- Đây cũng là chuyện không còn cách nào!
A Trạch nói:
- Nếu còn tiếp tục chờ đợi, sàn nhà chậm rãi rụt dần, địa phương chúng
ta có thể đứng được càng ngày càng ít. Cuối cùng chúng ta vẫn sẽ rơi
xuống trong nước. Nếu là như vậy còn không bằng chúng ta thừa dịp hiện
tại bản thân vẫn còn sức lực, nghĩ biện pháp tháo nước ra ngoài, ít nhất vẫn còn một con đường sống!
- Nếu tháo nước ra ngoài, như vậy thủy hầu tử nhất định mất đi lực lượng thần kỳ, lúc đó đối với chúng ta đã không còn gì uy hiếp!
Diệp Tiểu Manh nói:
- Nhưng vấn đề chính là chúng ta làm sao mới có thể tháo nước ra đây!
Tựa như cô nói, ống thoát nước nằm bên dưới đáy, nếu như muốn thoát nước như vậy trước tiên phải có người đi xuống đáy nước mở ống thoát nước
chảy ra. Nhưng chỉ sợ ba người chúng ta vừa xuống nước, còn chưa kịp tìm được ống thoát nước thì cũng đã bị thủy hầu tử làm chết đuối lập tức!
- Tôi có một biện pháp!
A Trạch nói:
- Nếu như chúng ta đem linh phù hộ mệnh buộc vào trong chân, hẳn có thể
ngăn cản công kích của thủy hầu tử được một đoạn thời gian. Có lẽ không
kéo dài được bao lâu, cho nên tôi muốn thử trước xem một lần. Tiểu Manh, giúp tôi tính toán thời gian, nhất định phải thật chuẩn xác!
- Tính toán thời gian? Tính toán thời gian gì?
Diệp Tiểu Manh sửng sốt, nàng nhìn thấy động tác trên tay a Trạch liền chợt hiểu ra.
- Lôi!
Một đạo lôi quang trống rỗng hiện lên, đánh thẳng xuống mặt nước làm mặt nước kích lên từng trận bọt sóng. Mấy thân ảnh đang du động qua lại
dưới nước giống như bị trúng phải Định Thân thuật, đột nhiên đều ngừng
lại toàn bộ. Khi những hắc ảnh kia vừa ngừng lại, lúc này Từ Mẫn mới
nhìn thấy rõ loại quỷ quái bị gọi là thủy hầu tử này nguyên lai có bộ
dáng thật giống như loài khỉ vượn. Thân hình lại giống như một đứa bé,
nhưng trên mông lại có đuôi, hẳn dùng để cân bằng thân thể khi du động
trong nước. Từ Mẫn đếm qua, bên trong nước ít nhất phải có mười con thủy hầu tử. Nếu như ba người trực tiếp đi xuống nước, chỉ sợ còn chưa tìm
được ống thoát nước cũng đã bị nhóm thủy hầu tử xé thành mảnh nhỏ.
Mười mấy giây sau đám thủy hầu tử giống như tỉnh lại từ trong giấc ngủ
mơ, lại du động thật nhanh trong nước. Nhưng lần này tựa hồ còn nhanh
chóng hơn so với trước đó, tựa hồ công kích vừa rồi của a Trạch làm bọn
chúng cảm nhận được sự uy hiếp. Từ Mẫn chứng kiến có mấy thủy hầu tử
tiến tới gần các nàng, tựa hồ như muốn đem bọn họ kéo xuống trong nước.
- Mười bốn giây!
Diệp Tiểu Manh nói:
- Nhưng xem ra lực sát thương của Lôi Quyết không lớn đối với bọn chúng!
- Như vậy cũng đã không tệ rồi!
A Trạch cũng có chút bất đắc dĩ nói:
- Bọn chúng ở trong nước, Lôi Quyết không thể trực tiếp đánh trúng chúng nó. Tôi chỉ có thể dựa vào đặc tính dẫn điện của nước đem một bộ phận
uy lực của Lôi Quyết thông qua nước đánh trúng chúng nó mà thôi. Tôi vốn cũng không dám trông cậy có thể trực tiếp giết chết chúng, có thể đem
chúng điện ngất được mười bốn giây cũng đã thật không tệ lắm rồi!
- Nói như vậy chúng ta chỉ có mười bốn giây thời gian.
Từ Mẫn cũng hiểu được ý tứ của a Trạch.
- Trong vòng mười bốn giây này, cho dù tìm không thấy cơ quan mở ống thoát nước, cũng nhất định phải rời khỏi hồ nước!
- Phải!
A Trạch gật đầu:
- Nếu thời gian hai người ở trong nước mà em dùng Lôi Quyết, sẽ đem hai
người điện ngất một lúc với đám thủy hầu tử. Hơn nữa thể chất của thủy
hầu tử so với nhân loại đều mạnh mẽ hơn nhiều, loại luồng điện như vậy
mà chỉ có thể làm chúng nó bị ngất mười bốn giây, chỉ sợ sẽ điện chết cả hai người!
- Tôi không biết bơi lội!
Diệp Tiểu Manh vội vàng nói:
- Làm sao bây giờ?
- Chị xuống một mình là được!
Từ Mẫn vì giảm bớt lực cản trong nước, cởi bỏ áo khoác, trên người chỉ còn lại quần lót.
- Tiểu Manh, em phụ trách xem thời gian. Thời gian cấp cho chúng ta đã
không còn nhiều lắm, chỉ sợ cơ hội đủ cho ba bốn lần mà thôi, nhất định
không thể sai lầm!
- Chuẩn bị xong chưa?
A Trạch gật đầu nhìn Từ Mẫn hỏi.
- Tốt lắm, bắt đầu!
Từ Mẫn hít sâu một hơi, làm ra tư thế tùy thời đều có thể nhảy xuống nước.
- Lôi!
A Trạch hét lớn một tiếng, một đạo sét đánh thẳng vào mặt nước. Trong
nháy mắt điện quang biến mất trên mặt nước, Từ Mẫn liền nhảy vào trong
nước làm bọt nước văng lên tung tóe.
Thanh âm ừng ực vang lên bên tai Từ Mẫn, nàng đẩy mạnh dòng nước lao
xuống bên dưới. Nước trong hồ không sâu lắm, nhưng muốn lặn xuống tận
đáy cũng phải dùng mất hai giây thời gian. Từ Mẫn vừa thầm tính toán
thời gian vừa vội vàng tìm kiếm ống thoát nước bên dưới. Hồ nước cũng
rất lớn, muốn tìm được nơi thoát nước cũng không phải là chuyện dễ dàng. Duy nhất làm cho nàng cảm thấy may mắn chính là nước dùng nuôi dưỡng
thủy hầu tử đều được đổi mỗi ngày, cho nên nước thật sạch sẽ, tầm nhìn
trong nước cũng không quá tệ. Ít nhất nàng có thể thấy ra hoàn cảnh
trong vòng hai thước.
Bởi vì không biết bơi lội nên không giúp được gì, Diệp Tiểu Manh ngồi
xổm bên cạnh hồ nước trong lòng vừa tính thời gian vừa lo lắng chờ đợi.
Nàng chỉ có thể nhìn thấy được thân ảnh mơ hồ của Từ Mẫn đang tìm kiếm
bên dưới đáy nước, mà chính nàng lại chỉ có thể lo lắng suông trên bờ.
Từ Mẫn đếm được đến mười còn chưa tìm được ống thoát nước, nàng đành bỏ
qua cuộc tìm kiếm lần này, bắt đầu nổi lên. Dù sao tần suất nhịp thở của mỗi người đều chênh lệch, Từ Mẫn vì an toàn nên vẫn quyết định buông
tha việc tìm kiếm lần thứ nhất này.
Nhìn thấy Từ Mẫn trồi lên mặt nước, Diệp Tiểu Manh vội vàng đưa tay kéo
mạnh nàng lên bờ. Ngay khi Từ Mẫn vừa thoát lên được một giây, những
thân ảnh màu đen lại tiếp tục hoạt động.
- Chúng ta đại khái còn hai tới ba lượt cơ hội.
A Trạch nói:
- Hơn nữa thời gian chị Từ Mẫn ở trong nước cũng phải ngắn lại!
Từ Mẫn nhìn nhìn không gian có thể cho ba người đứng càng lúc càng thu
nhỏ, gật gật đầu. Sàn nhà dưới chân đang chậm rãi co rút lại, chỉ sợ còn chưa đầy một phút nữa cả ba người đã hoàn toàn mất đi chỗ đặt chân, chỉ đành phải rơi xuống nước.
- Lần thứ hai, chuẩn bị xong chưa?
A Trạch nhìn Từ Mẫn nói:
- Cần bắt đầu rồi!
Từ Mẫn gật đầu, ngay trong nháy mắt điện quang lóe lên, nàng đã nhảy vào trong nước. Nàng ra sức đẩy mạnh thủy hầu tử đã hôn mê cản trước mặt
nàng, lông của con thủy hầu tử đâm lên tay nàng tạo nên cảm giác ghê
tởm, nhưng bây giờ nàng đã không còn tâm tình đi lo lắng cảm giác của
chính mình.
Nàng thấy được ở góc tối bên phải hồ nước có một lỗ thoát nước màu đen.
Từ Mẫn thấy được cơ quan mở ống thoát nước, vốn định trực tiếp đi qua mở ra cơ quan, nhưng thời gian cũng không còn bao nhiêu, nàng chỉ đành
buông tha cho cơ hội lần này. Bởi vì mặt sàn đang chậm rãi co rụt lại,
cho nên thời gian nàng bơi lên mặt nước lại chậm hơn một giây đồng hồ,
nàng cần phải tính toán thời gian kịp thời trồi lên mặt nước.
- Chị nhìn thấy rồi!
Từ Mẫn dưới sự trợ giúp của Diệp Tiểu Manh leo lên bờ nói:
- Là ở góc bên phải kia!
- Thật tốt quá!
A Trạch nói:
- Chỉ còn một lần cơ hội, nhất định phải thành công! ikienthuc.org
Từ Mẫn gật đầu, nàng chạy tới sát mép hồ nhìn xuống chỗ ống thoát nước, đã làm xong chuẩn bị lao xuống.
- Lôi!
A Trạch không còn giữ lại chút nào, nàng không chút lưu lực đánh ra một
kích, hi vọng có thể sáng tạo ra thêm thời gian cho Từ Mẫn hành động.
Đạo sét đánh càng thêm thô to lại giáng xuống nước, luồng điện mãnh liệt bao trùm cả mặt nước phát ra thanh âm xèo xèo đặc hữu. Ngay trong nháy
mắt luồng điện biến mất, Từ Mẫn lại lần thứ ba tiềm nhập đáy nước.
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất lặn xuống ngay vị trí ống thoát nước, dùng
sức nhấn cơ quan. Ống nước màu đen chậm rãi mở ra, dòng nước lập tức
tràn ra ngoài, a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đứng bên trên đều có thể rõ
ràng nhìn thấy mực nước đang hạ xuống.
Từ Mẫn mạnh mẽ giẫm xuống đáy hồ một cước thật mạnh, nỗ lực đối kháng
với dòng nước tuôn tràn. Bởi vì ống thoát nước mở ra, nước bắt đầu tràn
xuống dưới, vì vậy nếu Từ Mẫn muốn trồi lên mặt nước cũng phải chịu lực
nước nghịch lưu cản trở.
Bởi vì bị dòng nước chảy ngược nên lần này Từ Mẫn càng tốn thêm nhiều
thời gian trồi lên trên. Nhưng cũng may lần này a Trạch đã gia tăng
cường độ công kích mạnh hơn trước, vì vậy cũng giúp nàng tranh thủ được
không ít thời gian.
- Chị Từ Mẫn, nắm lấy tay của em!
Diệp Tiểu Manh cúi người xuống đem tay vươn vào trong nước.
Từ Mẫn cố sức bơi lên phía trên, nắm được tay Diệp Tiểu Manh. Diệp Tiểu
Manh đem hết toàn lực muốn lôi kéo Từ Mẫn rời khỏi mặt nước.
- Thành công!
Trên mặt Từ Mẫn mang theo dáng tươi cười, đầu vươn ra khỏi mặt nước.
A Trạch cùng Diệp Tiểu Manh thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hiện tại địa
phương có thể cung cấp cho ba người đứng đã không còn lại bao nhiêu.
Hiện tại a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đã đứng dựa vào vách tường mới có
thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Diệp Tiểu Manh dùng sức lôi kéo, Từ Mẫn dựa theo lực lượng của Diệp Tiểu Manh dùng tay kia chống lên mặt sàn. Nàng vừa định leo lên, lại cảm
giác mắt cá chân của mình bị vật gì đó triền trụ trở lại. Một cỗ lực
lượng thật lớn bám trụ thân thể của nàng, mạnh mẽ đem nàng kéo vào trong nước. Mà Diệp Tiểu Manh đang lôi kéo tay nàng cũng bởi vì bất ngờ không kịp phòng ngự liền bị lôi tuột vào dưới nước.
- Tiểu Manh, chị Từ Mân!
A Trạch cúi đầu nhìn xuống, địa phương nàng có thể đặt chân cũng không
lớn, nàng nhìn thấy Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh đều biến mất trong nước,
cắn chặt răng nhảy xuống.
Từ Mẫn phản ứng rất nhanh. Trong nháy mắt mắt cá chân bị giữ chặt nàng
liền cảm giác không xong, lập tức buông tay Diệp Tiểu Manh nhưng vẫn bị
chậm hơn một bước. Nàng cảm giác như có một bàn tay nắm được chân của
nàng, muốn đem nàng kéo vào đáy nước. Lực lượng của bàn tay kia cường
đại vô cùng, đem cổ chân của nàng nắm đến đau điếng. Nhưng vẫn may cảm
giác kia chỉ thoáng qua trong nháy mắt, linh phù hộ mệnh mà Từ Mẫn buộc
dưới cổ chân đã nổi lên tác dụng có tính quyết định, sợi dây màu vàng
phát ra ánh sáng nhàn nhạt, bàn tay bắt lấy cổ chân Từ Mẫn giống như bị
điện giật, nhanh chóng buông lỏng ra.
Nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, Từ Mẫn cảm thấy lực lượng lôi kéo mình đã biến mất, nàng muốn trồi lên mặt nước đổi hơi thở. Nhưng nàng còn chưa
kịp trồi lên, bàn tay kia lại nắm bắt lấy cổ chân của nàng. Cũng giống
như lần trước chỉ có vài giây đồng hồ ngắn ngủi, nhưng lực lôi kéo trầm
xuống vẫn làm nàng chìm xuống sâu hơn.
Từ Mẫn nhìn thấy Diệp Tiểu Manh rơi xuống cách đó không xa, đang có một
bóng đen đang bơi qua bơi lại chung quanh nàng. Bóng đen kia thỉnh
thoảng dùng tay lôi kéo cổ chân Diệp Tiểu Manh, nhưng do có linh phù hộ
mệnh buộc ở đó nên bàn tay kia vừa kéo xuống lại bị quang mang phát ra
trên linh phù đánh lui.
Nhưng Từ Mẫn biết rõ Diệp Tiểu Manh không biết bơi lội, hơn nữa vừa rồi
còn chưa kịp phòng ngự đã bị kéo xuống, nhất định sẽ bị sặc nước, Từ Mẫn muốn bơi qua giúp đỡ nàng nhưng do bị con thủy hầu tử bên cạnh quấy
nhiễu, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Tiểu Manh càng trầm càng sâu
xuống đáy nước.
- Phác thông…
Lại nghe vang lên một thanh âm rơi xuống nước, Từ Mẫn phỏng chừng hẳn là a Trạch, có lẽ nàng đã không còn chỗ đứng bên trên hoặc là muốn nhảy
xuống cứu hai người, vì vậy sau khi hai người bị kéo xuống dưới nàng
cũng đã nhảy xuống.
Từ Mẫn vừa giãy dụa vừa giằng co với lực lượng đang không ngừng lôi kéo
mình, nhìn về hướng a Trạch, hi vọng nàng có thể kịp thời cứu được Diệp
Tiểu Manh đang bị kéo xuống đáy nước. Nhưng sau khi a Trạch rơi xuống
nước cũng bị một con thủy hầu tử quấy nhiễu giằng co, Từ Mẫn nhìn thấy
tay phải a Trạch ngưng tụ ra một thanh băng kiếm, muốn đem con thủy hầu
tử đang giằng co với mình đánh lui hoặc giết chết. Nhưng do nguyên nhân
bị lực nước cản trở, mỗi lần nàng công kích đều bị thất bại, tốc độ của
con thủy hầu tử ở trong nước quả thật quá nhanh, kiếm quang của a Trạch
luôn luôn lướt sát qua bên người nó.
Từ Mẫn thấy a Trạch cũng chưa giúp được gì, liền không tiếp tục bơi lên
trên mặt nước mà mặc cho con thủy hầu tử kéo mình xuống dưới. Nàng vừa
chậm rãi điều chỉnh phương hướng vừa di động tới chỗ Diệp Tiểu Manh.
Đám thủy hầu tử mặc dù ở trong nước có lực lượng mạnh vô cùng, người
bình thường vốn không thể đối kháng với chúng nó, nhưng tựa hồ trí lực
của loại quỷ quái này rất thấp. Chúng nó chỉ đơn thuần đem người kéo
xuống đáy nước, tựa hồ không có bao nhiêu năng lực suy nghĩ. Cho nên Từ
Mẫn vẫn có thể chậm rãi tiếp cận Diệp Tiểu Manh, rốt cục nắm được nàng
lúc này đã hoàn toàn bị chìm dưới đáy nước.
Từ Mẫn ôm ngang eo nàng, dùng lực đẩy mạnh nàng lên trên mặt nước. Tay
Từ Mẫn đột nhiên chạm trúng đáy hồ, lúc này nàng chợt nhớ đến vừa rồi
mình đã mở ra ống thoát nước, hiện tại nước hồ đang chậm rãi giảm bớt.
Nàng điều chỉnh thân thể, đứng thẳng lên, phát hiện hiện tại chỉ cần
nàng nhón chân đã có thể đưa đầu vượt qua khỏi mặt nước.
Từ Mẫn nâng cao thân thể Diệp Tiểu Manh, nỗ lực đẩy lên trên, tận lực
cho đầu nàng rời khỏi mặt nước. Chỉ là hai con thủy hầu tử vẫn dây dưa
không chịu buông tha lôi kéo hai nàng trở xuống, hơn nữa lực lượng lôi
kéo kia lại vô cùng cường đại, Từ Mẫn căn bản không thể đối kháng, thân
thể không ngừng bị mất đi thăng bằng, nàng chỉ phải điều chỉnh giãy dụa
không ngừng cố gắng đứng thẳng.
Nước đã giảm dần xuống, hiện tại mặt nước chỉ ngang tới lồng ngực Từ
Mẫn, nàng không cần lo lắng ba người sẽ bị chết đuối. Bởi vì ở cổ chân
ba người đều đeo linh phù hộ mệnh nên đám thủy hầu tử không thể dây dưa
quá lâu bắt giữ chân ba người, không để ba nàng nổi lên trên mặt nước,
cho nên hiện tại chỉ cần chờ đợi, thừa dịp đàn thủy hầu buông tay mà
điều chỉnh thân thể đứng thẳng, bảo trì đầu nhô khỏi nước để có thể hô
hấp là tốt nhất.
- Tiểu Manh, em không sao chứ…ừng ực…
Từ Mẫn còn chưa nói xong đã bị lôi vào trong nước.
- Không có việc gì…ừng ực ừng ực…
Diệp Tiểu Manh lau ngang mặt nói:
- Đừng nhìn em không biết bơi lội, nhưng vừa bị chìm vào trong nức em sẽ nín thở được thật lâu đó…
- Linh linh linh…
Nghe được di động trong người vang
lên, Diệp Tiểu Manh thật vất vả mới cầm được di động nhìn thoáng qua màn hình. Hoàn hảo lúc mua là hàng chính hãng, vì vậy còn chưa bị nước ngâm hư hỏng, trên màn hình hiện ra dãy số mà nàng không quen thuộc.
- Ai vậy chứ, thật chán ghét, bây giờ còn gọi điện thoại lại đây…
Diệp Tiểu Manh còn chưa kịp nghe được điện thoại lại bị lôi vào trong
nước, do đang mở miệng nói chuyện nên nàng bị uống ngụm nước, lập tức có chút phẫn hận hướng con thủy hầu tử đang lôi kéo mình đá một cước,
nhưng động tác của thủy hầu tử trong nước quá linh mẫn làm nàng đá hụt
chân.
- Alo, ai đó, chuyện gì vậy…
Diệp Tiểu Manh tức giận nhận điện thoại quát:
- Gọi hoài gọi hoài, tôi đang bận việc…
- Là tôi!
Thanh âm của Minh Diệu từ trong điện thoại truyền đến.
- Cô đang bận gì vậy, vì sao lại không nghe điện thoại?
- A, là Minh Diệu…
Diệp Tiểu Manh bưng điện thoại, nhỏ giọng nói với Từ Mẫn:
- Làm sao bây giờ, hắn đang hỏi em đang làm gì…
- Ngàn vạn lần đừng nói là chị mang em đi tra án. Hắn trở về còn không xé rách chị ra…
Từ Mẫn lau mặt nói:
- Cứ tùy ý tìm lý do gì đó nói cho qua chuyện đi…
- Không có làm gì, chỉ là…chỉ là tôi đang cùng chị Từ Mẫn với a Trạch đi bơi lội thôi, được rồi, chúng tôi đang đi bơi!
Diệp Tiểu Manh nói:
- Trở về tôi gọi lại cho anh…
- Cô cho tôi là kẻ ngu ngốc sao?
Minh Diệu rống to trong điện thoại:
- Cô vốn không biết bơi, đi bơi lội cái gì?
- Không có làm gì thật mà, tôi thật sự đang bơi lội nha..ừng ực…ừng ực…
Diệp Tiểu Manh còn chưa nói hết lời, lại bị lôi vào trong nước. Di động
không kịp cầm chặt liền rơi vào trong nước, theo dòng nước trôi xuống
ống thoát bên dưới.
- Tức chết tôi…
Diệp Tiểu Manh dùng sức đá tung trong nước.
- Cú điện thoại này làm mất tiêu hai tháng tiền ăn cơm của tôi đó…
Có lẽ vì bị rơi xuống nước, điện thoại đã dập máy, lập tức di động của Từ Mẫn lại vang lên.
- Alo, Tiểu Manh nói mấy cô đang đi bơi sao? Rốt cục mấy người đang làm gì chứ?
Từ Mẫn bắt điện thoại còn chưa kịp nói chuyện, Minh Diệu đã vội vàng lên tiếng bên kia điện thoại.
- À này…ha ha ha ha…
Từ Mẫn cười có chút xấu hổ.
- Ha ha cái rắm, làm gì có ai mang theo di động đi bơi, mau nói thật cho tôi nghe!
Minh Diệu hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Không có việc gì…không có việc gì…ừng ực ừng ực…chúng tôi thật sự đang bơi lội thôi…ừng ực ừng ực…
Từ Mẫn còn chưa dứt lời cũng bị lôi vào trong nước, hiện tại mức nước đã giảm xuống tới eo, cho nên Từ Mẫn thật nhanh đã đứng thẳng lại.
- Không nói thêm với anh nữa, tôi đang bận việc!
Không đợi Minh Diệu tiếp tục mở miệng truy hỏi, Từ Mẫn đã vội vàng cúp điện thoại!
Mực nước đã chậm rãi giảm xuống, chỉ còn ngập tới đầu gối. Đám thủy hầu
tử đã không còn cách nào che giấu được thân hình của bọn chúng, chúng
không thể tiếp tục lôi kéo cổ chân của ba người, còn tiến đến tụ cùng
nhau, cuộn tròn trong một ngõ ngách lạnh run.
Lúc này Từ Mẫn mới có thể nhìn ra được bộ dáng đích thực của bọn chúng.
Nhìn qua quả thật có chút giống loài khỉ, nhưng trên đầu không có lông,
hơn nữa còn là hình vuông. Ngoại trừ màu sắc không giống, loài quỷ quái
này không khác gì loài Hà Đồng trong truyền thuyết của Nhật Bản.
- Vừa rồi túm chân vui vẻ lắm phải không?
A Trạch cắn răng oán hận nói. Tay phải của nàng nắm chặt thanh băng kiếm sáng ngời, dùng sức vung mạnh trong không khí, bám theo một trận tiếng
gió rít vang.
- Lại đến túm a, xem thử ta có đem bọn súc sinh các ngươi cắt đuôi…
Chỉ số thông minh của loài quỷ quái thủy hầu này không cao, tựa hồ chỉ
dựa theo bản năng để thực hiện động tác của chính mình. Hơn nữa sau khi
bị cách ly khỏi nước, trở nên thập phần yếu đuối. Nguyên bản lực lượng
cường hãn khi ở trong nước đã không biết bay đi nơi nào, bộ dạng hiện
tại làm cho Từ Mẫn nhớ tới một câu nói “trong núi không hổ, hầu tử xưng
vương”. Hiện tại đàn thủy hầu này mất đi chỗ dựa, bị lão hổ trừng mắt
liếc nhìn liền sợ hãi rụt rè trốn vào trong góc phát run.
- Đền điện thoại di động của ta đi!
Diệp Tiểu Manh vừa bị một con thủy hầu giằng co chật vật, hiện tại cuối
cùng đã tới thời gian để báo thù. Nàng chạy tới đưa tay túm lấy cái đuôi của bọn con trong đó, nàng cũng không quản con thủy hầu này có phải là
con túm chân của mình hay không, liền dùng bàn tay đánh mạnh lên mông
còn ướt đẫm của nó.
- Cho ngươi túm, ta cho ngươi túm, còn làm điện thoại di động của ta rớt mất, thứ không biết nghe lời đáng đánh đòn…
Con thủy hầu tử bị Diệp Tiểu Manh túm đuôi xách lơ lửng giữa không
trung, đau đến xèo xèo gọi bậy nhưng lại không dám phản kích Diệp Tiểu
Manh. Xem ra đám thủy hầu này rời khỏi nước hoàn toàn không còn chút lực lượng nào, chỉ mặc cho người tùy ý chém giết.
- Tiểu Manh, đừng làm rộn!
Từ Mẫn nhặt lên quần áo ướt rơi trong nước của mình, dùng sức vắt nước.
Tuy rằng đã bị ướt đẫm, nhưng vẫn đỡ hơn là không mặc gì. Từ Mẫn mặc lại vào người, che phủ dáng người lả lướt của chính mình.
- Thứ ướt sũng đầy lông cầm vào trong tay, em không cảm thấy ghê tởm hay sao!
Diệp Tiểu Manh nghe được lời nói của Từ Mẫn, lúc này mới kịp thời phản
ứng. Hiện tại thứ nàng chộp trong tay cũng không phải loài sủng vật đáng yêu gì mà là loài quỷ quái đã từng giết người. Nàng vội vàng buông tay
ra, con thủy hầu tử bị xách giữa không trung lập tức rơi phịch xuống mặt đất. Sau khi phát ra một tiếng thét thảm thiết nó vội vàng bò lên, đi
tới chỗ đồng bọn tiếp tục rúc lại thành một đoàn lạnh run.
- Mấy thứ này hiện tại đối với chúng ta đã không còn uy hiếp!
A Trạch nói:
- Để cho em một kiếm chém chết cho xong, miễn sau này bị những người có ý xấu lợi dụng ra ngoài hại người!
- Không tốt!
Từ Mẫn lắc lắc đầu, ngăn cản a Trạch định tiến lên:
- Những vật này là do hiệp hội kia đặc biệt nuôi dưỡng tại đây, nếu như
bị bọn hắn biết được là do chúng ta giết chết thì chúng ta sẽ gặp phải
phiền toái!
- Vậy còn không đơn giản, không cho họ biết không được sao.
Diệp Tiểu Manh nói:
- Dù sao nơi này cũng chỉ có Bối Lạp ở lại, người của hiệp hội đã rời
đi, mà Bối Lạp đợi sau khi thủy triều lên sẽ rời đi nơi này, bây giờ
chúng ta đem thứ hại người này đều giết chết, thần không biết quỷ không
hay, người của hiệp hội nhất định sẽ nghĩ Bối Lạp bất mãn bọn họ nên làm như vậy. Nói như vậy người của hiệp hội nhất định sẽ đến tìm Bối Lạp
tính sổ, xem như là giúp chúng ta báo thù!
- Đầu của em có thể nghĩ ra điều gì đó, chẳng lẽ người khác nghĩ không đến sao!
Từ Mẫn trừng mắt lườm Diệp Tiểu Manh còn đang dương dương tự đắc với quyết định của mình:
- Đừng đem người khác nghĩ rằng người ngu ngốc, chúng ta không nên tự
chuốc lấy phiền toái không cần thiết. Tuy rằng chị không có chút hảo cảm nào với hiệp hội kia, nhưng bất kể nói như thế nào họ cũng là tổ chức
của chính phủ. Theo lý những con thủy hầu này cũng sẽ không bị tiếp tục
lợi dụng đi ra hại người!