- Không còn kịp nữa rồi, xem ra cái thanh âm vừa rồi kia cũng là bởi vì bọn hắn đánh sập cây cầu mà vang lên.
Minh Diệu thở dài một hơi.
Dọc theo tầm mắt của Minh Diệu nhìn lại, tuy rằng sương mù rất lớn nhưng mà có thể miễn cưỡng thấy rõ một ít. Cây cầu đá bắc ngang qua dòng sông
dùng để nối liền hai bên đã bị đánh sập, ngẫu nhiên còn có vài tảng đá
vụn rơi xuống lòng sông. Rất rõ ràng, con đường này đã không thể đi được nữa. Mà Lưu Nhân lờ mờ nhìn lại, trên cầu dường như còn có mấy người đi tới đi lui, giống như là canh gác ở trên cầu vậy. Ở trên tay còn cầm
một ít đồ vật, hình như là vũ khí.
- Rốt cuộc là sao lại thê snayf?
A Trạch mở miệng.
- Cái cầu này làm sao lại gãy, đến hỏi mấy người kia là được rồi.
- Không cần.
Minh Diệu ngăn cản A Trạch.
- Rất rõ ràng, mấy người kia gác ở trên cầu là phòng ngừa có người tiếp
tục tiến vào thị trấn hoặc là chạy ra ngoài. Xem ra chúng ta đã đến chậm một bước rồi.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
- Từ khi bắt đầu tiến vào trong thị trấn nhỏ, ta cũng đã bắt đầu cảm giác có
chút khác lạ, nhưng mà lạ ở chỗ nào thì lại không nói rõ được.
Minh Diệu xoa nhẹ huyệt thái dương, bởi vì thiếu ngủ nên hắn có chút đau đầu.
- Vừa rồi ta mới ngủ khong được bao lâu, đột nhiên bị một tiếng vang đánh thức, liền nhớ ra vấn đề mà mình không nói rõ được.
Minh Diệu ngẩng đầu nhìn A Trạch.
- Cô không thấy cái thị trấn nhỏ này thật sự là quá yên tĩnh sao?
- Im lặng cũng có vấn đề sao?
Lưu Nhân khó hiểu hỏi.
- Đích xác.
A Trạch nghĩ một lát, gật gật đầu.
- Đích xác là rất yên lặng, yên lặng đến mức làm cho người ta thực không
thoải mái. Tuy rằng thời gian lần trước tôi đến cái thị trấn nhỏ này
cũng rất im lặng. Nhưng mà không có giống như vây giờ, một mảnh tĩnh
mịch, dường như là cả cái thị trấn này…Là một thị trấn chết.
-
Hiện tại hồi tưởng lại, thời điểm chúng ta tiến vào thị trấn nhỏ này,
gặp mấy người đàn ông kia. Ánh mắt họ nhìn chúng ta giống như là đang
nhìn con mồi rơi vào bẫy vậy.
Minh Diệu tiếp tục nói.
-
Cái thị trấn nhỏ này có vấn đề, có vấn đề rất lớn. Từ khi tiến vào đến
bây giờ, mọi người đã gặp được bất kỳ một động vật sống nào chưa? Ngoại
trừ con người ra thì có thấy một con vật sống nào không?
- Ngài nói như thế, tôi cũng cảm thấy thật đúng là…
Lưu Nhân nghĩ nghĩ.
- Nơi này đích thật là im lặng rất không bình thường, ngay cả tiếng chim kêu cũng đều không có.
- Hơn nữa cậu cũng đã thấy được người đàn bà ở trong bếp đấy. Tuy rằng
nhìn thì không đoán ra được cái gì, nhưng mà tuyệt đối không giống như
hành động của con người, mà càng giống như là bị quỷ ám vậy.
Minh Diệu tiếp tục nói.
- Ta cảm thấy được sự tình nhất định có chỗ nào không đúng lắm. Mà thành
viên trong chuyến đi này của chúng ta rất phức tạp. Có thể nói trừ ta
ra, chỉ có A Trạch là có đủ năng lực để miễn cưỡng tự bảo vệ mình. Mà
Lưu Nhân và Vương ĩnh còn cả Tiểu Manh nữa, nếu quả thật bị cuốn vào
trong sự kiện linh dị chưa biết rõ này, chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm. Cho nên ta nghĩ trước tiên cứ đưa mọi người ra khỏi thị trấn nhỏ này đã, rồi
sau đó trở về nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà hiện
tại xem ra, bọn họ cũng không cho chúng ta cơ hội để đi ra ngoài rồi.
- Cái thị trấn nhỏ này còn có đường ra nào khác hay không?
Lưu Nhân nhìn hai cô gái ở phía sau hỏi.
- Không biết.
A Trạch lắc lắc đầu.
- Lần trước tôi đến đây đều là đi theo con đường này, không có đi theo đường nào khác.
- Không có.
Vương Tĩnh khẳng định nói.
- Cái thị trấn nhỏ này bốn phía đều bị nước bao quanh, chỉ có một cái cầu nhỏ này để đi qua, không có đường ra nào khác.
- Vậy thì làm sao bây giờ?
Lưu Nhân sờ sờ bên hông, cảm giác lạnh như băng khi sờ vào khẩu súng lục khiến hắn hơi an tâm một chút.
- Hay là chúng ta cứ xông lên?
- Vô dụng.
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Còn không biết rốt cuộc sao lại thế này, cậu có thể hướng tới những
người dân vô tội mà nổ súng sao? Nói tiến, coi như chúng ta có thể giải
quyết được mấy người gác ở trên cầu kia, thì cũng vẫn không qua sông
được.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Lưu Nhân có chút bất đắc dĩ.
- Đánh không thể đánh lại, ra lại không ra được?
- Trở về, tìm một chỗ kín đáo trốn đi trước.
Minh Diệu nghĩ một lát, nói.
- Thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện ra chúng ta cứ tìm một nơi đặt chân trước đã!
Giấu chiếc xe ở trong bụi cây, sau khi xác nhận là sẽ không bị người nào
phát hiện, Lưu Nhân đi vào cái khách sạn nhỏ này. Sau khi đi qua cái cầu đá nhỏ, liền đi tới cửa khách sạn này. Nơi này vốn là cái khách sạn bị
Quầy Linh chiếm cứ. Cũng là mục đích đến đây ban đầu của đám người Minh
Diệu. Nhưng mà bây giờ nơi này lại trở thành chỗ tránh nạn lâm thời.
Tới nơi này là đề nghị của A Trạch. A Trạch nhớ rõ khi rời đi lần trước,
ngoại trừ Mị ở nơi này thì không còn bất kỳ kẻ nào ở đây. Ngay cả bà chủ quán cũng bởi vì sợ hãi dính vào cái gì đó không sạch sẽ mà chạy đến
nhà của người thân ở. Dưới tình trạng đó, nơi này có lẽ là sẽ không có
ai ở đây. Đối với đoàn người còn chưa hiểu rõ toàn bộ tình huống trong
thị trấn, nơi này ngược lại là chỗ an toàn nhất.
Cái khách sạn
nhỏ giống như là bị vứt bỏ sau chiến tranh vậy. Bộ dáng cầu nhỏ nước
chảy ban đầu đã sớm mất đi bộ dáng nguyên bản của nó. Đẩy cánh cửa khách sạn ra, một cỗ hơi thở mang theo mùi hôi và máu tươi đập vào mặt. Trên
mặt đất và trên vách tường của khách sạn nơi nơi đều có vết máu, nhưng
mà đã sớm khô cạn. Bày biện ra một mảnh màu đen làm cho người ta nhìn
thấy rất không thoải mái. Nhưng kỳ quái là mặt đất ở nơi này rất sạch,
không có thứ gì để nói rõ vết máu là từ đâu ra.
- Thật không ngờ, cuối cùng vẫn là phải quay về chỗ này.
Vương Tĩnh nhẹ nhàng vuốt ve cái giường gỗ mà mình đã ngủ ở đó mười năm trước, tràn đầy cảm khái.
- Hết thảy đều bắt đầu từ nơi này, như vậy thì cũng kết thúc ở nơi này đi.
- Thật ngại quá, đã cắt đứt cảm khái của cô.
Minh Diệu từ bên ngoài đi tới.
- Xem ra dưới tình huống hiện tại, chúng ta vẫn không thể giải quyết được chuyện của cô. Trong mắt của ta, chuyện ở nơi này so với chuyện của cô
thì còn phức tạp hơn nhiều.
- Xe đã giấu tốt rồi, sẽ không bị phát hiện ra.
Lưu Nhân đi tới nói.
- Vậy là tốt rồi.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Làm con mồi phải có phong cách của con mồi. Cái loại nghênh ngang tiêu
sái đi trên đường, lục tung xung quanh lên, không có việc gì liền đánh
phủ đầu người ta không phải là phong cách của chúng ta.
- Ngài không sao chứ.
Lưu Nhân chứng kiến sắc mặt của Minh Diệu có chút tái nhợt, ân cần hỏi thăm.
- Không có việc gì, chỉ là có chút đau đầu, bệnh cũ thôi.
Minh Diệu xoa nhẹ huyệt thái dương nói.
- Ngủ không đủ giấc khiến cho linh lực mất cân đối. Vốn nghĩ rằng đã tốt hơn, nhưng thật không ngờ lại có thể tái phát. Có lẽ là do gần đây dùng mắt quá độ.
- Chú cảm thấy là có chuyện gì xảy ra?
A Trạch luôn cúi đầu không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, đột nhiên mở miệng nói.
- Dường như là cả thị trấn đều trở nên không bình thường. Vừa rồi trên
đường chúng ta trở về, tôi thấy không ít người dân đã trở nên điên rồi.
Chỉ biết không ngừng ăn mọi thứ, cái này tuyệt đối không thể là bệnh
truyền nhiễm gì cả.
- Bây giờ còn không biết.
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Dựa theo quy luật hành động của họ, giống như là bị quỷ đói ám vậy,
nhưng cái này lại không hợp với lẽ thường. Quỷ đói là do oán khí sinh ra khi chết đói mà hình thành. Nhưng mà trong xã hội bây giờ, có thể biến
thành quỷ đói không nhiều. Làm sao có thể đột nhiên đều chạy đến, còn
đồng thời tụ tập trong một cái thôn nhỏ được. Hơn nữa, nếu quả thực là
bị quỷ đói ám, không có khả năng Tiểu Manh không cảm giác được. Hơn nữa
thứ quỷ đói này, đều không có suy nghĩ, chấp niệm duy nhất của nó chính
là ăn. Nhưng mà mấy tên canh giữ ở đầu cầu kia, rất rõ ràng là có năng
lực suy nghĩ của mình, không phải là bị quỷ đói ám.
- Như vậy còn có thứ gì ngoài nó ra nữa không?
A Trạch hỏi.
- Yêu? Quái vật?
- Hiện tại còn không biết, tự liệu không đủ, không thể phán đoán.
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Xem ra chuyện tình Quầy Linh cần phải gác lại. Tốt nhất là chúng ta cứ
điều tra cho rõ ràng chuyện này đã, chuyện kia để sau. Việc này quá lớn, tốt nhất vẫn là thỉnh cầu phân bộ của hiệp hội giúp đỡ chúng ta thì
hơn.
- Vừa rồi tôi đã thử qua, cả thị trấn đều không có tín hiệu, điện thoại đã không dùng được.
Lưu Nhân bất đắc dĩ ném điện thoại qua một bên.
- Kỳ quái, tôi nhớ là lần trước chúng tôi tới cái thị trấn nhỏ này, rõ ràng vẫn có tín hiệu mà.
- Có thể là liên quan đến sương mù.
Minh Diệu nói.
- Ban ngày mà có sương mù lớn như vậy đã là không bình thường. Có thể là
trong sương mù có thứ gì đó đã che chắn tin hiệu điệu thoại.
- Chúng ta ở chỗ này chờ sao?
Lưu Nhân hỏi.
- Hai người chúng ta đi ra ngoài thám tính tin tức một chút. Nếu muốn
chạy đi, đầu tiên là phải biết được thứ vây khốn chúng ta rốt cuộc là
vật gì.
Minh Diệu nói.
- Mang theo súng, có thể sẽ dùng đến.
- Tôi cũng đi.
Vương Tĩnh đứng lên.
- Mặc dù đã rất lâu rồi, nhưng mà tôi cũng xem như là quen thuộc cái thị trấn này, tôi có thể dẫn đường giúp hai người.
- Hay là để tôi đi.
A Trạch đứng lên.
- Cô chẳng qua chỉ là một người thường mà thôi, nếu mà ngộ nhỡ có sự tình gì thì chỉ làm gánh nặng.
- Không, Vương Tĩnh đi theo chúng ta là được rồi.
Minh Diệu nghĩ nghĩ, mở miệng nói.
- Tiểu Manh còn đang mê man. Cô lưu lại chăm sóc cho nàng, ngộ nhỡ có
chuyện gì xảy ra thì cô còn có lực lượng để tự bảo vệ. Lúc ta đi sẽ bày
ra kết giới ở bốn phía khách sạn, nhưng mà loại kết giới này có tác dụng với thứ này không thì ta cũng không biết, cho nên ta muốn cô phải cẩn
thận đó.
A Trạch gật gật đầu, nhìn Diệp Tiểu Manh đang chìm trong giấc mộng, kỳ quái hỏi.
- Rốt cuộc là cô cho Tiểu Manh uống loại thuốc say xe gì vậy. Làm sao có thể ngủ đến mức này, gọi thế nào cũng không tỉnh lại ?
- Chỉ là thuốc say xe bình thường thôi, tôi cũng không biết tại sao lại có thể như vậy.
Vương Tĩnh cũng không giải thích được.
- Theo lý mà nói, không có khả năng xuất hiện tình huống này, nhiều lắm
chỉ à cảm thấy hơi buồn ngủ một chút thôi, không thể xuất hiện tình
huống mê man không tỉnh được.
- Không liên quan đến thuốc say xe.
Minh Diệu nói.
- Hẳn là có liên quan đến sương mù kia. Bên trong sương mù dường như có
thứ gì đó kỳ quái, mới có thể khiến cho Tiểu Manh luôn luôn mê man.
- A, như vậy chúng ta phải làm sao, sẽ không có chuyện gì chứ?
Lưu Nhân kỳ quái hỏi.
Minh Diệu nhìn Diệp Tiểu Manh còn đang chìm trong giấc mộng, không trả lời, chỉ thản nhiên nói một câu.
- Chúng ta đi.
Ba người Minh Diệu đều rời đi, A Trạch nhìn Diệp Tiểu Manh đang nằm mê man trên giường. Lời nói của Minh Diệu A Trạch hiểu được. Diệp Tiểu Manh
không có giống như mấy người bọn họ. Tuy rằng sự việc kia đã trải qua
vài tháng thồi, nhưng mà cảnh tượng hôm đó vẫn còn in sâu trong ký ức
của A Trạch. Một con quái vật màu trắng bạc, không phải là ảo giác. Tiểu Manh không giống như người bình thường. Bất ngờ có sương mù, dường như
chỉ có tác dụng với Tiểu Manh. Đối với bọn họ đều không có ảnh hưởng gì. Hơn nữa từ sau khi bọn họ tiến vào trong thị trấn nhỏ này sương mù mới
tràn ngập. Là trùng hợp sao? Hay là…
Trong giây lát, A Trạch giật mình một cái. Đây là một loải phản ứng cảnh giác bản năng. Dường như là ở chỗ kín đáo nào đó có một đôi mắt đang chăm chú quan sát nàng. Là cái gì? Núp ở chỗ nào? Tuy rằng ở bên ngoài A Trạch không có phản ứng,
nhưng mà đã sớm tập trung tinh thần đến cực điểm.
Đông.
Đột nhiên có một thanh âm phát ra hấp dẫn ánh mắt của A Trạch. Nàng vội
vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện ra một cái ba lô ở trong góc vì không
được để chắc chắn nên đã đổ xuống đất. Ngay tại lúc A Trạch tập trung
chú ý ở cái ba lô kia, một bàn tay trắn nón nhẹ nhàng mò tới cổ A Trạch. Chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, A Trạch liền mất đi tri giác.
- Để cho ta nhìn kỹ xem.
Trên mặt đất có một cái bóng đen, một cái bóng đen có hình dạng con người
chậm rãi tách từ cái bóng đen kia ra. Mị ghé lên trên giường, nhìn mặt
Diệp Tiểu manh đang ngủ ở trên giường. Hình như tâm tình của nàng rất
tốt.
- Là em gái của ta sao? Nói tiếp, đây cũng là lần đầu tiên
chúng ta gặp mặt. Tuy rằng bọn họ đã nói bộ dạng của hai người chúng ta
rất giống nhau, nhưng mà ta lại không ngờ hai người chúng ta lại giống
nhau đến vậy.
Mị chìa một ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt non nớt đang ngủ của Diệp Tiểu Manh.
- Nhưng mà thực đáng tiếc, thể chất nửa người nửa yêu, khiến cho trễ như
vậy mà em còn chưa bắt đầu dậy thì. Vẫn là bộ dáng tiểu loli tinh khiết
như cũ. Cái bộ dạng này của em nếu bị tên đàn ông thiên tướng biến thái
kia thấy được, chỉ sợ sẽ mang em đi nhìn cá vàng ngay tại chỗ.
-
Thật sự là không khéo đâu, cố tình ở phía sau chạy đến nơi này. Chẳng lẽ em không biết trẻ con tùy tiện đến một chỗ không quen để chơi là một
chuyện rất nguy hiểm sao? Hơn nữa còn để cho con gà mờ không biết tự
lượng sức mình nhưng lại ưa thích gây chuyện này bảo vệ em. Xem ra cái
ông chú em thích kia làm việc thật đúng là lỗ mãng.
Mị đứng dậy, nhìn cái trấn nhỏ đang bị sương mù bao phủ ngoài cửa sổ, nghiêm túc nói.
- Bất kể nói như thế nào, em cũng là em gái của ta. Tuy rằng ta rất ghét
mẹ của em đã cướp đi cha của chúng ta, nhưng mà dù sao thì hai người
chúng ta cũng chảy chung một nửa dòng máu. Tuy rằng ta cũng không thể
hoạt động ở trong sương mù quá lâu, nhưng mà lúc em ở trong mộng đẹp thì vẫn có thể bảo hộ cho em một chút.