U Minh Trinh Thám

Chương 242: Chương 242: Quỷ hút máu không hấp huyết




Ads Wiln tiểu thư, hoan nghênh cô đã đến!

Một lão nhân mặc một thân quần áo quản gia đuôi én sẫm màu, áo sơ mi cùng bao tay trắng như tuyết, khi nói chuyện mang theo khẩu âm London thật nồng tao nhã cúi người thi lễ:

- Trên đường đi thật khổ cực, mời đi theo tôi!

- Đã làm phiền ông, Burrell!

Ada nhìn lão nhân gật đầu chào hỏi.

- Uy, Ada!

Minh Diệu ở phía sau nhẹ nhàng kéo áo Ada.

- Lão nhân này không phải là quản gia Anh quốc như trong truyền thuyết đi, bộ tịch thật sự quá lớn.

- Anh cũng không phải chưa từng ở trong đại gia tộc, có gì đáng ngạc nhiên đâu!

Ada liếc mắt lườm Minh Diệu:

- Nhà của anh không phải cũng rất có bộ tịch sao?

- Vậy thì khác a!

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Quản gia đại gia tộc Trung Quốc cũng không có bộ tịch lớn như vậy, những quản gia Anh quốc này nhìn qua còn muốn ngưu bức hơn chính chủ nhân nhà họ nữa.

Ada liếc mắt lườm Minh Diệu, không tiếp tục quản tới hắn, đi theo sau lão nhân ngồi lên một chiếc xe chạy bằng điện.

Trang viện rất lớn, tuy rằng tốc độ của xe điện chạy không nhanh, nhưng dùng tới mười lăm phút mới từ cổng lớn trang viện đi tới biệt thự bên trong. Quản gia xuống xe trước tiên, thật có phong độ mở cửa xe cho Ada.

- Mời đi theo tôi!

Quản gia Burrell nói:

- Vì là lén lút hiệp thương, cho nên chủ nhân thật không tiện ra mặt, chuyện này đã giao cho tôi toàn quyền phụ trách. Cần đến phòng khách nghỉ ngơi một chút không?

- Không cần!

Ada lắc lắc đầu:

- Trực tiếp dẫn tôi đi gặp H!

- Được, mời bên này!

Quản gia vẫn giữ nguyên bộ dạng bình tĩnh như trước, thật giống như người bị điên kia hắn căn bản không hề quen biết.

Sau khi tiến vào trang viện, Minh Diệu lại nhìn thấy có thật nhiều nữ giúp việc mặc bộc trang thật đáng yêu xinh đẹp. Những cô gái thanh xuân dào dạt lại xinh đẹp mặc những bộ bộc trang, đây chính là hấp dẫn mà không người đàn ông nào có thể kháng cự. Minh Diệu đang suy nghĩ trong khoảng thời gian này mình ở tại Anh quốc có nên tìm một bộ bộc trang như vậy đem về cho Tiểu Manh mặc hay không. Nghĩ tới Tiểu Manh mặc vào bộc trang thật mê người, lại tiếp tục bày ra biểu tình ngây thơ vô tội…Ân ân, không tệ nha! Tốt nhất đeo thêm bộ kính mắt. Ngụy la lỵ đeo kính mắt nữ phó ngây thơ, oa, ngẫm lại cũng thấy đáng yêu tới mức không chịu nổi. Bất quá chỉ đáng tiếc dáng người của Tiểu Manh thật quá kém, nếu có thêm tất chân lụa màu đen…Loại tất chân màu đen này chắc thích hợp với a Trạch, đôi chân dài của nàng không mặc vào thật sự quá lãng phí. Nữ phó núi băng mang tất chân đen, không tồi đi. Vậy không bằng lại làm thêm một bộ cho Từ Mẫn, thục nữ nữ phó, oa oa oa! Ba người đứng thành một hàng, sau đó nghênh đón Minh Diệu về nhà, vừa vào cửa liền nghe được thanh âm chào đón chỉnh tề: “Chủ nhân đã về!”, oa oa oa oa oa oa…

- Wiln tiểu thư cùng vị tiên sinh này, mời đi bên đây!

Lời của quản gia cắt đứt ý nghĩ tự sướng của Minh Diệu, ngay khi trong đầu Minh Diệu đang không ngừng tưởng tượng những hình ảnh không khỏe mạnh kia, ba người đã đi tới trước một cánh cửa thật hoa lệ. Cửa chậm rãi mở ra, một cỗ khí tức băng sương từ bên trong cửa truyền tới, một thang lầu thật dài thông xuống hầm ngầm.

- Các vị đem H nhốt xuống hầm ngầm dưới đất sao?

Ada có chút kinh ngạc hỏi:

- Sự tình thật nghiêm trọng lắm sao?

- Phải!

Burrell gật gật đầu:

- Bệnh tình của H thiếu gia thật nghiêm trọng, lại kháng cự ánh mặt trời, nổi giận lại đánh thương người, đã có vài vị nữ phó bị thiếu gia đánh bị thương. Chúng tôi thật sự không còn cách nào, chỉ đành nhốt thiếu gia bên dưới hầm ngầm không nhìn thấy ánh mặt trời!

Đi xuống thang lầu thật dài, Minh Diệu nhìn thấy người thanh niên tên H kia. Hắn cuộn tròn trong một góc tối, cả người lạnh run, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, dùng ánh mắt đề phòng nhìn ba người đang đi tới.

Minh Diệu cẩn thận đánh giá người thanh niên trước mắt, tuy rằng hiện tại hắn đã biến thành hình dạng này, nhưng Minh Diệu vẫn nhận ra được trước khi người này bị nổi điên, đích xác có đủ tư cách trở thành hoa hoa công tử. Không thể phủ nhận dù hiện tại hắn đã biến thành hình dạng này, Minh Diệu vẫn không thể không thừa nhận bộ dạng người này soái hơn mình. Mái tóc vàng hỗn độn rơi xuống dán trên mặt, không biết do nguyên nhân bởi ánh sáng hay ánh mắt của Minh Diệu nhận lỗi, hắn cảm giác trên đỉnh đầu người thanh niên này có từng điểm màu lục hiện lên.

- Đem chuyện đã trải qua nói rõ chi tiết cho tôi nghe đi!

Chứng kiến H biến thành bộ dáng này, Ada thở dài. Tuy rằng nàng không thích người thanh niên này, nhưng nàng cũng không nghĩ tới hắn lại biến thành bộ dáng đáng thương như vậy.

- Được!

Burrell nhìn nhìn gương mặt lộ ra đặc thù của người phương Đông như Minh Diệu đang đứng cạnh Ada:

- Có cần tôi dùng Trung văn đến giải thích không?

- Không cần!

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Tôi có thể nghe hiểu được Anh văn.

- Được!

Burrell gật đầu, tiếp theo dùng khẩu âm ngữ điệu nồng đậm vùng London bắt đầu chậm rãi kể lại chi tiết chuyện xảy ra:

- Cả sự kiện hẳn là phải nói từ nửa tháng trước. Lúc ban đầu H thiếu gia thường xuyên nằm thấy ác mộng, thường thường bị tỉnh giấc khi đang ngủ. Sau thiếu gia bắt đầu dùng thuốc ngủ, nhưng không có tác dụng gì, vẫn tiếp tục nằm thấy ác mộng. Tiếp theo ác mộng càng ngày càng thường xuyên, cơ hồ mỗi sáng sớm đều tỉnh từ trong ác mộng. Bởi vì vấn đề về giấc ngủ, tinh thần H thiếu gia càng ngày càng kém, tính tình càng ngày càng cổ quái. H trở nên có chút bệnh thần kinh, thường xuyên sẽ vì một chút chuyện nhỏ mà phát giận, không tin bất luận người nào, cũng không đi ra cửa, cứ nhốt mình bên trong phòng, kéo hết toàn bộ màn cửa, ngay cả ăn cơm cũng phải do nữ phó mang thức ăn tới tận cửa phòng, sau đó hắn thừa dịp không có ai mới trộm lấy vào ăn. Tôi từng mời bác sĩ đến kiểm tra cho thiếu gia, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, bác sĩ chỉ nói tinh thần của thiếu gia quá khẩn trương mà không có gì trở ngại, lại viết đơn thuốc dùng hòa dịu thần kinh cho thiếu gia sử dụng. Nhưng thiếu gia dùng thuốc cũng không có tác dụng, bệnh tình càng ngày càng thêm nghiêm trọng. Buổi sáng ba hôm trước, thiếu gia bừng tỉnh trong ác mộng, thấy được nữ phó gọi cửa đi vào. Hắn từ trên giường nhảy dựng lên, cầm lấy gậy đánh bóng chày đặt đầu giường như phát điên đánh thẳng về phía nữ phó kia. Thẳng đến khi chúng ta nghe nữ phó kêu lên thảm thiết chạy tới, mất thật nhiều khí lực mới kéo được hắn rời ra. Nữ phó bị đánh tổn thương rất nặng, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh lại!

- Trước đây H có nói qua chuyện gì kỳ quái hay không?

Ada hỏi.

- Hay đã gặp qua người nào? Hoặc phát sinh một ít chuyện gì không tầm thường?

- Không có!

Burrell lắc đầu.

- Hết thảy đều thật bình thường!

- Ông nói hắn rất sợ ánh mặt trời?

Minh Diệu đột nhiên mở miệng hỏi:

- Hơn nữa căn cứ theo lời ông nói, buổi tối hắn tựa hồ khá thanh tỉnh?

- Phải!

Burrell gật gật đầu:

- Mỗi sau tám giờ tối, sau khi mặt trời lặn thiếu gia sẽ có một đoạn thời gian khá thanh tỉnh. Tuy rằng vẫn rất sợ hãi, nhưng ý nghĩ vẫn thanh tỉnh, có thể nhận ra người quen biết, hơn nữa ngẫu nhiên còn nói được một câu ý nghĩa đầy đủ, tuy rằng chúng tôi không hiểu hắn muốn biểu đạt ý tứ gì. Nhưng khoảng thời gian thanh tỉnh này rất ngắn ngủi, chỉ khoảng hai giờ mà thôi. Đến sau mười giờ thiếu gia sẽ ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh được. Tiếp theo sáng hôm sau lại bị ác mộng làm bừng tỉnh!

- Anh có ý nghĩ gì?

Ada thấy Minh Diệu hỏi rõ ràng như thế, nên hỏi chút ý kiến của Minh Diệu.

- Có chỗ nào cần đặc biệt để ý sao?

- Không có, bất quá đã có chút suy đoán.

Minh Diệu nhìn nhìn H co rút trong góc phòng, thanh niên kia nhìn thấy Minh Diệu đang nhìn hắn, nhếch môi nhe răng nhìn Minh Diệu tỏ vẻ địch ý.

- Trước đó luôn thấy ác mộng, lại chậm rãi sợ hãi ánh mặt trời, tiếp theo ban ngày mất đi thần trí, cô không thấy bệnh trạng của hắn rất giống một loại bệnh sao?

- Anh nói là chứng khát máu?

Ada nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Burrell hỏi:

- Khi bác sĩ kiểm tra cho H, có phát hiện được vết thương gì khả nghi hay dấu vết gì không?

- Không có, tuyệt đối không có!

Burrell trả lời khẳng định:

- Bác sĩ đã làm kiểm tra toàn thân cho thiếu gia, điểm này tôi có thể khẳng định!

- Có lẽ vết thương đã bị khép lại!

Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:

- Tôi đối với thứ này hiểu biết không nhiều, người phương Tây các vị hẳn là tương đối quen thuộc.

- Tôi hiểu được ý tứ của anh!

Ada gật gật đầu nói:

- Nhưng điều này là không thể nào!

- Không có khả năng sao?

Minh Diệu có chút ngoài ý muốn nhìn Ada:

- Nhưng bệnh trạng của hắn rất giống bộ dạng từng bị quỷ hút máu cắn qua a!

- Anh phải hiểu được, tuy rằng nơi này là London, nhưng bây giờ không phải niên đại 80.

Ada giải thích:

- Cái gọi là quỷ hút máu đã rất khó nhìn thấy được!

- Tìm không thấy sao?

Minh Diệu sửng sốt:

- Làm sao có thể? Quỷ hút máu chẳng lẽ đã bị tuyệt chủng sao?

- Vậy thì không phải!

Ada giải thích nói:

- Chỉ bất quá hiện tại bọn họ đã thay đổi danh xưng, đã không còn gọi là Hấp Huyết Quỷ, mà hiện tại được gọi là Huyết tộc.

- Huyết tộc?

Minh Diệu khó hiểu hỏi:

- Vậy có khác gì quỷ hút máu?

- Việc này sao…tôi giải thích cho anh nghe vậy!

Ada nghĩ nghĩ nói:

- Ở Trung Quốc của anh, có một lượng lớn lưu manh hành nghề lại có giấy phép, đúng không?

- Không sai!

Minh Diệu gật gật đầu.

- Bọn hắn sửa tên lại, gọi là thành quản!

- Huyết tộc chính là dạng giống như thành quản!

Ada nói:

- Từ thập niên 90 sau cuộc chiến tranh hắc ám, số lượng Lang nhân cùng Hấp Huyết Quỷ bởi vì đấu tranh mà giảm bớt thật lớn. Vì thế ủy viên tối cao Châu Âu liền dùng cơ hội này thu nạp vào biên chế tổ chức những kẻ còn sống sót trong cuộc chiến kia. Hiện tại Hấp Huyết Quỷ vẫn lấy hình thức gia tộc tồn tại, nhưng đã bị ủy viên tối cao quản hạt, không còn được tự do hành động như trước!

- Tôi hiểu được ý tứ đại khái bên trong.

Minh Diệu gật gật đầu:

- Giống như phương pháp quản lý của thần quái hiệp hội Trung Quốc đối với yêu quái bộ tộc.

- Phải!

Ada gật gật đầu:

- Huyết tộc bị ước thúc rất chặt chẽ, căn bản không khả năng rời khỏi lãnh địa của bọn hắn hoạt động. Nhưng còn một điều thật quan trọng, Huyết tộc hiện tại đã không còn hút máu của nhân loại.

- Di? Hấp Huyết Quỷ lại không hút máu người nữa sao?

Nghe được câu nói của Ada, Minh Diệu có cảm giác không sao tưởng tượng nổi. Quỷ hút máu mà không đi hút máu người sao? Minh Diệu cảm thấy được việc này còn thái quá hơn cả việc gọi Lê bàn tử đi tắm rửa mỗi ngày.

- Phải!

Diễn cảm của Ada có chút cổ quái:

- Do xã hội nhân loại phát triển đến hiện tại, máu của nhân loại đã không còn tinh khiết như ngày trước. Quá nhiều tia phóng xạ, vật chất tai hại, độc khí chất thải lưu lại bên trong thân thể nhân loại, khiến máu trở nên hỗn tạp không chịu nổi. Cho nên hiện tại Huyết tộc tình nguyện dựa vào việc hút máu nhân tạo sinh tồn cũng không muốn tiếp tục đi hút máu của nhân loại, bởi vì hiện tại nếu uống quá nhiều máu độc của nhân loại, cho dù là Huyết tộc cường hãn cũng sẽ bị ung thư!!!

- Nếu như cô đã cảm thấy được không có khả năng, như vậy chúng ta thay đổi ý nghĩ thử xem!

Minh Diệu gật gật đầu. Ada là người phương Tây, đối với những việc xảy ra tại phương Tây phải hiểu biết nhiều hơn. Nếu Ada cảm thấy được không phải là chứng khát máu, như vậy nhất định phải do nguyên nhân khác gây ra. Minh Diệu quyết định trước tiên tra xét xem tình huống ba hồn bảy vía của H, nói không chừng có thể từ bên trong tìm ra manh mối.

Mặc dù thân thể đặc thù của người phương Tây cùng người phương Đông có chút bất đồng, nhưng hồn phách đại khái là giống nhau. Minh Diệu lấy ra một tờ hoàng phù, đem linh lực truyền vào linh phù. Hoàng phù viết rất nhiều văn tự khó hiểu trống rỗng thiêu đốt lên, nhanh chóng biến thành một đống tro tàn.

- Đem cái này cho hắn uống vào đi!

Minh Diệu đem tro tàn bỏ vào một cái chén đưa cho quản gia.

- Đem cái này uống hết hắn sẽ tiến vào một loại trạng thái thôi miên, như vậy sẽ phương tiện cho tôi tới tra xét tình huống hồn phách của hắn!

Quản gia cầm cái chén nhìn nhìn Ada. Đối với đạo thuật của người phương Đông, quản gia bất quá cũng chỉ được nghe nói qua mà thôi, cho tới bây giờ chưa từng được nhìn thấy tận mắt. Đem tro tàn này đưa cho người ta uống vào theo hắn xem ra thật có chút khó tin. Quản gia nhìn thấy Ada gật đầu, trong lòng cũng an tâm. Nếu Ada xác định không có vấn đề, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì. Hắn quay trở lên lầu, tìm hai nam nhân thân thể khỏe mạnh cùng trở xuống.

Tuy H thần chí không rõ liều mạng giãy dụa, nhưng hai nam nhân khỏe mạnh mà quản gia tìm đến vẫn có thể chế phục hắn, đè lại tay chân mạnh mẽ vặn mở miệng hắn.

Có thể nhìn ra được sau khi biến đổi không bình thường lực lượng của H trở nên thật lớn. Minh Diệu cẩn thận đánh giá hai nam nhân kia, cánh tay họ lực lượng còn muốn lớn hơn đùi của hắn, đặt ở người thường có thể xem là nhân vật đại lực sĩ. Nhưng hai nam nhân mạnh mẽ như vậy muốn chế phục H cũng phải mất một phen sức lực.

Quản gia cầm chén nước bùa trong tay, thở dài một hơi mạnh mẽ rót vào miệng H. Lực lượng của nước bùa phát huy nhanh vô cùng, chỉ qua hơn mười giây thời gian ngắn ngủi ánh mắt H đã biến thành một mảnh mờ mịt, nguyên bản thân thể đang liều mạng giãy dụa cũng chầm chậm mềm nhũn xuống.

- Được rồi, buông hắn ra sẽ tốt hơn!

Minh Diệu nhìn hai nam nhân nói:

- Uống vào xong hắn sẽ an tĩnh được một lát!

Hai nam nhân nhìn nhìn quản gia, thấy hắn đồng ý mới buông tay chân H ra rời khỏi tầng hầm.

- Ân…xin hỏi vị tiên sinh này…

Nhìn thấy Minh Diệu đi tới chỗ H, quản gia nhịn không được mở miệng hỏi.

- Tôi gọi là Minh Diệu!

Minh Diệu quay đầu lại khẽ cười nói:

- Yên tâm đi, không có nguy hiểm gì đâu!

Tuy rằng Minh Diệu đã nói như vậy nhưng quản gia vẫn cảm thấy có chút không yên lòng. Người tên Minh Diệu này thấy thế nào cũng có chút thật kỳ quái. Chải tóc lại mặc âu phục màu trắng, ân, âu phục thuộc hàng cao cấp, nhưng vì sao lại có cảm giác mặc lên người hắn lại không chút nhịp nhàng thích hợp? Người này luôn làm người ta có cảm giác giống như người Hongkong của thập niên 80 nhập cư trái phép đến Anh quốc vậy!

- Yên tâm đi!

Ada nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai quản gia:

- Minh Diệu là người giúp đỡ tôi mời đến từ Trung Quốc, ở Trung Quốc được xem là cao thủ nổi danh Linh giới, cứ giao cho hắn là được!

Nghe được Ada nói như vậy, quản gia buông xuống tâm tình bất an, gật gật đầu. Gia tộc Wiln ở tại Châu Âu nổi tiếng là Thông Linh giả, bọn họ kết giao bạn bè sẽ không phải là người bình thường. Tỷ như người thanh niên có chút kỳ quái này là do Ada đặc biệt mời đến từ Trung Quốc, như vậy đã nói lên người thanh niên này nhất định cũng có chút tài năng, giao cho hắn xử lý có lẽ không có vấn đề gì.

Minh Diệu đưa ra tay phải, bàn tay vươn ra nhẹ nhàng đặt lên trán H. Hắn nhắm hai mắt lại cẩn thận cảm giác hồn phách bên trong thân thể H, thoáng nhíu mày. Hắn lại đem tay trái đặt lên trái tim cùng lỗ mũi H thử xem, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Thế nào, cảm giác được cái gì?

Nhìn thấy Minh Diệu buông tay khỏi trán H, Ada liền bước lên phía trước hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.