U Minh Trinh Thám

Chương 237: Chương 237: Hắc ám hành lang




Ba người đều đã biến thành một đống thịt nát khiến người ta buồn nôn, cho dù đối với người quen thuộc nhất cũng không thể nhận ra bộ dáng hiện tại của bọn họ. Mà vùng sinh dục còn bị nữ nhân kia đóng đinh, hộp sắt thật lớn còn giống như lồng bắt dã thú đem bạn hắn chụp vào, đợi khi H cố sức đem hình cụ thật lớn kia vặn bung ra, bạn hắn ở bên trong đã bị đâm thành tổ ong. Một người bạn khác bị đẩy vào trong bóng tối hoàn toàn không còn âm tín, nhưng H tin tưởng bạn hắn nhất định cũng đã bị gặp phải bất trắc.

Ngọn lửa trên cây đuốc càng ngày càng yếu, cuối cùng đã bị dập tắt. H lấy ra điện thoại không có bất kỳ tín hiệu nào, dựa vào màn hình mỏng manh phát ra ánh sáng chiếu sáng lên. Dưới loại ánh sáng này căn bản không thể nhìn thấy rõ sự vật khắp bốn phía, cũng không cách nào nhìn thấy rõ con đường phía trước, nhưng dù sao có chút ánh sáng ít nhất cũng giúp trong lòng hắn kiên định hơn một chút. Người là động vật sợ hãi hắc ám, dù biết rõ ánh sáng sẽ đem chính bản thân mình bại lộ bên dưới nguy hiểm, nhưng vẫn sẽ theo bản năng đi qua. H không thể nhìn thấy rõ con đường phía trước, đành phải dùng một bàn tay chạm lên vách tường lần mò đi tới, mà tay kia thì nắm chặt cây súng tùy thời chuẩn bị nổ súng.

Đi mãi không biết bao xa, con đường này tựa hồ vĩnh viễn đều không tới cuối. Xúc cảm từ bàn tay H truyền đến đột nhiên cảm giác được mình mò phải một thứ gì mềm mềm trên vách tường cứng rắn trơn ướt.

Biến hóa đột nhiên này dọa hắn nhảy dụng. Nương theo ngọn đèn mỏng manh trên di động nhìn lại, một gương mặt người cứ như vậy xuất hiện trên vách tường cứng rắn, tựa hồ như đã liền thành một khối với vách tường kia.

Nhưng H biết đây tuyệt đối không phải là trang sức phẩm đặc thù gì đó của vách tường này, bởi vì nhìn vào khuôn mặt hắn vô cùng quen thuộc, chính là người bạn vừa rồi còn ở trong quán rượu trò chuyện với hắn, sau khi đi tới địa phương khủng bố quỷ dị này, đã bị đẩy vào trong bóng tối mà không còn thấy xuất hiện.

Đây là gương mặt của Ry! Giống như trời sinh cùng vách tường liền thành một khối, H căn bản không thể tìm được chút khe hở nào giữa khuôn mặt của Ry cùng vách tường kia.

- Cứu…cứu tôi…

Ánh mắt nguyên bản đang nhắm chặt của Ry đột nhiên mở ra, gắt gao nhìn chằm chằm H, diễn cảm vô cùng thống khổ:

- Cầu anh…cứu cứu tôi…

- Ry!

H thật không ngờ Ry vẫn còn sống.

- Chết tiệt, cố gắng chịu đựng, tôi nghĩ biện pháp đưa anh ra!

H dùng tay lần mò theo vách tường tìm kiếm khe hở. Ry còn sống như vậy liền chứng minh nhất định có đồ vật gì đó đem hắn cố ý vây bên trong vách tường. Có thể đi vào thì nhất định có thể đi ra, nhưng H sờ soạng khắp vách tường vẫn không tìm được phương pháp nào đem Ry cứu ra ngoài.

- Đồ chết tiệt!

H mắng một câu, giơ lên khẩu súng trong tay. Nếu đã có thể đem Ry vây trong vách tường, như vậy mặt vách tường này nhất định là rỗng, dùng khẩu súng trong tay nhất định có thể bắn thủng mặt vách tường này đem Ry cứu ra.

Tiếng súng đinh tai nhức óc vọng lên trong hành lang, H ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất. Khẩu súng uy lực thật lớn trong tay đối với vách tường nhìn qua giống như làm từ gạch đá nhưng lại hoàn toàn vô dụng. Một phát súng vừa rồi ngay cả chút dấu vết cũng không hề lưu lại, chỉ là sau khi bắn trúng vách tường viên đạn còn dội ngược trở ra thiếu chút nữa trúng ngay chính hắn.

- A a a a a…

Ry bị nhốt trong vách tường chỉ lộ ra khuôn mặt đột nhiên kêu to lên, cơ mặt vì thống khổ mà nhăn nhúm lại, vặn vẹo.

- Đau quá a…nó cắn chân của tôi…cứu mạng…nó làm thịt chân của tôi…tôi không muốn chết a…

Còn không đợi H kịp phản ứng, trong miệng Ry phun ra một ngụm máu tươi, dừng lại tiếng gào.

- Ry? Ry? Ry!

H vội vàng xem xét trạng huống của bạn mình, lại phát hiện đã không còn hơi thở.

- Nơi này…rốt cục là địa phương nào…

Nhìn hành lang hắc ám không thấy đầu cuối, H cảm giác mình giống như đang từng bước một đi tới chung điểm tử vong.

H cùng mấy người bạn nguyên bản ước hẹn nhau đến quán bar uống rượu xem trận bóng đá, tuy nhiên hắn thật sự không ngờ lại biến thành tình trạng tồi tệ như bây giờ.

Là một công tử nổi danh lăng nhăng, cho dù là người đã có vị hôn thê nhưng H vẫn ưa thích hái hoa ngắt cỏ bên ngoài không ngừng. Đối với nữ nhân hắn tựa hồ như không bao giờ cảm thấy thỏa mãn, dùng lời của hắn mà nói mỗi người đàn bà đều là khác nhau.

Mà ngay khi bọn họ đang uống bia tới cao hứng, một nữ nhân mặc quần áo màu đỏ tạo sự chú ý cho hắn. Một mái tóc rám nắng, dáng người yểu điệu mà đầy đặn, còn có đôi môi khêu gợi, không chỗ nào không làm cho người ta lâm vào mê muội.

- Hắc, nhìn nữ nhân mặc áo màu đỏ kìa!

Bạn hắn cũng đồng thời nhìn thấy nữ nhân kia, lớn tiếng than thở nói:

- Vưu vật a, xem ra buổi tối nay tôi có mục tiêu!

- Tên hỗn đản kia, là tôi nhìn thấy trước!

Một người khác vội vàng nói:

- Lần trước cô gái văn phòng kia tôi đã nhường cho anh, lần này anh không thể cướp với tôi!

- Hai người các anh đều tỉnh lại đi!

Ry liếm liếm môi, buông chai bia trong tay xuống lập tức đi về hướng nữ nhân áo đỏ.

- Hỗn đản, lại để cho hắn giành trước!

Người đầu tiên mắng một câu:

- Đều là anh, hại tôi do dự nên bị chậm chạp!

- Hắc hắc, yên tâm!

Người thứ hai chỉ chỉ nữ nhân áo đỏ:

- Ra vẻ Ry không có hi vọng gì!

H cũng quay đầu nhìn lại, Ry đang không ngừng ân cần nói gì đó với nữ nhân áo đỏ, nhưng nữ nhân kia giống như không hề nghe được, thật hờ hững với Ry.

- Ha ha, tiểu tử, công lực của anh còn kém xa lắm đâu!

Nhìn thấy Ry phờ phạc quay về chỗ ngồi, người bạn đầu tiên cười nhạo nói:

- Để cho tôi thử đi!

- Vô dụng!

Ry lắc lắc đầu, uống một ngụm bia lớn:

- Người đàn bà kia là một đồng tính, đối với đàn ông không có hứng thú!

- Di, làm sao anh biết?

Người nọ có chút không tin nhìn Ry.

- Nàng nhuộm tóc, chỉ đeo một bông tai, còn mặc quần áo tươi diễm!

Ry chỉ vào nữ nhân áo đỏ nói:

- Hơn nữa trọng yếu hơn một chút, ánh mắt nàng chỉ nhìn nữ chiêu đãi viên trong quán bar, cũng giống như chúng ta, ánh mắt kia không ngừng rời khỏi bộ ngực của mấy cô gái kia!

- Quá lãng phí!

Người bạn đầu tiên bất đắc dĩ lắc đầu:

- Nữ nhân xinh đẹp như vậy, lại không để cho nam nhân hưởng dụng!

- Tôi cảm thấy không nhất định!

H đột nhiên mở miệng nói:

- Tôi muốn đi thử xem!

- Di? H, tôi không phải nghe nói anh cùng vị tiểu thư của gia tộc Wiln đã sắp tới ngày kết hôn rồi sao?

Người kia nói.

- Anh không sợ vị tiểu thư của gia tộc Wiln phát hiện anh ở đây phao cô gái khác sẽ bão nổi sao? Tôi nghe nói vị tiểu thư gia tộc Wiln là Thông Linh giả nổi danh.

- Nữ nhân kia suốt ngày ngây người ở Trung Quốc, sẽ không biết!

H mỉm cười:

- Tôi nghĩ quỷ hồn Anh quốc cũng sẽ không ở xa xôi như vậy chạy tới Trung Quốc mật báo với nàng đi!

- Xin lỗi quấy rầy!

H đi tới trước mặt nữ nhân áo đỏ ngồi xuống.

- Có thể mạo muội hỏi cô vài vấn đề hay không, bởi vì bạn của tôi đối với một nữ sĩ xinh đẹp như cô chỉ ngồi một thân một mình ở đây tương đối tò mò.

- Anh cũng là đến bắt chuyện làm quen sao?

Nữ nhân áo đỏ không nhìn mặt H, chỉ hờ hững đáp:

- Có thể cho tôi được yên tĩnh một chút không?

- Không, không, không, tôi nghĩ là cô hiểu lầm!

H vội vàng phủ nhận:

- Tôi chỉ muốn thay thế bạn của tôi hỏi mấy vấn đề mà bọn họ cảm thấy hứng thú mà thôi. Cô cũng biết bởi vì mị lực của cô nên họ thật sự không có dũng khí tự mình đến hỏi, cho nên đành phải nhờ tôi!

- Trả lời xong anh có thể rời đi cho tôi yên tĩnh một chút không?

Nữ nhân áo đỏ uống một ngụm rượu Whisky, thản nhiên nói:

- Hi vọng không phải là những vấn đề linh tinh nhàm chán về số điện thoại hay địa chỉ tên họ gì đó, mấy vấn đề này tôi cự tuyệt trả lời.

- Không, không, đương nhiên không phải.

H lộ ra dáng mỉm cười mê người, hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu đến bên tai nữ nhân, nhẹ giọng nói:

- Tóc của cô là tóc nhuộm, phải không? Hơn nữa chỉ đeo một bông tai, lại một mực nhìn nữ chiêu đãi của quán bar. Hắn chỉ là muốn biết…

- Muốn biết tôi có phải là đồng tính hay không sao?

Nữ nhân nhẹ nhàng nở nụ cười:

- Đúng là vấn đề đủ nhàm chán, nhưng so với trực tiếp đi lên hỏi số điện thoại vẫn được hơn nhiều. Thủ đoạn không tệ, ít nhất anh khiến cho tôi chú ý!

- Đó là vinh hạnh của tôi!

H tao nhã đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên tay nữ nhân một chút:

- Tôi gọi là H, không biết vấn đề của tôi có giá trị làm cho tiểu thư trả lời hay không?

- Tôi đeo một bông tai là bởi vì tôi đã đánh mất một lúc ban ngày.

Nữ nhân thu tay về, nhẹ nhàng vuốt mái tóc.

- Màu tóc là bởi vì tôi ghét cuộc sống không thay đổi, muốn đổi lại phương thức. Về phần tôi một mực thích ngắm nữ chiêu đãi viên sao…

Nữ nhân cười cười:

- Là bởi vì các nàng thực sự gợi cảm, tôi thích, chỉ thế mà thôi.

- Vậy sao? Tôi cảm thấy trong lời nói của cô có điểm tôi không đồng ý!

H lắc lắc đầu:

- Ít nhất tôi cảm thấy cô là cô gái khêu gợi nhất bên trong quán rượu, so với những cô gái chiêu đãi viên kia thì đẹp hơn nhiều.

- Ha ha, anh luôn dùng loại phương thức nịnh hót nhiều như vậy đến bắt chuyện sao? Tôi chỉ có thể nói phương pháp này của anh quá quê mùa rồi!

Nữ nhân khẽ cười nói.

- Tôi nghĩ cô hiểu lầm, đây hoàn toàn là lời tâm huyết của tôi!

Trên mặt H vẫn duy trì dáng mỉm cười mê người, phối hợp với hình thể cùng cách ăn mặc, mái tóc vàng chỉnh tề, còn có khí chất quý tộc, hắn nắm chắc mình có thể mê đảo bất cứ sinh vật giống cái nào.

- Tôi chán ghét kiểu thăm dò quanh co lòng vòng này!

Nữ nhân cho H một ánh mắt khiêu khích, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đôi môi đỏ mọng khêu gợi.

- Không bằng trực tiếp một chút, anh muốn biết tôi có phải đồng tính hay không sao? Tôi nghĩ tôi có phương pháp trực tiếp có thể nói cho anh biết!

Nữ nhân dùng ngón tay phất qua da thịt nơi bộ ngực.

- Còn có các bạn của anh…

Nói xong nữ nhân cầm lấy áo khoác rời khỏi quán bar.

Đây là câu dẫn trắng trợn, H vội vàng hướng mấy người bạn vẫy vẫy tay, bọn hắn dùng tốc độ nhanh nhất thu thập xong hết thảy, tính tiền chạy lấy người, đi theo sau lưng nữ nhân áo đỏ ra quán bar.

Đi theo sau bóng lưng nữ nhân áo đỏ, bốn người xuyên toa trong hẻm nhỏ. Không biết tại sao nữ nhân kia đi thật nhanh, bốn người cơ hồ phải dùng trạng thái chạy chậm nhưng không cách nào kéo gần được khoảng cách với nữ nhân kia. Trong bất tri bất giác bốn người bọn hắn đi tới hẻm nhỏ quỷ dị này, mà thân ảnh nữ nhân kia lại biến mất không thấy.

- Nữ nhân chết tiệt kia, không quản cô là ai, nếu bị tôi phát hiện tôi nhất định cho cô biết tay!

H nỗ lực ức chế nỗi sợ hãi trong lòng, nắm chặt khẩu súng trong tay.

Khẩu súng này là đặc chế, cũng giống như máy dò xét EF trên người hắn, là lúc đính hôn vị hôn thê của gia tộc Wiln tặng lễ vật cho hắn. Gia tộc Wiln là gia tộc Thông Linh giả nổi danh Châu Âu, tặng quà tự nhiên cũng không phải là vật bình thường. Dùng viên đạn đặc chế sử dụng, nghe nói đối với một ít sinh vật siêu nhiên có hiệu quả đặc biệt. Mà máy dò xét EF có thể trong khoảng cách mười thước phát hiện được có sự xuất hiện của linh thể hay không.

- Xuất hiện đi, nữ nhân, quỷ hồn, quái vật, vô luận là thứ gì!

Sợ hãi chuyển hóa thành phẫn nộ, H lớn tiếng quát:

- Đi ra, ta sẽ đem ngươi đánh thành cái sàng, trả giá cho sự đùa bỡn ta!

Sau lưng thổi qua một trận gió lạnh, máy dò xét EF trên người phát ra tiếng vang chói tai. H giơ súng lên, không chút do dự nổ súng về phía sau. Trong hành lang hẹp dài, tiếng súng vang lên thật lớn. H theo ánh lửa từ viên đạn bắn ra chiếu rọi, tựa hồ nhìn thấy được một bàn tay vươn ra trong bóng tối, bị tử đạn bắn trung liền hóa thành một mảnh hư vô, lại biến mất bên trong hắc ám.

Quả nhiên hữu hiệu, H có tự tin, chỉ cần trong tay có cây súng này những thứ dơ bẩn kia không cách nào xúc phạm tới hắn.

- Ha ha, đến đây đi, chỉ cần ta…

H điên cuồng cười lớn, chỉ là còn chưa nói xong máy dò xét EF trên người lại vang lên, thanh âm còn chói tai hơn vừa rồi.

Tay, là vô số bàn tay. Làn da xám trắng căn bản không giống bàn tay người sống. Vô số bàn tay từ hai bên vách tường vươn ra, bắt lấy quần áo hắn, thân thể hắn. Lực lượng thật lớn làm hắn căn bản không thể phản kháng, mặc cho hắn giãy dụa từng bước một kéo hắn vào trong bóng tối.

Hắn liều mạng giãy dụa, vừa kháng cự lôi kéo vừa nổ súng. Viên đạn bắn trúng cánh tay xám trắng, cánh tay giống như bị trướng phồng quá mức như bóng hơi nổ mạnh ra, biến thành bột phấn không thấy gì nữa. Nhưng những cánh tay thật sự là nhiều lắm, súng trong tay hắn căn bản không thể ngăn cản nổi những cánh tay kia. Hắn giãy dụa cũng chẳng thấm vào đâu, thân thể bị lôi kéo từng chút một dung nhập vào trong vách tường trơn ướt cứng rắn, chậm rãi biến thành một bộ phận của vách tường, thật giống như vách tường kia làm bằng chất lỏng. Thân thể bị kéo vào tường dần dần mất đi cảm giác, giống như không còn tồn tại, truyền đạt tới đại não chỉ còn là một mảnh băng sương.

Chậm rãi cả người hắn đều bị kéo vào vách tường. Tứ chi cùng thân thể đều mất đi tri giác, chỉ còn lộ ra bên ngoài vách tường chính là khuôn mặt hắn.

Trong bóng đêm xuất hiện một mảnh đỏ tươi. Nữ nhân áo đỏ chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, trong hành lang quanh quẩn tiếng giày cao gót vang lên. Máy dò xét EF rơi trên mặt đất vang lên thanh âm tít tít càng lúc càng nhanh, giống như đang đếm ngược tử kỳ của hắn.

- Ngươi…ngươi…ngươi rốt cục…

H cảm giác mình không còn thở được, cũng không thể nhúc nhích. Hiện tại hắn giống như miếng thịt bò trên thớt, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân quỷ dị đối với mình muốn làm gì thì làm mà không thể phản kháng.

- Ngươi biết không? Nữ vu là không thể kết hôn!

Người đàn bà kia nói ra một câu khó hiểu, sau khi nói xong, đôi môi đỏ mọng khêu gợi chậm rãi xé rách, thẳng đến bên tai, trong miệng che kín răng nhọn hoắc, H thậm chí có thể ngửi được mùi tanh tưởi phát ra từ trong miệng cô ta, chiếc miệng rộng đáng sợ chậm rãi tiến đến trước mặt H, dùng sức cắn xuống.

- A…

H kêu thảm một tiếng, mở mắt ra. Ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, nhưng không thể xua tan cỗ hàn ý trong lòng hắn. Đã là lần thứ tư, là lần thứ tư làm ác mộng trong tuần lễ này. Mỗi tối chỉ cần vừa nhắm mắt lại thì cảnh tượng khủng bố không thể giải thích luôn sẽ xuất hiện trong giấc mộng của hắn. Ác mộng vô cùng chân thực, khiến cho hắn không thể phân rõ hiện tại hắn đang tỉnh táo hay đang trong mộng.

- Có lẽ phải đi tìm một bác sĩ tâm lý mới được!

H lau mồ hôi trên trán:

- Con mẹ nó rốt cục mình làm sao vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.