Trong gian phòng trống trải, thanh âm đàn ghi ta vang lên, mặc dù chỉ có một mình Dương Bội Gia làm thính giả. Đối với việc người nghe nhiều hay ít Âu Phàm cũng không thèm để ý, bây giờ hắn chỉ cần cầm lấy đàn ghi ta sẽ đắm chìm vào một thế giới khác, một thế giới âm nhạc, ở trong đó chỉ có những nốt nhạc không ngừng du động, những hỗn loạn cùng phiền não
trên thế gian cũng không còn tồn tại, lưu lại chỉ còn là những nốt nhạc
vô cùng đơn giản.
- I love you, bây giờ anh không muốn nghe bài hát bi thương…
- I love you, chạy trốn trốn chạy chạy trốn tới căn phòng nhỏ này…
Theo khúc hát, Âu Phàm khe khẽ cất tiếng, không cần ca từ, không cần nốt
nhạc, hết thảy giống như thật thuần thục vì từng luyện tập qua vô số
lần.
- I love you, trong tình yêu thật trẻ con của hai người…
- Có bí mật không thể chạm tới…
- I love you ở trong sinh hoạt thực tế không cách nào tìm kiếm…
- Tình yêu hợp thành một thể…
- Chỉ có mơ ước cùng thương tổn hai người…
- Hướng với em nói bao nhiêu lần – Anh yêu em…
- Không có yêu sẽ không cách nào sinh tồn…
Trong tiếng hát mang theo ý niệm đau thương, vô cùng thâm thúy lại ai oán,
phảng phất như nước biển xanh thẳm quanh quẩn vỗ về. Một đoạn ca từ lại
nối tiếp một đoạn rì rầm, bản thân Âu Phàm cũng không biết là tại sao,
chẳng qua hắn cảm giác có một tia bi thương vô lực, nhìn lên khuôn mặt
xinh đẹp quen thuộc, trong lòng cũng không còn cảm giác muốn ôm lấy nàng vào lòng, điều này làm trong lòng Âu Phàm không biết có mùi vị gì,
nhưng loại khổ sở này còn nói không ra lời.
- Trong tiếng vang nhè nhẹ trên giường thay lời nói ôn nhu…
- Không bằng ôm đối phương thật chặt…
- Sau đó chúng ta nhắm mắt lại…
- Để cho tình yêu trong bài ca bi thương vĩnh không phai màu…
Theo âm phù cuối cùng biến mất trong không khí, Âu Phàm buông xuống ghi ta,
nhìn Dương Bội Gia còn đắm chìm trong tiếng ca, trong lòng cũng không
cảm thấy cao hứng, có, chẳng qua chỉ là loại quan hệ không còn rõ ràng
giữa hai người.
- Quá tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời!
Sau một lúc lâu, Dương Bội Gia mới từ trong âm nhạc đầy cảm xúc kia trở lại thế giới thực tế, liên tục vỗ tay:
- Quả thực…quả thực là hay…quả thực chính là hoàn mỹ.
Dương Bội Gia ngồi vào bên người Âu Phàm, thân mật ôm cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn:
- Bài hát này viết cho em sao?
- Ừ, viết cho em, thích không?
Âu Phàm cười nhẹ, không chút dấu vết kéo tay Dương Bội Gia đang vây quanh trên cổ mình.
- Thích, rất ưa thích!
Dương Bội Gia cũng không cảm nhận được hành động của bạn trai, ôm chặt lấy Âu Phàm, tựa đầu lên bả vai hắn:
- Em đã sớm nói anh nhất định sẽ thành công, chỉ bằng bài hát vừa rồi,
học viện âm nhạc còn không tranh nhau tới cướp anh về sao. Em đã nói sớm từ lâu, anh là thiên tài, chẳng qua là còn chưa bộc phát mà thôi.
- Thiên tài sao?
Âu Phàm cười khổ mà Dương Bội Gia cũng không nhìn thấy:
- Chỉ tiếc phải trả giá thật nhiều.
- Thật nhiều? Ý tứ gì?
Dương Bội Gia cảm giác lòng nhiệt tình của mình không được bạn trai đáp lại, có chút kỳ quái.
Nếu như ở ngày thường, Âu Phàm nhất định sẽ xoa nhẹ lên eo của nàng, hôn
lên trán nàng. Mà vẻ lãnh đạm của Âu Phàm hôm nay làm cho Dương Bội Gia
rất không thích ứng, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc của bạn
trai, cảm giác có chút xa lạ.
- Rốt cục anh xảy ra chuyện gì?
- Không có gì!
Âu Phàm ôm lấy bả vai Dương Bội Gia, nhưng cách ôm không còn nhiệt tình
như dĩ vãng, giống như một cách ôm lễ tiết xã giao, hoặc là cho có lệ.
- Chỉ bất quá có chút cảm thán đối với nhân sinh mà thôi.
- Những nghệ thuật gia như anh…luôn thích làm ra vẻ thâm trầm thôi.
Dương Bội Gia làm mặt quỷ với Âu Phàm.
Âu Phàm nhìn bộ dạng tươi cười của bạn gái, chỉ nhẹ cười, không nói gì.
- Anh thì tốt rồi, bây giờ có thể thực hiện được giấc mộng âm nhạc của anh.
Dương Bội Gia thở dài một hơi.
- Em còn cách mục tiêu của em tới vạn dặm.
- Khoảng cách chẳng qua là tạm thời, luôn luôn sẽ có thời điểm thực hiện được.
Âu Phàm nhìn ra bầu trời xanh lam ngoài cửa sổ.
- Đi đường tắt phải trả giá thật nhiều.
Dương Bội Gia ngồi dậy, nhìn bộ dạng như đang suy nghĩ của bạn trai:
- Hôm nay anh sao vậy, luôn nói những lời thật khó hiểu.
- Là em suy nghĩ nhiều thôi!
Âu Phàm cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của bạn gái:
- Anh không muốn thi học viện âm nhạc, bây giờ anh chỉ muốn tìm một chỗ, an tĩnh đánh đàn, hát những bài hát của riêng anh.
- Không được, anh nhất định có việc!
Trực giác của phụ nữ nói với Dương Bội Gia chuyện này nhất định có nội tình
khác. Vốn Âu Phàm luôn trắc trở khắp nơi chỉ trong mấy ngày thời gian
ngắn ngủi biến thành một thiên tài có thể tự sáng tác được âm nhạc của
riêng mình, hơn nữa tiếng hát còn đánh động lòng người, còn có vòng tay
ôm ấp lãnh đạm, điều này làm Dương Bội Gia cảm thấy thật sự kỳ quái.
Nàng ngẩng đầu, chăm chú nhìn Âu Phàm:
- Nói cho em nghe một chút, có một số việc nên nói ra thì tốt hơn.
Âu Phàm trầm mặc một lúc:
- Bây giờ em lại khát vọng đối với quyền lực đến như vậy sao?
- Đó là đương nhiên!
Mặc dù không biết vì sao Âu Phàm nhắc tới chuyện này, nhưng Dương Bội Gia vẫn hồi đáp như chém đinh chặt sắt:
- Đây là mơ ước của em, cũng giống như mơ ước về âm nhạc của anh.
- Nếu có một con đường tắt có thể làm cho em rất nhanh có được hết thảy,
nhưng em phải giao ra tính mạng của em, em có tiếp nhận không?
Âu Phàm tiếp tục hỏi.
- Không có gì không thể!
Dương Bội Gia hất đầu, trong mắt tràn đầy khát vọng:
- Con người khi còn sống chỉ có vài chục năm ngắn ngủi mà thôi, em cũng
không thèm để ý có thể sống được bao lâu, em chỉ nghĩ em nên sống như
thế nào.
- Chỉ cần huy hoàng qua, dù làm sao rơi thì đã sao.
Khác với nỗi do dự lúc trước của Âu Phàm, trong mắt Dương Bội Gia lóe ra ánh sáng kiên định:
- Em tình nguyện chết đi trong huy hoàng như Lý Tiểu Long hoặc Marylyn
Monroe, cũng không nguyện ý vô vi tầm thường vượt qua cả đời.
Âu
Phàm nhìn thấy ánh mắt kiên định của Dương Bội Gia, ngây ngẩn cả người.
Hắn biết Dương Bội Gia đối với quyền lực đầy khát vọng, nhưng lại không
biết đến mức độ mãnh liệt như thế.
Âu Phàm cúi đầu, trầm mặc một lúc nhẹ giọng mở miệng nói:
- Có lẽ anh thật sự chưa hiểu được em.
Hắn ngẩng đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp mà hắn từng yêu thích chân thành, lại phát hiện bây giờ mình không còn chút cảm giác.
- Anh có một con đường tắt, nhưng con đường tắt này không dễ đi, phải trả cái giá cao tới mức làm người ta không thể nào tin nổi!
Âu Phàm mở miệng nói:
- Em còn nhớ rõ người đàn bà mình đã gặp ngày hôm đó trong quán cà phê không?
- Không thể nào, anh đừng nói cho em biết là người đàn bà kia là ác ma có thể dùng tính mạng tiến hành giao dịch trao đổi đi?
Dương Bội Giá há hốc miệng, mang theo vẻ mặt khó có thể tin.
Âu Phàm gật đầu:
- Đúng vậy, anh đổi lấy thiên phú của anh, đã dùng linh hồn của anh.
Âu Phàm cúi đầu nhìn vào tay mình:
- Nếu không phải như vậy, em cảm thấy anh có thể trong vòng vài ngày ngắn ngủi có thể trở thành tay đàn ghi ta xuất sắc như vậy sao?
Mặc
dù Dương Bội Gia vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng bạn trai đột nhiên
xuất hiện tài hoa làm cho nàng không khỏi không tin. Nhớ tới thái độ
biến chuyển của Âu Phàm, Dương Bội Gia lâm vào trầm tư.
Âu Phàm cũng không nói tiếp, hai người chỉ ngồi lẳng lặng, không khí trong phòng có chút trầm trọng.
- Anh dùng thứ gì trao đổi?
Qua một lúc lâu, Dương Bội Gia mở miệng hỏi:
- Tuổi thọ của anh, còn có tình yêu.
Âu Phàm hồi đáp.
- Tình yêu?
- Đúng vậy, tình yêu!
Âu Phàm nhìn vào bàn tay có thể chơi lên tiếng đàn xúc động người nghe:
- Dùng tình yêu của anh, đổi lấy thiên phú, bây giờ anh cũng không còn yêu em. Anh chỉ còn yêu được âm nhạc rồi!
- Nếu dùng tính mạng trao đổi thì em có thể hiểu được, nhưng anh nói tình yêu, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
- Anh cũng không nói được rõ ràng.
Âu Phàm suy nghĩ một chút:
- Vừa bắt đầu anh cũng có chút không tin, dù sao tình yêu là vật không
thể nhìn thấy cũng không thể chạm tới, nhưng cho tới bây giờ anh đã
hiểu, mất đi tình yêu cũng đã mất đi ý nghĩ muốn chung sống cùng nhau.
Âu Phàm nhìn Dương Bội Gia, trong mắt không còn vẻ say đắm cùng ôn nhu trước kia.
- Em hiểu chứ? Chính là mất đi cảm giác bất cứ lúc nào cũng muốn nhìn
thấy em, có thể vì em làm bất cứ chuyện gì, bây giờ anh đã không còn cảm giác đó nữa. Bây giờ đối với anh mà nói, em chỉ là người bình thường mà thôi.
- Không trách được anh lại đối với em lãnh đạm tới như vậy.
Dương Bội Gia cảm giác lỗ mũi có chút ê ẩm, vốn hai người đang keo sơn đột
nhiên có một người biến thành người dưng, điều này làm cho nàng có chút
không thể tiếp nhận.
- Anh đã không còn yêu em nữa, vậy tại sao không nói rõ ràng với em?
Âu Phàm lắc đầu:
- Không phải chỉ là không còn yêu em, mà từ nay về sau anh sẽ không thể
yêu bất cứ người nào được nữa, đây là lời người đàn bà kia nói. Anh vẫn
có thể tiếp tục ở chung với em, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta thật ra
vẫn có thể như trước đây.
- Nếu như anh không còn yêu em nữa, ở chung một chỗ lại có ý nghĩa gì?
Dương Bội Gia lạnh lùng cười một tiếng, cách làm của bạn trai khiến lòng nàng rất đau đớn.
- Chỉ là vì sinh nở đời sau, đó là hành động của động vật mà thôi.
Dương Bội Gia đứng dậy:
- Nói cho em biết, ở nơi nào có thể tìm được người đàn bà kia?
- Em muốn đi sao? Sẽ không hối hận?
Dương Bội Gia lắc đầu:
- Có điều gì đáng hối hận? Em vốn có điều quý giá nhất chính là tình yêu
của anh đối với em, nếu ngay cả thứ này cũng mất đi, em cần gì bám riết
lấy anh không tha, chẳng thà dùng nó để đạt được một chút ước mơ mà em
khát vọng.
- Từ ngày đó trở đi hai chúng tôi đã không còn gặp mặt.
Âu Phàm ngồi trên giường, dùng giọng nói bình thản nhìn Minh Diệu cùng Từ
Mẫn tự thuật lại câu chuyện cũ, giống như đang kể một câu chuyện không
liên quan gì tới mình.
- Tôi cũng không biết nàng dùng thứ gì để
trao đổi được quyền lực, cũng không quan tâm, đối với tôi mà nói, nàng
chỉ còn là một người bình thường mà thôi. Tôi từng thử vận dụng thiên
phú của tôi, muốn đi vào giới giải trí, muốn nổi tiếng, nhưng vấp phải
trắc trở khắp nơi, từng người nghe qua bài hát tôi sáng tác đều không ai chịu ký hợp đồng với tôi, mỗi lần đều đưa ra lý do khác nhau để cự
tuyệt tôi. Tới lúc đó tôi mới hiểu được, muốn dựa vào thiên phú của tôi
tiến vào giới giải trí nổi tiếng là chuyện không thể nào. Những thứ đó
càng cần phải trả giá hơn thật nhiều mới đổi được tới, mà tôi lấy được
chẳng qua chỉ là thiên phú mà thôi