- Cảm giác thật kỳ quái!
Minh Diệu sờ sờ cằm tự hỏi:
- Rất loạn, ba hồn bảy vía hoàn toàn rối loạn vị trí, Mệnh Hồn như có như
không, cùng phách hòa phách nghĩa trộn chung một chỗ, dây dưa không rõ,
mà ác phách lại gắt gao áp chế lên khí phách!
- Anh nói những hồn phách linh tinh gì đó tôi nghe không hiểu!
Ada mất kiên nhẫn nói:
- Anh làm ơn dùng những từ ngữ mà tôi có thể nghe hiểu giải thích rõ một lần nữa xem!
- Mệnh phách chủ trì sống chết của chủ nhân, điều này cô hẳn hiểu được đi!
Minh Diệu kiên nhẫn giải thích:
- Nhưng vừa rồi khi tôi tra xét trong cơ thể hắn, lại phát hiện không còn thấy mệnh phách của hắn, tôi cảm thấy thật sự kỳ quái. Nếu mệnh phách
đã không còn, vậy người này hẳn phải chết mất rồi, nhưng tôi lại cảm
thấy được hắn vẫn còn hô hấp cùng nhịp tim còn đập, vậy nói rõ hắn còn
là một người sống, ít nhất là hiện tại còn sống. Thiên Địa Mệnh tam hồn
tuy rằng mỗi hồn chủ trì một chuyện, nhưng vẫn còn có chút liên hệ với
nhau. Tôi cảm thấy được sự tình có kỳ quặc, nên theo Thiên Địa hai hồn
tìm kiếm xuống, rốt cục ở trong ngõ ngách tìm được Mệnh Hồn, tuy rằng
cảm giác không quá mãnh liệt nhưng thật sự còn tồn tại. Hòa phách chủ
trì cân bằng cùng nghĩa phách chủ trì sống chết lại bị trộn lẫn chung
một chỗ, giống như là một đoàn tương hồ. Mà ác phách chủ trì tà ác lại
gắt gao ngăn chặn khí phách chủ trì chính nghĩa, thậm chí còn lớn hơn cả khí phách tới ít nhất là gấp hai lần!
- Tôi đã nói anh dùng
những từ ngữ mà tôi có thể hiểu được để giải thích cho tôi nghe, mà
không phải để anh đem những từ ngữ khó hiểu kia đổi thành một tràng từ
ngữ mà tôi càng thêm khó hiểu!
Ada hổn hển nói. Nàng đối với loại lý luận hồn phách của người phương Đông chẳng qua chưa hiểu rõ mà thôi, hiện tại càng nghe Minh Diệu giải thích nàng lại càng cảm thấy thêm hồ
đồ.
- Nói đơn giản…hiện tại hắn bị vây trong một loại trạng thái
mơ hồ không bình thường, hơn nữa đã không còn ý thức tự chủ đối với hành vi của chính mình, sẽ không khống chế nổi bản thân làm ra một ít chuyện không tốt ảnh hưởng tới người khác.
Minh Diệu nghĩ nghĩ, tận lực dùng ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu biểu đạt ra tất cả chuyện này.
- Biết được vì nguyên nhân gì tạo thành không?
Ada hỏi.
- Không biết!
Minh Diệu lắc lắc đầu:
- Làm một người bình thường, hồn phách lệch vị trí cũng là chuyện có thể
phát sinh, nhưng loại tình huống này bình thường chỉ xuất hiện trên
người kẻ điên hay tâm thần. Mà những người này bình thường đều bởi vì
nhận phải sự kích thích bên ngoài quá độ mới biến thành như thế. Mà hồn
phách của hắn rối loạn thành như vậy, tôi thật sự nghĩ không ra hắn rốt
cục đã bị bao nhiêu kích thích mới biến thành hình dạng này. Theo lý
luận mà giải thích, một người nếu bị tạo thành kích thích khiến hồn
phách đại hỗn loạn đến như vậy, đã sớm bị hù chết hoặc là tự sát, căn
bản không có khả năng tiếp tục còn sống. Cho nên khi tôi tra xét tình
huống mệnh phách của hắn mới cảm thấy thật kỳ quái, mệnh phách của hắn
bị giấu rất sâu, giống như đặc biệt bị người nhốt trong một góc an toàn
không cho hắn bị chết rụng đi mất!
- Là thiện ý hay là ác ý, đây là một vấn đề!
Ada nghĩ nghĩ nói:
- Nói như vậy có thể xác định chính là H sở dĩ biến thành bộ dáng này,
nhất định hắn đã bị một ngoại lực nào đó bên ngoài quấy nhiễu thật mạnh
mẽ. Có người muốn cứu hắn, bảo vệ mạng của hắn hoặc là có người muốn tra tấn hắn, không cho phép hắn được chết!
- Tôi cũng không cách nào xét đoán chính xác.
Minh Diệu bất đắc dĩ xòe tay ra.
- Tôi chỉ biết nếu muốn cho hắn khôi phục lại bình thường, như vậy nhất
định phải tìm kiếm được ngoại lực đã quấy nhiễu hồn phách của hắn!
- Chuyện này giao cho tôi đi!
Ada quay đầu nhìn quản gia nói:
- Burrell, phiền ông đem thủy tinh cầu bên trong túi du lịch tôi mang theo xuống đây dùm!
- Được, xin chờ một chút!
Quản gia tao nhã cúi người thi lễ, đi ra tầng hầm.
- Cô thật sự xác định không phải chứng khát máu?
Nhìn thấy quản gia rời đi, Minh Diệu nhẹ giọng hỏi:
- Sinh vật tà ác nửa người bất tử, hiện tại loại tình huống này của hắn
không có gì khác với quỷ hút máu trong truyền thuyết đâu!
- Nghe anh nói như thế, tôi cũng không dám khẳng định!
Ada thở dài một hơi:
- Thế nhưng thật không thể giải thích được đúng không, do Huyết tộc nào
đó vốn đã không còn nguyện ý hút máu nhân loại lại đi cắn H sao? Hiện
tại máu của nhân loại đối với Huyết tộc mà nói căn bản không còn lực hấp dẫn gì!
- Tôi chưa từng gặp qua quỷ hút máu cho nên cũng không
biết hồn phách của bọn họ là hình dáng thế nào, vì vậy không thể so sánh với loại hồn phách hiện tại của hắn!
Minh Diệu bất đắc dĩ nhún nhún vai:
- Có thể có quỷ hút máu nào đó không chỉ đơn giản là vì muốn ăn cơm, chỉ đơn thuần là vì thích thú nên mới cắn hắn?
- Nhưng nếu chỉ cắn một cái chắc sẽ không bị lây nhiễm chứng khát máu!
Ada nói:
- Mặc dù Huyết tộc dựa vào sơ ủng để có được đời sau, nhưng loại nghi
thức này cũng không chỉ đơn giản là cắn một cái là xong, mà là một quá
trình tương đương phức tạp, hơn nữa còn có chút phiêu lưu. Đầu tiên nếu
Huyết tộc muốn phát triển đời sau, cần cắn một người bình thường, hút
máu của họ, nhưng không thể hút cạn khô. Tiếp theo Huyết tộc cần đem máu của mình thông qua miệng vết thương rót vào bên trong thân thể người bị cắn. Đợi sau ba ngày người kia ngủ mơ tỉnh lại, sơ ủng mới xem như hoàn thành. Người bị sơ ủng sẽ biến thành Huyết tộc, hơn nữa còn có một loại liên hệ đặc biệt đối với Huyết tộc đã sơ ủng hắn!
- Vậy cũng rất có thể có Huyết tộc vì muốn phát triển hậu duệ cho nên mới cắn hắn đi!
Minh Diệu lại nói:
- Quỷ hút máu phát triển hậu duệ không phải đều là tìm kiếm người có
huyết thống quý tộc hay sao? Hơn nữa còn phải xinh đẹp, điều kiện của
người này thật sự phù hợp a?
- Điều này cũng thật không có khả năng!
Ada lắc lắc đầu:
- Sơ ủng cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy. Đầu tiên quỷ hút máu thi triển sơ ủng phải đem máu trong thân thể hắn rót vào trong nhân
loại bị sơ ủng. Anh cũng biết, máu đối với Huyết tộc mà nói chính là
tượng trưng cho lực lượng, Huyết tộc thi triển sơ ủng sau khi sơ ủng
xong sẽ bị một thời kỳ suy nhược. Mà nhân loại bị sơ ủng trong ba ngày
sẽ luôn luôn bị vây trong loại trạng thái mê man. Ở trong đoạn thời gian này, người này rất yếu ớt, chỉ một đứa bé cũng có thể dễ dàng đem hắn
giết chết. Cho nên sau khi trả đại giới lớn như vậy, Huyết tộc thi triển sơ ủng nhất định sẽ luôn luôn bảo hộ bên cạnh hậu duệ của hắn, phòng
ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cho nên điều kiện sơ ủng thật phi
thường hà khắc, Huyết tộc tìm kiếm đối tượng sơ ủng bình thường phải có
tài năng nổi bật ở một phương diện nào đó. Mà tuy H cũng là quý tộc,
nhưng ở trong ấn tượng của tôi, hắn bất quá chỉ là một hoa hoa công tử
có bề ngoài xinh đẹp mà thôi, ngoại trừ bộ dạng đẹp, trong nhà có tiền,
có tài tán gái thì không còn sở trường nào khác. Cho nên một Huyết tộc
tuyệt đối sẽ không tìm kiếm một công tử ăn chơi làm hậu duệ của chính
mình!
- Vạn nhất quỷ hút máu kia có ham mê đặc thù thì sao?
Minh Diệu bĩu môi:
- Giỏi tán gái cũng là một đặc thù hạng nhất nha!
- Hiện tại Huyết tộc phát triển hậu duệ, là có thêm một yêu cầu nghiêm khắc.
Ada tiếp tục nói:
- Trong chủng tộc của bọn họ tất cả mọi người đều là người có tài năng
nổi bật trong phương diện nào đó, luôn luôn duy trì thà thiếu không ẩu
để duy trì sự sinh sản của chủng tộc bọn họ!
- Cô đã nói hiện tại quỷ hút máu vẫn bị ủy viên tối cao nghiêm khắc khống chế!
Minh Diệu kỳ quái hỏi:
- Nói như vậy ủy viên hội sẽ đồng ý cho bọn họ tiếp tục phát triển chủng
tộc của họ sao? Nói vậy quỷ hút máu chẳng phải sẽ sắp bị diệt sạch sao?
- Sẽ không!
Ada lắc lắc đầu:
- Anh cũng biết Huyết tộc là loại chủng tộc đã tồn tại trong truyền
thuyết cổ đại, đại biểu cho sự tao nhã, thần bí, lực lượng cường đại, bề ngoài cao quý, sinh mệnh dài đăng đẵng. Tuy rằng hiện tại Huyết tộc đã
xuống dốc, nhưng vẫn có rất nhiều người đối với việc trở thành một phần
tử của Huyết tộc luôn thập phần hướng tới, biến thành một thành viên
trong Huyết tộc là nguyện vọng mà rất nhiều người tha thiết ước mơ. Cho
nên vì thỏa mãn nguyện vọng của những người này, cũng vì làm cho Huyết
tộc không bị diệt sạch, mỗi qua một đoạn thời gian ủy viên hội sẽ chiêu
mộ một nhóm nhân loại muốn gia nhập Huyết tộc, người đủ tư cách sẽ được
Huyết tộc thu nhận, biến thành một phần tử của bọn họ!
- Di? Không ngờ còn có loại chuyện này sao?
Minh Diệu đối với ý nghĩ như vậy thật sự khó hiểu. Tự nhiên làm nhân loại
tốt đẹp không làm lại muốn đi làm quỷ hút máu? Thật kỳ quái!
- Không nên xem thường những người này, có thể tham gia chiêu mộ làm Huyết tộc đều là tinh anh trong nhân loại!
Ada nói:
- Thường thường ngay cả vòng loại thi tuyển bọn họ còn chưa thể thông qua!
- Thi…thi tuyển?
Minh Diệu kinh ngạc nói:
- Thứ này không ngờ còn phải thi tuyển nữa sao?
- Đương nhiên, bằng không căn bản không thể tìm ra được người có tư cách
gia nhập Huyết tộc trong hàng ngàn nhân loại đến dự tuyển.
Ada nói:
- Nhân loại muốn trở thành Huyết tộc đầu tiên phải đưa lên lý lịch sơ
lược cá nhân cho trưởng lão hội Huyết tộc cùng ủy viên hội tối cao, nếu
điều kiện có thể thông qua mới tiến vào giai đoạn thi vòng loại. Trong
giai đoạn này người đó cần trong thời gian ngắn nhất tận lực biểu hiện
ra năng lực của mình, đánh bại những tuyển thủ khác. Ngay sau đó sẽ tiến vào bán kết, lúc này những người dự thi đã không đơn giản, thậm chí còn có thể là người lãnh đạo đại tập đoàn, hoặc là người lãnh đạo của một
quốc gia. Một vòng đào thải xuống, chỉ có một người mới có thể may mắn
được lựa chọn, cho nên cạnh tranh tương đối kịch liệt, thậm chí có một
lần dẫn phát ra chiến tranh giữa hai tiểu quốc gia, nguyên nhân là vì
quân chủ của một quốc gia bị một vị tổng thống của quốc gia khác ở vòng
bán kết đào thải rớt!
- Thật là đáng sợ!
Minh Diệu ôm đầu nói:
- Đây là thế giới nhân loại sao?
- Loại tình huống này thật bình thường.
Ada cũng chẳng có vẻ gì ngạc nhiên quái dị:
- Mỗi lần đến thời gian chiêu mộ tân Huyết tộc, những trận thi đấu cơ hồ
có thể so sánh với tuyển cử tổng thống. Mỗi tuyển thủ xuất ra tất cả vốn liếng tuyên truyền tạo thế cho chính mình, thành lập hậu viên đoàn. Bởi vì ủy viên hội cùng Huyết tộc đều có cánh cửa rất cao, cho nên mỗi lần
cũng chỉ có thật ít người nổi bật có thể trúng cử. Mà người bị đánh rớt
cũng sẽ không buông bỏ hi vọng, lại quay về tiếp tục cố gắng tranh thủ
cho lần chiêu mộ tiếp theo!
- Sao tôi càng nghe càng thấy giống tiết mục tuyển hoa hậu gì đó đây!
Minh Diệu nhỏ giọng hỏi Ada:
- Một trong những người tham gia chiêu mộ quỷ hút máu có người đồng tính không đây?
- Vậy thì không có…
Biểu tình của Ada có chút phức tạp:
- Huyết tộc có lẽ không có hảo cảm gì với những người đặc thù như vậy…
- Nguyên lai là kiêng người đồng tính sao!
Minh Diệu thở dài:
- Thật không có những người như Xuân ca hay sao?
- Kỳ thật muốn chứng minh người kia rốt cục có phải bị chứng bệnh khát máu hay không cũng thật dễ dàng.
Minh Diệu nhìn ánh mắt ngây dại của H nói. Bởi vì uống nước bùa của Minh Diệu, H vẫn đang bị vây trong trạng thái thôi miên.
- Thật đơn giản, cho hắn uống thử một chút máu, xem hắn có dài ra răng nanh hay không sẽ biết!
- Không được!
Ada lắc lắc đầu.
- Đó là một chủ ý quá tệ. Tuy rằng như vậy có thể đơn giản hơn nữa trực
tiếp xác định rốt cục hắn có quan hệ gì với Huyết tộc hay không, nhưng
nếu như quả thật chính là chứng bệnh khát máu, sau lần đầu tiên hắn uống máu hắn sẽ vĩnh viễn biến thành Huyết tộc, vĩnh viễn không còn là nhân
loại nữa.
- Như vậy không phải thật tốt sao?
Minh Diệu thản nhiên như không có gì, nói:
- Cô cũng đã nói qua, vô số người nằm mộng cũng muốn được trở thành quỷ hút máu!
- Không tốt, tuyệt không tốt!
Ada lắc lắc đầu:
- Gia tộc Wiln vĩnh viễn sẽ không cùng Huyết tộc có quan hệ gì, tự nhiên
cũng sẽ không tiếp nhận viện trợ kinh tế của gia tộc H. Nếu quả thật
đúng như vậy, tôi phải làm sao bây giờ? nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Tìm kẻ có tiền gả đi, không tốt hay sao?
Minh Diệu không chút để ý nói:
- Hôn nhân luôn có tính phiêu lưu, tìm người có tiền gả cho họ cho dù sau hôn nhân không có cuộc sống hạnh phúc nhưng không phải vẫn còn có tiền
tài có thể bồi thường hay sao?
- Lời này của anh là thật tình sao?
Ada híp mắt, diễn cảm trở nên nghiêm túc, Minh Diệu không cần ngẩng đầu vẫn có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén như đao của nàng đang cắt trên
gương mặt mình, có chút đau, đau đến mức làm Minh Diệu không dám ngẩng
đầu.
- Anh thật hi vọng tôi tìm một người có tiền gả đi sao?
- Việc này sao…
Minh Diệu chuyển đầu qua nơi khác, tránh né ánh mắt mang theo vẻ oán hận của Ada.
- Kỳ thật tôi chỉ là nói ra một lời đề nghị…Cô cũng biết, tôi cũng hi vọng cô có cuộc sống tốt hơn một chút…
- Anh thay đổi, Minh Diệu!
Khẩu khí của Ada trở nên rất lạnh, lạnh đến mức làm người ta thấy phát run.
- Lilith đã làm gì đối với anh tôi không biết, tôi cũng không biết mất đi tình yêu là một loại cảm giác như thế nào. Mà bây giờ tôi biết rõ chính là anh không còn là Minh Diệu trước kia tôi nhận thức, là Minh Diệu có
ánh mắt trong suốt như nhi đồng. Trước kia tuy rằng anh chưa bao giờ đi
đâm tầng màng cửa sổ mỏng manh kia, nhưng anh tuyệt đối sẽ không tuyệt
tình tới mức đem tôi đẩy ra ngoài cửa!
Không khí có chút giá
lạnh, Minh Diệu giả vờ như đang lơ đãng nhìn sang nơi khác, nhưng hắn
thật sự không dám chuyển đầu nhìn sang hướng bên này. Hắn biết hiện tại
Ada đang dùng một loại ánh mắt mang theo vẻ u oán, phẫn nộ, thất vọng,
thương tâm nhìn hắn, nhìn chằm chằm vào mặt của hắn, hi vọng hắn có thể
làm ra giải thích, nhưng hắn thật không biết mình nên nói gì. Hoặc là
nói ở trong tiềm thức của hắn, hắn không muốn đi giải thích chuyện gì.
- Wiln tiểu thư, những gì cô cần tôi đã mang đến!
Vị quản gia có mái tóc trắng xóa từ trên thang lầu đi xuống, cũng giúp hóa giải không khí xấu hổ giữa hai người.
- Tốt, cảm ơn!
Ada cắn môi, hít sâu một hơi làm bộ như không có bất cứ chuyện tình gì vừa
phát sinh, thản nhiên tiếp nhận thủy tinh cầu mà quản gia mang xuống.
Nhưng trên gương mặt nàng luôn giả vờ bình tĩnh vẫn mang theo một tia
vắng vẻ không dễ dàng phát giác.
Ngón tay nhẹ nhàng phất qua thủy tinh cầu, Ada nhắm hai mắt lại bắt đầu lẩm bẩm trong miệng. Từng câu
ngôn ngữ khó hiểu không rõ hàm ý trúc trắc từ trong đôi môi đỏ khêu gợi
của Ada vang ra, làm trên người Ada như bịt kín một tầng sa mỏng thần
bí. Trong tầng hầm tối tăm, thủy tinh cầu dần dần phát sáng lên, quang
mang mỏng manh cũng chiếu sáng vào mặt H đối diện. Trên gương mặt vốn
tái nhợt của H không biết tại sao lại phiếm xuất một tia màu đen không
bình thường.