- Như vậy ta sẽ trực tiếp cắt đứt cái đầu của ngươi.
Diệp Trọng kìm nén đau đớn, lạnh lùng nói.
- Trên đường xuống hoàng tuyền, ta còn có thể giáo huấn ngươi một chút.
- Ha ha, suy nghĩ không tệ, rất có dũng khí.
Trần Lam vừa cười vừa nói.
- Chỉ có điều ta sẽ không cho ngươi cơ hội này.
Diệp Trọng cảm giác linh lực từ lòng bàn tay Trần Lam truyền tới đang từ từ
yếu bớt, con sâu tiến vào thân thể mình lại bắt đầu rục rịch. Mặc dù vẫn đang có linh lực tiến hành áp chế nó, nhưng chỉ có thể giảm bớt tốc độ
tiến lên của nó mà thôi. Diệp Trọng có thể cảm giác được con sâu kia bắt đầu chậm rãi di động về phía đầu mình. Tốc độ không nhanh, thế nhưng
cảm giác da thịt và nội tạng bị xé rách lại thống khổ khó có thể chịu
được.
Ngón tay Diệp Trọng đặt sau người khẽ động, hiệu quả tê dại dần dần giảm bớt, mặc dù vẫn có thể cảm giác cơ thể tê dại, nhưng cảm
giác đau đớn vẫn nhiều hơn. Diệp Trọng thầm phỏng đoán thời gian, tích
góp từng chút lực lượng. Trần Lam đang ở trước mặt hắn, dưới cự ly này,
hắn có thể dễ dàng cắt hắn thành hai nửa. Nhưng với điều kiện, Trần Lam
không thể phát hiện hắn đã khôi phục năng lực hoạt động. Bởi linh lực
của Trần Lam truyền đến trong cơ thể của mình, cho nên yêu khí của Diệp
Trọng có phải đã khôi phục mẫn cảm với Trần Lam hay không. Diệp Trọng
không thể thử tụ tập yêu khí trong cơ thể, như vậy sẽ bị Trần Lam phát
hiện trong nháy mắt. Nhưng đối với Diệp Trọng mà nói, yêu lực không phải quan trọng nhất, vũ khí lớn nhất của Hồ yêu chính là thân thể cứng rắn
như sắt thép và móng vuốt có thể dễ dàng xé rách thân thể. Diệp Trọng
thầm tính toán, nếu đột nhiên bạo khởi, sau khi giết chết Trần Lam, lại
vận dụng yêu lực của mình áp chế con sâu trong cơ thể, có lẽ vẫn kịp
thời gian. Chỉ cần giết chết Trần Lam, như vậy uy hiếp của bọn họ sẽ
được giải trừ. Về phần nữ nhân trốn sau lưng Trần Lam, Diệp Trọng cũng
không lo lắng, nàng thậm chí còn yếu hơn Tần Khai đã hao hết linh lực.
- Nhanh động thủ đi. Bọn họ sắp khôi phục rồi.
Nữ nhân đứng sau người Trần Lam cấp thiết nói. Nếu không phải nàng không
có lực lượng gì, chỉ có thể mượn tay Trần Lam tới giết chết Diệp Trọng
và Tần Khai, nàng nhất định sẽ trực tiếp hạ thủ ngay từ đầu rồi.
- Đừng đùa giỡn nữa.
- Ngươi sợ sao? A Nhã?
Trần Lam quay đầu lại, dùng ngữ khí đùa cợt nói.
- Xem ra thời gian ngươi thành quỷ thật sự quá dài, biến ngươi thành một
người nhát gan thật sự. Một lão đầu tiêu hao hết linh lực và một con hồ
yêu bất cứ lúc nào cũng có thể bị sâu chui lên phá đầu thì có cái gì
đáng sợ?
- Không, đừng chơi tiếp nữa, nếu chơi tiếp sẽ xảy ra chuyện.
A Nhã nhô người ra từ phía sau Trần Lam, lo lắng nói.
- Giết chết bọn chúng trước, sau đó bắt Minh Diệu, ngươi dày vò hắn thế nào cũng được.
- Nữ quỷ, sao ngươi biết con ta?
Tần Khai nhìn chằm chằm A Nhã đứng phía sau Trần Lam, căn bản không nhìn ra đã là tình trạng dầu hết đèn tắt.
- Còn nữa, khi còn sống ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở đây.
- Không liên quan đến ngươi, lão đầu.
Trần Lam mỉm cười, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt A Nhã. Mặc dù chỉ là
một quỷ hồn, sắc mặt tái nhợt, thế nhưng lại không tổn hao gì đến nhan
sắc rung động lòng người của nàng. Dáng vẻ yếu ớt, đáng yêu kia, rất dễ
khiến nam nhân bình thường có cảm giác muốn che chở, còn những nam nhân
biến thái lại muốn chà đạp, dày vò nàng.
- Ta cũng rất hiếu kỳ, tại sao ngươi lại đi cùng với người của hiệp hội.
Diệp Trọng mở miệng nói.
- Không ngờ, ngươi bình thường luôn tỏ ra nhu nhược thương cảm, bị Địa
Tương xem là chỗ trút tình tự biến thái của hắn, vậy mà lại có dáng vẻ
như vậy, ngụy trang tốt thật.
Hắn nói với Tần Khai ở phía sau.
- Nàng không phải người ngươi phái đi nằm vùng chứ?
- Ta chưa bao giờ gặp nàng, cũng chưa bao giờ phái bất cứ ai đến nằm vùng trong tổ chức.
Tần Khai nói như đinh đóng cột.
- Đương nhiên, trừ ngươi ra.
- Đúng vậy, không ngờ chúng ta bố trí nhiều năm như vậy, đến cuối cùng lại làm lợi cho người khác.
Diệp Trọng thở dài nói.
- Không cam lòng.
Nghe thấy tên Địa Tương, Trần Lam rõ ràng cảm giác thân thể A Nhã khẽ run lên, tựa hồ tương đối sợ hãi.
- Ngậm miệng chó của ngươi lại.
Trần Lam tức giận đá một cước vào miệng Diệp Trọng, rống lớn nói.
- Một ngày nào đó ta sẽ khiến tên Địa Tương đó chết thê thảm hơn các ngươi.
Bởi vì phẫn nộ, hắn buông cánh tay dùng linh lực áp chế con sâu đặt trên
ngực Diệp Trọng. Diệp Trọng cảm giác có một luồng xé rách đau đớn từ ổ
bụng cấp tốc di động đến trong ngực.
- Còn thiếu chút nữa.
Diệp Trọng khẽ động đậy bàn tay sau người, bình thường hắn đều áp chế lực
lượng của mình, duy trì trạng thái hình người. Do chuyện tình cảm năm đó với mẫu thân của Diệp Tiểu Manh, hắn đã từng vô cùng chán ghét thân thể yêu quái, cho nên không đến lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không hiện
ra nguyên hình. Ngày hôm nay lần đầu tiên hắn cảm giác được lợi ích của
khối thân thể khổng lồ này, cường tráng và cao to hơn thân thể trạng
thái hình người, ít nhất có thể khiến con sâu chui vào đầu mình giảm bớt tốc độ.
- Hồ yêu chết tiệt, ngươi cứ ở đây từ từ chờ chết đi.
Trần Lam cười gằn, nhìn Tần Khai bị thân thể khổng lồ của Diệp Trọng áp ở phía sau.
- Kế tiếp, Tần phó hội trưởng, chúng ta nên tính món nợ cũ của hai chúng ta rồi.
- A? Vậy sao?
Tần Khai bình thản nói.
- Ta thật sự không nhớ ngươi có thiếu tiền ta. Nhưng được rồi, ta cũng không tính toán với ngươi, ngươi có thể không phải trả.
- Công phu mồm mép của ngươi không tệ, nhưng dùng không phải lúc.
Trần Lam kéo áo Tần Khai, túm hắn lên khỏi mặt đất. Khuôn mặt tràn ngập cừu hận như ác quỷ, ghé sát mặt Tần Khai.
- Cái chết của cha ta, ngươi cũng có phần tham dự đúng không? Không chỉ
có ngươi, Tần gia các ngươi, còn có nhi tử của ngươi, tất cả đều có
phần. Hôm nay ta nhất định phải tính món nợ này với ngươi.
- Người thanh niên, mồm ngươi rất thối.
Tần Khai hoàn toàn không để ý đến phẫn nộ của Trần Lam, ngược lại bình thản nói.
- Sáng sớm nhất định phải nhớ đánh răng, bằng không răng bẩn sẽ không tìm được vợ đâu.
- Đừng giả ngu với ta, lão đầu.
Trần Lam dùng hai tay nắm lấy thân thể Tần Khai, cố sức quăng hắn hắn tới
vách núi. Sau lưng Tần Khai đánh lên tảng đá trên vách núi, bởi không có linh lực bảo hộ, hắn thổ một ngụm máu, chịu nội thương không nhẹ.
- Muốn chọc tức ta, để ta thống khoái giết ngươi sao? Ta không mắc lừa
đâu, ta muốn từ từ dằn vặt ngươi, cho đến khi ngươi quỳ xuống cầu xin ta giết ngươi mới thôi.
Khóe miệng Tần Khai có một tia tiên huyết
chảy ra, thế nhưng trên mặt hắn vẫn lộ ra biểu tình trào phúng bình
thản. Mục đích của hắn thật sự là muốn làm chọc giận Trần Lam, nhưng
không phải như Trần Lam suy nghĩ, hắn cũng không phải muốn Trần Lam
nhanh chóng giết chết hắn, hắn chỉ muốn Trần Lam tiếp tục dằn vặt hắn.
Thời gian, hiện tại hắn và Diệp Trọng cần nhất là thời gian.
- Ta sẽ không để ngươi chết nhanh như lão nhân kia đâu.
Tay phải Trần Lam lại một lần nữa thiêu cháy.
- Ta đang nghĩ nên bắt đầu từ tứ chi trước hay là móc mắt ngươi trước.
- Từ mắt đi.
Tần Khai bình thản nói, phảng phất như hắn và Trần Lam đang thảo luận chứ không phải dằn vặt mình.
- Dáng vẻ ngươi quá xấu, ta không muốn thấy ngươi
- Được rồi, lão đầu, sẽ như ngươi mong muốn.
Trần Lam bị Tần Khai hoàn toàn chọc tức. Hắn vươn hai ngón tay trên bàn tay
đang ngùn ngụt hỏa diễm, hung hăng đâm vào hai mắt Tần Khai.
- Cẩn thận!
Phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi của A Nhã. Trần Lam cảm giác phía sau
truyền đến một luồng gió lạnh, giống như bàn tay tử thần lướt qua lưng
mình, khiến hắn dựng tóc gáy. Hắn vội vàng buông tay, muốn quay lại.
Nhưng Diệp Trọng không cho hắn cơ hội, đôi móng vuốt bén nhọn đâm vào
thân thể Trần Lam, cố sức lôi kéo, cả người Trần Lam bị xé thành hai
nửa. Làm xong tất cả, Diệp Trọng lập tức quỳ trên mặt đất, thân thể
không ngừng run rẩy. Trên cổ hắn có thể rõ ràng nhìn thấy có một vật nhỏ lồi lên không ngừng di động. Hắn dùng tất cả yêu lực, mới ngăn chặn
được con sâu kia hoạt động, chỉ cần thêm một giây, con sâu kia đã có thể trực tiếp từ cổ hắn chui vào trong đầu hắn, đồng thời trong thời gian
ngắn hút khô đầu hắn.
- Diệp Trọng ngươi thế nào rồi?
Tần
Khai chậm rãi đứng lên, mặc dù không chịu thương tổn gì, nhưng do linh
lực tiêu hao hết, tình huống hiện tại của hắn thậm chí còn yếu ớt hơn
người mắc trọng bệnh, có thể đứng dậy đã là tốt lắm rồi.
- Rất không tốt.
Thanh âm của Diệp Trọng rất thống khổ. Hiện tại toàn bộ yêu lực của hắn đều
dùng để áp chế con sâu ghê tởm trong cơ thể, thậm chí thân thể cũng
không dám nhúc nhích, ngay cả nói cũng rất miễn cưỡng.
- Nhưng cũng may cuối cùng người chết không phải ta.
- Chưa chắc.
Thanh âm của Trần Lam lại một lần nữa vang lên, nghe thấy câu này, cả Tần Khai và Diệp Trọng đều lộ ra biểu tình sợ hãi.
- Mặc dù rất tiếc, nhưng cũng rất đáng giá.
Không biết từ lúc nào, Trần Lam đã xuất hiện phía sau hai người. Tần Khai cúi đầu nhìn lại, lại phát hiện khối thân thể vốn bị Diệp Trọng xé rách,
lại biến thành một đống mảnh vỡ con rối.
- Trên người ngươi mang theo con rối thế thân.
Biểu tình của Tần Khai càng ngày càng ngưng trọng. Tiêu Dao chung, con rối
thế thân đều là những thứ thất truyền từ lâu, hiện tại nhièu nhất chỉ có thể tìm thấy tên hai thứ này trên văn tự trước kia, nhưng không ngờ vật thất truyền lại xuất hiện trên tay Trần Lam.
Tiêu Dao chung là
một loại chung đặc thù của Miêu Cương. Mặc dù sử dụng tương đối tàn
nhẫn, thế nhưng có tàn nhẫn hay không còn phải xem người nắm giữ vũ khí. Còn con rối thế thân thì hoàn toàn khác, đây là tà vật tuyệt đối. Dùng
đại lượng oan hồn làm môi giới, phong ấn trong tài liệu đặc thù. Nếu
người nắm giữ chịu một kích trí mạng, chỉ cần trước khi mất mạng lấy con rối thế thân ra, vậy thì con rối thế thân sẽ chịu thay tất cả thương
tổn cho người nắm giữ. Nhưng quỷ hồn có thể du đãng trong nhân gian cũng không nhiều, người bình thường sau khi chết đi sẽ gặp quỷ sử âm giới
đến đem linh hồn đi, vì vậy quỷ hồn du đãng trong nhân gian rất ít. Hơn
nữa số lượng oan hồn cần dùng để chế tác con rối thế thân không phải chỉ một hai con, mà là trên trăm nghìn oan hồn mới có thể đủ làm ra một con rối thế thân có thể sử dụng. Cho nên người chế tác phải nghĩ cách thu
thập oan hồn, cách nhanh nhất chính là dùng thủ pháp ác độc giết chết
người vô tội, sau đó trong nháy mắt bọn họ chết đi, cướp đoạt hồn phách
của bọn họ, có thể nói thứ này tuyệt đối là tà vật, cho nên dưới liên
kích của nhân sĩ chính phái, phương pháp chế tác đã sớm thất truyền trăm năm trước.
- Không ngờ, ngươi có thể gây thương tích cho ta.
Trần Lam mang theo hận ý, đá một cước nặng nề vào bụng Diệp Trọng, đá bay
hắn. Mặc dù tránh được một kiếp, nhưng công kích của Diệp Trọng thật sự
quá cấp tốc, hắn lấy con rối thế thân ra chỉ hơi chậm hơn một chút, y
phục sau lưng đã lưu lại một lỗ hổng xé rách, có vết máu chảy ra.
- Ta nói rồi, lập tức giết bọn hắn.
A Nhã phẫn nộ hô lớn.
- Nếu cứ tiếp tục chơi, cả ta và ngươi đều bị ngươi hại chết.
- Ngươi nói đúng. Hai tên gia hỏa này thật sự quá nguy hiểm.
Hiện tại toàn bộ yêu lực của Diệp Trọng đều dùng để áp chế con sâu kia di
động, căn bản không thể nhúc nhích, mà linh lực của Tần Khai không còn,
vô cùng yếu đuối. Thế nhưng vừa rồi Diệp Trọng đột nhiên công kích khiến hiện tại hắn vẫn còn khiếp sợ, nếu vẫn tiếp tục đùa giỡn, hắn không dám chắc chắn cuối cùng người chết sẽ là ai. Mặc dù rất không muốn, nhưng
Trần Lam vẫn thuận theo gật đầu. Bàn tay hắn lại tiếp tục dấy lên hỏa
diễm kỳ dị.
- Lần sau khi bắt được Minh Diệu, chúng ta lại chậm rãi hưởng thụ tất cả.
- Lần này không được chơi.
Nhìn Trần Lam dần dần tới gần, Tần Khai cười khổ nói.
- Ngươi còn có thể cử động không?
- Không.
Diệp Trọng cắn chặt răng nói. Con sâu kia vẫn không ngừng giãy dụa trong cổ
hắn, chỉ cần một bước là có thể trực tiếp chui vào trong đầu hắn.
- Mặc dù ta cũng muốn liều mạng giết chết hắn, nếu ngươi sống sót còn có
thể giúp ta chiếu cố hai nữ nhân của ta. Thế nhưng tình huống hiện tại,
chỉ sợ ta khẽ động, còn chưa đụng tới hắn ta đã chết rồi.
- Vậy thật sự không còn cách nào.
Tần Khai bất đắc dĩ nói.
- Không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy.
- Hai chúng ta có thể không chết.
Gian nan ngẩng đầu lên, nhìn thấy A Nhã đang trốn sau lưng Trần Lam, hai mắt Diệp Trọng đột nhiên sáng ngời, nhỏ giọng nói với Tần Khai.
- Ta đột nhiên nhớ lại, có tên gia hỏa lâu rồi không xuất hiện.
- Trên đường xuống hoàng tuyền, các ngươi hãy từ từ nói chuyện.
Trần Lam lấy tay chộp tới đỉnh đầu hai người.
- Ầm ầm…
Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống. Trần Lam không dám sơ ý, vội vàng
lùi về phía sau mấy bước. Con rối thế thân duy nhất đã sử dụng, hắn
không dám lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Trong nháy mắt hắn né
tránh, vị trí hắn đứng đột nhiên phát sinh bạo tạc cực lớn, khói bụi mù
mịt che khuất tầm nhìn của hắn, hòn đá bị đánh bay vào mặt hắn, cắt ra
một vệt máu nhàn nhạt.
Khói bụi dần dần tiêu tán, khi Trần Lam
định thần nhìn lại, chỗ hắn đứng trước đó xuất hiện một cái động cực
lớn, còn Diệp Trọng và Tần Khai vốn nằm dưới vách núi đã biến mất không
thấy nữa.
- Khốn khiếp, lại để bọn họ trốn thoát.
Trần Lam tức giận đập nát tảng đá lớn bên cạnh thành mảnh nhỏ.
- Là ai? Ai làm?
- Không biết, ta cũng không thấy rõ.
A Nhã hối hận nói.
- Ta đã nói với ngươi rồi, không cần dạy nhiều làm gì, ngươi lại không nghe.
- Ta biết, ta biết. Đừng lải nhải nữa.
Trần Lam nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn thi thể hội trưởng sớm đã đình chỉ hô hấp nằm trên mặt đất, hắn không có chỗ phát tiết tức giận, đi tới
hung hăng đá hai cước.
- Lão đầu chết tiệt.
- Bọn họ chạy rồi, sau này sợ rằng sẽ có phiền phức.
A Nhã từ phía sau Trần Lam âm lãnh đi tới, mở miệng nói. Nàng không giống với nữ quỷ bình thường, mặc dù cũng rất mẫn cảm với ánh sáng, nhưng vẫn có thể hoạt động vào ban ngày.
- Sau này sợ rằng sẽ rất đau đầu.
- Sợ cái gì, chỉ cần truyền tin bọn họ giết chết lão đầu, bất luận là
hiệp hội hay là tổ chức ngầm sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nếu như không
muốn chết, nửa đời sau của bọn họ chỉ có thể làm con rùa đen rụt đầu.
Trần Lam nheo mắt nói.
- Còn nữa, ngươi hãy suy nghĩ xem làm thế nào trong thời gian ngắn khiến ta nắm giữ được toàn bộ hiệp hội mới quan trọng.
- Cái này không cần lo lắng, tất cả đều đã được an bài, ngươi chỉ cần làm theo cách ta nói là có thể.
A Nhã nói.
- Chuyện cháu gái của lão đầu ngươi làm thế nào rồi?
- Đã phái người đi rồi.
Trần Lam gật đầu.
- Chỉ là một ảnh mị mà thôi, không đủ gây sợ hãi.
- Đừng xem thường cô ta.
A Nhã cau mày nói.
- Mặc dù là cháu gái của lão đầu, nhưng cô ta không phải một đóa hoa được nuông chiều từ bé. Ngược lại, ngay từ khi còn bé, lão nhân kia đã bắt
đầu để nàng tham dự vào trong các loại ám sát ngầm và hoạt động tình
báo, kinh nghiệm rất phong phú. Hơn nữa đừng quên, ảnh mị là chuyên gia
ẩn nấp chạy trốn.
- Nhưng cũng cần có cái bóng mới có thể.
Trần Lam vừa cười vừa nói.
- Ở nơi không có bóng, ảnh mị còn yếu hơn một con gà con, những người ta phái đi đều là chuyên gia, không cần lo lắng.
- Vậy là tốt rồi.
A Nhã gật đầu.
- Hiện giờ đưa ta trở về, ta cần quay về giám sát Địa Tương.
- Ngươi còn phải quay về sao? Tên biến thái nhất định còn có thể dằn vặt ngươi.
Trần Lam cau mày nói.
- Để ta giết hắn, sau đó tìm một người tới tiếp nhận.
- Không thể, thời gian của chúng ta không còn nhiều.
A Nhã lắc đầu. Nàng tới gần Trần Lam, dùng bàn tay băng lãnh vuốt ve gương mặt Trần Lam.
- Nhẫn nhịn một chút, bây giờ chúng ta còn cần hắn.
- Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy thì được rồi.
Trần Lam bất đắc dĩ thở dài.
- Nhưng đợi sau khi tất cả chấm dứt, ta muốn tận tay giết chết hắn, đòi
hắn trả giá gấp mười lần những gì hắn đã gây trên người ngươi.
- Đương nhiên.
A Nhã mỉm cười.
- Chẳng qua là một công cụ mà thôi.
- Ta…ta quay về rồi.
Trong phòng thí nghiệm bí ẩn, A Nhã từ tường bay ra, yếu ớt nói.
- Mọi chuyện đã được làm thỏa đáng, Địa Tương đại nhân.
- Hắc hắc. Xem ra ngươi ngoài chịu đòn ra, còn có chút tác dụng.
Người nói chính là Địa Tương mất tích đã lâu.
- Bây giờ cút đi, đừng quấy rầy ta.
- Vâng.
Dáng vẻ A Nhã như sắp khóc đi ra, tựa hồ e ngại dâm uy của Địa Tương, vội vã lại từ tường chui ra.
Chỉ là khi rời khỏi gian phòng thí nghiệm, A Nhã nhất thời thay đổi biểu
tình, trong nháy mắt dáng vẻ điềm đạm đáng yêu biến mất không thấy nữa.
- Đều chỉ là công cụ mà thôi.
Khóe miệng A Nhã hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý.