- Ba trăm đồng còn vận chuyển giúp?
Tống Tân cảm giác thực sự là có cái bánh nướng từ trên trời rơi xuống.
- Bạn bè mà, dù sao cũng là bạn bè.
Khuôn mặt của chủ quán cười như nở hoa, bộ dáng sắp được giải thoát.
Nhìn thấy chiếc bàn trang điểm mới mua được đặt ở một góc sáng sủa trong
phòng, Tống Tân nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve. Thứ này dường như đã nhìn
thấy ở trong mộng, có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Nhìn thấy cái
bàn trang điểm cổ kinh này, Tống Tân cảm giác tuổi thọ của nó nhất định
là không ngắn. Có thể còn là đồ cổ nữa, không biết tại sao chủ quán kia
lại dễ dàng bán nó đi như vậy, đã thế còn chuyển hàng đến tận nơi nữa.
Vốn cái bàn trang điểm này xếp gọn vào một chỗ thì so với cái rương đựng quần áo ở trong xa hội cũ cũng không khác nhau bao nhiêu. Nhưng mà Tống Tân vừa liếc mắt một cái đã để ý đến cái rương này, hơn nữa chỉ nhìn
thoáng qua liền biết được thứ này chính là bàn trang điểm. Phảng phất
như là bản năng nói cho mình biết. Có lẽ thứ này có duyên đối với mình,
cũng có thể thứ này là đồ mà kiếp trước ta đã từng dùng qua. Tống Tân
nghĩ đến đây thì không khỏi cười cười tự giễu. Nếu mà thật sự có kiếp
trước, chẳng lẽ kiếp trước hắn là một nữ nhân sao? Nam nhân cũng sẽ
không dùng thứ này.
Chuông điện thoại vang lên, là vị hôn thê của hắn gọi tới từ cơ quan. Tống Tân đưa điện thoại lên nghe, ánh mắt vẫn
không rời khỏi chiếc bàn trang điểm kia.
- Anh đang ở nhà à?
Thanh âm của vị hôn thê truyền tới từ bên kia điện thoại.
- Ừ, bao giờ thì em tan ca, anh chờ em về rồi mình cùng ăn cơm.
Tống Tân nhìn đồng hồ, đã là hơn năm giờ chiều, hẳn là sắp đến giờ tan sở của vị hôn thê.
- A, hôm nay chưa chắc em đã về, anh tự đi ăn cơm đi.
Vị hôn thê của hắn xin lỗi nói.
- Đêm nay có thể em sẽ không trở về, em cần phải tăng ca.
- Sao lại vậy? Lại muốn em tăng ca sao? Bệnh viện của em cũng quá không công bằng.
Tống Tân nhíu mày, có chút đau lòng. Trần Viêm là hộ sĩ, thường xuyên sẽ vì
bệnh viện không đủ công nhân mà yêu cầu tăng ca. Mà Trần Viêm là một
người mới, tự nhiên là sẽ bị yêu cầu tăng ca nhiều nhất.
- Không có biện pháp.
Thanh âm của Trần Viêm có chút bất đắc dĩ.
- Ai bảo em là người mới chứ? Làm một người mới tự nhiên là mẹ nó chứ bị ép buộc đủ thứ.
- Đáng giận nếu còn ức hiếp người như vậy nữa thì chúng ta mặc kệ họ.
Tống Tân có chút tức giận, hơn nữa còn là đau lòng cho thân thể của vị hôn thê.
- Trong tuần này đã phải tăng ca bốn ngày rồi, có còn để cho người ta sống nữa hay không.
- Nghỉ, nếu như em nghỉ không đi làm thì anh nuôi em nha.
Mặc dù trên miệng Trần Viêm nói như vậy, nhưng mà trong lòng vẫn có chút ngọt ngào.
Vị hôn phu lo lắng cho mình là chuyện tốt, nhưng mà cũng chỉ có thể nói vậy thôi.
Hai người đều là những người vừa bước ra ngoài xã hội, lại không có căn cơ
gì trong này, nếu mà thật sự không đi làm thì sẽ chết đói. Hiện tại
không riêng gì thịt, mà đồ ăn so với thịt cũng đắt hơn không kém. Tiền
lương của một người chỉ sợ là đủ để trả tiền ăn hàng tháng mà thôi.Còn
nữa, tiền đã vay thì làm sao đây, chẳng lẽ lại không mua nhà?
Tống Tân vừa định hào khí hô lên một tiếng.
- Anh sẽ nuôi em.
Nhưng mà không đợi hắn kịp nói ra thì đã nuốt trở lại.Tuy rằng bây giờ vẫn
chưa chuyển đến phòng mới, nhưng mà hiện tại hai người cũng coi như là
có nhà. Chỉ là số tiền phải trả cho ngân hàng mỗi tháng cũng không phải
nhỏ.
Nghe vị hôn phu của mình á khẩu không trả lời được ở đầu dây bên kia, Trần Viêm bật cười hì hì một tiếng.
- Được rồi không cần phải tính toán như vậy. Có ai mà không phải đi từng
bước một lên chứ. Bây giờ hai người chúng ta vất vả một chút cũng không
sao cả, như thế cũng chỉ vì để cuộc sống sau này tốt hơn mà thôi.
- Ừ, buổi tối em trực ban thì chú ý một chút, không nên cố gắng quá.
Tống Tân cũng rất bất đắc dĩ đối với cuộc sống bây giờ, chỉ có thể nói vài câu quan tâm nhạt nhẽo mà thôi.
- Anh đã mua được bàn trang điểm cho em chưa?
Trần Viêm đột nhiên nhớ tới Tống Tân nói hôm nay muốn tiếp tục đi đến các cửa hàng để xem.
- Nhanh một chút, không có bàn trang điểm, mỗi buổi sáng ngay cả chỗ để đứng trang điểm cũng không có, thực là phiền toái.
- Ừ…Mua thì mua được rồi, nhưng mà…
Tống Tân nhìn thoáng qua chiếc bàn trang điểm, có chút do dự. Lúc ấy chính
mình cũng không biết vì cái gì mà lại mua chiếc bàn trang điểm này về.
Tuy rằng cái bàn trang điểm này nhìn qua không tệ, nhưng mà căn bản
không phải là loại mà Trần Viêm cần.
Thứ này sợ rằng chỉ có thể
đặt ở trong nhà để chiêm ngưỡng mà thôi, không thể dùng để trang điểm
được. Tối thiểu là nếu dùng chiếc gương đồng kia để trang điểm thì không biết sẽ biến thành cái bộ dạng gì nữa.
- Không biết là em có thích hay không.
- Ôi chà ! Mua được là tốt rồi, còn có cái gì thích hay không thích.
Trần Viêm căn bản là không thể tưởng tượng ra vị hôn phu sẽ mua về loại bàn trang điểm gì.
- Dù sao thì cũng là bây giờ dùng tạm, đợi cho đến lúc chúng ta có nhà rồi thì mới thay thế đồ tốt.
- Ừ…Cứ chờ em trở về rồi nói sau.
-Tống Tân cũng không dám nhiều lời, sợ vị hôn thê tức giận, vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
- Hô…
Cúp điện thoại xong, Tống Tân thở dài một hơi. Quên đi nói không chừng vị
hôn thê trở về nhìn thấy sẽ thích thì sao ? Tuy rằng cảm thấy rất không
có khả năng này, nhưng mà Tống Tân vẫn tự an ủi mình. Bất kể như thế
nào, chiếc bàn trang điểm này cũng là đồ hắn đã mua về. Nếu mà vị hôn
thê còn không thích thì đi mua một cái khác là được rồi.
Cái này cứ xem như là đồ sưu tập trong nhà cũng được. Tống Tân chợt lóe lên một ý tưởng.
Nếu mà vị hôn thê của mình thực sự không thích thì cứ nói là chính mình
nhìn trúng món đồ cổ này, chủ quán không biết xem hàng, dùng một cái giá tiện nghi là có thể mua lại.
Sau này bán đi có thể sẽ được một
cái giá lớn. Bây giờ cả nước đều rất có hứng thú đối với đồ cổ, nói như
vậy thì nhất định vị hôn thê sẽ không tức giận.
Nhìn thấy trời đã tối, Tống Tân có một mình tự nhiên là lười nấu cơm, hắn mặc quần áo
xong, chuẩn bị đi ra bên ngoài tùy tiện ăn chút gì đó. Đóng cửa phòng
xong, Tống Tân chậm rãi đi xuống lầu, nhưng không có nhìn thấy chiếc bàn trang điểm được để ở một bên kia, trên chiếc gương đồng thoáng hiện lên một nét quang mang kỳ quái.
Căn phòng Tống Tân thuê, kỳ thật
cách cái cửa hàng đồ dùng trong nhà cũ kia cũng không xa. Trên đường đi
ăn cơm tự nhiên là sẽ đi qua cửa hàng đó. Nhưng mà lúc Tống Tân đi qua
thì cái cửa hàng đó đã sớm đóng cửa. Tống Tân nhìn đồng hồ, mới chỉ có
năm rưỡi mà thôi, lại có thể đóng cửa sớm như vậy. Tống Tân cười cười,
chủ quán này thật là có cá tính, bày đặt không làm sinh ý mà lại đóng
cửa sớm về nhà.
Tìm một quán cơm nhỏ, tùy tiện ăn một chút. Tống
Tân ngẫm lại thì về nhà một mình cũng không có chuyện gì để làm. Vừa mới chuyển nhà, có TV cũng chưa xem được, vị hôn thê lại không ở nhà, có
trở về cũng chỉ là một mình ngây người mà thôi. Tống Tân quyết định đến
quán Internet chơi trong chốc lát, chờ đến đêm khuya thì quay trở về
phòng để ngủ.
Ngồi vào máy tính, lên mạng chơi trò chơi được một
lát, Tống Tân vẫn cảm giác có chút nhàm chán. Hiện tại, hắn đã qua cái
tuổi ham mê trò chơi rồi, lúc trước có thể ngồi chơi game suốt đêm,
nhưng mà hiện tại nhiều nhất cũng không đến một giờ, một chút hứng thú
cũng đều không có. Những bạn bè quen biết ở trong game, hiện tại từng
người từng người đều đã có công việc riêng, rất ít khi có thể gặp được ở trong game. Tống Tân tắt trò chơi đi, tùy tiện mở mấy trang Web lên để
giết thời gian.
Tin tức trên mấy trang mạng này khiến cho hăn chú ý, một vị nông dân trong lúc rửa chân ở suối thì phát hiện một mảnh
gạch ngói thật lớn, trải qua xem xét thì khối gạch ngói này là từ đời
Hán. Lão nông dân này lập tức bán cho một người sưu tập rồi trở nên phát tài.
Tin Tức này không khỏi làm Tống Tân nhớ tới cái bàn trang
điểm vừa mới mua về, nhìn hình dáng của nó, chỉ sợ cũng có trên dưới
trăm năm lịch sử. Tống Tân quyết định tìm ở trên mạng xem, có thể tìm
được chút ít tin tức nào về cái bàn trang điểm kia không.
Không
tìm thì còn không sao, vừa tìm một cái Tống Tân liền chấn động. Nếu
chiếu theo hình dáng và hoa văn trên chiếc bàn trang điểm kia, thì ít
nhất nó cũng thuộc về đời nhà Thanh. Hơn nữa còn cả chiếc gương đồng
kia, chỉ sợ tuổi tác còn lâu hơn nữa. Nếu thứ này là thật sự, chỉ sợ giá trị đã vượt quá năm ngàn đồng, còn có thể bán với giá trên vạn đồng. Mà Tống Tân chỉ mất có ba trăm đồng liền có thể mua được, phải nói là nhặt được đại tiện nghi.
Tống Tân ngẫm lại, nếu mà mang cái bàn trang điểm này bán tiếp đi, chỉ sợ mình có thể kiếm được một số tiền lớn. Thế nhưng ý niệm này vừa lóe ở trong đầu liền bị hắn phủ định. Không biết
như thế nào nhưng hắn rất luyến tiếc không muốn bán cái bàn trang điểm
này.
Thật giống như một món đồ đã dùng từ rất lâu rồi, đã có cảm tình, nếu mà bán cho người khác, chính mình sẽ rất đau lòng.
Loại cảm giác này khiến cho Tống Tân cũng cảm thấy rất kỳ quái. Lại nói
tiếp, thứ này mới chỉ mua được mấy giờ mà thôi, tại sao lại có loại cảm
giác này? Tống Tân lắc đầu, cảm giác dường như mình có chút rối loạn.
Về nhà đã là hơn mười hai giờ, không nghĩ tới chính mình lại xem những tin tức trên mạng kia tới mức nhập thần, bất tri bất giác đã trải qua thời
gian dài như vậy. Tống Tân cảm giác có chút mệt nhọc, ngày mai còn phải
đi làm, hắn liền cởi quần áo ra, chui vào trong chăn.
Không biết
đã ngủ bao lâu, Tống Tân bị cảm giác tức bụng làm cho tỉnh lại. Hắn cảm
thấy mông lung, muốn đi vệ sinh. Đột nhiên một cỗ cảm giác kỳ quái ập
đến, Tống Tân cảm giác có người đang nhìn hắn. Ở trong phòng chỉ có một
mình hắn, cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm khiến cho hắn quên
sạch cơn buồn ngủ. Tại sao lại như vậy được, đêm nay rõ ràng chỉ có một
mình mình ở nhà, tại sao lại có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm.
Tống Tân nơm nớp lo sợ nhìn lại xung quanh, lại phát hiện ở giường bên
kia, dường như có một thân ảnh, tuy tối nên không nhìn rõ lắm, nhưng mà
cái thân ảnh kia đang nhìn hắn.
- Người nào!
Tống Tân giật nảy mình, nhảy xuống giường, tìm kiếm thứ gì đó có thể làm vũ khí.
Hắn cẩm lấy một cái chổi đặt ở cách đó không xa, quay đầu lại, thì phát hiện ra cái bóng người kia đã không thấy đâu nữa.
- Ăn trộm ? Hay là có ma ?
Tống Tân vẫn cầm cây chổi, có chút sợ hãi. Hắn đi đến chỗ công tắc đèn trong phòng, vội vàng mở đèn lên. Hắn đã tính toán rất rõ ràng trong đầu, nếu như là ăn trộm, như vậy đột nhiên bật đèn sẽ dọa hắn một trận, sau đó
mình thừa dịp tên trộm còn đang kinh hoàng thì xông tới chế phục hắn rồi báo công an. Nhưng nếu là có ma…Như vậy thì chạy nhanh ra ngoài là
được.
Cái bóng đèn huỳnh quang bốn mươi oát chiếu sáng cả căn
phòng. Xua tan đi bóng tối ở khắp các ngõ ngách trong phòng. Tống Tân đề phòng nhìn xung quanh, căn phòng trống rỗng, chỉ có hắn một mình cầm
cái chổi đứng ở chỗ đó, làm gì có thân ảnh người nào khác.
- Sao lại như thế được…
Tống Tân khẳng định rõ ràng, vừa rồi thật sự là hắn đã thấy được một cái bóng dáng tối đen, tuyệt đối là có người.
Hắn đánh giá xung quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại ở vị trí chứng kiến
bóng người vừa rồi, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ban ngày đưa cái bàn trang điểm kia tới, bởi vì không có chỗ để, hắn liền bảo công nhân
đưa hàng đặt cái bàn trang điểm kia sát vào đuôi giường. Đợi cho đến khi công nhân giao hàng đi rồi, hắn liền mở cái bàn trang điểm kia ra. Dựng thẳng cái gương đồng lên, chiếc gương đồng chiếu thẳng đến vị trí của
hắn, lúc hắn đứng lên vẫn còn ngái ngủ, thấy được bóng dáng của chính
mình thì bị dọa cho nhảy dựng lên.
- Chính mình dọa mình, thật sự là ngu ngốc.
Tống Tân than thở một câu. Xem ra cái bàn trang điểm này không thể đặt ở vị
trí cuối giường, nếu không buổi tối sẽ bị bộ dáng của chính mình dọa
chết. Nhưng mà bây giờ đã khuya quá rồi. Tống Tân cũng không muốn đi đổi lại vị trí cho cái bàn trang điểm. Cái bàn trang điểm này tuy rằng
không quá lớn, nhưng mà nếu muốn di chuyển vị trí của nó thì khó tránh
khỏi sẽ phát ra âm thanh, hắn sợ sẽ ảnh hưởng tới hàng xóm đang
ngủ ở bên dưới.
Tống Tân khép chiếc bàn trang điểm kia lại, cái gương đồng kia tự nhiên là
cụp xuống, không thể chiếu lên giường được nữa, lúc này Tống Tân mới yên tâm ngủ.
Tống Tân cảm giác có chút lạnh, hắn co quắp thân thể
rụt vào trong chăn, nhưng mà không tỉnh lại. Thuê căn nhà này không có
hệ thống sưởi hơi, buổi tổi lạnh đã thành thói quen, hắn cũng không cảm
thấy khó chịu.
Một cánh tay tái nhợt nhẹ nhàng mơn trớn cái trán
của Tống Tân lộ ra bên ngoài chăn, hắn đang ngủ nhíu nhíu mày, nhưng mà
cũng không có tỉnh lại.
- Chàng tìm tới ta, ta cũng tìm được chàng.
Trong phòng tối đen, một nữ nhân lóe thanhq uang ngồi ở đầu giường Tống Tân.
Nàng nhìn Tống Tân đang ngủ, trong mắt tràn ngập ôn nhu. Nhưng mà sắc
mặt của nũ nhân kia tái nhợt không giống như con người, cộng thêm đôi
môi màu đỏ tươi nên càng thêm quỷ dị. Cả người mặc một bộ sườn xám màu
đỏ hoàn toàn không hợp với xã hội bây giờ. Đây rõ ràng là một nữ quỷ.
- Chàng đã nói là chàng sẽ quay về tìm ta, cho nên ta luôn luôn chờ
chàng. Nhưng mà không nghĩ tới, ta cũng chưa đợi được chàng, mà cũng là
chàng tìm được ta rồi.
Nữ quỷ kia như than như khóc ở bên cạnh Tống Tân, như là vỗ về Tống Tân đang ngủ vậy.
- Nhưng mà, vì sao mà lâu như vậy chàng mới tìm đến, ta ở nơi này mỗi
ngày đều chờ đợi chàng. Chàng biết không, nơi đó lạnh lắm, lạnh đến nỗi
lòng của ta không có cách nào an tĩnh lại.
Nữ quỷ nhăn mày lại, dường như có chút tức giận.