- Có lẽ trước kia ngươi cũng không hay biết, có lẽ là có người cố ý gạt ngươi, nhưng hiện tại mọi việc đều đã không trọng yếu.
Bối Lạp tiếp tục nói:
- Hiện tại ngươi đã biết được chân tướng, vậy nên đối mặt với nó đi.
Ngươi là đứa con hỗn huyết của nhân loại cùng Yêu tộc, mà cũng không
phải là nhân loại chân chính.
Bối Lạp chỉ vào Từ Mẫn cùng a Trạch đang đứng bất động, tiếp tục nói:
- Ngươi khác với bọn họ, ngươi cùng Khả Khả mới là đồng loại thực sự!
- Ta cùng Khả Khả…là đồng loại sao…
Diệp Tiểu Manh ngơ ngác nhìn vào gương mặt hưng phấn của Khả Khả, máu
huyết trong người tựa hồ như sôi trào lên. Huyết lưu nóng bỏng chảy khắp toàn thân nàng, thật giống như có vô số côn trùng đang di chuyển, có
cảm giác ngứa ngáy cùng khó chịu nói không nên lời, thật giống như bên
trong thân thể có vật gì đang muốn xé mở trói buộc để tiến ra ngoài,
Diệp Tiểu Manh ôm chặt thân thể thống khổ quỳ sụp xuống mặt đất.
- Không cần tiếp tục áp lực, làm cho bản năng phát tiết ra ngoài đi!
Thanh âm của Bối Lạp đã tràn ngập dẫn dụ:
- Bản năng thì không cách nào bị áp chế. Chỉ có phóng thích đi ra ngươi mới có thể chân chính thấy rõ chính mình!
Khả Khả nhắm hai mắt lại, âm tiết khó hiểu lại từ trong miệng nàng phát
ra, tấu thành một khúc hát vô cùng kỳ dị. Âm tiết kia tràn vào trong tai Diệp Tiểu Manh khiến máu huyết trong thân thể nàng càng lưu động nhanh
hơn.
- Ngươi cần lực lượng không?
Một thanh âm kỳ quái nhẹ nhàng cất lên tận sâu trong đầu Diệp Tiểu Manh:
- Để cho ta xuất hiện đi, ta có thể cho ngươi lực lượng vô hạn!
- Ngươi là ai? Ta đang ở nơi nào?
Diệp Tiểu Manh nhìn một cô bé thấp nhỏ đang bị bao vây trong một đoàn
quang cầu, có chút giật mình hỏi. Nàng nhìn quanh bốn phía, không biết
từ khi nào nàng đã rời khỏi căn phòng phong bế dưới hầm ngầm quán bar,
đi tới khu rừng cây tràn ngập cây cối. Nơi này vô cùng quen thuộc, thật
giống như nàng cũng đã từng đi qua nơi này nhưng đã lãng quên.
- Ngươi không biết ta sao?
Cô bé nhỏ xinh phát ra tiếng cười như chuông bạc:
- Ngươi không còn nhớ sao? Ta đã từng cứu ngươi hai lần!
- Ngươi đã cứu ta?
Diệp Tiểu Manh cau mày tận lực suy tư, nàng không cách nào nhớ nổi đã gặp cô bé này ở đâu.
- Đương nhiên!
Cô bé gật đầu:
- Hiện tại ngươi đang cần lực lượng đi cứu bạn của ngươi đi?
- Bạn bè?
Diệp Tiểu Manh giật nảy mình bừng tỉnh, a Trạch cùng chị Từ Mẫn đã như thế nào rồi? Vì sao nàng lại đi tới nơi đây?
- Ta làm sao trở về đây, chị Từ Mẫn cùng a Trạch đang vô cùng nguy hiểm…
- Ha ha, ngươi trở về là có thể cứu được hai nàng hay sao?
Trong tiếng cười của cô bé kia đã tràn ngập vẻ trào phúng:
- Ngươi bất quá chỉ là một nữ sinh yếu ớt tay trói gà không chặt mà
thôi. Làm sao ngươi có thể cứu bọn họ từ trong tay hai hải yêu kia?
- Ta…ta sẽ…
Diệp Tiểu Manh còn đang trong lúc lúng túng, nàng đột nhiên nhớ tới lời nói trước đó của cô bé:
- Lực lượng! Ngươi sẽ cho ta mượn lực lượng, đúng không? Cho ta mượn đi, để cho ta đi cứu bọn họ!
- Cho ngươi mượn? Tốt!
Cô bé kia lại khanh khách nở nụ cười:
- Nhưng ngươi định dùng thứ gì đến trả lại cho ta đây?
Chứng kiến Diệp Tiểu Manh quỳ trên mặt đất, thân thể không ngừng run
rẩy, a Trạch cực kỳ hoảng sợ. Nàng căm tức nhìn Bối Lạp đang đứng khoanh tay như muốn xem kịch vui, hét lớn:
- Rốt cục ngươi đã làm cái gì đối với nàng?
- Ta làm cái gì? Có phải ngươi đã nghĩ lầm gì rồi hay không?
Bối Lạp quay đầu, trên gương mặt mang theo vẻ mỉm cười mê người:
- Ta không có làm cái gì a? Tiếng hát của Khả Khả chỉ giúp cho nàng nhìn thấy rõ chính mình mà thôi, thấy rõ ràng bộ dạng chân thật của chính
mình, tìm về bản thân đích thực bị đè nén dưới đáy lòng của mình!
- Câm miệng, mau câm miệng, không được hát nữa!
A Trạch muốn đi ngăn cản Khả Khả, nhưng thân thể nàng căn bản không thể nhúc nhích.
- Ngươi có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì hay không? Không chỉ là
chúng ta, ngay cả hai người các ngươi cũng sẽ bị Tiểu Manh bạo tẩu xé
thành mảnh nhỏ!
- Không, sẽ không!
Bối Lạp tràn đầy tự tin nói:
- Tiếng hát của Khả Khả tuy rằng không thể khống chế được Yêu tộc, nhưng sẽ làm cho nàng bị ảnh hưởng cho rằng chúng ta là đồng loại của nàng,
chắc chắn sẽ không ra tay đối với chúng ta, mà các ngươi sao…ha ha…
Bối Lạp phát ra tiếng cười vô cùng đắc ý.
- Rốt cục mấy người đang nói chuyện gì a?
Thân thể Từ Mẫn không thể nhúc nhích, hơn nữa bởi nguyên nhân góc đứng
nàng căn bản không nhìn thấy được bộ dạng thống khổ của Diệp Tiểu Manh,
chỉ có thể nương theo lời đối thoại của a Trạch cùng Bối Lạp mà suy đoán tình huống hiện giờ.
- Tiểu Manh rốt cục làm sao vậy?
- Tiểu Manh…Tiểu Manh…
A Trạch gắt gao cắn chặt môi dưới của mình, trong lòng có đầy lực lượng
nhưng không cách nào sử dụng. Nàng thật sự không thể đem bộ dạng hiện
tại của Diệp Tiểu Manh miêu tả cho Từ Mẫn nghe, bởi vì điều này không
chỉ dùng lời nói là có thể hình dung ra được.
Diệp Tiểu Manh quỳ trên mặt đất, cả người giốn như bị điện giật, không
ngừng run rẩy. Lông tơ màu bạc từ lỗ chân lông nàng không ngừng mọc ra.
Đôi tai cũng mọc dài lên, mười móng vuốt tản ra hàn quang bén nhọn càng
ngày càng dài trên ngón tay mảnh khảnh của Diệp Tiểu Manh.
Nhưng khác với hai lần trước chính là lần này Diệp Tiểu Manh biến thân
cũng không rõ ràng như hai lần trước. Lông tơ màu bạc trên người sau khi chậm rãi dài ra lại rụt trở về, mà lỗ tai nàng lại không ngừng biến hóa giữa nhân loại cùng động vật, giống như đang có vật gì đó ngăn trở sự
bạo tẩu của nàng.
Nhưng loại tình huống này hẳn sẽ không chịu đựng được quá lâu thêm nữa. A Trạch đã nhìn thấy thật rõ ràng, loại lực lượng ngăn cản Diệp Tiểu Manh tựa hồ không cản nổi tốc độ biến hóa của nàng, bộ dáng giống như dã thú đã dần dần thành hình. Diệp Tiểu Manh thực sự bạo tẩu tựa hồ chỉ là vấn đề về thời gian.
- Xem đi, đây mới là bộ dáng chân chính của ngươi.
Hai tay Bối Lạp giơ cao, bộ dạng chẳng khác gì thánh nữ trong tà giáo, điên cuồng mà chấp nhất:
- Ngươi không phải nhân loại, ngươi là đồng loại của chúng ta, ngươi
không nên làm bạn gì với nhân loại. Ngươi là một thành viên trong chúng
ta…
- Tại sao ngươi phải làm ra chuyện này?
A Trạch nhìn Bối Lạp giống như đã điên cuồng, oán hận nói:
- Vì sao lại phải thống hận nhân loại đến như vậy?
- Vì sao? Bởi vì nhân loại các ngươi đều là một chủng tộc dơ bẩn cùng
ích kỷ. Vì ham muốn cá nhân của mình, chuyện xấu xa gì cũng có thể làm
ra được!
Bối Lạp quay đầu nhìn a Trạch, trong mắt tràn đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta sinh sống trong xã hội nhân loại nhiều năm như vậy, sự tình gì chưa từng gặp qua. Mượn lần này mà nói, nhân loại các ngươi vì muốn chế tạo
trang bị linh lực không tiếc mời yêu quái như ta tới giúp các ngươi nuôi dưỡng quỷ quái, đợi sau khi chúng nó lớn lên thành hình lại giết chết
chúng nó, lột da của chúng làm ra trang bị cho mình. Hiện tại không có
bao nhiêu thủy hầu tử có chỉ số thông minh thấp, nhưng về sau đây? Các
ngươi có thể sẽ vì muốn chế tạo thêm trang bị hoàn mỹ cao hơn, đi giết
chết những Yêu tộc có chỉ số thông minh cao cấp như chúng ta?
- Đây chẳng qua chỉ là ý tưởng của
một số nhân loại, ngươi không thể bởi vì một ít hành vi của một số người nào đó mà bác bỏ toàn bộ nhân loại khác!
A Trạch lại tiếp tục nói:
- Hiệp hội thần quái làm ra những chuyện như vậy không có quan hệ gì tới chúng ta!
- Vậy sao? Là một phần nhỏ nhân loại sao?
Bối Lạp cười lạnh một tiếng:
- Nói như vậy những nhân loại mà ta tiếp xúc đến đều thuộc một phần nhỏ
nhân loại đó sao? Như vậy vận khí của ta thật sự là quá tệ a!
Bối Lạp phẫn nộ chỉ vào đôi chân khô héo của Khả Khả, lớn tiếng nói:
- Nếu không phải do tham dục của nhân loại các ngươi, con gái của ta sao lại phải biến thành cái dạng này!
- Chân của Khả Khả không phải vì nguyên nhân gien hỗn huyết sao?
A Trạch không giải thích được, nói:
- Quan hệ gì tới nhân loại?
- Nếu không phải do nam nhân ích kỷ kia, con gái của ta làm sao lại biến thành một đứa con hỗn huyết bị nhân loại giễu cợt, bị Yêu tộc phỉ nhổ?
Bộ dạng của Bối Lạp giống như kẻ phát bệnh tâm thần, hoàn toàn không còn nhìn ra dáng vẻ tao nhã xinh đẹp như trước:
- Ta có lòng tốt cứu nam nhân kia, hắn nói hắn muốn báo đáp ta, nhưng
hắn thừa dịp mỗi ngày ta phải ngâm nước biển duy trì thân thể độ ẩm lại
trộm nhìn nguyên hình của ta. Khi ta bất đắc dĩ muốn giết hắn hắn còn
tận lực cầu xin, để cho ta gả cho hắn. Khi đó ta còn rất trẻ tuổi, căn
bản không biết lòng người có bao nhiêu hiểm ác, lại đi tin tưởng lời của nam nhân kia, vẫn còn vì hắn sinh Khả Khả. Tuy rằng bởi nguyên nhân
gien huyết mạch nên chân của Khả Khả có tàn tật, nhưng ta vẫn luôn tin
tưởng nam nhân kia thật sự yêu thương ta cùng Khả Khả…
- Nhưng cuối cùng ý nghĩ của ta đã sai lầm rồi!
Bối Lạp nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nói:
- Khi hắn vừa nhìn thấy chân của Khả Khả, ngươi có biết tên hỗn đản kia
đã nói gì không? Hắn lại còn mắng ta là nữ nhân vô dụng, không những
không sinh được con trai cho hắn, hơn nữa còn sinh ra đứa con gái bị
què. Đứa què, đây là từ mà hắn dùng hình dung con gái ruột thịt của hắn!
- Phải biết rằng nhân loại cùng Yêu tộc kết hợp cũng không tốt đẹp như
trong truyền thuyết thần tiên ma quái của nhân loại các ngươi đồn đãi.
Nếu nhân loại cùng Yêu tộc kết hợp, muốn sinh sản đời sau là một việc vô cùng khó khăn. Tuy rằng nhìn qua hình dáng không khác nhau bao nhiêu,
nhưng dù sao cũng là hai chủng tộc, cấu tạo trong cơ thể hoàn toàn khác
nhau, muốn tiến hành chuyển hóa tới mức có thể sinh nở được đời sau, đối với Yêu tộc mà nói thương tổn rất lớn. Muốn mang thai nhi đồng của nhân loại, Yêu tộc phải hi sinh rất nhiều thứ, tuổi thọ, một bộ phận thân
thể, cùng đại lượng linh lực. Cổ họng của ta chính vì vậy nên đã không
còn hát được ca khúc đặc hữu của Giao nhân…
- Nhưng hết thảy những chuyện này cũng chỉ là sự bắt đầu. Sau khi mang
thai sinh nở đời sau, đây mới là khảo nghiệm lớn nhất. Sinh con đối với
nữ nhân nhân loại bình thường mà nói là một việc vô cùng thống khổ,
chẳng khác gì khảo nghiệm một lần sinh tử, huống chi là Yêu tộc càng bị
thương tổn nghiêm trọng hơn. Ta vì sinh Khả Khả mà phải trải qua một lần suýt chết…
- Giao nhân là một chủng tộc rất khó mang thai, hơn nữa dù sinh được tỉ
lệ nhi đồng sống sót được cũng rất thấp. Hơn nữa hậu nhân của Giao nhân
nữ tính chiếm đa số, rất ít nam giới, đây cũng là lý do vì sao số lượng
Giao nhân cũng không nhiều lắm. Cũng bởi vì như vậy Khả Khả có thể bình
an sống sót, ta đã phải trả giá bao nhiêu đại giới thì có thể hiểu được.
- Nhưng ta vì nam nhân kia làm ra nhiều hi sinh như vậy, thậm chí còn
không để ý tới tính mạng của mình sinh Khả Khả, đổi lấy chỉ là một câu
oán hận cùng nỗi cô độc vô cùng tận. Khi nhìn thấy Khả Khả là con gái,
hơn nữa chân bị tàn tật, nam nhân kia cũng không còn đến thăm ta lần
nào. Đợi khi kỳ suy yếu của ta đã qua, khi ta đi tìm hắn lại phát hiện
hắn cùng một nữ nhân khác đang trần truồng nằm trên giường của nhà chúng ta!
- Ngươi biết không? Người đàn bà rất béo, rất xấu xí, cả người đều là
thịt béo, mông của bà ta còn lớn hơn cả đầu cá voi. Nhưng nữ nhân như
vậy mà nam nhân kia vì bà ta lại bỏ rơi nữ nhân xinh đẹp như ta, một nữ
nhân có được dáng người mà ai cũng phải hâm mộ, một người vì hắn bất
chấp tính mạng cùng hi sinh tuổi thọ của mình, giọng hát cùng đại lượng
linh lực, bỏ rơi một thê tử Yêu tộc như ta!
- Ta thật sự không thể hiểu được ý nghĩ của hắn. Ta phẫn nộ chất vấn hắn rốt cục người đàn bà kia có gì hơn ta, nhưng ta lại được đáp án chính
là người đàn bà kia có thể sinh con, sinh cho hắn một đứa con trai khỏe
mạnh, đây chính là nguyên nhân mà ta bị vứt bỏ!
- Chính vì vậy mà hắn lại dám phản bội lời thề. Phản bội ân tình của ta, phản bội hi sinh của ta. Cho nên trong một đêm mưa ta lừa hắn tới bờ
biển, kéo dài hắn xuống biển cho hắn chết đuối. Mấy năm trước đó nếu
không phải ta nhân tiện đi ngang qua chỗ có bão táp hắn cũng đã biến
thành thực vật cho loài cá. Nếu hắn dám phản bội ta, như vậy tính mạng
của hắn cũng phải nên trả lại cho ta!
- Cho nên ngươi không có hảo cảm đối với nhân loại, còn giết chết ba nam nhân có ý đồ với Khả Khả, đúng không?
Từ Mẫn tiếp lời nói.
- Phải! Những nam nhân kia tiếp cận Khả Khả mục đích còn không phải vì
thấy Khả Khả xinh đẹp hay sao. Khi bọn hắn phát hiện Khả Khả không thể
sinh được nhi đồng khỏe mạnh cho bọn hắn, Khả Khả cũng sẽ giống như ta,
bị vứt bỏ, bị mất hết những điều tốt đẹp, cô đơn một mình vượt qua cuộc
sống bi thảm cả đời.
Thần sắc Bối Lạp thật bình tĩnh nói xong, giống như chuyện nàng ta kể ra không phải là chuyện mình đã giết chết ba mạng người, mà là chuyện nhỏ
nhặt bình thường.
Từ Mẫn cùng a Trạch đều không biết nên nói gì. Đối với nữ nhân nảy sinh
tư tưởng cực đoan sau khi bị một nam nhân bỏ rơi, Từ Mẫn từng gặp qua
rất nhiều. Loại nữ nhân bởi vì bị thương tổn mà tâm lý biến đổi thành
vặn vẹo cực độ, có thể làm được bất cứ chuyện gì không ai có thể tưởng
tượng.
- Ngươi thấy được hình dáng thật sự của ta cho nên ngươi phải chết, nếu không mà nói ta không thể trở lại tộc đàn!
Bối Lạp đi tới trước mặt Từ Mẫn, dùng ngón tay phất qua mặt nàng, làm ra vẻ xin lỗi nói:
- Không nên hiểu lầm, kỳ thật ta không có chút ác ý nào với ngươi. Ngươi cũng là một nữ nhân đáng thương bị nam nhân vứt bỏ đi, điều này ta cũng biết đến. Ta vốn cho rằng hai chúng ta có thể trở thành bạn bè…Ta cho
ngươi uống thủy trùng là hi vọng ngươi có thể trở thành nửa Giao nhân,
trở thành một thành viên như chúng ta, chỉ tiếc ngươi cô phụ ý tốt của
ta. Cho nên mời ngươi an tâm bị bạn của ngươi giết chết đi thôi!
Tiếng hát của Khả Khả vẫn tiếp tục vang lên, làn điệu càng ngày càng
cao, cho dù là cao âm opera cũng không thể phát ra được làn điệu cao đến như thế, mà điều này đối với Giao nhân mà nói chẳng qua chỉ là một
chuyện vô cùng đơn giản mà thôi.
Theo làn điệu của Khả Khả chậm rãi tăng cao, dấu hiệu muốn bạo tẩu của
Diệp Tiểu Manh cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Lực lượng áp chế nàng
tựa hồ đã không thể khống chế sự chuyển hóa của Diệp Tiểu Manh, a Trạch
đã có thể chứng kiến được hai răng nanh bén nhọn của nàng.