúc Casamia làm phản, ngài ấy đã bị thương nặng.”
“Casamia. . . . . . đã chết.” Metatron nhãn thần ảm đạm.
Đám thiên sứ Burj hoàn toàn thờ ơ.
Đừng nói là Casamia, cho dù hiện tại Metatron nói Shipley đã chết, bọn họ cũng sẽ chẳng có phản ứng gì quá lớn. Tòa thành này từ lâu đã không cần vị Thần trong thần thoại kia che chở.
Metatron nói: “Chết chung với hắn, còn có rất nhiều thiên sứ. Thoạt nhìn họ, dường như là muốn rời khỏi nơi này.”
“Rời khỏi? Làm sao rời khỏi?” Baird dựng tai.
Mammon nói: “Mỗi giới đều có cửa khẩu ra vào.”
Burj hỏi: “Rời khỏi giới thứ mười là có thể đến giới khác sao?”
“Biết rõ vị trí cụ thể thì ok, bằng không, sẽ bị lạc trong bóng đêm vô tận.” Mammon cười đến khiến người phát lãnh.
Burj cụp mắt, không biết nên tin mấy phần.
Baird thấy Burj dao động, không khỏi khinh thường hừ lạnh: “Vậy hiện tại các ngươi muốn thế nào?” Hay thật! Bọn họ đông xả một đống, tây xả một đống, tới giờ vẫn chưa có lái đến chủ đề chính!
. . . . . .
Đến tột cùng muốn thế nào? Đó là một vấn đề nan giải.
Mục đích của Mammon rất đơn giản, nhưng hắn nể mặt Metatron. Hắn có thể tiến hành kế hoạch của mình chậm một bước, chứ không muốn kế hoạch của mình gây trở ngại đến kế hoạch của Metatron.
“Ta nghĩ…” Metatron dừng một chút, nói: “Các ngươi đưa cho ta một quả Trí tuệ, sau đó phái một thiên sứ đã ăn quả Trí tuệ và một thiên sứ chưa ăn quả Trí tuệ theo ta về thiên đường.”
Với tình hình trước mắt, hy vọng tìm được Shipley quả thật quá xa vời, manh mối duy nhất chính là quả Trí tuệ ăn vào sẽ giảm thọ kia. Metatron tin rằng, với trí tuệ của chúng thiên sứ trên thiên đường, nhất định có thể tìm ra ẩn tình đằng sau quả Trí tuệ.
Hắn nói xong, không đợi những thiên sứ kia trả lời, lại nhìn về phía Mammon.
Mammon cười nói: “Ta cũng định quay về địa ngục một chuyến.”