- Mỗi ngày ta đều rất cô đơn, cũng không biết chừng nào thì chàng mới
đến. Có người đưa ta đến các địa phương khác nhau, mỗi lần như vậy ta
cũng đều theo chân bọn họ, nói với bọn họ đưa ta trở về. Ta muốn ở nơi
này chờ chàng. Nhưng mà mỗi lần như vậy thì người ta sẽ lại đưa ta đến
một địa phương xa hơn nữa.
- Nhưng mà hiện tại ta biết rồi.
Đôi lông mày của nữ quỷ lại giãn ra.
- Bọn họ đều là do chàng phái tới, là chàng phái người tới tìm ta, đúng
không? Chàng một mực tìm ta, rốt cục thì bây giờ chàng cũng đã tìm được
ta rồi.
- Nhưng mà vì sao chàng lại biến thành như vậy?
Thanh âm của nữ quỷ kia chuyển thành tức giận.
- Không phải chúng ta đã nói rồi sao, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, vì
sao chàng lại bỏ ta mà đi trước? Để lại ta có một mình, chàng muốn ta
phải làm sao bây giờ?
- Nhưng mà quên đi, đã như vậy, cũng không có cách nào thay đổi cả.
Nữ quỷ thở ra một hơi.
- Bất kể như thế nào, chàng vẫn tìm được ta như đã hứa rồi, cho dù chàng đã không phải là chàng, nhưng mà ta thì vẫn là ta.
Thân thể nữ quỷ kia cúi xuống, đôi môi đỏ tươi kia nhẹ nhàng đặt lên trên
trán Tống Tân, đôi môi lạnh như băng. Tống Tân đang ngủ say, thân thể
lại càng co lại chặt hơn.
- Ta sẽ theo chàng, luôn luôn theo chàng.
- Tâm nhược quyện liễu, lệ dã kiền liễu. Giá phân thâm tình, nan xá nan liễu.
Nữ quỷ kia đứng dậy, đi đến bên giường, nhẹ nhàng hát lên. Thanh âm kia
vẫn u oán như vậy, nhưng mà bên trong lại mang theo một tia vui sướng,
chờ mong. Tiếng ca kia tuy rằng không lớn, nhưng mà vẫn đánh thức Tống
Tân dậy. Hắn chà xát con mắt còn đang ngái ngủ, Tống Tân có chút kỳ
quái. Đã trễ thế này, nhà ai còn mở nhạc to vậy, không sợ hàng xóm đến
phá cửa sao?
Tống Tân thấy rõ, một thân ảnh nữ nhân đang đứng ở
bên cửa sổ, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ. Đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch
lên, tiếng ca kia chính là vang lên từ trong miệng nữ nhân này.
Dường như là cảm thấy Tống Tân tỉnh lại, nữ nhân kia ngừng hát, xoay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn thấy mặt nàng, đại não của Tống Tân trở nên rối loạn. Giống như
trát lên một tầng bạch phiến thật dày vậy, quả thực so với vách tường
được trát vôi vữa còn tái nhợt hơn. Lại thêm đôi môi màu đỏ phụ trợ
thêm. Nữ nhân hướng về phía Tống Tân mỉm cười, Tống Tân lặng đi một
chút. Nụ cười này, dường như là hắn đã gặp ở nơi nào.
Nhưng mà nữ nhân này, rõ ràng là hắn không biết.
- Ngươi…
Tống Tân vừa muốn mở miệng nói chuyện, nữ nhân kia liền đưa ngón tay dựng thẳng ở bên mồm của mình, làm một động tác im lặng.
- Thực xin lỗi đã làm chàng thức dậy.
Nữ nhân kia mở miệng, thanh âm thật dễ nghe, nhưng lại có một cỗ cảm giác
làm cho người ta cảm thấy không đúng. Giống như tiếng nói ở trong một
cái phòng kín vậy, xung quanh đều có tiếng vang.
- Tại vì ta cao hứng quá, cho nên không nhịn được.
Thân ảnh của nữ nhân kia lấp lóe, nhưng mà chỉ trong thời gian nháy mắt, nữ
nhân kia liền đi tới trước giường Tống Tân. Tống Tân căn bản là không
thể thấy được rõ ràng nàng đi tới như thế nào.
- Ngủ đi.
Nữ nhân đưa cánh tay lạnh như băng lên vuốt đôi mắt của Tống Tân một cái,
Tống Tân liền cảm thấy một cơn buồn ngủ không thể kháng cự lại ập tới,
hắn liền lăn ra ngủ.
- Ta sẽ luôn luôn coi chừng dùm cho chàng.
Chứng kiến Tống Tân lại lăn ra ngủ, cái miệng của nữ nhân kia nhẹ nhàng cong
lên, lộ ra vẻ tươi cười. Nhưng mà nụ cười này phối hợp cùng gương mặt
tái nhợt và đôi môi đỏ tươi kia làm cho người ta không rét mà run. Nhẹ
nhàng vuốt ve mái tóc tán loạn của Tống tân, nữ nhân kia khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy, dần dần biến mất ở trong không khí. Trong căn phòng
này chỉ còn lại mình Tống Tân đang mê man, giống như là nữ nhân kia cho
tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua vậy.
Tống Tân giật mình
một cái tỉnh dậy, ánh mặt trời bên ngoài đã chiếu vào mặt. Hắn lay động
một chút, có cảm giác hơi váng đầu, hình như đêm qua chính mình ngủ
không được ngon lắm. Áo ngủ phía sau lưng đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng.
Dường như, dường như là đã mơ một giấc mộng, một cái giấc mộng kỳ quái. Ở
trong mộng hắn nhớ rõ mình đã thấy một nữ nhân, nữ nhân kia mặc một bộ
sườn xám màu đỏ thẫm, tóc búi cao, đứng ở bên cửa sổ cười với hắn. Nữ
nhân kia không phải là rất đẹp, nhưng lại có một cỗ cảm giác khiến cho
người ta mê say. Nụ cười kia có chứa một loại vui sướng trong lòng,
giống như là đột nhiên nhìn thấy tình nhân của mình vậy.
Nó cũng
ảnh hưởng cả tới Tống Tân, hắn cũng hướng về phía nàng cười cười. Không
biết tại sao, Tống Tân cảm thấy hắn đã biết nữ nhân này từ lâu rồi.
Nhưng lại không thể nhớ ra tên của nàng. Hai người cứ đối diện như vậy,
bầu không khí cũng coi như hòa hợp. Tuy rằng hai người đều không nói gì, nhưng mà trong lòng có một cảm giác thật ấm áp. Nhưng mà cái không khí
hòa hợp này cũng không duy trì được bao lâu, Tống Tân chứng kiến trong
mắt người đàn bà kia có nước mắt chảy ra. Tống Tân có chút kích động,
hắn muốn tiến lên để lau những giọt nước mắt ở trên mặt nàng. Nhưng mà
thật không ngờ, nước mắt vừa dính lên tay hắn thì liền biến thành màu
đỏ.
- Vì cái gì? Vì sao lại bỏ ta lại?
Nữ tử kia khóc, từ hai mắt chảy ra hai dòng huyết lệ, xuôi theo khuôn mặt rồi chảy xuống tới cằm.
- Không phải đã nói rồi sao? Chúng ta mãi mãi bên nhau, cho dù là chết,
cũng phải tiếp tục ở cùng nhau. Làm sao chàng lại nhẫn tâm bỏ ta một
mình?
Tống Tân có chút kích động, hắn muốn mở miệng giải thích,
nhưng mà thanh âm từ trong miệng phát ra lại không phải là thanh âm của
hắn.
- Nàng cũng biết rõ mà, ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.
Thanh âm kia có chút khàn khàn, nhưng mà đúng là giọng của nam nhân.
- Ta phải đi.
Tống Tân luống cuống. Đây không phải là thanh âm của hắn, cũng không phải là lời hắn muốn nói. Có thể là miệng và thanh âm của hắn giống như không
thể khống chế được vậy. Vốn dĩ hắn chỉ muốn hỏi người đàn bà kia có biết chính mình hay không, nhưng mà không nghĩ tới mình lại nói ra một câu
như vậy.
- Vậy chàng muốn ta phải làm sao bây giờ?
Nữ nhân kia bụm mặt, càng khóc to hơn.
- Ta đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi.
- Nàng, nàng cứ ở chỗ này chờ ta, ta sẽ trở lại đón nàng.
Thanh âm khàn khàn kia lại truyền từ trong miệng Tống Tân ra.
- Ta hứa với nàng, cho dù chết ta cũng sẽ trở lại đón nàng. Chúng ta đã
cùng nhau hẹn ước rồi, cho dù chết chúng ta cũng cùng nhau đầu thai.
- Thật sự sao?
Nữ nhân kia ngẩng đầu lên, trên mặt đã bị nước mắt biến thành một mảnh màu đỏ, phảng phất là cả khuôn mặt đều bị chảy máu. Tay của nữ nhân kia nắm thật chặt cánh tay của Tống Tân.
- Đúng vậy, chúng ta đã hẹn ước.
Thanh âm khàn khàn của nam nhân kia lại vang lên.
- Nàng chờ ta, cho dù ta chết đi, thì trên đường đến Hoàng Tuyền ta cũng sẽ trốn trở lại tìm nàng.
- Vậy sao?
Nữ nhân kia cúi đầu, dường như là trâm ngâm thứ gì đó trong lòng. Cánh tay đang nắm chặt Tống Tân cũng chậm rãi buông lỏng ra.