Đột nhiên một tiếng vang nặng nề truyền đến dọa hai người nhảy dựng lên. Nghe thanh âm, hẳn là còn cách rất xa, lúc này Lưu Nhân mới nhớ tới lời dặn của Minh Diệu, vội vàng kéo Vương Tĩnh trở về.
Vẫn là cái
khách sạn nông thôn yên lặng như cũ, dường như hết thảy đều bình thường
như vậy, chưa từng có sự tình gì phát sinh qua. Giống như sau khi tiếng
động nặng nề kia vang lên thì thị trấn nhỏ lại trở về trong trạng thái
ngủ say. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Dường như là không có chuyện gì xảy ra.
Lưu Nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt của anh dường như là rất căng thẳng, có chuyện gì sao?
Vương Tĩnh hỏi.
- Không có việc gì, Minh Diệu tiên sinh đã nói là tôi coi chừng cho hắn
ngủ, nhưng mà nói chuyện phiếm với cô nên đã quên mất chuyện này.
Lưu Nhân xấu hổ cười.
- Nhưng mà xem ra là không có chuyện gì, có thể là tinh thần của tôi quá mức căng thẳng.
- Nếu đây là do Minh Diệu tiên sinh dặn, tôi nghĩ là chúng ta không nên khinh thường thì tốt hơn.
Vương Tĩnh nghĩ nghĩ, nói.
- Chúng ta vẫn nhanh chóng trở về phòng một chút thì tốt hơn. Cứ nghe theo lời nói của Minh Diệu tiên sinh hẳn là không có sai.
Lưu Nhẫn gật gật đầu, nhìn như là lơ đãng kéo cánh tay của Vương Tĩnh đi
vào khách sạn. Vương Tĩnh đỏ mặt, nhưng mà không có giãy dụa, mặc cho
Lưu Nhân kéo tay nàng như vậy.
- Tốt rồi.
Tuy rằng trong lòng bàn tay của Lưu Nhân có chút đổ mồ hôi, nhưng mà trong lòng ngầm thích.
- Xem ra bọn hắn nói rất đúng, nhất định phải da mặt dày mới có thể tán gái được.
Lưu Nhân đang âm thầm đắc ý ở trong lòng, Vương Tĩnh đột nhiên dừng bước kéo hắn lại.
- Sao vậy…
Không đợi Lưu Nhân mở miệng, Vương Tĩnh liền làm ra một cái động tác chớ có lên tiếng.
- Này, anh có nghe thấy thanh âm gì không?
Lưu Nhân vểnh tai lên cẩn thận nghe qua, dường như là có thanh âm nức nở
trầm thấp. Giống như là tiếng kêu cứu của một người bị bịt miệng phát ra vậy. Hắn nhíu mày, thanh âm này là từ trong nhà bếp khách sạn vọng đến.
Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì? Trực giác của cảnh sát nói cho Lưu Nhân biết sự tình có chút không đúng. Hắn bảo Vương Tĩnh đứng nguyên tại
chỗ, không được phát ra tiếng động gì, hắn đi vào trong nhà bếp nhìn
xem.
Nhẹ nhàng nép vào trong góc, Lưu Nhân chìa nửa cái đầu nhìn vào trong nhà bếp. Là một hình ảnh cực kỳ ghê tởm.
Bà chủ dễ thương ban đầu, không biết là đã trở nên điên loạn từ bao giờ.
Nàng ngồi ở dưới đất, trước mặt là một túi thịt băm, nàng không ngừng
bốc đám thịt băm kia cho vào miệng. Thanh âm kỳ quái kia cũng là bởi vì
vừa nhai đồ ăn ở trong miệng vừa không ngừng than thở. Lưu Nhân cẩn thận nghe ngóng, cô gái kia dường như đang không ngừng nói hai chữ “ Thật
đói”.
Đói? Lưu Nhân cau mày, nhìn nữ nhân kia điên cuồng bốc thịt băm bỏ vào trong miệng. Rốt cuộc là bao nhiêu ngày tháng không có ăn
cơm mà người ta có thể đói đến mức này? Nhìn cái túi nhựa đựng thịt băm ở dưới mặt đất, Lưu Nhân cảm thấy một trận buồn nôn. Thứ này cũng có thể
ăn sao? Không nói đến chuyện đám thịt băm kia vẫn còn sống, mà chỉ nói
đến màu sắc thôi. Bởi vì đã để trong thời gian quá lâu mà nó đã bị biến
chất. Thịt băm vốn dĩ là màu đỏ thì giờ đây đã chuyển sang màu đen, nhìn thấy đã khiến cho người ta ghê tởm một trận, càng không nói đến ăn vào
miệng rồi nuốt xuống. Nhưng mà cái thứ ghê tởm này, dường như cô gái kia ăn đến rất thú vị.
Trên cánh tay của cô gái kia có mấy đạo vết
thương khiến cho Lưu Nhân chú ý. Không biết là vì cái gì, thỉnh thoảng
cô gái này sẽ dùng sức gãi gái cánh tay của mình. Nhưng mà khí lực lại
rất lớn, gãi cho cánh tay kia cũng đều chảy ra máu. Vậy mà cô gái kia
lại hồn nhiên không phát giác. Miệng vết thương bị rách chảy ra máu, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà ở trên cánh tay tái nhợt lại rất thu hút sự chú ý.
- Cô gái này làm sao vậy?
Lưu Nhân nghĩ mãi mà
không rõ, lúc mới đến nhìn qua còn rất bình thường. Nhưng mà bây giờ làm sao lại biến thành bộ dạng này? Lưu Nhân nghĩ nghĩ, quyết định đến hỏi
người đàn bà kia một chút, rốt cuộc là bị làm sao, có cần giúp đỡ hay
không.
Ngay tại lúc Lưu Nhân vừa định muốn lên tiếng đi vào trong phòng bếp, một cánh tay từ phía sau bắt được hắn, dùng sức bịt miệng
của hắn, kéo hắn ra sau cánh cửa. Người đàn bà đang ngồi ở dưới dất
dường như nghe được cái thanh âm gì, quay về phía cửa phòng bếp nhìn
lại, nhưng mà không có nhìn thấy người nào. Liền không thèm để ý, tiếp
tục ngồi xuống. Lại cho đám thịt băm kia vào trong miệng mà nuốt xuống.
Hư.
Lưu Nhân hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện người bắt lấy mình là Minh Diệu,
lúc này trái tim mới được thả lỏng. Minh Diệu ý bảo Lưu Nhân không được
lên tiếng, lặng lẽ đi cùng hắn. Tuy rằng Lưu Nhân không biết là có
chuyện gì, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo Minh Diệu lên trên lầu.
Tới
phòng ba cô gái đang ở, Minh Diệu đánh thức A Trạch đang ngủ trên giường dậy. Mà Diệp Tiểu Manh thì vừa mới uống thuốc say xe nên gọi nửa ngày
cũng không tỉnh. Minh Diệu đành buông tha việc đánh thức nàng. Trong
tình trạng này, dù cho có đánh thức Diệp Tiểu Manh dậy thì đầu óc của
nàng cũng sẽ trở nên nặng trĩu, còn không bằng để cho nàng tiếp tục ngủ.
- Minh Diệu tiên sinh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Lưu Nhân mở miệng hỏi.
- Vì sao mà người đàn bà kia…
- Cái gì cũng không nên hỏi, trước tiên cứ nghe ta nói đã.
Minh Diệu cắt đứt câu hỏi của Lưu Nhân.
- Kế hoạch thay đổi, lập tức thu dọn toàn bộ đồ đạc. Lưu Nhân cậu đi
chuẩn bị ô tô. Hai người A Trạch và Vương Tĩnh bê đồ đạc của chúng ta.
Ta cõng Diệp Tiểu Manh. Chúng ta nhẹ nhàng xuống lầu, không được kinh
động người đàn bà kia. Mau, động tác nhất định phải nhanh.
Tuy
rằng không biết rốt cục là có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn biểu tình
căng thẳng của Minh Diệu, nhất định là đã xảy ra chuyện gì. Mấy người
gật gật đầu, dựa theo chỉ thị của Minh Diệu, lặng lẽ đi xuống lầu. Sau
khi mọi người tụ họp đông đủ, Lưu Nhân liền khởi động ô tô, nhanh chóng
rời khỏi cái khách sạn kia.
- Bây giờ đi đâu?
Lưu Nhân nhìn Minh Diệu ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế nói.
- Hướng bên kia đi, quay về cái cầu mà chúng ta đã tiến vào trong thị
trấn nhỏ này đã rồi nói sau, hy vọng bây giờ còn chưa tính là muộn.
Minh Diệu cau mày nói.
Lưu Nhân gật gật đầu, đánh tay lái hướng về con đường ra khỏi thị trấn nhỏ.
Bởi vì có sương mù, tầm nhìn không phải là quá tốt. Lưu Nhân không dám đi
quá nhanh, sợ sẽ không phanh kịp mà đụng phải người đi đường. Nhưng mà
sau khi đi được một đoạn đường mới phát hiện lo lắng của mình hoàn toàn
là dư thừa. Bời vì trên còn đường này, một người đi đường cũng đều không có. Cả con đường trống rõ chỉ có chiếc Mercedes-Benz của bọn họ. Giống
như là toàn bộ mọi người trong thị trấn đều đã về nhà ngủ rồi vậy.
- Dừng xe.
Minh Diệu hô lớn một tiếng, Lưu Nhân bị dọa cho hoảng sợ, mạnh mẽ giẫm phanh.
- Làm sao vậy? Không phải là muốn rời khỏi sao?
Lưu Nhân cau mày hỏi.