- Lão bản, đây là số liệu thực nghiệm lần này!
Địa Tướng thấp
lùng đáng khinh đối mặt với lão bản ngồi trong bóng tối, nguyên bản tư
thế điên cuồng đã sớm biến mất không còn thấy gì nữa, còn lại chỉ là sợ
hãi.
- Tuy rằng số liệu cuối cùng chưa có, nhưng…
- Ý của ngươi là nói, thực nghiệm của ngươi còn chưa thành công?
Lời nói băng sương của lão bản làm Địa Tướng sợ tới mức giật nảy mình.
- Như vậy ta còn cần ngươi sao?
- Thật…thật xin lỗi…
Trên đầu Địa Tướng tràn đầy mồ hôi, thanh âm không ngừng run rẩy.
- Nếu không phải tên cơ bắp tới quấy rối…
- Ta cần không phải lý do, mà là kết quả!
Lão bản đem chồng tư liệu ném vào mặt hắn, văn kiện nặng nề đánh vào mặt đau rát, nhưng hắn cũng không dám né tránh.
- Ta không phải là nhà khoa học, đối với kiểu thao thao bất tuyệt của
ngươi không có chút hứng thú nào, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, còn bao lâu mới có thể bắt đầu kế hoạch cuối cùng!
- Thỉnh…thỉnh cho tôi thêm một thời gian…
Địa Tướng nơm nớp lo sợ nói:
- Có số liệu thực nghiệm lần này, đối với kế hoạch cuối cùng của chúng ta có được trợ giúp có tính quyết định. Mặc dù không có được số liệu của
La Sát đỉnh cấp cấy ghép, nhưng dựa vào những số liệu hiện tại trong tay để suy đoán, sai số sẽ không vượt qua năm phần trăm…
- Nói điểm chính!
Lão bản gõ ngón tay lên bàn thật có tiết tấu, Địa Tướng biết được đó là biểu hiện hắn không còn lòng kiên nhẫn.
- Căn cứ theo số liệu này, cơ bản có thể tính ra được số liệu cơ bản cuối cùng trên cường độ thân thể của thí nghiệm thể, không có sai số quá
lớn.
Địa Tướng giải thích:
- Hiện tại chúng ta có thể hoàn toàn bắt đầu tiến hành góp nhặt tổng số để hoán tỉnh phương diện tinh thần!
- Ta muốn không phải là số liệu xác suất thành công, mà là kết quả cuối
cùng. Dù xác suất thành công của ngươi có lên tới 99.9%, nhưng nếu lại
xuất hiện ở 0.1 % kia thì sao bây giờ?
Lão bản dùng sức vỗ mạnh lên bàn, đem thân thể cũng run rẩy lên kịch liệt.
- Ta chỉ có một lần cơ hội, hiểu chưa?
- Dạ…tôi đã biết…
Địa Tướng lau lau mồ hôi trên trán.
- Cút đi ra!
Lão bản phất phất tay, xoay ghế lại, nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ không thèm nhắc lại.
Địa Tướng thu thập sạch sẽ văn kiện văng tung tóe trên mặt đất, chạy nhanh
ra khỏi văn phòng lão bản, giống như chỉ cần hắn ở bên trong thêm một
giây đồng hồ lão bản sẽ thay đổi chủ ý đem mạng của hắn lưu lại nơi này.
Bên trong văn phòng thật lớn trở nên yên lặng, không hề có chút thanh âm
nào, tuy rằng có thể nhìn thấy được bóng người mơ hồ ngồi trước cửa sổ,
nhưng căn bản không hề cảm nhận được có bất kỳ thứ gì tồn tại.
- Tiểu Tuyết, tiếp tục chờ thêm một chút, sẽ rất nhanh…
Lão bản thì thào lẩm bẩm.
Ngồi bên trong phòng của mình, Mị đã có chút đứng ngồi không yên. Từ thị
trấn quay về được vài ngày, nhưng đến bây giờ nàng vẫn còn ở trạng thái
lo báo cáo công tác, không thể tùy ý ra vào nơi ẩn thân của tổ chức. Mà
đứa em gái mà nàng chỉ gặp mặt một lần không biết hiện tại đã thế nào,
Mị có chút lo lắng cho Diệp Tiểu Manh.
Trên bàn đặt tờ báo về tin tức ngày hôm qua, ở ngay góc in tin tức viết: “Trấn nhỏ hẻo lánh đột
phát bệnh truyền nhiễm cấp tính, cả trấn nhỏ đã bị cách ly”. Tuy hình
ảnh nho nhỏ không có gì nổi bật, nhưng tấm hình trong tin tức Mị nhận ra được, chính là thị trấn mà nàng mới từ nơi đó trở về. Mặt trên không
nghe tin tức cụ thể về người sống sót, Mị cũng không biết rốt cục nhóm
người của Diệp Tiểu Manh có thể chạy thoát khỏi thị trấn kia hay không.
Mà Thiên Tướng đã mất tích cũng không thấy tiếp tục xuất hiện qua, thật
không biết tình hình như thế nào.
- Mị tiểu thư, Diệp tiên sinh nói muốn gặp cô!
Một nam nhân gõ cửa phòng Mị từ bên ngoài nói.
- Để cho ông ấy vào!
Mị ngồi trên giường làm ra bộ dáng như không có việc gì, cửa bị đẩy ra,
Diệp Trọng mặc một bộ tây phục màu lam chậm rãi đi vào phòng.
- Nhiệm vụ thuận lợi không?
Diệp Trọng ngồi trên ghế cách đó không xa mở miệng nói:
- Cha nghe nói con gặp một chút phiền toái!
- Hoàn hảo, khi nào tôi có thể ra ngoài dự do hoạt động?
Mị cau mày nói:
- Tôi có chút chuyện trọng yếu cần làm!
- Không biết, việc này phải xem ông ngoại con quyết định!
Diệp Trọng lắc lắc đầu:
- Như thế nào, có việc cần vội vã ra ngoài hay sao?
- Phải, tôi muốn đi xem con rối thật đáng yêu mà tôi đặt ở trong cửa hàng đã đến hay chưa.
Mị nhẹ giọng nói:
- Tôi có chút bận tâm, sợ bị người khác mua đi mất rồi!
- Là con rối mà lần trước con nói với cha đó sao?
Diệp Trọng mỉm cười:
- Không cần lo lắng, hàng đã đến, cha đã cho ông chủ tiệm đồ chơi giữ lại cho con, chờ hai ngày nữa con chính mình tới mua là được!
- Vậy là tốt rồi.
Mị thở phào một hơi:
- Trong quá trình vận chuyển không bị tổn hại gì chứ?
- Không có việc gì!
Diệp Trọng đứng dậy:
- Có cần cha giúp con nhắn lại cho ông chủ hay không?
- Không cần!
Mị lắc lắc đầu:
- Tạm thời còn chưa cần!
- Tốt lắm, cha ra ngoài đây, con nghỉ ngơi thật tốt.
Diệp Trọng gật đầu rời khỏi phòng của Mị.
- Nàng không bị việc gì.
Mị yên tâm nằm trên giường, cả người nhẹ nhàng buông lỏng xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
…
- Minh Diệu, anh đi ra ngoài sao không gọi tôi một tiếng!
Nhìn thấy Minh Diệu đi ra khỏi phòng, Diệp Tiểu Manh vội vàng nghênh đón:
- Tôi giúp anh!
- Không cần!
Minh Diệu cười lắc lắc đầu:
- Chẳng qua là nhìn không thấy mà thôi, cũng không phải bị thương ở chân. Tình huống trong nhà tôi rất quen thuộc, không cần dìu đỡ.
- Vậy sao mà được, vạn nhất bị té ngã làm sao bây giờ.
Diệp Tiểu Manh dìu cánh tay Minh Diệu nói:
- Anh muốn uống nước sao? Tôi đi rót cho anh.
- Không khát.
Minh Diệu lắc lắc đầu:
- Cô muốn làm gì thì đi làm đi, tự mình tôi là được rồi.
- Không được, hiện tại anh không phương tiện, tôi đương nhiên phải chiếu cố cho anh.
Diệp Tiểu Manh kiên quyết lắc đầu:
- Ở thời gian này anh muốn làm chuyện gì tôi cũng có thể giúp anh.
- Ha ha, chuyện này cô không cách nào giúp được đâu.
Minh Diệu cười cười:
- Tôi muốn đi nhà vệ sinh a!
- Vậy…không sao cả…
Trên mặt Diệp Tiểu Manh chợt ửng đỏ:
- Tôi không để ý đâu…
Minh Diệu cau mày, thật không biết nên nói gì cho phải. Từ sau khi ánh mắt
hắn nhìn không thấy, Diệp Tiểu Manh càng thêm săn sóc cho hắn thật cẩn
thận. Sau khi về đến nhà, vô luận Minh Diệu muốn làm gì nàng cũng ở một
bên giúp hắn, giống như cái bóng của hắn, uống nước ăn cơm đều đem chén
bát đặt tận tay Minh Diệu, đây là kết quả sau khi Minh Diệu nhất định
không cho nàng đút cơm cho hắn.
Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, nhưng lại giúp xoa dịu trường hợp ngại ngùng xấu hổ giữa hắn cùng
Diệp Tiểu Manh. Đối với lòng nhiệt tình này của nàng, Minh Diệu cảm giác có chút khó chịu. Từ sau khi trở về, Diệp Tiểu Manh cũng thỉnh thoảng
làm ra những động tác ám muội mà trước kia vẫn làm, nhưng lại khiến cho
hắn có cảm giác khó chịu nói không nên lời. Hai người vẫn sống chung với nhau như ngày xưa, nhưng ở giữa tựa hồ như đã mất đi cảm giác nào đó.
Ám muội ngẫu nhiên xuất hiện giữa hai người bấy lâu đã biến mất trong
cảm nhận của Minh Diệu, còn lại chỉ là thân tình bình thường đã sống
chung với nhau hơn mười năm nay. Đối với Minh Diệu mà nói, hiện tại Diệp Tiểu Manh cấp cho hắn cảm giác chỉ như là một nữ nhi thích dán theo sau người hắn mà thôi.
- Tiểu Manh, trạng thái hôm nay của Minh Diệu thế nào?
Cửa mở ra, Từ Mẫn trong bộ đồng phục cảnh sát đi vào. Từ sau khi biết được ánh mắt của Minh Diệu đột nhiên không nhìn thấy gì nữa, Từ Mẫn mỗi ngày khi
rảnh rỗi liền chạy tới trong nhà thăm Minh Diệu, bồi hắn trò chuyện. Chỉ là lần này sau khi Minh Diệu trở về, lại đối với nàng tựa hồ lãnh đạm
hơn không ít, khi nói chuyện cũng không còn tùy ý như lúc trước, nhìn
vào như thật lơ đãng không còn cảm giác thân thiết. Tuy rằng không biết
xảy ra chuyện gì, nhưng Từ Mẫn luôn cảm thấy giữa mình cùng Minh Diệu
tựa hồ đã thiếu đi điều gì đó.
- Tôi đã khuyên anh ấy vài lần, nhưng ảnh vẫn kiên trì không chịu đi bệnh viện kiểm tra.
Diệp Tiểu Manh bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tôi luôn có cảm giác anh ấy giống như đã thay đổi thành một người khác!
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại biến thành hình dạng này.
Từ Mẫn thở dài một hơi:
- Từ sau lần lữ hành này trở về, vì sao hết thảy đều trở nên xa lạ như vậy, thật giống như đã thay đổi thành một người khác.
- Tôi cũng không biết nữa.
Diệp Tiểu Manh lộ ra bộ dạng mặt ủ mày ê:
- Tôi cảm thấy được gần như không đúng lắm, tựa hồ có chút không giống
như lúc trước, rốt cục là không giống chỗ nào tôi lại cũng không hiểu
rõ.
- Bất kể như thế nào cô nhất định phải thuyết phục hắn đi bệnh viện kiểm tra ánh mắt một chút đi!
Từ Mẫn nói:
- Tuy rằng tôi đối với những thứ thần thần quỷ quỷ không hiểu rõ ràng,
nhưng nếu như không đi bệnh viện trị liệu, làm sao đủ sức khôi phục đây.
- Ai, miệng của tôi nói đến muốn toạc ra, nhưng Minh Diệu nhất định không chịu đi.
Diệp Tiểu Manh cũng thở dài:
- Tôi cuối cùng cảm giác anh ấy như thiếu thứ gì đó không giống như lúc trước.
Từ sau khi ánh mắt Minh Diệu nhìn không thấy, thính giác ngược lại thật
linh mẫn hơn lúc trước. Tuy rằng Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh nói chuyện
không lớn tiếng, nhưng hắn vẫn có thể nghe được thật rõ ràng.
Minh Diệu đích xác cảm giác được mình có chút bất đồng với trước kia. Không
đơn thuần là biến hóa trên tâm lý, còn có biến hóa trong thân thể. Cuộc
chiến trong thị trấn linh lực của Minh Diệu cạn kiệt rất lớn. Nếu theo
kinh nghiệm mà xem, ít nhất phải có một tuần bị suy nhược sức khỏe.
Trong một tuần sẽ cảm giác tay chân vô lực, tứ chi đau nhức, không dùng
được khí lực, giống như sau khi cơ thể vận động kịch liệt sẽ trở nên đau nhức, hơn nữa trong đoạn thời gian đó hắn không cách nào vận dụng được
linh lực, phải chờ sau khi linh lực chậm rãi khôi phục mới có thể. Mà
lần này lại có chút bất đồng, những bệnh trạng kia hoàn toàn không hề
xuất hiện. Sau ngày rời khỏi trấn nhỏ, ăn cơm tại khách sạn trong thành
phố, Minh Diệu lại cảm giác được linh lực trong cơ thể mình đã hoàn toàn khôi phục, chỉ một bữa cơm ngắn ngủi đã khôi phục với tốc độ nhanh
không tưởng tượng nổi. Minh Diệu cảm giác thật kỳ quặc, khi hắn thử lặp
lại thí nghiệm lại phát hiện linh lực của mình đã khôi phục đặc biệt
nhanh chóng, cho dù đem linh lực trong thân thể tiêu hao toàn bộ, chỉ
cần bổ sung đủ thực vật liền có thể nhanh chóng khôi phục lại. Loại
trạng thái này cũng có chút tương tự như La Sát dựa vào việc ăn thịt
người để khôi phục lực lượng cho bản thân có chút tương tự. Minh Diệu
hồi tưởng lại chuyện tại thị trấn, cảm giác loại biến hóa này của mình
tựa hồ có quan hệ tới chuyện lây nhiễm của La Sát bên trong thị trấn
kia.
Tuy rằng tạm thời còn chưa cảm giác được trong thân thể có
gì không khỏe, nhưng Minh Diệu vẫn cảm thấy vô cùng bất an. Khả năng lây nhiễm đáng sợ của La Sát chính hắn tận mắt chứng kiến, nhân loại bình
thường chỉ trong vài ngày ngắn ngủi là có thể biến thành quái vật chỉ
biết giết chóc cùng ăn thịt người, hắn rất sợ bản thân mình cũng biến
thành loại quái vật này.
Mà sau khi Diệp Tiểu Manh trở về lần
này, lại không thích ăn uống, hơn nữa ngẫu nhiên còn có thể cảm giác
được ghê tởm, giống như bệnh trạng tiêu hóa bất lương. Minh Diệu hồi
tưởng lại lúc Diệp Tiểu Manh bạo tẩu ăn thịt La Sát, không khỏi nhíu
mày. Chính mình bởi vì lây nhiễm máu của La Sát nên trong thân thể có
loại biến hóa kỳ quái kia, mà Diệp Tiểu Manh trực tiếp đem thịt La Sát
ăn vào bụng sẽ biến thành bộ dáng như thế nào đây? Chuyện yêu huyết còn
chưa được giải quyết, hiện tại còn bị lây nhiễm thịt của La Sát, cuối
cùng Diệp Tiểu Manh sẽ biến chuyển thành bộ dáng như thế nào nữa?
- Diệp Trọng a Diệp Trọng, tôi cầu ông, mau nhanh nghĩ biện pháp đi!
Trong lòng Minh Diệu cảm thán:
- Tôi thật sự cảm giác có chút không chịu nổi a!
Hành lang dài âm u, hai bên là vách tường trơn ướt, cây đuốc trong tay chiếu ảnh ngược lên vách tường phản xạ ra ánh sáng ngược lại càng thêm có vẻ
âm trầm. Nắm chặt cây súng lục trong tay, trong lòng H cũng không vì vậy mà có được một tia cảm giác an toàn, nguyên bản mái tóc vàng được chải
vuốt chỉnh tề lại rơi xuống thật hỗn độn trên trán, có vẻ vô cùng chật
vật.
Nguyên bản H đi cùng ba đồng bạn, nhưng họ lại ở trước mặt
hắn từng người từng người biến mất, sau khi biến thành thi thể lại tiếp
tục từng người từng người xuất hiện, đến bây giờ H chỉ còn lại một mình
lẻ loi.
Hắn không biết nơi này là địa phương nào, hắn cũng không
biết con đường này rốt cục dài bao nhiêu, tột cùng sẽ đi thông tới đâu.
Di động cùng GP đều đã sớm mất liên lạc, chỉ còn chiếc máy EF dò xét
không gián đoạn vang lên thanh âm tít tít liên tục không ngừng. Thanh âm đơn điệu kia làm thần kinh vốn đã vô cùng căng thẳng của hắn càng thêm
khẩn trương hơn. Mặc dù thật phản cảm với thanh âm tít tít đơn điệu kia, nhưng hắn lại không cách nào tắt đi được nó. Bởi vì nếu như tắt đi máy
dò xét EF, thứ gì đó không biết đang ẩn núp trong góc âm u nào sẽ dưới
tình huống hắn không hề có chút phòng bị trực tiếp đem hắn kéo vào hắc
ám. Như vậy kết quả kế tiếp của hắn chỉ sợ cũng sẽ biến thành như ba
đồng bạn kia, biến thành thi thể dần dần thối rữa, chờ đợi người khác
tới tham quan.
Ngoại trừ cây đuốc trong tay, cả hành lang không
hề có chút ánh sáng. H nhất thời sơ ý dưới chân vừa trợt, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cây đuốc trong tay rơi xuống mặt đất. Nhưng cũng may hắn phản ứng đúng lúc dùng tay vịn chặt vách tường, không bị té lăn xuống
đất.
- Chết tiệt, đây rốt cục là địa phương nào!
H mắng một câu:
- Vì sao mình lại luân lạc tới loại tình trạng này!
Trong đầu hắn vẫn còn rõ ràng nhớ rõ ngay một giờ trước hắn vẫn cùng ba người bạn ngồi trong quán rượu, đang xem cuộc thi đấu bóng đá trên màn hình
lớn bên trong quán bar, uống bia, thích ý huýt sáo trêu chọc những mỹ nữ ăn mặc bại lộ bên trong quán.
Nếu không phải tinh trùng lên não
lại đối với nữ nhân mặc quần áo màu đỏ kia có hứng thú, mấy người bọn
hắn như thế nào lại rơi xuống loại kết cục này.
Một đám bạn bè
của hắn cứ như vậy đột nhiên biến mất trong mắt hắn, hắn thậm chí còn
không nhìn thấy được rõ ràng thứ gì đem bạn hắn kéo vào trong bóng tối.
Nếu không phải máy dò xét EF trên người đột nhiên phát sinh ra thanh âm
báo nguy, hắn tin tưởng hiện tại hắn đã có kết cục đồng dạng với ba
người bạn kia.