Cái khách sạn ở nông thôn này cũng không lớn, không có bao nhiêu phòng.
Hơn nữa dường như cả khách sạn chỉ có đám người bọn hắn ở nơi này. Sau
khi nghe xong lời nói không rõ ràng của Minh Diệu, Lưu Nhân có chút khẩn trương. Hắn có chút không yên lòng đói với an toàn của Vương Tĩnh. Lo
lắng không yên, hắn liền nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng của mấy người
Vương Tĩnh.
- Có việc gì thế?
Ra mở cửa là Vương Tĩnh, nàng nhìn Lưu Nhân sắc mặt khẩn trương ở ngoài cửa, mở miệng hỏi.
- Không…Không có chuyện gì.
Lưu Nhân có chút xấu hổ gãi đầu.
- Tôi chính là nghĩ đến hỏi một chút, xem cô…A, không phải, là Minh Diệu muôn tôi đến hỏi xem các cô thế nào.
- Không có việc gì, không cần lo lắng.
Vương Tĩnh mỉm cười.
- Hai cô bé kia đều đang ngủ, hẳn là trên đường hơi mệt, ngủ một giấc là tốt rồi.
- Cô không ngủ sao?
Lưu Nhân hỏi.
- Ngồi xe cả một đên, chắc là cũng không ngủ ngon được.
- Tôi vẫn tốt, kỳ thật cho tới nay, thời gian tôi ngủ được đều rất ít.
Vương Tĩnh lộ ra một nụ cười chua sót.
- Trong lòng có chuyện, rất khó ngủ, dù cho có ngủ được thì thường xuyên sẽ giật mình tỉnh dậy.
- Vậy sao…
Lưu Nhân nghe Vương Tĩnh nói như vậy, không nghĩ ra đề tài gì để tiếp tục
nữa. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến vụ án giết người từ mười
năm trước. Tuy rằng Lưu Nhân không muốn tin tưởng Vương Tĩnh là hung thủ giết người, nhưng mà mặc kệ là như thế nào, Vương Tĩnh cũng đều có liên quan đến chuyện này. Hai người cứ đứng ở ngoài của như vậy, không biết
nói gì, không khí có chút xấu hổ.
- Anh có mệt không?
Vương Tĩnh mở miệng, đánh vỡ cục diện bế tắc.
- Tôi thấy là cả đêm qua anh cũng ngủ không được ngon giấc?
- Tôi sao ? Tôi không sao.
Lưu Nhân cười cười.
- Cô cũng biết, chúng tôi là cảnh sát, thường xuyên cần phải tăng ca, một hai ngày không ngủ đối với chúng tôi mà nói thì như là ăn cơm vậy. Tôi
cũng quen rồi.
- Nếu không ngủ được thì không bằng đi ra ngoài với tôi một chút đi.
Vương Tĩnh đề nghị nói.
- Nơi này có chút buồn bực, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút, thay đổi tâm tình.
- Được.
Lưu Nhân liên tục gật đầu. Hoàn toàn đem cái nhiệm vụ trông coi Minh Diệu giao cho hắn để ra sau đầu.
Hai người lặng lẽ đóng cửa lại, đi xuống lầu. Bà chủ quán cũng không biết
là bận rộn cái gì, đại sảnh khách sạn hoàn toàn vắng vẻ. Hai người cũng
không có để ý, cứ như vậy đi ra cửa.
Thời gian vừa tới là sáng
sớm. thời tiết coi như không tệ. Nhưng mà không biết từ khi nào thì chợt nổi lên một trận sương mù. Sương mù dày đặc che kín cả thị trấn nhỏ.
Khiến cảnh sắc của thị trấn xa xa nhìn lại có chút không chân thực.
Giống như Kinh Hoa Thủy Nguyệt vậy
- Thật không ngờ tôi lại trở về nơi này.
Vương Tĩnh mở miệng nói.
- Nơi này so với trước kia thì càng thêm yên tĩnh.
- Vậy sao?
Lưu Nhân đi ở phía sau Vương Tĩnh, nhìn cô gái nhu nhược này, cái bóng lưng mong manh kia khiến cho hắn có một loại xúc động muốn xông lên phía
trước ôm chặt lấy. Mà lý trí sự kiện mười năm trước ở trong lòng lại
khiến cho hắn cảm thấy mâu thuẫn.
- Kỳ thật anh luôn luôn muốn hỏi ta xem rốt cuộc mười năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Vương Tĩnh quay đầu lại, bình tĩnh nói.
- Hoặc là rốt cuộc là tôi có giết người hay không, đúng không?
- Không, tôi không tin là cô giết người.
Lưu Nhân lắc lắc đầu.
- Nếu cô không muốn nói, tôi cũng sẽ không hỏi, tôi tin tưởng cô.
- Cám ơn anh.
Vương Tĩnh cười cười.
- Cám ơn anh đã tin tưởng tôi. Dù cho tôi không giết người thì thế nào, dù sao thì tôi cũng coi như là tòng phạm.
- Không, không cần phải chuyện gì cũng đặt lên trên lưng mình.
Lưu Nhân nghiêm túc nói.
- Mặc kệ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô không có giết người, như vậy cô sẽ không có tội.
- Vậy phá hủy thi thể thì sao?
Vương Tĩnh cười nói.
- Đó cũng là phạm tội? Anh là cảnh sát mà lại làm như vậy thì sao xứng với chức vụ?
Ách…
Lưu Nhân không khỏi á khẩu không trả lời được.
- Ha ha, không cần để ý, kỳ thật từ lúc tôi quyết tâm đi đến cái thị trấn nhỏ này, liền quyết định nói ra hết mọi việc rồi.
Vương Tĩnh mỉm cười.
- Mặc kệ kết cục cuối cùng là thế nào,c hỉ cần là trách nhiệm tôi phải
gánh vác, tôi nhất định sẽ gánh vác. Cứ như vậy thì lòng tôi mới dễ chịu hơn một chút. Anh biết không? Mười năm nay, mỗi ngày tôi đều ngủ không
yên. Tôi là một bác sĩ ngoại khoa, lại không thể dựa vào thuốc để giúp
bản thân dễ ngủ hơn. Đây là một loại tra tấn, cũng là trừng phạt.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi nghe một chút được không?
Lưu Nhân nghĩ một lát, mở miệng nói.
- Tôi là một người cảnh sát, nhưng tôi cũng là bạn của cô, có một số việc tôi có thể giúp cô.
- Sự tình rất đơn giản.
Vương Tĩnh chậm rãi nói.
- Chính là chuyện ba nữ sinh mới vào đời, đồng thời yêu một người đàn ông.
Lưu Nhân không nói gì, hắn biết, hiện tại việc tốt nhất hắn có thể làm là một người nghe mà không phải là bình luận viên.
- Là một chuyện rất đáng xấu hổ.
Vương Tĩnh nhìn cảnh sắc trong sương mù phía xa, tiếp tục nói.
- Hồi tưởng lại, khi đó tôi vẫn còn là một nữ sinh đơn thuần. Một người
thanh niên nông thôn, bộ dáng không tính là đẹp trai cũng không có tiền, lại có thể khiến cho ba cô sinh viên ở thành phố đồng thời để ý tới.
Thật là một chuyện không thể ngờ được. Hoặc là nói cũng không tính là ưa thích, nhiều lắm chỉ có thể coi là có chút hảo cảm mà thôi. Mà hảo cảm
lại bị tâm lý ganh đua so sánh ở giữa ba người phóng đại. Người khác
thích, nhất định là tốt. Bao nhiêu là suy nghĩ ngây thơ.
- Loại
nội dung này ở trên truyền hình đã suy diễn thành bao nhiêu phiên bản.
Nếu ba nữ sinh đó lục đục với nhau, khắc khẩu không ngớt. Như vậy đây là phim luân lý. Nếu ba nữ sinh thay nhau nói lời yêu với người thanh niên này, cuối cùng lại chia tay. Đây chính là phim thanh xuân thần tượng.
Nếu ba nữ sinh đều hòa thuận với nhau, không oán không hối đồng thời làm bạn gái người thanh niên này, như vậy đây chính là loại phim . Chỉ tiếc chuyện giữa ba chúng tôi lại nằm ngoài ba khả năng này. Nội dung của
chúng tôi đã biến thành phim kinh dị.
- Nữ sinh được người thanh
niên kia xem trọng, nhận lấy sự ghét bỏ từ hai người bạn của nàng. Nàng
bị hai người kia sắp đặt, làm nhục nàng, uy hiếp nàng, cuối cùng là có
thể giết nàng.
- Lúc nàng chết, tôi cũng không có ở đó. Nhưng mà
đợi đến lúc tôi trở lại thì phát hiện ra cô bé kia đã nằm ở trên mặt
đất, không còn thở nữa. Mà người bạn kia của cô gái thì đứng ở một bên
lạnh lùng nhìn tôi.
- Lúc ấy tôi rất sợ hãi, phản ứng đầu tiên
chính là báo công an. Mà người bạn kia của tôi lại đi tới, nói với tôi
rằng nếu tôi báo công an, như vậy toàn bộ tiền đồ của tôi đều sẽ mất
hết. Nhà của tôi rất nghèo, tôi có thể vào học ở trong viện y học hoàn
toàn là nhờ vào quan hệ của nhà người bạn kia. Hơn nữa ngay cả tiền học
phí cũng là nhà của nàng giúp tôi một phần lớn. Kinh sợ, hơn nữa là uy
hiếp khi đó đầu óc của tôi chỉ còn một mảnh trống rỗng. Chỉ biết máy móc nghe theo sự chỉ huy từ người bạn kia của tôi. Nàng nói muốn giấu giếm
chuyện này đi không cho cảnh sát biết. Muốn ta trợ giúp, tôi chỉ có thể
ngoan ngoãn nghe theo lời của nàng. Nàng bảo tôi làm thế nào, tôi liền
làm như vậy.