U Minh Trinh Thám

Chương 351: Chương 351: Ngư ông đắc lợi




- Uy lực của Cực Quang Tấn Lôi hiển nhiên cường đại, nhưng cũng không đến mức một kích trí mạng, đúng không? Nếu như hắn cũng bị Cực Quang Tấn Lôi đánh bắn trúng, như vậy cũng sẽ được nếm thử cảm giác tê dại giống như chúng ta.

Diệp Trọng có chút mơ hồ nói. Bởi thân thể hắn vẫn đang co quắp, cho nên hắn có vẻ nói không rõ lời.

- Trước đó tại sao ngươi không làm?

- Cơ hội trước đó không tốt, loại chiêu thức này sử dụng rất nhiều linh lực nên chỉ có thể dùng một lần, vì vậy phải tìm một cơ hội không thể thất bại.

Tần Khai đắc ý nói.

- Mặc dù lần trước có thể phản kích, nhưng hắn cũng rất có thể phản ứng lại trong nháy mắt, vậy thì cả hai chúng ta đều xong đời. Ta đã mất đi toàn bộ linh lực, đã không có sức chiến đấu gì nữa, chỉ dựa vào một mình ngươi căn bản không có cách nào đối kháng với hắn.

- Chỉ cần để ta bị Cực Quang Tấn Lôi đánh trúng. Cho dù tất cả linh lực của ngươi sử dụng hết cũng không có vấn đề gì. Bởi vì còn có hỗn đản này tồn tại, hắn có thể dễ dàng giết chết thân thể tê dại của ta.

Hội trưởng nằm trên mặt đất oán hận nói.

- Chẳng trách ta cứ cảm thấy ngươi không dốc hết toàn lực, thì ra vì có tính toán này.

- Hắc hắc, mặc dù cơ hội vừa rồi cũng không quá tốt, nhưng ta thật sự là không có cách nào.

Tần Khai nói tiếp.

- Dù sao đã không né được, vậy chi bằng liều mạng. Nếu hai chúng ta cùng bị bắn trúng thì cũng đều chết, liều mạng không chừng còn có một đường sống.

- Vậy sao?

Hội trưởng cười lạnh nói:

- Như vậy cũng chỉ cân bằng mà thôi. Hiện tại ba người chúng ta đều không thể động đậy, sinh tử còn chưa biết thế nào.

- Cái này thì chưa chắc.

Tần Khai vừa cười vừa nói.

- Mặc dù hiện tại ba người chúng ta đều bị tê dại, nhưng thời gian chúng ta bị bắn trúng vẫn sớm hơn ngươi một giây. Nói cách khác hai người chúng ta có thể khôi phục hành động sớm hơn ngươi. Mặc dù linh lực của ta đã tiêu hao hết, nhưng còn có Diệp Trọng. Ta nghĩ trong một giây muốn giết chết hội trưởng hiệp hội, đối với Diệp Trọng mà nói có lẽ không thành vấn đề.

- Yên tâm, ta sẽ không giống như nhân vật phản diện trong truyền hình, trước khi giết người còn nói một đống lời vô ích kéo dài thời gian.

Diệp Trọng nhếch miệng, lộ ra chiếc răng nanh bén nhọn.

- Một giây là đủ rồi.

Hội trưởng nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng co quắp, không nói gì. Hiện tại hắn không có tâm tư đấu võ mồm với Tần Khai, hắn liều mạng muốn khống chế lại thân thể đang bị tê dại. Một giây đồng hồ rất ngắn ngủi, nhưng lại có thể khiến Diệp Trọng dễ dàng cướp đi tính mệnh của mình. Hiện tại hắn chỉ có thể khẩn cầu bản thân có thể khôi phục sớm hơn Diệp Trọng, hoặc là khẩn cầu cứu tinh.

- Thật không ngờ, lão nhân lại lợi hại như vậy.

Trên đỉnh núi xa xăm, vốn là vị trí Tần Khai và Diệp Trọng đứng trước đó, xuất hiện một người thanh niên mặc tây phục đi giày da. Hắn nhìn ba người không thể nhúc nhích dưới vách núi, khinh miệt lắc đầu.

- Vốn tưởng rằng hai người các ngươi liên thủ, có thể dễ dàng giết chết lão nhân này, nhưng thật không ngờ lại chỉ có thể liều mạng lưỡng bại câu thương.

- Như vậy không phải rất tốt sao? Ngươi có thể giết chết hai người đáng ghét nhất trong vòng một ngày.

Từ phía sau hắn vang lên một giọng nữ nhân âm lãnh.

- Không những có thể giết chết hội trưởng, còn có thể trực tiếp giết chết Tần Khai. Chỉ cần Tần Khai vừa chết, đệ đệ Tần Lệ của hắn chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi, hủy diệt Tần gia dễ như trở bàn tay.

- Như vậy chỉ còn lại tiểu thiếu gia của Tần gia.

Trên mặt người thanh niên lộ ra nụ cười dữ tợn.

- Hắn cũng không thể dễ dàng chết như vậy được, ta muốn từ từ đùa bỡn hắn, cho đến khi lửa giận áp chế suốt mười năm qua của ta phát tiết hết mới thôi.

- Chuyện này tùy ngươi.

Giọng nữ có chút không nhịn được nói.

- Nếu như ngươi không nhanh chóng nhân cơ hội này giết chết ba người kia, thì mọi chuyện chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi

- Ngươi nói đúng.

Người thanh niên nhân gật đầu, vội vàng nhảy xuống sườn núi. Hắn đã chờ ngày hôm nay từ rất lâu rồi, đợi lâu đến mức tựa hồ không thể tiếp tục nhẫn nại.

Trong sơn cốc hoang vắng, cảnh tượng hoang vắng yên tĩnh trước đó sớm đã hoàn toàn thay đổi. Trên mặt đất đầy các loại vết tích chiến đấu, chứng minh chiến đấu trước đó kịch liệt cỡ nào.

- Hội trưởng, ngươi thế nào rồi?

Bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc, mặc dù thân thể không thể nhúc nhích, không thể quay đầu lại nhìn, thế nhưng hội trưởng nghe thấy thanh âm này lại vui mừng quá đỗi. Kỳ tích thực sự đã phát sinh. Đối với người này, hiện tại hắn chỉ hận không thể trực tiếp nhảy lên ôm một cái.

- Trần Lam, mau, mau giết Tần Khai và con hồ yêu kia.

Thanh âm của hội trưởng có chút trở nên run rẩy vì hưng phấn.

- Nhanh lên, bằng không một lát nữa hai người bọn chúng có thể động đậy, ngươi sẽ không phải là đối thủ của bọn hắn.

Không giống với hội trường, khi Diệp Trọng và Tần Khai nhìn thấy dáng vẻ người đến trong đống đá cách đó không xa, cảm giác lạnh tóc gáy. Lẽ nào vận khí của mình thực sự kém như vậy sao? Vào lúc này lại thất bại trong gang tấc. Tần Khai có cảm giác như muốn thổ huyết.

- Hội trưởng ngươi thế nào rồi?

Trần Lam vội vã đi tới, đỡ hội trưởng dậy.

- Có bị thương không?

- Không cần lo cho ta.

Hội trưởng cấp thiết nói.

- Hai người bọn chúng trúng Cực Quang Tấn Lôi của ta không thể động đậy, thừa dịp này mau chóng giết chết bọn chúng.

Thấy Trần Lam nhìn qua, trong lòng Diệp Trọng và Tần Khai tràn ngập không cam lòng và hối hận. Diệp Trọng liều mạng muốn động đậy cơ thể, thế nhưng khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng là, nỗ lực của hắn chỉ phí công, toàn bộ cơ thể đều không thể tự do khống chế.

Đến lúc này mà lại chết trên tay gia hỏa này sao? Diệp Trọng thở dài một hơi. Hắn có chút không cam lòng.

- Thật không? Bọn hắn không thể động đậy?

Trần Lam hưng phấn nói.

- Nói như vậy ta có thể dễ dàng giết chết Tần phó hội trưởng?

- Đúng, mau ra tay đi.

Hội trưởng vội vàng nói.

- Ngươi còn nhớ chuyện của phụ thân ngươi không? Tần Khai cũng có tham dự. Lúc đó hắn phái người phong tỏa đường lên núi, cô lập phụ thân ngươi. Nỗi thù của phụ thân ngươi, hắn cũng có phần.

- Vậy sao? Vậy ngươi thì sao?

Thanh âm của Trần Lam trở nên âm lãnh. Hắn ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt thâm độc nhìn hội trưởng, lạnh lùng nói.

- Ngươi cũng không động đậy được, đúng không? Cha ta chết, ngươi cũng tham dự đúng không?

- Trần Lam, ngươi đang nói gì vậy?

Hội trưởng cả kinh.

- Trước tiên đừng nói nhiều như vậy, lập tức giết chết bọn hắn, bằng không không lâu sau bọn chúng có thể tự do hoạt động.

- Ngươi nói đúng, thời gian không nhiều.

Trần Lam gật đầu. Hắn mở bàn tay, một luồng hỏa diễm trực tiếp bao trùm bàn tay phải của hắn. Hắn cúi đầu, nhìn về phía hội trưởng cười nói.

- Thống khổ chết đi, lão đầu, đây là hồi báo mười năm qua ngươi đã chiếu cố ta.

Bàn tay thiêu đốt cách mặt mình càng ngày càng gần, hội trưởng mở to hai mắt, hắn không thể tin cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Hắn vốn tưởng rằng Trần Lam là thiên thần phái tới cứu mình, không ngờ trong nháy mắt cứu tinh này lại trở mặt, biến thành thủ hạ ác ma. Thì ra khắp nơi trên thế giới này đều có ác ma, thiên thần căn bản không tồn tại.

Bàn tay thiêu đốt đặt lên mặt hội trưởng, hắn thống khổ kêu thảm thiết? Hắn muốn dùng linh lực chống lại, thế nhưng vì thân thể đang tê dại, bất luận hắn nỗ lực như thế nào, cũng không thể nào sử dụng được linh lực này. Cảm giác đau đớn kịch liệt tưởng như không thể chịu đựng truyền lên tới não, hội trưởng chỉ hận không thể lập tức chết đi. Thế nhưng loại hỏa diễm này cũng không trực tiếp cướp đi sinh mệnh của hắn, mà là thiêu đốt từng giọt huyết dịch trong cơ thể hắn. Huyết dịch khắp người hắn bỗng trở thành nham thạch nóng chảy, tiếp tục chảy trong huyết quản, phá hư thân thể hắn. Cuối cùng trong mấy giây cuối cùng, tiếng kêu thảm thiết của hội trưởng cũng dừng lại. Vị hội trưởng của Thần Quái hiệp hội có thể hô phong hoán vũ, nắm giữ quyền sinh sát trong tổ chức dưới đất, cuối cùng bị huyết dịch nóng cháy của mình thiêu chết.

- Tiếp theo sẽ đến các ngươi.

Sau khi xác nhận hội trưởng đã hoàn toàn tắt thở, trên mặt Trần Lam mang theo nụ cười dữ tợn, đi về phía Tần Khai và Diệp Trọng.

- Tần phó hội trưởng. Ta chờ đợi ngày này đã lâu rồi.

- Có thể cử động không?

Diệp Trọng bất đắc dĩ nói với Tần Khai.

- Không được.

Tần Khai thở dài.

- Cho dù ta có thể cử động cũng vô dụng. Linh lực của ta đã tiêu hao hết, chẳng khác gì phế vật.

- Xem ra hôm nay thực sự chạy không thoát rồi.

Diệp Trọng không cam lòng nói.

- Thật không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, thực sự là không cam lòng.

- Ta còn không cam lòng hơn.

Tần Khai cười khổ nói.

- Phu nhân của ta chết sớm, mà ta lại vì công việc kinh doanh của gia tộc, căn bản không có thời gian đi tìm thê tử. Tính ra đã hơn hai mươi không dính đến thức ăn mặn, cuối cùng không ngờ lại chết cùng một con hồ yêu. Hồ yêu cũng được rồi, đằng này còn là hồ yêu đực.

- Này, ta chưa từng ghét bỏ ngươi, ngươi lại ruồng bỏ ta.

Diệp Trọng bất mãn nói.

- Ta cũng đâu muốn chết cùng một nam nhân. Hơn nữa từ sau khi mẫu thân của Tiểu Manh qua đời, ta cũng không đụng tới thức ăn mặn.

- Vậy sao?

Tần Khai khinh thường nói.

- Nói thế nào ngươi cũng từng ôm nhị nãi, có chết cũng đáng.

Diệp Trọng ngẫm lại.

- Người nói cũng phải.

- Các ngươi đang làm di ngôn lâm chung sao?

Trần Lam từng bước đi về phía hai người, mỗi bước chân giống như đại chuỳ nện vào trong lòng hai người. Đây là bước chân tử thần, cùng với bước chân này, tử vong cũng bắt đầu từ từ phủ xuống.

- Cũng không ai ngờ chuyện hôm nay lại phát sinh như vậy.

Diệp Trọng chậm rãi nói.

- Chỉ không biết từ nay về sau Tiểu Manh sẽ như thế nào.

- So với tiểu hồ ly nhà ngươi, con ta tựa hồ nguy hiểm hơn một chút.

Tần Khai dùng miệng cố gắng nói với Trần Lam đang từ từ tới gần.

- Tiểu tử này và hắn có cừu oán, sau này nhất định không dễ sống.

- Nhưng cũng tốt, chúng ta không nhìn thấy những chuyện đó.

Diệp Trọng mỉm cười tự giễu.

- Chết đến nơi rồi còn nhàn hạ nói chuyện phiếm.

Trần Lam trầm trọng bước tới, khi tới trước mặt hai người, hắn nhìn Tần Khai bị áp sau lưng Diệp Trọng, hài lòng cười nói.

- Ta đột nhiên không muốn giết ngươi nhanh như vậy, nghe nói linh lực của ngươi đã tiêu hao hết, đúng không?

- Cũng chưa chắc.

Tần Khai thản nhiên nói.

- Có thể còn lại một chút, có thể khiến ta nghĩ cách nhân lúc ngươi đang đắc ý vênh váo giết chết ngươi.

- Muốn chết thống khoái một chút sao? Dễ thôi.

Trần Lam ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói bên tai Tần Khai.

- Nhưng ta đã thay đổi chủ ý. Một người tiêu hao hết linh lực, ngay cả một người bình thường cũng cản không nổi. Ta nghĩ ta có thể lợi dụng cơ hội này chơi với ngươi một lát, xem xem cuối cùng là ta chán ghét dằn vặt ngươi, hay là ngươi không chịu nổi chết trước.

- Hoặc là ngươi bị bạo nổ, cũng có khả năng.

Tần Khai bình thản nói.

- Ha ha, muốn chọc tức ta, hay là muốn kéo dài thời gian?

Trần Lam cũng không tức giận trước khiêu khích của Tần Khai, hắn nhìn Diệp Trọng đang nhắm mắt lại, mở miệng nói.

- Ngươi muốn chờ con hồ yêu này khôi phục hành động, đúng không?

Bị nói toạc tâm sự. Diệp Trọng không nói gì nữa, mà chỉ dùng nhãn thần bình tĩnh nhìn Trần Lam. Trong ánh mắt hơi có vẻ trào phúng khiến Trần Lam tương đối khó chịu.

- Không được nhìn nữa, lão già này.

Trần Lam giơ tay, trực tiếp đánh lên mặt Tần Khai. Bởi không thể sử dụng linh lực phòng hộ, trên mặt Tần Khai lưu lại một ấn ký rõ ràng. Hắn hé miệng, phun ra một ngụm máu, còn có mấy cái răng. Chỉ có điều vẻ điên cuồng của Trần Lam cũng không khiến Tần Khai thay đổi thái độ, hắn quay đầu lại, vẫn nhìn ánh mắt trào phúng nhìn Trần Lam, tựa hồ như đang thưởng thức một vở hài kịch.

- Thật ra ta nghĩ đến một chủ ý.

Trần Lam lộ ra nụ cười tà ác.

- Không bằng trực tiếp đánh nát hi vọng của ngươi, không biết ngươi sẽ có biểu tình như thế nào?

- Cũng may trước đó ta đã chuẩn bị tương đối đầy đủ, vừa vặn mang theo một thứ rất hay.

Trần Lam móc từ trong túi quần ra một bình nhỏ. Trong cái bình có một con bọ cánh cứng màu đen, không ngừng giãy dụa, tựa hồ như muốn thoát khỏi cái bình này. Cả người con bọ cánh cứng màu ngăm đen, tản ra một loại ánh sáng sáng bóng. Nhìn thấy thứ này, sắc mặt Tần Khai bỗng chốc trở nên khó coi.

- Xem ra ngươi rất biết hàng.

Trần Lam lắc lắc chiếc bình, vừa cười vừa nói.

- Miêu Cương Tiêu Hồn chung, chỉ cần cho nó một lỗ hổng nhỏ bé, nó sẽ từ da ngươi trực tiếp tiến vào trong thân thể ngươi, cắn lục phủ ngũ tạng của ngươi, cuối cùng chui vào trong đầu ngươi, biến đầu ngươi thành hồ nhão.

- Thứ này lẽ ra đã bị tiêu diệt toàn bộ mới đúng. Ngươi làm thế nào có được?

Tần Khai ngưng trọng hỏi. Hắn đương nhiên biết thứ này, năm đó hắn đã từng gặp một người bị con sâu này chui vào trong cơ thể, dáng vẻ thống khổ giãy dụa đó, suốt đời này hắn cũng không quên được. Thứ này sẽ từ da thịt chui vào, chui qua chui lại trong cơ thể, sau đó chui vào trong đầu, hút khô óc người. Chưa nói đến nỗi thống khổ khi thứ này chui vào, xé rách da thịt, then chốt nhất vẫn là cảm giác dằn vặt. Một khi thứ này đã chui vào trong thân thể, nếu như người có năng lực linh mẫn, có thể dùng linh lực của mình áp chế tốc độ của nó. Chỉ có điều muốn áp chế tốc độ đi tới của nó, cần rất nhiều linh lực. Khi bị nó chui vào, mỗi khắc mỗi giây đều phải duy trì tinh thần tập trung cao độ, để khống chế linh lực của mình, căn bản không thể phân tâm. Hơn nữa cho dù sử dụng linh lực áp chế, cũng chỉ có thể giảm bớt tốc độ của nó, cũng không thể hoàn toàn giết chết nó. Một lúc sau, đợi khi linh lực tiêu hao hết. Nó vẫn sẽ chui vào trong đầu, giết chết người, giống như dùng dao cắt thịt, mặc dù chết chậm hơn một chút, nhưng thống khổ phải chịu đựng sẽ càng nhiều hơn.

- Ta đương nhiên có cách của mình, cái này không cần ngươi quan tâm.

Trần Lam lại chuyển ánh mắt tới Diệp Trọng.

- Mặc dù cấu tạo của yêu quái và nhân loại không hoàn toàn tương đồng, nhưng thứ này có lẽ vẫn thông dụng? Ta chỉ cần để con sâu đáng yêu này chui vào trong cơ thể hồ yêu, cho dù hắn có thể khôi phục hoạt động cũng không cứu được ngươi. Nếu như hắn dùng yêu lực áp chế nó, như vậy đương nhiên không thể chiếu cố đến ngươi. Thế nhưng nếu như hắn không áp chế nó, sẽ thống khổ chết đi rất nhanh.

Mặc dù nghe thấy lời nói của Trần Lam, Diệp Trọng vẫn nhắm mắt không rên một tiếng. Hắn cũng không sợ chết, chỉ là hắn có chút không cam lòng khi chết trong tay loại tiểu nhân bỉ ổi này.

- Ngươi không nên nhiều chuyện như vậy.

Một thanh âm nữ nhân vang lên phía sau hắn.

- Đêm dài nhiều mộng, càng kéo dài thời gian càng dễ gặp chuyện không hay, mau chóng giết bọn hắn đi.

- Là ngươi?

Nghe thấy thanh âm, Diệp Trọng mở mắt? Hắn có chút khiếp sợ, nhưng cũng không ngờ lại nhìn thấy người này ở đây.

- Thật không ngờ, tất cả chúng ta đều bị ngươi lừa.

- Giết bọn hắn đi, chúng ta đi.

Giọng nữ kia cũng không để ý đến câu hỏi của Diệp Trọng, mà vẫn nói với Trần Lam.

- Động thủ đi.

- Gấp cái gì, chỉ cần khống chế được con hồ yêu này, Tần phó hội trưởng của chúng ta chỉ là phế nhân mà thôi.

Trần Lam nhếch môi, lộ ra nụ cười dữ tợn. Hắn đi tới trước mặt Diệp Trọng, mở cái bình ra, đặt miệng bình lên trên người Diệp Trọng.

- A.

Một cảm giác đau đớn từ trên người truyền đến trong óc, Diệp Trọng không nhịn được hừ một tiếng. Hắn cảm giác có cái gì xé mở da thịt, tiến vào trong thân thể hắn. Con sâu phá vỡ da hắn, xé rách cơ thể, tiến vào ổ bụng, giống như bị mũi khoan mạnh mẽ khoan vào trong bụng, đau đớn vô cùng, càng đáng sợ hơn là, cảm giác đau đớn này đang nhanh chóng kéo lan đến đầu hắn.

- A, vật nhỏ đáng yêu, ngươi chạy quá nhanh đấy.

Trần Lam đặt tay lên người Diệp Trọng, lòng bàn tay phát ra bạch quang nhè nhẹ, một luồng linh lực từ lòng bàn tay hắn truyền vào cơ thể Diệp Trọng, Diệp Trọng cảm giác hoạt động của con sâu đang sống trong cơ thể mình tựa hồ giảm bớt rất nhiều?

- Không thể để ngươi chết nhanh như vậy được.

Dáng vẻ tươi cười của Trần Lam có chút tàn nhẫn.

- ... Ít nhất ... Phải chờ tới lúc bản thân ngươi có thể dùng yêu lực áp chế nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.