Ads
Ada liếc mắt lườm Minh Diệu:
- Cho nên tôi cùng người trong gia
tộc của vị hôn phu lén lút đạt tới hiệp thương, nếu tôi có thể tra xét
ra nguyên nhân vì sao hắn nổi điên hơn nữa chữa khỏi cho hắn, như vậy
gia tộc bọn họ chẳng những đồng ý giải trừ hôn ước cho tôi, hơn nữa còn
lấy danh nghĩa đồng bạn gia tộc vẫn ủng hộ tài chính cho gia tộc Wiln
của tôi!
- Như vậy người trong gia tộc của cô sẽ nguyện ý sao?
Minh Diệu cau mày hỏi:
- Đây chính là hiệp thương lén lút, không phải là giấy trắng mực đen, không có sức thuyết phục gì cả!
- Không thành vấn đề, đại gia tộc Châu Âu luôn nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ
cần chuyện đã đáp ứng nhất định sẽ làm được, phương diện chữ tín thì
không cần lo lắng.
Ada gật gật đầu:
- Về phần bên gia tộc
của tôi sao…chỉ cần có đại tập đoàn tiếp tục ủng hộ họ phát triển trong
kinh tế, bọn hắn cũng chẳng quản tôi cần gả cho ai, cho dù là gả cho một con lừa bọn hắn cũng sẽ nguyện ý!
- Vậy mục đích cô gọi tôi cùng đi là vì cái gì?
Minh Diệu hỏi:
- Đã nói rồi đó, tôi không giả làm bạn trai linh tinh gì đó đâu!
- Tại sao phải làm giả, làm chính thức thì tốt hơn.
Ada ném một mị nhãn cho Minh Diệu, tiếp theo lại khôi phục vẻ nghiêm túc:
- Mục đích gọi anh đi theo là bởi vì tôi nghe nói nguyên nhân mà vị hôn phu nổi điên tựa hồ thuộc loại sự kiện linh dị!
- Sự kiện linh dị? Loại chuyện này còn cần tôi từ Trung Quốc xa xôi chạy tới sao?
Minh Diệu gãi gãi đầu:
- Linh Môi sư của Châu Âu các vị không phải có rất nhiều sao?
- Mỗi người có lĩnh vực chuyên nghiệp của mình thôi.
Ada nói:
- Châu Âu Linh Môi sư đối với lĩnh vực tinh thần có lực phá hủy lợi hại
hơn so với xây dựng. Mà người phương Đông các vị lại tựa hồ ở trên
phương diện chữa trị tinh thần lại có biện pháp hữu hiệu riêng của mình. Dựa theo cách nói của người phương Đông, một người đột nhiên nổi điên,
nhất định phải liên quan tới hồn vía gì đó!
- Vấn đề về ba hồn bảy vía!
Minh Diệu cải chính:
- Người có ba hồn bảy vía, hồn phách nếu thiếu hoặc bị rối loạn, sẽ phát sinh ra một ít biến hóa kỳ quái!
- Dù sao thứ này thật sự kỳ diệu, mục đích gọi anh cùng đi chính là muốn
anh giúp tôi tìm ra nguyên nhân mà vị hôn phu kia nổi điên, chữa khỏi
cho hắn. Đây là giao dịch lén lút giữa tôi cùng gia tộc của họ, cho nên
tôi không thể xin giúp đỡ từ bên ủy viên chính phủ, mà anh là nhân tuyển tốt nhất!
Ada khoát tay, không nghe lời phân bua của Minh Diệu.
- Chủ yếu là phải cứu thoát tôi ra từ trong bể khổ mới được. Tôi chỉ mới
hai mươi lăm tuổi, tôi không muốn kết hôn sớm như vậy. Huống chi còn
phải gả cho một hoa hoa công tử mà tôi chán ghét!
- Nếu nói như vậy…chuyện lần này xem như là một chuyện ủy thác đi?
Minh Diệu sờ sờ cằm nói:
- Với sự hiểu biết của tôi về cô, cô chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội
kiếm tiền này, nhất định phải thu tiền thuê với gia tộc vị hôn phu kia.
Tiền này hẳn là phải chia cho tôi phân nửa đi? Xét tới vấn đề liên lụy
hồn phách sẽ khá phức tạp, tôi thu một vạn thì thế nào?
- Chết cũng chỉ đòi tiền!
Ada liếc mắt lườm Minh Diệu:
- Vậy ngày đó anh đem thân thể tôi xem hết thì tính tiền ra sao?
- Chuyện đó sao…Tôi cũng cởi hết cho cô xem lại một lần là được, cũng không cần trả tiền cho cô.
Minh Diệu nghiêm trang nói:
- Vì bồi thường cho cô, tôi có thể cho cô xem thời gian nhiều gấp đôi, cô thấy thế nào?
- Tham tiền!
Ada trừng mắt liếc hắn:
- Được rồi, một vạn thì một vạn, sự tình làm xong tôi sẽ cho họ viết chi phiếu cấp cho anh được chứ!
- Thành giao!
Minh Diệu cười hì hì nói:
- Tôi vừa nói chính là bảng Anh a!
- Nhảm nhí, đồng Euro, không chịu thì thôi!
Ada tức giận nói.
- Đồng Euro sao…bỏ đi, tôi có hại một chút là được.
Minh Diệu thả lỏng thân thể, thoải mái tựa lưng vào sau ghế bắt chéo chân.
- Hơn tám vạn đồng tới tay, lần này rốt cục có tiền để mua xe.
Ngồi máy bay suốt mười mấy giờ, từ trên cửa máy bay đi ra, Minh Diệu lại cảm thấy cũng không mệt mỏi, ngược lại còn có chút nóng lòng muốn thử xem
sao. Mấy tháng nay hắn ở mãi trong nhà, sống cuộc sống cơm nước dâng lên tới miệng, sắp làm cho hắn nghẹn tới phát điên. Hắn bất chấp ánh mắt
của những người da trắng mắt xanh khắp chung quanh, không ngừng chộn
rộn, chẳng khác gì là một vận động viên sắp đi lên sân khấu thay thế đội hữu.
- Làm ơn đi, ngồi xuống được không?
Ada bụm mặt bất đắc dĩ nói:
- Không phải là đứa trẻ con, ra cửa lại hưng phấn như vậy làm chi đây?
- Ở nhà nín nhiều ngày, cảm giác thân thể sắp sửa bị rỉ sét!
Minh Diệu vừa nôn nóng vừa nâng cao chân nói:
- Hiện tại chúng ta đi đâu đây, không bằng bắt đầu điều tra ngay đi!
- Anh không phải muốn mang theo bộ dáng này bảo tôi đưa anh tới trang viện của người ta đi!
Ada thở dài nói:
- Bộ dáng này của anh nhất định sẽ bị người ta xem là tên ăn mày ném ra ngoài!
Minh Diệu vẫn mặc bộ áo gió như trước kia, đầu tóc rối bời, râu ria xồm
xoàm, chỉ là trên mặt thiếu chiếc kính đen quê mùa trước kia mà thôi.
Hình dáng hiện tại của hắn nhìn qua đích xác chẳng khác gì một tên lang
thang đầu đường có thể tùy ý nhìn thấy tại London.
- Cắt, người Anh quốc của cô đúng là không chân thật.
Minh Diệu tuyệt không để ý với hình tượng lôi thôi lếch thếch hiện tại của mình.
- Chẳng lẽ cô thật không biết không thể trông mặt mà bắt hình dong sao? Thế ngoại cao nhân xưa nay đều có hình tượng như thế!
- Thế ngoại cao nhân có hình tượng thế nào thì tôi không biết!
Ada chỉ chỉ xa xa, hai cảnh sát nhìn thấy bộ dáng của Minh Diệu chậm rãi đi tới.
- Tôi chỉ biết thế ngoại cao nhân chắc sẽ không bị cảnh sát Anh quốc cho là kẻ lang thang mà bắt giam lại!
- Ân? Có cảnh sát sao. Tôi đành khiêm tốn một chút vậy.
Minh Diệu rốt cục dừng động tác:
- Vậy bây giờ làm gì đây?
- Trước tiên đi đổi lại hình tượng cho anh.
Ada lôi kéo Minh Diệu lên taxi.
- Tôi không cho người của họ đến đón máy bay là vì sợ bị người nhìn thấy
bộ dạng lôi thôi này của anh thôi. Đi trước đổi lại kiểu tóc cho anh,
sau đó mua bộ quần áo khác.
- Cạo râu thì tốt hơn rồi!
Minh Diệu lấy ra một con dao cạo trong túi, trực tiếp cạo râu trên xe taxi.
Dao cạo râu này là do Diệp Tiểu Manh tặng quà sinh nhật cho hắn.
- Quần áo tôi có mang theo, cũng không cần mua, trực tiếp chuyển thành tiền mặt tính trong tiền thuê tôi là được.
- Hay là thôi đi!
Ada đối với việc quần áo Minh Diệu mang theo vẫn có chút lo lắng.
- Quần áo của anh tôi đều đã thấy, không một món đồ nào ra hồn cả. Đi tới mua một bộ đàng hoàng thì tốt hơn. Dù sao trên danh nghĩa anh là cao
nhân Trung Quốc mà tôi mời đi theo, hình tượng không thể quá kém đi!
- Không thể nào!
Minh Diệu mở túi du lịch ra:
- Bộ này cũng không được sao? Tôi thấy rất tốt!
- Bộ quần áo…anh từ đâu có được?
Ada nhìn bộ tây phục Minh Diệu vạch ra cho nàng xem, có chút kinh ngạc. Đây tuyệt đối không phải loại hàng vỉa hè, vừa nhìn liền biết là hàng
Italy, giá cả tuyệt đối xa xỉ. Nàng thật sự không thể tin loại thần giữ
của như Minh Diệu làm sao lại chịu tốn nhiều tiền đi mua một bộ quần áo
như vậy để mặc.
- Hắc hắc, nhặt được!
Minh Diệu dương dương tự đắc nói:
- Lần trước từ chỗ Lilith lấy tới, không cần tiền!
- Vậy đầu tóc của anh thì sao bây giờ?
Ada níu lấy đầu tóc rối bời của Minh Diệu nói:
- Anh không thể đem cái ổ gà này đi gặp người đi, người ta chính là nhân sĩ thượng lưu!
- Vậy càng đơn giản!
Minh Diệu lấy ra chai nước khoáng trong túi du lịch, trực tiếp đổ ra trên tay vuốt vuốt tóc.
- Thế nào?
Chỉ sau một thoáng Minh Diệu đã từ một ổ gà biến thành láng mướt, nhưng nhìn qua cũng chỉnh tề hơn trước rất nhiều.
- Còn đỡ!
Ada nhìn nhìn lại Minh Diệu lại nhìn bộ quần áo trong túi du lịch, cảm giác có điểm nhìn quen mắt nhưng không nhớ nổi đến tột cùng đã gặp nhau ở
nơi nào.
- Tạo hình này…có điểm nhìn quen mắt…
- Đương nhiên, đây chính là tạo hình kinh điển!
Minh Diệu cho Ada một ánh mắt khinh bỉ.
- Đổ Thần! Giống hay không?