- Mà tôi, lấy được chẳng qua chỉ là thiên phú mà thôi.
Âu Phàm cười tự giễu, vuốt ve cây đàn ghi ta bên cạnh.
- Chỉ có được thiên phú nhưng không cách nào dùng nó đổi được đồng tiền
để sinh tồn, đây giống như đeo một bao vàng lớn đi trong sa mạc không
bóng người, không hề có chút ý nghĩa.
- Không tìm được bất kỳ một công ty âm nhạc nào chịu ký hợp đồng với tôi, học viện âm nhạc cũng cự
tuyệt thỉnh cầu nhập học, tôi bắc đầu lưu lạc, bởi vì không có lộ phí,
tôi phải đi bộ, đi nhờ xe, đi khắp các thành thị khác nhau, ở những quán rượu, nhà trọ, câu lạc bộ, ga xe điện ngầm hát những bài hát mình sáng
tác, chỉ là vì một bữa ăn một chỗ ngủ mà thôi. Tôi cảm giác tôi tựa hồ
thật sự bị Robert Johnson bám vào người, chỉ có thể trải qua cuộc sống
không cố định.
- Đói bụng, rét lạnh, phiêu bạc, không người nào
ủng hộ, đối với cuộc sống như vậy tôi có chút tuyệt vọng, tôi từng muốn
kết thúc tính mạng của mình nhưng lại không có dũng khí.
Âu Phàm nói tới đây, chân mày cau chặt lại, tựa hồ va chạm vết thương lòng.
- Cho đến có một lần, tôi thật sự không nhịn được loại cuộc sống nghèo
rớt mồng tơi như thế, tôi dùng dao cắt cổ tay, bình tĩnh nằm trong bồn
tắm của nhà trọ, đợi chờ tử thần đến. Máu càng chảy càng nhiều, tôi dần
dần mất đi ý thức. Chờ khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mình trần như
nhộng nằm trên giường trong nhà trọ, trên cổ tay không có một chút vết
thương, bên ngoài mặt trời đã lên cao. Tôi đẩy cửa phòng tắm, chỉ có
nước trong tràn đầy, không hề có chút máu.
Tôi bắt đầu cho rằng
tôi bị ảo giác, nhưng đợi đến lần thứ hai tôi tự sát, ngày kế tiếp vẫn
bình yên vô sự nằm trên giường, tôi mới biết được thì ra ngay cả quyền
lợi lựa chọn cái chết tôi cũng không có.
- Tại sao lại như vậy?
Từ Mẫn cảm giác có chút kỳ quái, nếu như giống lời nói của Âu Phàm, vậy
chuyện của Lý Tế Thâm làm sao giải thích? Hắn là bị Phạm Đồng giết chết!
- Đừng gấp, trước hết nghe hắn nói xong đã!
Minh Diệu ngăn trở Từ Mẫn hỏi thăm, hắn cảm giác chuyện này đích xác có chút khó giải quyết. Nếu là thuật chiêu quỷ bình thường mà vì chiêu quỷ lại
mất đi khả năng khống chế nên giết chết chủ nhân của mình, thì còn tương đối đơn giản một chút, dù sao có thể dùng thuật chiêu quỷ gọi quỷ về
cũng không mấy cường đại. Nhưng nghe Âu Phàm thuật lại, nữ nhân tự xưng
Lillies lại là một ác ma, như vậy thật có chút khó xử lý mất rồi. Ác ma
là một sự tồn tại kỳ lạ, những ma quỷ yếu ớt bình thường bị khu ma nhân
đánh trúng trong nháy mắt sẽ bị tan thành mây khói, nhưng có những ma
quỷ cường đại chẳng khác gì bán thần, bất luận là ai cũng không muốn đi
trêu chọc. Minh Diệu rốt cục đã hiểu tại sao hiệp hội thần quái không
người nào muốn dính tới chuyện này, đều muốn đem chuyện này áp trở
xuống, dù sao nếu đổi lại là người nào cũng không nguyện ý đi đối nghịch với một ác ma có thể tùy lúc đem ngươi bóp chết như giết một con kiến.
- Xin kể tiếp đi!
Mặc dù bây giờ Minh Diệu còn đang vô cùng do dự có nên tiếp tục điều tra vụ án này hay không, nhưng đối với tác phong làm việc của ác ma kia cảm
thấy rất hứng thú, hắn lại bảo Âu Phàm tiếp tục kể chuyện của mình.
Nhìn nhìn Minh Diệu, Âu Phàm nói tiếp:
- Khi đó tôi đã hỏng mất, tôi không biết mình tiếp tục sống sót lại có ý
nghĩa gì, lại không biết phải làm sao mới có thể chết được. Tôi đã thử
nhảy lầu, tôi rõ ràng nhớ được xương chân của tôi xuyên qua bụng mình,
điện giật, tôi tận mắt nhìn thấy tay của tôi bị điện giật nát bấy, đi
nằm đường ray xe lửa, nhìn thấy ruột của mình trào ra khỏi bụng, hết
thảy hoàn toàn rõ ràng, nhưng chỉ vô dụng, vô luận tôi dùng phương pháp
gì đợi đến khi tôi lại khôi phục ý thức cũng sẽ không chút vết thương
nằm ở chỗ không một bóng người, toàn thân không hề có một vết sẹo lưu
lại.
- Lưu lạc chung quanh, ở những địa phương khác nhau hát
rong, nếm đủ loại phương thức tự sát khác nhau, khi đó biến thành toàn
bộ mục đích trong cuộc sống của tôi, tôi giống như bị vây trong cơn ác
mộng vô cùng vô tận, mà càng làm người ta hỏng mất chính là cơn ác mộng
kia tựa hồ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
- Cho đến một ngày…
Âu Phàm ngồi trên giường trong căn nhà trọ cũ nát, vách tường mỏng truyền
tới tiếng rên rỉ của đôi nam nữ đang cố gắng chiến đấu hăng hái, chung
quanh còn phiêu tán lên mùi mốc meo ẩm ướt.
Đây hết thảy đối với
Âu Phàm mà nói cũng đã không là gì nữa, cơn ác mộng vô biên vô hạn còn
đủ làm người nổi điên hơn hoàn cảnh ác liệt chung quanh.
Ánh
trăng tái nhợt chiếu vào, Âu Phàm càng thêm cảm thấy cô độc. Cha mẹ hắn
đã mất, bản thân hắn không thiện giao tế với người xung quanh, bạn bè
không có bao nhiêu, duy nhất có cô bạn gái giống như thân nhân lại biến
thành người xa lạ từ lâu. Hắn bắt đầu hối hận, hối hận bán đứng tình yêu của mình đi đổi lấy thiên phú mà không ai thưởng thức.
Cầm lấy
con dao lóe sáng trên bàn, Âu Phàm lộ ra nụ cười khổ sở. Đối với hắn
hiện tại mà nói mỗi ngày nếm thử cách chết khác nhau trở thành việc duy
nhất mà hắn có thể làm.
Ngày hôm qua hắn dùng con dao này hung
hăng đâm vào động mạch chủ trên cổ mình, máu tươi nóng hổi phun trào ra, văng đầy vách tường quán trọ, mà khi hắn bị ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người khôi phục lại ý thức, vách tường kia vẫn vô cùng sạch sẽ.
Nhìn con dao trong tay, lưỡi dao sắc bén không hề lưu lại chút vết máu của
ngày hôm qua, Âu Phàm nhớ lại lúc trước mình từng xem qua Phong Thần
Bảng.
- Nếu như động tác nhanh hơn một chút, nghe nói trước khi
người ta mất đi ý thức, người có thể nhìn thấy trái tim mình còn đang
nhảy lên, không biết có phải là thật hay không…
Âu Phàm dùng hai
tay cầm ngược chuôi dao, nhắm ngay ***g ngực của mình, hắn thật sự muốn
xem thử một chút trái tim không còn tình yêu của mình bây giờ đã biến
thành hình dáng ra sao, có thể tiếp tục nhịp đập như trước kia nữa hay
không.
Mặc dù sau mỗi lần tự sát nỗi đau đớn vẫn còn nhớ rõ
nguyên vẹn cho tới ngày thứ hai, nhưng bây giờ Âu Phàm cũng không quan
tâm tới loại đau đớn này, đối với hắn mà nói, chỉ có đau đớn mới giúp
cho hắn hiểu được mình còn là một con người đang sống sờ sờ, mà không
phải là con quái vật.
Đem con dao giơ cao, Âu Phàm nhắm ngay ngực trái của mình hung hăng đâm xuống.
Nỗi đau đớn trong dự liệu cũng không truyền lên não, mũi đao sắc bén bị một đôi tay trắng như bạch ngọc không chút tỳ vết ngăn cản. Đôi tay nhìn
qua mềm mại trắng nõn, thậm chí dưới ánh trăng chiếu rọi còn phiếm lên
hàn quang sắc bén cũng bị đôi tay làm ảm đạm.
- Cần gì chứ, ngươi đã thử rất nhiều lần rồi!
Thanh âm một nữ nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Ngươi không phải đã được đến thứ ngươi muốn rồi sao?
Âu Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mà không ngừng xuất
hiện trong những cơn ác mộng. Nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng Âu
Phàm cũng không còn ước mơ, lại tràn đầy tức giận.
- Trả lại cho ta, trả lại cuộc sống trước kia cho ta!
Âu Phàm tức giận bật dậy, cầm con dao đâm Lillies.
Lillies nhìn gương mặt vì tức giận mà biến hình của Âu Phàm, nhíu mày, nhẹ
nhàng vung lên, Âu Phàm đã bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ hung hăng đụng
bay ra ngoài, đập gãy chiếc bàn ngay góc phòng.
- Ta cho là lúc
ấy chúng ta đã nói chuyện rất rõ ràng rồi, đây là một cuộc giao dịch
công bình, ngươi được thứ ngươi muốn, giao thứ ta muốn, không thể đổi ý, những thứ này được viết rất rõ ràng trên hiệp ước.
Lillies ưu nhã ngồi lên giường, mùi vị khó ngửi trong phòng đã sớm không còn nữa, chỉ còn hương thơm nồng nặc trên người nàng.
- Trả…trả lại cho ta…
Âu Phàm nằm trên mặt đất, giãy dụa, nhưng không bò dậy.
- Đem thân nhân duy nhất trả lại cho ta…
- Ngươi đang nói cô bé kia phải không?
Lillies nở nụ cười:
- Bây giờ chỉ sợ nàng sẽ không nguyện ý buông tha hết thảy những thứ nàng đang có đâu.
- Ác ma…ngươi lừa gạt ta…
Âu Phàm dùng thời gian thật lâu mới chậm rãi ngồi dậy, thở hổn hển.
- Ngươi đây là đang phỉ báng.
Lillies vốn còn đang mỉm cười, trên mặt hiện lên cỗ tức giận.
- Ta chưa từng lừa gạt đối tượng giao dịch của mình, chưa từng có. Ngươi
có được chính là thứ người viết trong hiệp ước, ta cho ngươi. Mà những
thứ không viết, ta tự nhiên sẽ không hảo tâm đưa cho ngươi những thứ
tặng phẩm có giá trị hơn thứ mà ngươi chịu trao đổi.
Âu Phàm cúi
đầu, vô lực phản bác lời của Lillies. Hắn trao đổi chỉ là thiên phú của
hắn, mà Lillies cũng không có nghĩa vụ ban cho hắn danh vọng cùng cuộc
sống giàu có.
- Nhưng…nhưng nếu không phải ngươi…ta làm sao luân lạc tới kết cục như bây giờ…
Âu Phàm chất vấn thật vô lực.
Lillies cười lạnh một tiếng:
- Đây không nằm trong phạm vi quan tâm của ta, những điều này là thói hư
tật xấu của loài người các ngươi mà thôi, đối với thứ mình có chưa từng
biết quý trọng, sau khi mất đi mới từ từ ý thức được tầm quan trọng của
nó. Picasso, Van Gogh, Kafka, Thomas Joyce đều chết đi rồi mới được
người khác phát hiện tài hoa hơn người của họ.
Âu Phàm che mặt của mình, khóc như một đứa bé:
- Ta chịu đủ rồi, tôi không chịu được nữa, ta van xin ngươi, lấy cái
thiên phú đáng chết này thu hồi lại đi, đem cô gái yêu ta cùng ta đã yêu trả lại cho ta…
- Chuyện này không thể nào!
Lillies thở dài một hơi:
- Cho dù ta có thể giải trừ khế ước của ngươi, nhưng ta nghĩ cô gái của
ngươi cũng không nguyện ý. Nàng dùng năm mươi năm tính mạng cùng tình
yêu của mình, đổi lấy quyền lực cùng tiền tài. Bây giờ nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong sự mê luyến của quyền lực, không cách nào kìm chế được
nữa rồi.
Âu Phàm dần dần khôi phục lại tỉnh táo, hắn nhặt dao lên, chậm rãi đi tới trước mặt Lillies.
- Chuyện này là lỗi của tôi, hết thảy đều là lỗi của tôi, tôi cũng không
muốn tiếp tục van xin thứ gì nữa, tôi chỉ van xin cô một chuyện.
Âu Phàm đem dao đưa cho Lillies.
- Để cho tôi chết, cho tôi được giải thoát đi!
Lillies nhìn đôi mắt vô thần của Âu Phàm, xoa xoa huyệt thái dương.
- Ngươi thật đúng là một người phiền phức, nếu không phải khúc hát của
ngươi cũng giống như ca sĩ da đen kia hấp dẫn được sự chú ý của đám
người luôn thất ý, ta thật không muốn dùng loại người yếu ớt mà luôn
thay đổi như ngươi làm chiêu bài.
- Chiêu bài? Có ý gì?
Âu Phàm sửng sốt.
- Ngươi cho rằng ngươi là cái gì?
Lillies liếc Âu Phàm:
- Chẳng lẽ ta sẽ để ý mười năm tuổi thọ cùng tình yêu yếu ớt không chịu
nổi của ngươi sao? Ngươi bất quá chỉ là một vật thay thế giống Robert
Johnson mà thôi, một chiêu bài sống.
- Ngươi lợi dụng ta?
Trong lòng Âu Phàm tràn đầy nỗi tức giận cùng hối hận, nếu không phải hắn,
Dương Bội Gia nhất định sẽ không đi giao dịch với ác ma này, cũng sẽ
không mất đi năm mươi năm tuổi thọ, đây chính là một nửa đời người. Âu
Phàm cũng không để ý tới thực lực chênh lệch, hướng Lillies nhào tới, mà Lillies vẫn vung tay hời hợt đánh văng Âu Phàm bay ra ngoài, hung hăng
đụng lên vách tường.
- Được rồi, xem như ta sợ ngươi rồi!
Trong khẩu khí của Lillies mang theo một tia bất đắc dĩ.
- Khế ước chính là khế ước, không cách nào sửa đổi, ngươi vẫn còn mấy
chục năm cuộc sống, ta tự nhiên không thể mỗi ngày đều lao lực đi hồi
sinh cho ngươi.
- Ngươi chỉ bất quá không chịu được cuộc sống nghèo túng cô độc mà thôi…
Lillies nhìn Âu Phàm đang khụ máu trên mặt đất:
- Ta phá lệ, lại cùng ngươi bàn một lần giao dịch, dùng năm năm tuổi thọ
của ngươi đổi lấy cho ngươi một quán rượu nho nhỏ, cùng chút ít người
xem mỗi ngày.
Lillies chậm rãi đi tới trước mặt Âu Phàm, nhìn xuống:
- Coi như ta ân tứ cho ngươi đi, người may mắn! Đừng nên gây thêm phiền toái cho ta nữa, phải thấy đủ rồi đi!