- Được.
Người đàn ông kia gật gật đầu, giọng nói trầm thấp mà
khàn khàn. Hắn hời hợt dùng tay nhấc bốn người kia lên, xoay người đi
vào bên trọng. Nhìn giống như ở trên tay hắn không phải là bốn người
trưởng thành mà chỉ là bốn cọng tóc mà thôi.
- Ta chán ghét phải ăn loại thức ăn này.
Cô gái kia thở dài, trong giọng nói mang theo một cỗ u oán khiến cho người ta động tâm. Nàng ngồi xổm xuống, cầm lấy cánh tay của người dân đang
không biết sinh tử kia. Kéo một cái nhìn như lơ đãng, cánh tay của ngươi kia liền bị xé rách ra, lộ ra cơ thể đỏ tươi bên trong và xương cốt màu trắng, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra. Cô gái kia cũng không thèm để ý bẻ gãy cánh tay kia ra. Trực tiếp cầm nửa cánh tay lên đưa tới
miệng. Dùng sức cắn rồi xé ra một miếng, chậm rãi nuốt xuống. Máu dính
đầy miệng cô gái kia, còn rơi xuống ướt sũng ở trước ngực áo, nhưng nàng lại không thèm để ý chút nào. Vẫn dùng tư thế tao nhã chậm rãi thưởng
thức cánh tay gãy như cũ. Giống như nàng ăn vào trong miệng không phải
là thịt người sống mà là miếng thịt bò nướng tràn ngập nước vậy.
- Vốn nghĩ hôm nay có thể ăn thứ gì đó mới mẻ, đáng tiếc lại để cho bọn họ chạy mất.
- Ác.
Một tiếng hô đinh tai nhức óc từ bên trong tòa nhà truyền ra. Đây rốt cuộc
là thứ gì, thanh âm đáng sợ sư thế khiến cho Minh Diệu cũng có chút giật mình.
- Kêu la cái gì, không phải là đang dọn cơm sao?
Cô gái tức giận hô lên một câu, dùng một tay nắm cổ người dân bị thiếu một cánh tay kia, từ từ đi vào bên trong.
Bóng dáng của hai người biến mất ở cánh cửa, sau đó cánh cửa tòa nhà lại chậm rãi đóng lại.
- Xem ra đã chọc phải một thứ gì đó tương đối đáng sợ rồi.
Minh Diệu vẫn còn sợ hãi đối với tiếng kêu vừa rồi.
- Một nam một nữ kia nhìn qua đã đủ quái vật rồi, không nghĩ tới bên trong lại có thứ gì đó càng quái vật hơn.
Quái vật cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là quái vật có suy nghĩ. Một nam
một nữ vừa rồi kia, rất rõ ràng là chỉ số thông minh cao hơn nhiều so
với đám người bạo lực ở bên ngoài kia. Tối thiểu cũng tương đương với
người bình thường. Minh Diệu cảm giác có chút khó giải quyết.
Đi vào? Hay là nhanh chóng rời khỏi nơi này?
Minh Diệu trốn ở trong bụi cây, suy tính thiệt hơn. Tuy rằng đã xác định
được bên trong có thứ gì đó rất đáng sợ, nhưng mà đã đi tới nơi này.
Huống chi bây giờ bọn hắn cũng không có phương pháp để rời khỏi thị trấn này. Dựa theo lời nói của người đàn bà kia thì con quái vật đó quả
nhiên đã nhìn trúng đoàn người bọn họ. Cho dù là trở về, chẳng qua cũng
chỉ là chờ chết mà thôi. Còn quái vật đó người đông thế mạnh, cho dù là
trốn đi cũng nhất định sẽ bị nó bắt lại. Minh Diệu quyết định vẫn là
tiến vào một cái thì tốt hơn. So với việc ngồi chờ chết thì không bằng
cứ xông vào xem một lần. Thử xem có thể tìm được một con đường sống hay
không!
Dựa theo phong cách của Lưu Nhân, nghênh ngang đi tới của
lớn, hô to một tiếng cảnh sát đây đừng nhúc nhích, giơ tay lên. Minh
Diệu không phải là người ngu. Không cần nói đến những cái khác, ngay cả
một nam một nữ vừa đi ra, hắn cũng không nắm chắc có thể đối phó được,
huống chi bên trong còn có một con quái vật chỉ cần kêu lên một tiếng là có thể kiến hắn kinh hồn táng đảm.
Minh Diệu men theo góc tưởng, đi xung quanh một vòng, rốt cuộc cũng tìm được một cái cửa sổ có khóa,
theo cái cửa sổ này nhảy vào.
Nói này hẳn là một cái văn phòng
viên chức bình thường. Trên mặt đất có bàn ghế cùng các loại văn kiện
được vứt ngổn ngang. Điều này đã nói nên dưới tình huống mọi người ở đây còn chưa kịp chuẩn bị liền bị người nào hoặc là thứ gì đso xông vào
mạnh mẽ mang đi. Mặc dù không có vết máu, nhưng mà trong phòng vẫn còn
có mùi huyết tinh phiêu tán. Dường như là từ ngoài cửa truyền vào bên
trong.
Trên cánh cửa ban công cũng không có thủy tinh, cho nên
Minh Diệu cũng không nhìn thấy tình hình bên ngoài. Cố gắng để không gây ra tiếng động, Minh Diệu tìm kiếm một vòng quanh phòng làm việc, cũng
không tìm được một tấm bản đồ thị trấn nào.
Điện thoại di động
vẫn không có tín hiệu. Minh Diệu cầm lấy chiếc điện thoại cố định rơi ở
dưới đấy lên, trong ống nghe không hề có một chút âm thanh nào. Xem ra
toàn bộ đường dây điện thoại trong thị trấn đều đã bị cắt đứt. Muốn dùng điện thoại để xin sự giúp đỡ xem ra là không thể thực hiện được.
- Thật là khiến cho người ta đau đầu, cần phải tìm một biện phá khác để liên hệ với bên ngoài.
Minh Diệu lau trán tự nhủ.
- Xem ra phải đi ra chỗ khác thử xem.
Cột tín hiệu di động nằm ở bên trên mái nhà, tới gần hơn một ít, có lẽ còn
có thể tìm được một chút tín hiệu di động. Minh Diệu quyết định đi lên
mái nhà xem thử.
Nhưng mà muốn đi lên mái nhà, dù là đi bằng cầu
thang bộ hay thang máy thì cũng đều phải đi qua đại sảnh của căn nhà.
Như vậy sẽ rất phiền toái. Từ tiếng kêu khủng bố vừa rồi và mùi tinh
huyết thỉnh thoảng truyền đến, Minh Diệu hiểu được bên ngoài tuyệt đối
không phải là đội ngũ tiếp khách mang theo cờ màu tranh ảnh và chữ viết, viết rằng hoan nghênh Minh Diệu đến thị sát công tác. Chỉ sợ Minh Diệu
vừa bước ra bên ngoài, sẽ biến thành bữa trưa mới mẻ của cái thứ đáng sợ kia. Minh Diệu quyết định thử thời vận. Đám người dân có chỉ số thông
minh không cao kia vì sao phải canh giữ ở bên ngoài? Là vì bọn hắn đề
phòng…Không cho thứ gì đó từ bên ngoài tiến vào. Hẳn là không quản
chuyện ở bên trong tòa nhà này. Nếu mà theo bờ tường bên ngoài trực tiếp trèo lên mái nhà, có lẽ sẽ không bị phát hiện.
Minh Diệu lục cái túi áo khoác. Cám ơn trời đất, may mà vẫn mang theo Thần Hành Phù ở
trên người. Minh Diệu quyết định, sau này chỉ cần không phải là tình
huống đặc thù, nhất định phải mang theo chu sa, giấy chế bùa và bút lông theo người. Đề phòng gặp phải tình huống đặc thù gì mà trên người không mang theo phù chú để dùng thì có thể trực tiếp chế tạo ở hiện trường. Ồ đúng rồi còn phải mang theo Hoài Tố nữa. Nếu mà có nàng bên cạnh, cho
dù có phù chú gì không biết viết cũng không sao cả.
Dán Thần Hành Phù ở trong lòng bàn chân, Minh Diệu thử hướng lên tường bước vài bước. Hoàn hảo, cái thị trấn này không còn người nào cả, cũng không sợ có ai
nhìn thấy hắn. Minh Diệu yên tâm nhảy ra bờ tường bên ngoài, đi dọc theo bờ tường lên trên mái nhà.
Vẫn không có chút tín hiệu nào như
cũ, Minh Diệu thất vọng cất điện thoại đi. Xem ra muốn dùng công cụ hiện đại để truyền tin ra bên ngoài là không được rồi. Nghĩ tới nghĩ lui,
Minh Diệu cũng hết đường xoay sở.
Ngay trong lúc Minh Diệu đang hao tổn tâm trí, hắn chợt thấy có mười người dân, chậm rãi hướng về toàn nhà này đi tới.
Dựa theo biểu tình và động tác của mười người dân kia, bọn họ tuyệt đói
không thuộc về loại dân du đã chỉ biết ăn mọi thứ, mà là thuộc về loại
hình có đầu óc tỉnh táo. Mười người này sắp xếp thành đội ngũ không tính là chỉnh tề lắm từ từ đi lại đây. Ở trong mắt Minh Diệu, mười người này có chút kỳ quái, dường như là có thêm một thứ gì đó.
Kỷ luật, là kỷ luật. Minh Diệu đột nhiên nghĩ đến, tuy rằng đội ngũ kia
cũng không chỉnh tề, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy giống một tập thể.
- Động tác nhanh một chút, nhân số đã sắp không đủ rồi.
Cửa lớn của tòa nhà lại được mở ra, một nam một nữ kia lại xuất hiện ở cửa. Toàn thân người đàn bà kia đều dính đầy vết máu. Quần áo hoàn toàn
nhuộm thành màu đỏ. Nàng lớn tiếng mắng mười người dân đang đi tới phía
trước.
- Nếu không muốn trở thành thức ăn, vậy thì liều mạng đi.
- Liều mạng ?
Minh Diệu nghe thấy lời nói của người đàn bà kia thì có chút kỳ quái. Cần
liều mạng để làm cái gì đây ? Không muốn trở thành thức ăn là có ý gì ?
Minh Diệu cảm giác lòng hiếu kỳ của mình cũng bị đẩy lên.
- Xem ra vẫn phải đi vào trong tìm hiểu mới được.
Minh Diệu quan sát xung quanh một lần,
- Không có Ẩn Thân Phù thật đúng là phiền toái. Xem ra làm trộm cũng cần có thiên phú.
Chui ở bên trong cái ống thông gió tràn ngập tro bụi, Minh Diệu cố sức di
chuyển ở trong đó. Một tuần trước, Minh Diệu còn than thở nếu chính mình béo lên chục cân thịt thì tốt rồi. Nhưng mà bây giờ hắn hận mình không
thể giảm chục cân thịt mới tốt.
Ống thông gió đối với một người
đàn ông trưởng thành mà nói thì tương đối chật. Nhưng mà thể hình của
Minh Diệu tương đối gầy yếu, còn miễn cưỡng có thể hoạt động được.
Tuy rằng không biết cái lối nào thông đến đại sảnh, nhưng mà Minh Diệu cũng không lo lắng, bởi vì cái mùi vị huyết tinh này đã dẫn đường cho hắn.
Càng đến gần đại sảnh thì cái hương vị huyết tinh lại càng trở nên gay
mũi. Minh Diệu đi theo mùi hương, chậm rãi đi đến vị trí giữa đại sảnh.
Nhờ vào cái cửa thoát khí ở bên dưới mà Minh Diệu có thể nhìn được toàn bộ
cảnh tượng đại sảnh ở bên dưới không sót chút gì. Minh Diệu cố nhịn mùi
tanh của máu tươi, cúi xuống thì nhìn thấy một cảnh tượng như là Địa
Ngục.
Nơi nơi đều là máu, phần còn lại của chân tay bị cụt, đầu
người. Nơi này giống như là nhà bếp của ác quỷ. Ngững người dân bị bắt
vào trong đây đều chết hết, chuấn xác mà nói thì là bị ăn sạch. Mà làm
thịt bọn họ, chính là một nam một nữ kia, còn cả một tên gia hỏa khủng
bố khác.
Quái vật, đây mới đúng là quái vật chính tông. Cùng so
sánh với nó, Quầy Linh chỉ có thể được coi là một con vật đáng yêu. Dáng người cao hơn ba thước, da tay ngăm đen, bộ lông màu đỏ che kín đầu và
lưng. Đôi mắt màu xanh biếc nhìn chăm chú vào nửa thân thể người đang
nằm ở trong tay kia. Dùng cái móng vuốt thật dài thỉnh thoảng cầm phần
còn lại của đám chân tay cụt đưa vao trong miệng, há cái mồm to mà nhai
nuốt lấy. Hai cái răng nanh từ trong miệng vươn ra, trên mặt vẫn còn
dính một ít thịt nát màu đỏ.
Ác quỷ, đây mới thật là ác quỷ. Minh Diệu không khỏi hít sâu một hơi. Cùng so sánh với con quái vật này thì
người đàn ông vừa nhìn thấy ở cửa kia chẳng qua chỉ là đứa bé mà thôi.
Mà người kia, mới là La Sát thật sự.
Chỉ cần cắn ba miếng đã ăn
sạch nửa phần thân thể trên tay. Những phần còn lại tùy tay ném qua một
bên. Tên La Sát thật lớn kia lại cầm một người ở trước mặt hắn lên.
Đây là một người vẫn còn sống. Minh Diệu thấy rất rõ ràng, người này bị
trói chặt chân tay, miệng cũng bị bịt chặt, nhưng mà rất rõ ràng hắn còn là một người sống. Không phải là người dân loại ngu ngốc chỉ biết có
ăn, cũng không phải là loại người dân có khuynh hướng bạo lực, cầm dụng
cụ lao động ở trong tay quơ đi quơ lại. Đây là một người, một người bình thường.
- Ngươi không nên trực tiếp đưa người này cho hắn làm thịt.
Người đàn ông ngồi ở bên cạnh nhặt cái đùi người mà tên La Sát to lớn kia ném ra. Vừa đưa lên mồm cắn xé vừa nói.
- Hẳn là vẫn nên làm như chúng ta trước kia, cứ thử xem có thể chuyển hóa hắn thành đồng loại của chúng ta rồi nói sau.
- Không, cái này không cần thiết.
Người đàn bà kia lắc lắc đầu.
- Ngày hôm qua đã không có người nào thành công. Xem ra lực lượng huyết
mạch đã không còn đủ để chuyển hóa. So với việc dày vò hắn bằng cách
biến thể, không bằng cứ ăn trực tiếp cho tươi sống.
Người đàn ông bị tên La Sát to lớn kia nắm lấy, tuy rằng tay chân đã bị trói chặt,
miệng cũng bị bịt kín, nhưng mà vẫn không ngừng giãy dụa như cũ. Nhưng
mà sự giãy dụa của hắn không có tác dụng. Tên La Sát thật lớn cầm hắn
như là cần nột que thịt xiên vậy, trực tiếp đưa hắn lên tới miệng. Chiếc răng nanh sắc nhọn kia trong nháy mắt đã cắn đứt cổ người kia. Tiếng
kêu sợ hãi nức nở trong nháy mắt bị cắt đứt.
Phốc.
Dường
như là không có hứng thú đối với đầu người. Tên La Sát kia phun cái đầu
kia ra. Cái đầu tròn vo lăn ở trên mặt đất đến tận bên dưới chỗ cái cửa
thoát khí Minh Diệu đang trốn mới dùng lại. Đây là một người đàn ông
trưởng thành. Trên bộ mawtju hoảng sợ có nước mắt xen lẫn máu. Đây chính là biểu tình lưu lại ở một khắc cuối cùng trên thế giới này của hắn.
La Sát ngậm nửa thân mình còn lại của người đàn ông kia trong miệng, dùng
sức mà mút. Dường như cái nó đang cầm trong tay không phỉa là một cái
thi thể người vừa bị mất đầu mà là một cái chai bên trong đầy nước ngọt
vậy. Cái hắn vừa mới cắn đứt cũng không phải là đầu của người sống, mà
chẳng qua chỉ là cái nút lọ nước ngọt mà nó đang cầm mà thôi.
Nới này là Địa Ngục, nơi này là cuộc sống ở trong Địa Ngục. Tuy rằng Minh
Diệu không biết Địa Ngục sau khi chết sẽ có dạng gì, nhưng mà Minh Diệu
có thể cảm thấy tình cảnh ở nơi này so với những gì miêu tả về Địa Ngục
thì rất giống nhau.
Sau khi đã hút khô toàn bộ máu ở trong thi
thể. Tên La Sát kia bắt đầu cắn xé cái thi thể đã khô quắt lại. Dựa theo ánh mắt của hắn thì hương vị của món ăn này để cho hắn rất hài lòng.
Hơn xa so với thịt của người đàn ông bị bọn chúng giày vò trước đó.Nhưng mà thỉnh thoảng sẽ phun ra một ít quần áo dính theo mảnh vụn thịt.
Người đàn bà yêu mị kia dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cái thi thể trong tay tên
La Sát kia. Dường như đối với bọn hắn mà nói, có thể ăn được một miếng
thì cũng là một loại hưởng thụ lớn lao.
Dường như tên La Sát cũng cảm thấy được ánh mắt của người đàn bà kia. Minh Diệu chứng kiến khóe
miệng của nó hơi nhếch lên một chút. Là cười, tên kia đang cười.
Không tốn một chút sức lực đã xé rách cái thi thể đang cầm trong tay ra. Tên
La Sát dùng một loại thái độ giống như là bố thí cho ăn mày, ném một cái đùi cho người đàn kia. Tuy rằng đã không còn có nhiều máu chảy ra nữa,
nhưng mà những miếng thịt và xương cốt lộ ra khiến cho nhìn qua cái đùi
kia tương đối ghê tởm. Mà người đàn bà vừa rồi nhìn còn có vẻ tao nhã
kia, liền cứ như vậy quỳ ở trên mặt đất, há mồm bắt đầu ăn. Vừa nhai,
trong miệng còn không ngừng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ. “ Ăn ngon,
vẫn là thịt tươi sống thì ăn ngon hơn”. Mà người đàn ông ngồi ở bên cạnh cũng dùng một loại ánh mắt hâm mộ nhìn người đàn bà đang quỳ trên mặt
đất gặm cái đùi người kia.