- Làm sao bây giờ? Chúng ta chẳng lẽ chui ra theo đường ống thoát nước này sao?
A Trạch nhìn Từ Mẫn hỏi.
- Chị còn đang suy nghĩ lời nói của Bối Lạp trước đó.
Từ Mẫn nghĩ nghĩ nói:
- Giao nhân? Là cái gì vậy?
- Là một loại chủng tộc chuyên sinh hoạt trong nước.
A Trạch nói:
- Em có biết một chút về chủng tộc này, bên trong “Bác Vật Chí” có ghi
chép lại, ở vùng Nam Hải có một loại người, ở trong nước như cá, có thể
dùng nước dệt gấm, nước mắt của họ tạo thành châu ngọc. Hẳn chính là nói về chủng tộc như Bối Lạp đi!
- Sao nghe giống như mỹ nhân ngư quá vậy?
Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói.
- Là một chủng tộc thật tương tự mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.
A Trạch nói:
- Bộ dáng cùng vóc người cũng không khác biệt mỹ nhân ngư, hơi cao hơn
một chút, dáng vóc cũng rất đẹp. Chẳng qua khác với nhân loại chính là
từ phần eo trở xuống lại có một lớp mỏng mang trong suốt hình dáng như
chiếc váy dài, khi du động sẽ bao bọc đôi chân bên trong dùng để giảm
bớt lực cản của dòng nước. Cho nên khi nhìn qua thì có bộ dạng giống như thân người mà đuôi cá, truyền thuyết về nhân ngư của ngư dân chính là
vì khi họ đi đánh cá đã gặp phải chủng tộc này. Trong truyền thuyết Giao nhân cũng chính là nhân loại, vì trốn tránh chiến tranh nên dùng ma
pháp cải biến thể chất trốn vào trong nước sinh hoạt nên biến thành
chủng tộc khác, nhưng vẫn có được hai chân như nhân loại.
- Vậy phải xem là loại người gì?
Từ Mẫn cau mày nói:
- Giao nhân? Xem như yêu quái sao? Nói như vậy Bối Lạp chính là một yêu quái?
- Xem như thế đi!
A Trạch gật đầu:
- Hẳn cũng được xem là yêu quái, chẳng qua loại yêu quái này rất giống
nhân loại, cho nên dù ẩn giấu trong nhân loại cũng rất khó bị phát hiện!
- Điều này cũng rất có thể!
Diệp Tiểu Manh tiếp lời:
- Còn nhớ không, chân của Khả Khả có chút tàn tật, giống như công chúa mỹ nhân ngư trong những chuyện cổ tích, chẳng lẽ nàng cũng là yêu quái
sao?
- Nếu Khả Khả là con gái của Bối Lạp, như vậy nhất định cũng là yêu quái.
A Trạch gật đầu nói:
- Nguyên lai là hai yêu quái mở ra quán bar này!
- Vậy tại sao hiệp hội thần quái lại giao tiếp với loại yêu quái này chứ?
Từ Mẫn không giải thích được nói:
- Hiệp hội không phải là tổ chức của nhân loại hay sao? Không phải vì
phòng ngừa những sự kiện phạm tội thần quái linh dị phát sinh nên mới tổ chức ra sao? Như vậy vì sao bọn hắn phải thuê mướn loại yêu quái như
vậy đến chăn nuôi quỷ quái, còn mặc kệ cho yêu quái sai khiến thủy hầu
tử đi giết chết bốn người vô tội?
- Đại khái chính là vì lợi ích đi!
A Trạch ngẫm nghĩ nói:
- Trước đó nghe Tiểu Manh nói qua, hiệp hội lợi dụng đặc tính của một ít
quỷ quái có chỉ số thông minh thấp đến chế tạo ra một ít trang bị đặc
thù. Đại khái là giá trị lợi dụng thủy hầu tử rất cao, cho nên bọn hắn
mới mặc kệ hành động của Bối Lạp!
A Trạch dừng một chút, như có điều lĩnh ngộ tiếp tục nói.
- Bản thân tôi đại khái có thể hiểu được một chút ý nghĩ của bọn họ, đối
với linh năng giả mà nói, sinh mạng của nhân loại bình thường cũng không được tính là vật gì có giá trị, thậm chí so ra còn kém hơn giá trị của
thủy hầu tử. Hoặc nói cách khác, linh năng giả đã không còn xem nhân
loại bình thường là đồng loại của bọn hắn, chẳng qua chỉ là một đám sinh vật cấp thấp có thể nô dịch mà thôi!
- Thật đáng giận, nhân loại bình thường lại bị xem là sinh vật cấp thấp, như vậy bọn hắn tự cho mình là thứ gì?
Từ Mẫn có chút phẫn nộ nói:
- Là thần sao?
- Kỳ thật chị cũng có thể lý giải như vậy!
A Trạch thở dài một hơi, nói:
- Không cần tiếp tục ở lại nơi này thảo luận những chuyện như vậy, chúng ta nên suy nghĩ bước kế tiếp nên làm thế nào đi.
- Kế tiếp? Thì cứ làm như thế này!
Từ Mẫn rút súng nhắm ngay đám thủy hầu tử rúc trong góc, bóp cò. Thanh âm
tiếng súng vang lên bên trong căn phòng phong bế nghe thật lớn, sau vài
tiếng súng vang, đám thủy hầu tử rúc trong góc đã biến thành một đống
thi thể.
- Nếu như đám hỗn đản luôn tự cho mình là đúng kia dám
không xem sinh mạng của nhân loại bình thường vào đâu, như vậy đám quỷ
quái kia cũng không thể lưu lại trên đời này!
Từ Mẫn hừ lạnh một
tiếng, thu súng vào trong bao. Khi nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch đang dùng một loại ánh mắt thật cổ quái đang
nhìn nàng.
- Ách, a Trạch, em không nên hiểu lầm!
Từ Mẫn vội vàng giải thích nói:
- Chị mắng hỗn đản là chỉ đám người của hiệp hội, không phải nói em đâu.
Chị biết tuy rằng em biết được một chút pháp thuật, nhưng em cũng không
giống như bọn hắn!
- Không giống hay sao?
A Trạch cúi đầu, như trả lời câu nói của Từ Mẫn, hoặc như đang lẩm bẩm một mình:
- Đại khái là không giống nhau đi…
- Chị Từ Mẫn, vừa rồi chị bảo em đừng nên tự chuốc phiền phức, nhưng bây giờ chị lại đem đám thủy hầu tử này bắn chết hết!
Diệp Tiểu Manh buông hai tay đang che kín lỗ tai nói:
- Vậy nên làm sao bây giờ…
- Còn có thể làm sao?
Từ Mẫn nói:
- Đi tìm Bối Lạp tính sổ, nếu bốn người kia chết đi không ai quản, vậy để chị tới quản là được!
- Di, đừng a!
Diệp Tiểu Manh vội vàng nói:
- Chị không phải cũng muốn đem cả Khả Khả cùng Bối Lạp đều bắn chết chứ?
- Chị là cảnh sát, cũng không phải sát thủ!
Từ Mẫn liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Manh.
- Chị muốn bắt lại Bối Lạp, hỏi cô ta cho rõ ràng, rốt cục vì sao phải giết bốn người kia!
- Hữu dụng sao?
A Trạch mở miệng nói:
- Dù chị có thể bắt giữ được cô ta thì sao đây? Dù chị có năng lực hỏi rõ ràng lại thế nào? Tất cả những chuyện này không phải đến cuối cùng đều
sống chết mặc ai hay sao?
- Có thể đối với người khác mà nói tất cả những chuyện chị làm không có tác dụng gì!
Từ Mẫn vuốt mái tóc rối ngược ra sau đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nhưng đối với người đã chết mà nói, chị vẫn có thể trả cho họ một lời công đạo!
- Chúng ta trước tiên nên nghĩ biện pháp rời khỏi căn phòng này đi đã…
Diệp Tiểu Manh còn chưa nói xong, lại phát hiện vách tường ngăn cản lối ra
chậm rãi hạ xuống. Mặt vách tường từ từ rụt về trong lòng đất, lộ ra con đường lúc ba người bị rơi vào.
- Đi thôi, chúng ta đi tìm Bối Lạp đòi một công đạo!
Từ Mẫn nói:
- Chị nhất định phải đòi cô ta trả cho chị một bộ quần áo khô ráo, cảm giác quần áo ướt dán trên người quả thật quá khó chịu!
- Em lại muốn cô ta đền chiếc điện thoại di động của em!
Diệp Tiểu Manh quyệt mồm, vẻ mặt đầy bất mãn:
- Phải nhịn ăn suốt mấy tháng mới có, nhất định phải bắt cô ta đền!
- Thật sự là phục hai người!
A Trạch có chút bất đắc dĩ nói:
- Tuy rằng tôi không có tổn thất gì, nhưng đối với loại yêu ma quỷ quái
thế này tôi vẫn muốn tìm hiểu rõ hơn một chút, tôi sẽ đi cùng hai người
vậy!
Dọc
theo lối đi kia, ba người cố sức dùng hai tay chống lên hai vách tường
thông đạo bò lên phía trên, rốt cục đã quay về ngã ba thông đạo trước
kia.
- Chúng ta trực tiếp đi thẳng đến phòng của Bối Lạp, đi theo con đường giữa!
A Trạch nói:
- Nhưng không biết bên trái lại đi tới nơi nào!
- Như vậy chúng ta hướng bên trái đi một chút thử xem!
Từ Mẫn cũng không quay đầu lại, liền dẫn đầu đi về thông đạo bên trái.
- Di? Chị Từ Mẫn, chúng ta không phải muốn đi tìm Bối Lạp tính sổ hay sao?
Diệp Tiểu Manh đi theo phía sau Từ Mẫn, kỳ quái nói:
- Đi bên trái để làm chi?
- Chị có dự cảm Bối Lạp đang ở thông đạo bên trái!
Từ Mẫn cũng không quay đầu lại hồi đáp.
Nếu Từ Mẫn đã nói như vậy, Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch cũng không quá mức
để ý, đi theo sau lưng Từ Mẫn vào sâu bên trong thông đạo. Nhưng cả hai
nàng đều không chứng kiến trong ánh mắt của Từ Mẫn có một tia âm ảnh kín đáo hiện lên mà không ai chú ý.
Đi được vài phút, Từ Mẫn đang đi phía trước lại đột nhiên dừng lại, Diệp Tiểu Manh đang đi phía sau nàng cũng không cảm thấy, lập tức đánh vào ngay mông nàng, mũi nhỏ liền bị
chấn động đau điếng.
- Vì sao lại đột nhiên dừng lại a!
Diệp Tiểu Manh xoa xoa lỗ mũi có chút nhói đau oán trách nói:
- Cũng không chịu nói trước một tiếng!
- Hư, đừng nói chuyện. Nghe được tiếng ca không?
Từ Mẫn nói:
- Từ phía trên truyền đến!
- Hẳn là tiếng hát của Khả Khả!
Diệp Tiểu Manh nghiêng tai lắng nghe, khẳng định nói. Thanh âm của Khả Khả thật đặc biệt, vừa nghe liền có thể nhận ra.
- Nơi này hẳn là thông đạo đi thông phòng của Khả Khả đi?
A Trạch nói:
- Chúng ta cần lui về không?
- Không cần!
Từ Mẫn lắc đầu nói:
- Trực tiếp từ nơi này đi ra ngoài. Nếu Bối Lạp là yêu quái, như vậy Khả
Khả nhất định cũng là yêu quái. Chân của Khả Khả có vấn đề, cho nên sẽ
không chạy nhanh. Chỉ cần chúng ta bắt được Khả Khả, không cần lo lắng
Bối Lạp sẽ không hiện thân!
- Di? Chị Từ Mẫn, làm như vậy tựa hồ có chút…
Diệp Tiểu Manh đứng phía sau Từ Mẫn có chút khó xử nói.
- Đê tiện sao?
Từ Mẫn cười lạnh một tiếng:
- Khi họ giết người tại sao không nghĩ tới bọn họ dùng thủ đoạn càng đê tiện hơn nhiều?
Chân mày a Trạch hơi nhăn lại, trạng thái của Từ Mẫn có chút kỳ quái.
Từ sau khi giết chết đàn thủy hầu tử, a Trạch liền cảm giác được Từ Mẫn có điểm không đúng lắm, nhưng lại nói không ra lời rốt cục là kỳ lạ ở chỗ
nào?
Ở trên người Từ Mẫn a Trạch cũng không cảm giác được có linh lực dao động kỳ lạ nào. Nếu như nói hành vi trước đó có chút thất
thường là bởi vì bị thủy trùng của Bối Lạp làm ảnh hưởng, như vậy a
Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đã liên thủ bức con sâu kỳ lạ kia ra khỏi
người Từ Mẫn, sẽ không còn có ảnh hưởng gì đối với nàng…A Trạch nhẹ
nhàng lắc đầu, có lẽ do thần kinh của nàng đã quá mẫn cảm.
Tiếng
hát kia càng ngày càng đến gần, ba người đã đi tới lối ra. Từ Mẫn thật
cẩn thận ngẩng đầu đẩy ra nắp hầm, nhìn ra bên ngoài.
Căn phòng
cũng không lớn lắm, nhưng lại bố trí rất ấm áp. Ở trong góc có một hồ
lớn giống như trong phòng của Bối Lạp, bên trong đựng đầy nước, xem ra
hẳn để Giao nhân dùng để ngủ. Ở bên cạnh đặt một con rối cá heo bằng
plastic tràn ngập sức sống.
Cả căn phòng cũng giống như quán bar
bên trên, được bố trí theo cảnh tượng như một mảnh hải dương. Từ trên
trần nhà treo lủng lẳng những con hải mã, cùng vách tường được vẽ hình
ảnh những đợt sóng mà lam cuồn cuộn, còn có ghế dựa được chế tạo từ san
hô, làm cho người ta có cảm giác như đã lầm xông vào trong Long cung.
Có một cô gái có mái tóc đen dài điềm đạm đáng yêu đang ngồi trên một
chiếc ghế bằng san hô đưa lưng về phía nắp hầm, hai tay đỡ lấy hai bên
má, miệng ngâm nga ca khúc với ca từ vô cùng khó hiểu.
- Các ngươi tới rồi!
Ngay khi Từ Mẫn đang định đẩy ra nắp hầm đem Khả Khả chế phục, Khả Khả đột
nhiên chợt dừng tiếng hát, quay đầu lại, trên gương mặt non nớt mang
theo dáng tươi cười nhìn Từ Mẫn nói.
- Cô cũng biết chúng tôi sẽ đến?
Nếu như đã bị phát hiện, Từ Mẫn cũng không trốn tránh. Nàng đẩy nắp hầm bò
lên, Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch cũng đi theo sau chui ra khỏi thông
đạo.
- Đương nhiên!
Khả Khả mang trên mặt dáng tươi cười tự đắc:
- Bởi vì là ta gọi các ngươi tới!
Khả Khả lại như ngẫm nghĩ, tiếp tục nói:
- Hoặc là nói ta gọi ngươi tới, sau đó ngươi đem cả hai nàng dẫn theo tới đây đi!
- Ngươi…có ý tứ gì?
Từ Mẫn chau mày, đối mặt với cô gái có gương mặt thuần chân trước mặt,
nàng lại cảm thấy có một cỗ cảm giác sợ hãi thật khó hiểu.
- Ngươi vẫn còn chưa hiểu hay sao?
Khả Khả cười nói:
- Ngươi vẫn mãi luôn nằm dưới sự khống chế của ta, vô luận là tư tưởng,
động tác, hay nghe nhìn gì đó đều nằm dưới sự khống chế của ta!
- Nguyên lai là ngươi!
Từ Mẫn cực kỳ hoảng sợ. Nàng vốn cho rằng những hành vi thất thường của
mình là bởi vì Bối Lạp làm ra, lại không nghĩ rằng nguyên lai hết thảy
những chuyện này đều do Khả Khả đứng phía sau giở trò. Nàng vốn cho rằng con sâu quỷ quái trong thân thể mình đã bị a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh
liên thủ bức bách ra ngoài, nhưng lại thật không ngờ nguyên lai bản thân mình vẫn còn nằm dưới sự khống chế của người khác?
- Tiếng hát, là do tiếng hát!
A Trạch đột nhiên tỉnh ngộ:
- Tiếng hát của Giao nhân là có thể khống chế tư tưởng của người khác!
- Tiếng hát của Giao nhân?
Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi.
- Còn nhớ được truyền thuyết Hy Lạp thần thoại của nữ yêu Nhét Nhâm hay không?
A Trạch đề phòng nhìn Khả Khả nói:
- Có được giọng hát như tiếng trời, thường dùng tiếng hát hấp dẫn những
tàu thuyền qua lại trên biển khiến họ va phải đá ngầm chìm tàu, thuyền
viên trở thành thực vật của Nhét Nhâm. Nhét Nhâm là con gái của Hà Thần
Ai Khắc La Ách Tư, là yêu tinh xinh đẹp sinh ra từ trong máu của hắn.
Bởi vì đấu âm nhạc với Mâu Tư Bỉ Tái bị thua mà bị hắn nhổ đi hai cánh,
khiến cho cô ta không thể tiếp tục bay lượn. Sau khi mất đi đôi cánh
Nhét Nhâm đành phải ở lại phụ cận ven biển, có khi sẽ biến ảo thành mỹ
nhân ngư, dùng thiên phú âm nhạc của mình hấp dẫn những tàu thuyền qua
lại khiến cho bọn họ gặp phải tai họa ngập đầu…
- Tại sao có thể như vậy?
Diệp Tiểu Manh cũng cực kỳ hoảng sợ:
- Chính là vì sao mỗi ngày Khả Khả vẫn ca hát trong quán rượu, rất nhiều
người đều nghe được tiếng ca của nàng ta, a Trạch cô cũng nghe được, tôi cũng nghe được nhưng vì sao lại không có chuyện gì đây?
- Đại khái là do nàng có thể tùy tâm sở dục khống chế người mà nàng muốn khống chế đi.
A Trạch nói:
- Cho nên chỉ có chị Từ Mẫn bị khống chế!
- Ha ha, chỉ nói đúng được phân nửa!
Khả Khả cười nhìn Diệp Tiểu Manh nói:
- Kỳ thật ngày đó ngươi cũng cùng đi với Từ Mẫn, cho nên ta cũng đem ma lực tiếng ca mê hoặc ngươi!
- Di? Ta cũng bị khống chế sao?
Diệp Tiểu Manh vội vàng sờ sờ mặt mình:
- Tại sao ta lại không có cảm giác gì chứ?
- Ha ha, bởi vì ngươi không bị khống chế!
Khả Khả che miệng cười, như đang cười nhạo vẻ kích động của Diệp Tiểu Manh:
- Tiếng hát của ta chỉ có hữu hiệu đối với nhân loại!
- Nói vậy là có ý gì?
Diệp Tiểu Manh không hiểu ra sao, nàng nghe lời của Khả Khả cảm thấy vô cùng phức tạp:
- Như vậy ta có bị khống chế hay không bị khống chế đây?