- Nếu có thể còn sống trở về, ta nghĩ ta sẽ sửa thành ăn chay.
Minh Diệu liều mạng đè nén cảm giác buồn nôn đang ngông ngừng bốc nên ở cổ họng.
- Sớm biết vậy thì dẫn cả Ada đi cùng, nàng luôn nói là cần phải giảm béo. Nơi này chính là chỗ để giảm béo tốt nhất!
Ngay tại lúc Minh Diệu liều mạng kiềm chế cái cảm giác buồn nôn trong dạ
dày, thì một chuyện tình khiến cho hắn càng thêm kỳ quái xảy ra. Mười
người dân vừa mới tiến vào bên trong tòa nhà kia, mỗi người tìm một đối
thủ, bắt đầu từng đôi một chém giết nhau. Trong tay cũng không có vũ
khí, nhưng mà đều giống như có thâm cừu đại hận với nhau vậy, ra tay
không lưu tình chút nào.
Loại đánh nhau này cũng không có gì để
xem cả. Không có vũ khí, cũng không có kỹ xảo gì, chỉ giống như một đám
lưu manh đầu đường xó chợ đánh nhau, lăn qua lăn lại ở trên mặt đất.
Nhưng mà trình độ kịch liệt lại khiến cho Minh Diệu rất khó hiểu. Đến
tột cùng là làm cái gì mà phải đánh nhau đến tình trạng này?
Một
tên bị đối thủ của hắn đánh ngã xuống mặt đất. Rất rõ ràng là đã mất đi
năng lực phản kháng. Nhưng mà đối thủ của hắn lại không có nghĩ như vậy, vẫn dùng chân đá lên người hắn, dùng hết những thứ có thể làm vũ khí
trên người để lợi dụng. Nắm tay, đầu gối, thậm chí là răng nanh. Mãi cho đến khi đối thủ của hắn nằm trên mặt đất không còn nhúc nhích nữa thì
mới dừng tay.
Rất rõ ràng, người đàn ông nằm ở trên mặt đất kia
đã chết rồi, bị đồng bọn của hắn đánh chết tươi. Tiếp theo, Minh Diệu
thấy được một màn làm cho hắn càng thêm khó hiểu. Người thắng liền cúi
xuống, bắt đầu cắn nuốt thân thể của kẻ đã chết.
- Không chỉ là ăn những người dân đã trở nên si ngốc mà ngay cả đồng loại của mình cũng không buông tha sao?
Minh Diệu cảm giác chuyện này có chút không thuộc với lẽ thường. Vô luận là
cái giống gì, đều không có khả năng ăn thịt đồng loại của mình, trừ phi…
Chuyện phát sinh kế tiếp đã khẳng định suy đoán của Minh Diệu. Ngay sau khi
người thắng ăn sạch thân thể đồng loại của hắn xong, thân thể của hắn
cũng đã bắt đầu chậm rãi có biến hóa. Làn da bắt đầu nứt nẻ, cơ thể
không ngừng run rẩy. Hắn tru lên một loại thanh âm cực kỳ thống khổ.
Khuôn mặt vốn đã biến dạng lại càng thêm vặn vẹo.
Đây chỉ là bắt
đầu mà thôi, tiếp theo cơ thể hắn bắt đầu bành trướng lên với một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, phía sau lưng cũng chầm chậm có
lông đỏ mọc ra.
Tiến hóa, đây là một loại tiến hóa. Minh Diệu
nhìn thấy mấy người dân này chỉ trong một lúc ngắn ngủi mà đã biến thành bộ dáng giống như tên La Sát kia. Hai cái răng nanh thật dài, nước bọt
theo khóe miệng từ trên mặt đất nhỏ giọt xuống, toàn thân người dân này
rốt cuộc đã không còn nhìn ra được hình dáng con người.
- Đây
chính là mục đích của bọn họ. Đánh nhau đến chết, cắn nuốt đồng loại của mình để hoàn toàn tiến hóa thành La Sát, muốn tạo thành một đội ngũ La
Sát sao?
Minh Diệu nhìn một màn trước mắt này, ở trong đầu nhanh chóng phân tích mọi việc.
- Không đúng, hẳn là không chỉ như vậy. Nếu như là muốn tạo thành một đội ngũ La Sát, như vậy không phải là bây giờ mới bắt đầu mà là đã động thủ ở vài ngày trước kia rồi. Mà bây giờ cũng chỉ có một tên La Sát to lớn
và một nam một nữ là loại bán thành phẩm mà thôi. Như vậy rốt cục mục
đích của bọn họ là gì?
Không lâu sau, bốn đôi còn lại cũng đều tự động phân thắng bại. Những kẻ thất bại đều có kết cục đồng dạng, kẻ
chiến thắng cũng đều tiến hóa. Không đến một giờ sau, ở trong đại sảnh
đã có sáu tên La Sát, một tên cực kỳ lớn, còn lại là năm tên nhỏ hơn.
Mặc dù nói là nhỏ, nhưng mà cũng chỉ là so với tên lớn kia thôi. Năm tên La Sát vừa tiến hóa kia, thân thể cao ít nhất cũng tới hai mét, nếu so
với con người bình thường thì cao hơn nhiều. Hơn nữa tướng mạo hung thần ác sát và dáng người tráng kiện, cũng biểu lộ bọn hắn cũng không phải
là quả hồng mềm gì.
Phải biết rằng, vừa rồi đối phó với người đàn ông chưa tiến hóa kia, Minh Diệu đã phải tốn một phen công phu thật lớn rồi. Đầu tiên là dẫn hắn ra thật xa, sau đó lại thả Quầy Linh ra để
tiêu hao lực lượng của hắn. Đợi đến khi hắn đã không còn nhiều sức lực
để phản kháng, Minh Diệu mới rút Yêu Lân ra để cắt đứt đầu tên kia. Mà
đối mặt với loại đã tiến hóa thành La Sát này, Minh Diệu cũng không có
bao nhiêu nắm chắc một mình xử lý một con.
Ngay tại lúc Minh Diệu còn đang phân tích lực lượng
của đám La Sát này. Một đôi nam nữ luôn ngồi ở một chỗ kia, chậm rãi
tiến đến gần năm con La Sát vừa mới tiến hóa này.
- Mỗi lần đều phải lãng phí một cái.
Ngườ đàn bà có chút không tình nguyện nói.
- Một con dư thừa này cũng không thể lưu lại đến ngày mai để dùng, thật sự là rất đáng tiếc.
- Không còn cách nào khác, dù sao cũng là vật thí nghiệm. Có thể sống
được trong hai mươi bốn giờ đã là không tồi rồi. Người đàn ông kia nhìn
đám La Sát vẫn còn đang ngơ ngác, chọn ra một con tương đối cường tráng ở bên trong ra, đưa sang một bên. Mà bốn con còn lại, sau khi người đàn
bà kia ra lệnh một tiếng thì liền bắt đầu chém giết.
Mà một con
La Sát duy nhất vừa tiến hóa kia thì bị người đàn ông kia dẫn tới trước
mặt con La Sát thật lớn. Con La Sát thật lớn kia chìa một bàn tay ra,
không tốn chút sức nào liền nhấc con đồng loại chỉ nhỏ hơn nó một chút
lên. Kế tiếp vẫn là một loạt hình ảnh khiến cho người ta buồn nôn như
cũ.
Cắn đút đầu, hút máu, cắn xé. Dường như đối với con La Sát
thật lớn này mà nói, toàn bộ thân thể từ cái gì đó cũng chỉ là thức ăn
của nó mà thôi.
Chém giết, cắn nuốt, tiến hóa. Bốn con La Sát kia lại lặp lại cái quá trình vừa mới xảy ra trước kia. Nhưng mà đối thủ từ những người dân đã biến thành một loại quái vật không còn hình người.
Mãi đến khi cuối cùng trong đại sảnh chỉ còn lại một con La Sát. Người
thắng cuộc cuối cùng đã trở nên cường tráng hơn rất nhiều. Nhìn qua chỉ
nhỏ hơn so với con La Sát lớn nhất kia một chút mà thôi.
Nhưng mà cái con La Sát đã trở nên tương đối mạnh mẽ kia, vẫn không thể tránh
được cái kết cục biến thành thức ăn. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến năm phút đồng hồ, thì ngay cả xương cốt cũng đã bị con La Sát thật
lớn kia ăn hết. Dấu vết duy nhất còn tồn tại chính là cái đầu thật lớn
mà con La Sát kia nhổ ra vì không thích ăn.
Tuy rằng cũng không
quá rõ ràng, nhưng mà Minh Diệu vẫn có thể nhìn ra được, con La Sát thật lớn kia đã càng thêm cường tráng hơn so với lúc trước. Tiến hóa, đây là một loại phương pháp tiến hóa, Tuy rằng không có thống khổ như những
tên đồng loại vừa bị làm thịt kia, nhưng mà biểu tình vặn vẹo kia đã
chưng minh cái loại tiến hóa này khiến cho nó tương đối không khỏe. Hiển nhiên là con La Sát này ăn thịt đám đồng loại cường tráng này, đã kế
thừa được lực lượng của chúng. Cái này rất giống phương thức sinh tồn
của loại côn trùng gì đó. Có thể sống sót chỉ có một con cường tráng
nhất. Mà đám còn lại, đều là thức ăn của nó.
Chương 218: Tiến hóa. (2)
- Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi.
Người đàn bà kia đứng lên nói.
- Mười người cũng là cực hạn của hôm nay rồi.
- Ta chán ghét người kia.
Người đàn ông nói.
- Ta chán ghét mỗi ngày phải làm đầu bếp và mua sắm cho người kia. Ta cảm giác những ngày sau này không còn niềm vui nữa.
- Niềm vui? Đó là vật gì? So với thèm ăn càng thêm có khoái cảm mãnh liệt sao?
Người đàn bà kia cười lạnh một tiếng.
- Ta biết ngươi vẫn còn cảm thấy bất mãn đối với việc A Khôn làm thịt chị của ngươi, nhưng mà cái này cũng là chuyện tình không có cách nào khác. Tuy rằng nàng và ta đều là do ngươi tới chuyển hóa, nhưng mà đến bây giờ, chỉ có ta là người duy nhất có thể chuyển thành La Sát nữ nhân. Mà chị của ngươi đã biến thành Vò, kết cục của Vò chính là bị ăn sạch, không có gì để oán hận.
- Hơn nữa, dù sao hắn cũng là người cường tráng nhất, không phải sai ?
Người đàn bà kia dùng một loại ánh mắt gần như là điên cuồng nhìn con La Sát thật lớn kia.
- Nếu nói tiếp, ngươi cũng chỉ là con của hắn mà thôi, không nên quên, ngươi cũng là được hắn chuyển hóa ra mà có thể biến thành bộ dáng hiện tại. Ngươi hẳn là nên có lòng tôn kính đối với ân nhân của mình.
Con La Sát thật lớn kia dùng ánh mắt để nhìn người đàn ông, khóe miệng hơi nhếch lên, kia là mọt loại cười nhạo. Rất rõ ràng, con La Sát kia không chỉ có thể hiểu được tiếng người, hơn nữa còn biết được bọn hắn đang nói cái gì. Con La Sát này còn có thêm năng lực suy nghĩ.
Ác Quỷ cũng có được năng lực suy nghĩ, điều này làm cho Minh Diệu cảm thấy rất kinh ngạc. Dựa theo đoạn đối thoại của hai người, hai người kia đều là được con La Sát thật lớn này chuyển hóa mới có thể biến thành hình dạng này. Như vậy đã nói nên trước đó không lâu hai người này cũng là con người. Mà con La Sát thật lớn kia…Không lâu lúc trước cũng là một con người mà thôi.
Con người biến thành La Sát ? Minh Diệu cảm giác có chút khó tin. Thứ La Sát này vốn là thuộc về một loại quái vật gì đó ở trong thần thoại. Tuy rằng không biết bọn chúng từ đâu tới, nhưng mà Minh Diệu có thể khẳng định tuyệt đối không phải là do con người chuyển hóa. Cái thị trấn nhỏ này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?
Hiện tại giải thích duy nhất chính là ở sau lưng những chuyện này, còn có một bàn tay mà Minh Diệu chưa nhìn thấy được, đang không chế tất cả chuyện này. Quầy Linh chính là một cái ví dụ. Con La Sát này, cũng rất có thể là do một vài người có một vài ý đồ riêng, dùng phương pháp đặc thù mà biến thành. Mà tình huống ở trong cả thị trấn nhỏ này, cũng nhất định là do người kia giở trò quỷ. Mà điều khiến cho Minh Diệu lo lắng chính là chỉ sợ người kia bây giờ còn đang ở một cái góc nào đó mà quan sát đoàn người bọn hắn. Mọi người trong cả thị trấn bị biến thành cái dạng này, mà con La Sát thật lớn kia lại đang không ngừng tiến hóa. Nếu là người khởi xướng, không có khản năng buông tha cơ hội quan sát tất cả những chuyện này. Nếu là thí nghiệm thì không có lý do gì mà ném vật thí nghiệm ở đây còn bản thân mình thì chạy trốn.
Việc duy nhất Minh Diệu có thể làm bây giờ, chính là dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về khách sạn, thông báo tất cả những chuyện này cho những người khác, sau đó thì tìm một phương pháp có thể rời khỏi thị trấn này. Còn đối kháng với loại quái vật kia sao ? Đừng nói đùa, Minh Diệu cũng không muốn biến thành miếng chân giò hun khói trong miệng của người khác. Mặc dù hắn đã sớm lãnh đạm đối với sinh tử, nhưng mà đối với kiểu chết ở trong miệng của con quái vât này Minh Diệu vẫn không cam lòng. Dù cho thật sự phải chết, ít nhất thì cũng phải chết ở trong lòng một mỹ nữ. Minh Diệu thầm nghĩ. Hơn nữa tốt nhất là mỹ nữ ngực lớn, ít nhất thì cũng phải khoảng ngoài cỡ D.
Dưới tình huống không thể làm kinh động ba con La Sát kia, Minh Diệu chậm rãi di chuyển thân thể ở trong cái ống thông gió. Ống thông gió nhỏ hẹp, căn bản là không có khả năng xoay người lại được, Minh Diệu chỉ có thể bò lùi về theo đường cũ. Minh Diệu có chút sốt ruột, Diệp Tiểu Manh còn đang mê man, A Trạch thì cũng không có bao nhiêu tác dụng. Mà người bình thường như Lưu Nhân và Vương Tĩnh thì thuần túy chỉ có thể làm đồ lót dạ cho người ta. Bây giờ Minh Diệu thật hối hận, vì sao lúc ấy không có cứng rắn cự tuyệt không cho Diệp Tiểu Manh đi theo. Nếu chỉ có một mình hắn, có lẽ còn có thể yên tâm thử xem có thể cậy mạnh tìm một con đường sống. Nhưng mà nhiều hơn một người, Minh Diệu cũng không thể khinh thường được.
Không chỉ là phải tìm một chỗ an toàn để rời đi, còn phải mang theo ba tên vô dụng, Minh Diệu cảm giác đầu càng ngày càng đau!
Minh Diệu trở lại căn nhà nhỏ cũng không thấy hai người Vương Tĩnh và Lưu Nhân. Hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khách sạn, vừa mới đầy cửa ra, hắn liền phát hiện trong phòng nhiều hơn một người đàn bà, một người đàn bà không quen. Mà người đàn bà này đang nói gì đó với A Trạch, nhưng mà A Trạch vẫn lắc đầu.
- A Minh Diêu tiên sinh, rốt cuộc thì ngài cũng đã trở lại.
Lưu Nhân chứng kiến Minh Diệu trở về, thì vui sướng ngây ngất.
- Như vậy thì tốt rồi, tôi đang muốn thuyết phục A Trạch đưa Tiểu Manh đến một nơi an toàn nhưng nàng lại kiên quyết nói là phải đợi ngài trở về.
- Địa phương an toàn?
Minh Diệu mở miệng hỏi.
- Cả thị trấn còn có chỗ nào là địa phương an toàn sao?
- Có.
Lưu nhân gật gật đầu.
- Tôi đã phát hiện những người sống sót. Là người sống sót chân chính, không phải đám người không bình thường đi ở trên đường.
- Vẫn còn có người không bị ảnh hưởng sao? Hơn nữa cũng không bị bắt đi?
Minh Diệu có chút kinh ngạc. Vừa rồi khi hắn ở trong cái đại sảnh kia, nhìn thấy người đàn ông bị tên La Sát thật lớn kia làm thịt, nhìn qua hẳn là một trong số những người không bị chuyển hóa. Nhưng mà hắn thật không ngờ ở trong thị trấn vẫn còn những người không bị chuyển hóa khác nữa.
- Ở nơi nào? Có bao nhiêu người? Họ là ai?
- Còn có mười ba người.
Lưu Nhân hồi đáp.
Chỉ có ba người đàn ông, ngoài ra thì đều là trẻ con và phụ nữ, còn có cả mấy người già nữa. Đứng đầu là một người đàn ông tên là Vương Hiệp, đã từng đi lính. Mấy người bọn họ bố trí một căn phòng nhỏ thành một cái thành lũy chắc chắn. Tất cả mọi người đều trốn ở bên trong, còn đánh lùi vài lần tấn công của mấy người dân điên cuồng.
- Dưới tình huống như vậy, nhiều người không nhất định là tốt.
Minh Diệu ngồi xuống, suy nghĩ đề nghị của Lưu Nhân.
- Chỉ có ba người đàn ông trưởng thành, nếu quả thật bị người dân tấn công hàng loạt, chắc chắn là không thể trụ vững. Huống chi còn có những thứ càng thêm đáng sợ.
- Thú càng thêm đáng sợ?
A Trạch vẫn là tỉnh tảo nhất.
- Chú đã gặp được cái gì ?
- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.
Minh Diệu cởi cái áo ra.
- Cô gái này là ai?
Hắn chỉ vào Lương Văn Văn hỏi.
- Diễn viên cuối cùng.
A Trạch nhẹ nhàng cười.