- Không cần nói nhiều với nàng như vậy!
A Trạch cắt đứt câu hỏi của Diệp Tiểu Manh.
Diệp Tiểu Manh là nhân loại sao? Đừng đùa, a Trạch cũng không nghĩ một
người có thể mọc lông dài trên hai lỗ tai, tay không xé mở La Sát Quỷ
cường tráng, thậm chí còn ăn vào trong bụng lại sẽ là nhân loại chính
tông. Nhưng chẳng qua chính bản thân Diệp Tiểu Manh tựa hồ đối với hết
thảy chuyện này cũng không hiểu biết rõ tình hình, mà a Trạch tự nhiên
cũng sẽ bảo thủ bí mật này.
- Khả Khả, vì sao cô phải khống chế chị Từ Mẫn?
- Đương nhiên là vì để cho nàng đi giết tổng thanh tra công ty đĩa nhạc chán ghét kia!
Khả Khả mất hứng nói:
- Chỉ là ta thật không ngờ, cuối cùng cũng phải do chính mình đi động thủ!
- Vì sao? Vì sao phải giết hắn?
Từ Mẫn cau mày nói:
- Nam nhân kia đã làm chuyện gì xấu xa, hoặc là làm gì xúc phạm tới ngươi sao?
- Vậy thì không có!
Khả Khả ngẫm nghĩ nói:
- Ta chán ghét hắn, không còn gì khác. Nam nhân kia quá phiền, ta chỉ
muốn được yên lặng ở đây ca hát, chuyện gì cũng không quản, đợi sau khi
mẹ ta hoàn thành xong công việc thì chúng ta sẽ quay về nhà. Nhưng nam
nhân kia lại năm lần bảy lượt chạy tới tìm ta, còn muốn ta đi làm sao
kim gì đó, đi làm việc tại công ty đĩa nhạc của hắn. Thật phiền phức,
cuối cùng hắn còn thuyết phục được mẹ của ta, mẹ ta cũng đã động tâm,
muốn cho ta đi làm sao kim gì đó của nhân loại. Ta thật sự không có cách nào, đành phải giết hắn!
- Cũng bởi vì loại lý do này mà ngươi lại đi cướp đoạt tính mạng của một người?
Từ Mẫn phẫn nộ nói:
- Đối với ngươi mà nói, tính mạng con người là thứ không đáng giá đến như vậy hay sao?
- Chẳng lẽ có cái gì không đúng sao?
Khả Khả nghe được câu nói của Từ Mẫn, vẻ mặt mê mang hỏi:
- Mẹ ta luôn luôn làm như vậy a? Mấy nam nhân muốn làm bạn với ta, bà ấy không thích, cho nên liền giết bọn hắn. Người mình không thích thì đem
bọn họ giết chết, điều này có gì không đúng hay sao?
Ba người Từ Mẫn, Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch nghe được Khả Khả dùng bộ
dáng như vô tội nói ra lời như vậy, đều ngây người ngay tại chỗ. Ba nàng thật sự không tìm ra được lời gì để phản bác Khả Khả. Nhân loại cùng
yêu quái thuộc bất đồng chủng tộc, giá trị quan cũng bất đồng. Đối với
yêu quái mà nói, nhân loại bất quá chỉ là một loại sinh vật khác, cũng
giống như có những nhân loại vì nhàm chán muốn giết động vật tùy tiện,
loại hành vi này đối với bọn hắn mà nói cũng không cần có cảm giác chịu
tội gì. Hơn nữa theo phán đoán của Khả Khả, tất cả những chuyện như vậy
phát sinh tựa hồ là quan hệ lớn tới mẹ của cô ta là Bối Lạp. Khả Khả
giống như chỉ học tập theo phương thức xử sự của mẹ nàng mà thôi.
- Vốn hôm nay chúng ta phải về nhà, nhưng ngươi lại nhìn thấy thân thể của mẹ ta.
Khả Khả nhìn Từ Mẫn nói:
- Thân thể của Giao nhân nếu bị nhân loại chứng kiến, chỉ có hai lựa
chọn, một là gả cho người đó, hai là giết người đó. Chỉ tiếc ngươi là nữ nhân, không thể giống như năm xưa mẹ ta gả cho cha ta. Vì muốn có thể
nhanh chóng quay về nhà, cho nên ta chỉ phải kêu ngươi đến để giết
ngươi!
Khả Khả nhìn Từ Mẫn lộ ra dáng tươi cười ngây thơ:
- Cho nên, mời ngươi chết đi!
Một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu từ dưới đáy lòng Từ Mẫn chợt dâng lên. Giống như đại não cùng thân thể nàng hoàn toàn bị chia lìa triệt để,
nàng không thể đi khống chế hành vi động tác của chính mình. Nàng trơ
mắt nhìn tay mình rút súng ra khỏi bao, run rẩy đưa cho Khả Khả đang
mang theo vẻ mặt tươi cười.
- Chị Từ Mẫn, chị đang làm gì?
Chứng kiến Từ Mẫn lại đưa cây súng cho Khả Khả, Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch cực kỳ hoảng sợ không khỏi lớn tiếng hét lên.
- Chị…chị cũng không muốn a…
Vẻ mặt Từ Mẫn cười khổ nhìn hai người nói:
- Cơ thể của chị…đã không theo sự khống chế của chính mình!
- Đồ chơi này thật tốt!
Khả Khả vừa đùa nghịch cây súng của Từ Mẫn vừa nói:
- Nhân loại các ngươi thật yếu ớt, nhưng lại có thể phát minh ra được vũ khí có uy lực cường đại như vậy. Vừa rồi ngươi ở trong hồ nuôi dưỡng
dùng thứ này đánh chết đám thủy hầu tử kia đi. Nói thật, ta thật sự vô
cùng chán ghét thứ quỷ kia, nếu không phải nghĩ có người ủy thác nhờ mẹ
ta chăn nuôi chúng, ta cùng mẹ đã có thể ở nhà mình trải qua cuộc sống
thật nhàn nhã, căn bản không cần phải gặp nhiều chuyện đáng ghét đến như vậy!
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy Khả Khả cầm cây súng của Từ Mẫn đùa giỡn trong tay, a Trạch
tập trung tinh thần, linh lực toàn thân cũng bắt đầu khởi động. Nàng cần một cơ hội, một cơ hội có thể đánh ngất xỉu Khả Khả. Chỉ có như vậy mới có thể giúp Từ Mẫn thoát khỏi sự khống chế của nàng ta.
- Ta khác với mẹ ta, khi bà ấy gặp phải thứ mà mình không thích, luôn thích sai khiến thủy hầu tử đi động thủ!
Khả Khả nói:
- Ta không thích như thế, vẫn tự tay mình giết chết mới làm mình thoải mái hơn là để người khác giết chết!
- Ngươi muốn làm gì?
Từ Mẫn nhìn Khả Khả cầm súng đem họng súng tối đen nhắm ngay vào người mình.
- Giết ngươi, sau đó cùng mẹ ta về nhà!
Khả Khả nói:
- Như vậy hết thảy đã xong!
Cơ hội cuối cùng!
A Trạch thừa dịp lực chú ý của Khả Khả đều đặt trên người Từ Mẫn, liền
dùng xu thế như lôi đình mạnh mẽ đánh ra Lôi Quyết. Một đạo thiểm điện
trống rỗng giáng xuống, đánh thẳng tới Khả Khả đang đứng.
Theo a Trạch xem ra, Khả Khả chỉ giống như một nhi đồng bởi vì có người
mẹ vô lương nên bị dạy thành hư hỏng. Tuy rằng những chuyện nàng ta làm
ra thật sự tồi tệ, nhưng xét đến cùng còn do vấn đề giáo dục từ thuở
nhỏ. Những hành vi của Bối Lạp làm Khả Khả bị ảnh hưởng, như vậy mới là
nguyên nhân căn bản nhất. Cho nên a Trạch cũng không đem hết toàn lực,
chỉ muốn đánh ngất Khả Khả giải thoát Từ Mẫn khỏi sự khống chế của nàng
ta là được.
- A Trạch, cô đang làm gì chứ?
Diệp Tiểu Manh vội vàng tránh né tia chớp giáng xuống, nàng đứng bật dậy, có chút tức giận nhìn a Trạch nói:
- Sao cô tự dưng lại đánh tôi?
- Làm gì có chuyện đó?
A Trạch sửng sốt, nàng dụi mắt nhìn kỹ lại, Khả Khả vẫn đứng yên một bên cười dài nhìn mình, mà chính mình vừa rồi rõ ràng chứng kiến địa phương mà nàng ta đứng lại biến thành một mảnh cháy đen, Diệp Tiểu Manh lại
đang đứng bên cạnh.
- Sao lại thế này?
A Trạch cau chặt đôi mày:
- Vừa rồi tôi rõ ràng nhìn thấy Khả Khả đang đứng ở đó, như thế nào lại biến thành cô đứng nơi đó chứ?
- Ta đã nói tiếng ca của ta luôn hữu hiệu đối với nhân loại!
Khả Khả cười với a Trạch.
- Ngươi cũng là nhân loại, có đúng không?
- Ta cũng bị khống chế sao?
A Trạch cảm giác có chút không biết phải làm sao. Nếu như nói như vậy,
nàng căn bản không cách nào phân biệt được những gì mình thấy thứ nào là chân thật, thứ nào là do Khả Khả tạo ra huyễn ảnh. Nàng cũng không thể
phán đoán những chuyện hiện tại mình đang làm rốt cục là do chính ý
tưởng của mình hay là bị Khả Khả chỉ huy.
Nhưng nỗi phiền não này đã rất nhanh không còn, bởi vì a Trạch cũng cảm giác được thân thể mình đã không thể khống chế.
- Lạp…lạp…lạp…lạp…
Trong miệng Khả Khả ngâm nga lên một làn điệu khó hiểu, đi tới trước mặt Diệp Tiểu Manh.
- Hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta, bây giờ có thể cùng nói chuyện một chút!
- Nói chuyện? Nói chuyện gì chứ?
Diệp Tiểu Manh nhìn Từ Mẫn cùng a Trạch đang đứng bất động, lại nhìn qua Khả Khả. Nàng có chút mê mang, vì sao a Trạch cùng Từ Mẫn đều bị Khả
Khả khống chế, nhưng bản thân nàng lại không có chuyện gì. Khả Khả đã
nói qua, tiếng hát của nàng chỉ có hữu hiệu đối với nhân loại, nếu như
vậy mình rốt cục…
- Khi vừa mới gặp mặt, ta cũng đã có cảm giác có một loại cảm xúc đặc thù đối với ngươi!
Vẻ mặt Khả Khả có chút hưng phấn nói:
- Ngươi biết không, ta rất khó tìm được đồng bạn, dù sao những đứa con hỗn huyết như chúng ta thật sự là quá ít.
- Đứa con hỗn huyết?
Vẻ mặt Diệp Tiểu Manh tràn ngập hoang mang:
- Cha mẹ của ta đều là người Trung Quốc, không phải là người ngoại quốc a!
- A, chẳng lẽ chính ngươi cũng không biết sao?
Khả Khả che miệng, có chút giật mình nhìn Diệp Tiểu Manh.
- Ngươi cũng giống như ta, đều là đứa con hỗn huyết của nhân loại kết
hợp cùng yêu quái, trong thân thể chúng ta có một nửa máu huyết của Yêu
tộc, còn có một nửa khác là máu huyết của nhân loại!
- Ngươi biết không, ta rất khó tìm được bạn bè.
Không lưu ý tới vẻ trợn mắt há hốc mồm của Diệp Tiểu Manh, Khả Khả chậm rãi nói tiếp:
- Từ sau khi cha ta bị mẹ ta giết chết, ta cùng mẹ quay về nhà. Nơi đó
không có nhân loại, chỉ có Giao nhân. Mà bởi ta là hỗn huyết giữa nhân
loại cùng Giao nhân, cho nên những đứa trẻ Giao nhân đều không muốn chơi với ta. Vốn muốn thừa dịp mẹ nhận lời mời đi tới xã hội nhân loại làm
việc, ở trong này nhận thức vài người bạn nhân loại, nhưng mẹ lại không
cho ta quen biết với nhân loại, đem những người kia đều giết chết. Hiện
tại thật tốt, ta nhận thức ngươi, ngươi không phải nhân loại, mẹ ta sẽ
không cần giết ngươi!
- Chờ một chút, chờ một chút đã!
Diệp Tiểu Manh ngăn trở lời quyết định của Khả Khả.
- Những lời ngươi nói vì sao ta nghe chẳng hiểu gì, ta là nhân loại, làm sao lại là yêu quái chứ. Cha và mẹ của ta đều là nhân loại, sao ta lại
là hỗn huyết giữa yêu quái cùng nhân loại đây?
- Di, sao lại như vậy?
Khả Khả có chút nghi hoặc nhìn Diệp Tiểu Manh:
- Nhưng ngươi xác thực không bị tiếng hát của ta làm ảnh hưởng, điều này đã nói rõ ngươi vốn không phải là nhân loại chân chính!
- Ngươi xem ta đây!
Khả Khả khom người xuống, dùng tay kéo lên váy của chính mình. Nguyên
đôi chân dưới váy có chút không phương tiện hiện tại lộ ra trước mặt
Diệp Tiểu Manh khiến cho nàng hoảng sợ.
Nếu như nói đó là đôi chân, còn không bằng nói đó chẳng khác gì khúc
củi. Nguyên bản chỗ đó phải là một đôi chân tràn ngập sức sống tuổi
thanh xuân, hiện tại lại trở thành một khối củi mục khô héo xấu xí. Làn
da nhăn nhúm vàng ệch dán sát xương đùi, nhìn qua làm lòng người kinh
hãi giá lạnh.
- Chân của ngươi…
Diệp Tiểu Manh kinh ngạc che miệng lại:
- Tại sao lại như vậy…
- Mẹ nói đây đều do cha ta làm hại.
Khả Khả bất mãn nói:
- Nhân loại cùng yêu quái vốn không thể kết hợp cùng nhau, bởi vì chủng
tộc khác nhau cho nên sinh ra nhi đồng rất khó sống sót, dù rằng có thể
sống sót cũng sẽ bởi vì vấn đề gien di truyền mà biến thành tàn tật
không bình thường.
- Chờ một chút!
Diệp Tiểu Manh vội vàng tranh luận:
- Nhưng ta đâu có gì mà không bình thường…
Nếu như không tính bộ ngực quá nhỏ của nàng đi!
- Khả Khả nói không sai!
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Bối Lạp đang đi vào, tiếp lời nói:
- Ngươi thật sự không phải nhân loại, hoặc là nói ngươi không phải là
nhân loại thuần túy. Trong máu của ngươi có hương vị đặc hữu của Yêu
tộc!
- Nhưng mà…nhưng mà…
Diệp Tiểu Manh còn muốn tranh luận, nhưng lại không nghĩ ra được lời gì
để phản bác. Ở trong trí nhớ của nàng, hình tượng của cha nàng chẳng
khác gì như một cái bóng. Càng nhiều thời gian bộ dạng của cái bóng kia
lại biến thành bộ dạng của Minh Diệu.
Bắt đầu từ khi sinh ra, nàng chưa từng gặp qua cha mình, nàng vẫn luôn
sống chung với mẹ của nàng. Nàng cũng từng hỏi qua mẹ mình vì sao mình
không có cha, nhưng mỗi lần hỏi tới vấn đề này mẹ nàng đều vuốt tóc
nàng, không nói lời nào, ánh mắt còn đỏ hồng. Tuy rằng Diệp Tiểu Manh
còn nhỏ tuổi cũng không biết vì sao mẹ mình không nói, nhưng nàng cũng
hiểu được câu hỏi của mình sẽ làm mẹ nàng thật thương tâm, cho nên tính
tình nhu thuận nàng chưa từng hỏi lại bao giờ.
Diệp Tiểu Manh dậy thì rất chậm, nhớ rõ lúc nàng lên tiểu học, nàng thấp bé hơn bạn bè cùng lứa tuổi rất nhiều, nhìn qua chẳng khác gì những đứa bé trong nhà trẻ.
- Mẹ, vì sao vóc dáng của con luôn thấp bé như vậy?
Diệp Tiểu Manh từng khóc lóc nói với mẹ mình:
- Bạn học trong lớp đều cười con, nói con là nhỏ lùn!
- Tiểu Manh ngona, nếu như con muốn cao lớn cũng đừng kiêng ăn, biết không?
Thời gian có lẽ trôi qua đã quá lâu, Diệp Tiểu Manh có lẽ đã không còn
nhớ được hình dáng của mẫu thân, nhưng nàng vẫn mơ hồ nhớ được mẹ mình
là một người thật ôn nhu. Bà nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Tiểu Manh, khẽ cười nói:
- Nhất định phải ăn thật nhiều ào, uống thật nhiều sữa, như vậy mới có thể cao lên thôi!
- Nhưng mùi vị của cà rốt cùng cải xanh ăn không ngon, mùi vị thật kỳ quái, con thật không thích đâu.
Ngoài miệng Diệp Tiểu Manh tuy nói như vậy, nhưng từ sau lần đó nàng
cũng không còn kiêng ăn. Tuy rằng nàng cảm giác cải thìa thật khó nuốt,
nhưng nàng vẫn cố gắng ăn thật nhiều.
Tuy Diệp Tiểu Manh cũng không kiêng ăn, nàng còn uống thật nhiều sữa
tươi, thậm chí còn nghe theo ti vi chỉ dẫn học lấy phương thuốc cổ
truyền của vị tiến sĩ nào đó, mỗi ngày ăn hai củ cà rốt cùng đậu tương,
kết quả chính là dù cho nàng kiên trì suốt một năm nhưng không cao lên
được chút nào.
Diệp Tiểu Manh thật sự chán ghét cải thìa, nàng không hiểu được món ăn
này có gì ngon đâu? Cho dù sử dụng bao nhiêu đồ gia vị, làm thành thức
ăn ngon bao nhiêu, nhưng cũng không thể hấp dẫn được nàng, tỷ dụ như món cà rốt cũng là như thế, nàng cảm giác mình như bị bó chặt bên trong một chiếc ống, giãy dụa thế nào cũng không sao thoát khỏi. Mỗi ngày đều
phải ăn những món thật giống nhau, Diệp Tiểu Manh chợt có loại ảo giác
kỳ thật mình cũng không giống như là nhân loại mà như loài động vật ăn
cỏ.
Vóc dáng thấp bé còn thường xuyên tạo ra những chuyện gây xấu hổ, điều
này cũng làm cho Diệp Tiểu Manh không có người bạn nào, cho tới bây giờ
nàng chỉ có mỗi a Trạch còn được xem là tri kỷ.
Còn tuổi nhỏ Diệp Tiểu Manh từng vô ý nghe được có người lớn nói qua,
khi mẹ nàng sinh nàng rất thống khổ, tựa hồ phải suýt chết mới sinh được nàng. Có lẽ do thân thể mẹ nàng không tốt, thường xuyên bị sinh bệnh,
vì vậy khi Diệp Tiểu Manh được tám tuổi mẹ nàng bị bệnh nặng, từ đó về
sau không còn tỉnh dậy nữa.
Còn tuổi nhỏ Diệp Tiểu Manh vẫn không hiểu mẹ mình bị thế nào, là nằm
ngủ? Vì sao lại giá lạnh thân thể? Mẹ cảm thấy thật lạnh sao? Nàng cố
sức kéo chăn mền đắp lên cho bà, vượt khỏi cảm giác giá lạnh mà chính
nàng cũng thấy sợ hãi, cảm thấy bất lực.
Rồi có một ngày…
- Ta là cha của con.
Một nam nhân xa lạ đứng trước mặt nàng, nói:
- Cùng ta rời đi!
ikienthuc.org
Người này là cha của mình sao? Diệp
Tiểu Manh ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn nam nhân trước mắt. Nam
nhân có tên Diệp Trọng kia dáng người rất cao, đặc biệt đối với Diệp
Tiểu Manh mà nói hắn thật sự cao quá mức. Hắn cũng rất cường tráng,
cường tráng tới mức chỉ dùng một bàn tay đã nhấc bổng Diệp Tiểu Manh.
Sắc mặt nam nhân kia có chút tái nhợt, bộ dáng lại có chút chật vật,
nhưng trong người toát ra khí độ thật bình tĩnh, đặc biệt hàm râu chỉnh
tề như được vẽ lên. Tuy rằng nàng chưa từng gặp mặt hắn bao giờ, nhưng
không biết tại sao vừa nhìn thấy hắn trong lòng nàng lại nổi lên một
loại cảm giác thân thiết khó hiểu, thật giống như đã nhận ra hắn từ lâu, chỉ là thật lâu chưa từng có dịp gặp lại mà thôi.
Trong ánh mắt nam nhân nhìn vào mẫu thân nàng đang nằm bất động, là một
ít ý nghĩa gì đó mà nàng cho tới bây giờ vẫn không thể hiểu. Rất nhiều
năm sau, khi hồi tưởng lại, đó hình như là cảm xúc thống khổ, áy náy,
còn hỗn hợp với vẻ trìu mến.
Ngồi trên vai nam nhân kia, trong lòng Diệp Tiểu Manh có chút hưng phấn. Rốt cục nàng cũng có cha, tuy rằng không biết vì sao mẹ nằm trên giường không còn động đậy được nữa. Nghe cha nàng nói mẹ đã rời đi thật xa,
thật lâu về sau mới có thể gặp lại bà. Tuy rằng mẹ đã đi xa, Diệp Tiểu
Manh sẽ nhớ bà, nhưng hiện tại nàng đã có cha, đối với một cô bé chưa
từng gặp qua cha mình, cảm giác hưng phấn đủ thay thế với cảm giác mất
mát khi mẹ mình rời đi.
Nhưng loại cảm giác hưng phấn này cũng không kéo dài được bao lâu, Diệp
Trọng đã đem nàng tới một ngôi nhà mà nàng chưa từng tới qua, người mở
cửa là một thanh niên còn rất trẻ, nhìn qua trẻ hơn Diệp Trọng rất
nhiều.
- Vì sao ngươi lại đến đây?
Thanh niên mở cửa nhìn thấy Diệp Trọng cùng Diệp Tiểu Manh có chút giật
mình. Diệp Tiểu Manh tránh phía sau Diệp Trọng, dùng đôi mắt tràn ngập
vẻ tò mò lẫn e ngại đánh giá thanh niên kia. Thanh niên kia có bộ dạng
có chút lôi thôi, hoặc là nói thật lếch thếch lạc phách. Gương mặt râu
ria, mái tóc bù xù như chưa từng chải vuốt, nhìn qua rậm rì như cỏ dại.
Diệp Tiểu Manh nhớ lại ổ chim mà nàng từng thấy trong sách rất giống với mái tóc của người thanh niên này.
- Có thể đi vào không?
Diệp Trọng cười cười:
- Ta nghĩ ngươi không đến nỗi cả chút nước cũng không cho ta uống đi!
Diệp Tiểu Manh nắm tay Diệp Trọng đi theo cha mình bước chân vào nhà người thanh niên kia.
Rất loạn, hoặc là có thể nói là phi thường hỗn loạn. Đây là từ ngữ đầu
tiên mà Diệp Tiểu Manh hình dung khi bước vào nhà người thanh niên nọ.
Nếu phòng của nàng cũng hỗn loạn như vậy, mẹ nhất định sẽ mắng nàng,
trong lòng Diệp Tiểu Manh thầm nghĩ. Người thanh niên này sống thật tốt, phòng hắn hỗn độn như vậy mà mẹ của hắn cũng không mắng hắn.
- Ta cần sự hỗ trợ của ngươi!
Diệp Trọng ôm Diệp Tiểu Manh, đặt lên trên đùi mình. Ngồi trên đùi cha
mình, Diệp Tiểu Manh cảm giác thật thỏa mãn. Trường hợp này không biết
nàng đã mơ ước trong mơ không biết đã bao nhiêu lần.
- Cô bé này là con gái của ta, nó gọi là Diệp Tiểu Manh!
Diệp Trọng nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô nhỏ, chỉ vào Minh Diệu nói:
- Gọi thúc thúc đi con!
Diệp Tiểu Manh cũng không mở miệng, nàng đối với người thanh niên chưa
từng gặp mặt này lại tràn đầy lòng cảnh giác, có lẽ người thanh niên kia sẽ cười nhạo vóc dáng thấp bé của nàng đi, trong lòng Diệp Tiểu Manh
thầm nghĩ. Vì không để cho mình bị thương tổn, Diệp Tiểu Manh đã sớm
đóng cửa tâm linh chính mình, giống như một con tiểu động vật bị kinh
sợ, tựa hồ chỉ cần có gió thổi cỏ lay đều sẽ dọa nàng vỡ mật.
- Từ hôm nay trở đi, con sẽ cùng sống với thúc thúc!
Diệp Trọng đứng ngay cửa, khom người xuống vuốt đầu Diệp Tiểu Manh.
- Cha…
Diệp Tiểu Manh nhìn lên nam nhân chỉ sống chung với mình một ngày, có chút nghi hoặc nói:
- Cha phải đi sao? Như vậy khi nào mẹ sẽ tới đón con về nhà?
- Tiểu Manh ngoan!
Diệp Trọng ngồi xổm người xuống, ôm Diệp Tiểu Manh vào trong lòng:
- Cha phải đi một nơi rất xa, có thể phải đi thời gian rất lâu. Ở trong đoạn thời gian này, con phải sống chung với thúc thúc.
- Nơi rất xa? So với nơi mẹ đi còn xa hơn sao?
Diệp Tiểu Manh không hiểu được khái niệm này, đối với nàng mà nói địa
phương xa nhất hẳn là ngôi nhà này, bởi vì nàng cùng cha phải trải qua
thời gian thật lâu mới đến được nơi đây.
- Một ngày nào đó cha sẽ trở lại đón con!
Đây là câu nói sau cùng mà cha nàng lưu lại. Mà nam nhân kia lại thêm lần nữa biến mất trong nhân sinh của nàng.
- Tiểu quỷ, từ hôm nay trở đi cô nhóc ngươi phải sống chung với tôi rồi!
Người thanh niên đầy râu ria kia dùng tay gõ lên trán Diệp Tiểu Manh,
rất đau! Đau đến mức Diệp Tiểu Manh muốn khóc, nhưng nàng vẫn nhịn được. Không thể khóc trước mặt người xa lạ, đây là ước định của mẹ cùng Diệp
Tiểu Manh.
- Tôi tên là Tần…ách…tôi tên là Minh Diệu!
Hiện tại hồi tưởng lại, nam nhân mà nàng chỉ gặp qua một lần tự xưng là
cha của nàng có vẻ vô cùng thần bí. Mẹ của nàng là nhân loại, như vậy
cha của nàng thật sự cũng là nhân loại hay sao? Như vậy rốt cục mình là
nhân loại thuần túy hay giống như lời của Bối Lạp cùng Khả Khả, là đứa
con hỗn huyết của nhân loại cùng yêu quái đây?
Diệp Tiểu Manh cúi đầu, trong ánh mắt nàng tràn ngập vẻ mê mang. Hồi
tưởng lại hết thảy chuyện trước kia, trong lòng của nàng chợt có chút
dao động. Nàng chỉ gặp cha mình một lần rồi nhanh chóng rời xa, chẳng lẽ mình thật sự là đứa con hỗn huyết của Yêu tộc cùng nhân loại đúng như
lời của Bối Lạp và Khả Khả hay sao?
- Tiểu Manh, không nên tin lời nói của bọn họ!
Tuy rằng không thể chỉ huy thân thể, nhưng a Trạch vẫn còn có thể lên
tiếng. Nàng nhìn thấy ánh mắt Diệp Tiểu Manh càng ngày càng có vẻ mê
mang, thậm chí còn có dấu hiệu như muốn hỏng mất, vội vàng lớn tiếng hô
lên.
Trước đó khi tiến vào trong thông đạo, quái lực của Diệp Tiểu Manh đột
nhiên bộc phát khiến cho a Trạch đã có dự cảm không tốt. Nếu hiện tại
tiếp tục kích thích Tiểu Manh, a Trạch rất sợ Tiểu Manh sẽ thêm một lần
trình diễn cảnh bạo tẩu như hai lần trước.
Đó cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì khi Diệp Tiểu Manh bạo tẩu, tựa hồ ý nghĩ biến thành hỗn loạn, chỉ theo trạng thái hành động bản năng.
Kết quả cuối cùng rất có thể làm cho Từ Mẫn lẫn a Trạch bởi vì bị khống
chế mà không thể cử động, sẽ trực tiếp bị Diệp Tiểu Manh xé nát nuốt vào bụng, mà Khả Khả cùng Bối Lạp có thể nhân cơ hội đó để trốn chạy.
Hiện tại trong tai Diệp Tiểu Manh đã không còn tiếp thu được âm thanh
nào khác, trong đầy nàng hoàn toàn rối loạn. Nàng cẩn thận hồi tưởng lại Minh Diệu tựa hồ bảo hộ mình thật có chút quá mức. Chuyện này không cho phép, chuyện kia không được làm, thật giống như xem mình là một búp bê
giấy, một chút gió thổi cỏ lay sẽ làm cho mình bị thương tổn. Lần trước
sự kiện ảo nhân tại vườn trường cùng sự kiện lữ hành tại trấn nhỏ, đối
với đoạn trí nhớ trống rỗng lúc ở vườn trường, Diệp Tiểu Manh cũng từng
hỏi qua Minh Diệu, nhưng Minh Diệu chỉ qua loa tắc trách không chịu kể
lại thật rõ ràng.