- Chúng tôi đã nói rồi mà, lấy năng lực của cậu, rất nhanh là có thể lật đổ địa vị của lão thủ trưởng ngồi lên vị trí này.
Tổ viên cũng không có để ý nụ cười của Tần Diệu có chút quái dị.
- Đêm nay có rảnh không? Mọi người muốn tổ chức tiệc chúc mừng cậu.
Tần Diệu cảm thấy có chút hơi mệt, vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn những
tổ viên này tràn đầy chờ mong, lời nói từ chối đến miệng rồi lại không
nói lên lời.
- Được rồi, đêm nay không có nhiệm vụ, buổi tối gặp lại.
Tần Diệu gật gật đầu.
- Ha ha, tôi biết mà, cậu không giống như những công tử phú gia bình
thường, sẽ không khinh thường những tiểu nhân vật như chúng tôi.
Tổ viên thân thiết vỗ vỗ bả vai Tần Diệu, thỏa mãn đi ra ngoài.
Tần Diệu ngồi ở trước bàn ăn, nhưng mà không ngừng uống rượu ở cái chai trong tay.
Bên tai tất cả đều là những lời khen tặng trống rỗng không thật, khiến
cho hắn có chút không kiên nhẫn, lại không có chỗ phát tiết.
- Tần công tử, tôi mời cậu một ly.
Đến mời rượu là một người Tần Diệu không có ấn tượng. Nhưng mà từ trang phục thì có thể nhìn ra hắn cũng là một thành viên của hiệp hội.
- Sau khi thăng chức, mong cậu sẽ chiếu cố những tiểu nhân vật như chúng tôi nhiều hơn.
Tần Diệu không nói gì. Chỉ miễn cưỡng cười cười, một hơi uống cạn chai rượu trong tay.
Một ly rồi lại một ly, người đến mời rượu dường như là vô cùng vô tận.
Từng gương mặt không giống nhau, nhưng đều bưng rượu như nhau, lời nói
đều giống nhau. Tần Diệu chỉ máy móc lặp lại động tác mỉm cười và uống
rượu.
Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, có chút chói mắt. Tần Diệu mở mắt ra, trong lòng là một cô gái thanh xuân dào dạt đang trần
truồng. Cô gái còn đang ngủ say, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười, không
biết nụ cười kia là vì cái gì. Tần Diệu mơ hồ nhớ ra cô bé này dường như cũng là một tổ viên của hiệp hội. Thường xuyên tìm cơ hội nói chuyện
phiếm với hắn. Hắn ngẫu nhiên cũng sẽ đáp lại một hai câu. Nhưng mà
những cô gái có hảo cảm đối với hắn như vậy thì có nhiều lắm. Hơn nữa
thân phận địa vị của hắn, căn bản hắn sẽ không thể nhớ được tên của
những nữ nhân đứng ở bên cạnh hắn mỗi ngày.
Nhẹ nhàng rút cánh tay ra, cô bé kia chỉ nỉ non hai câu, cũng không có tỉnh lại.
Tần Diệu mặc quần áo xong, đi ra khỏi khách sạn.
Rời khỏi khách sạn tráng lệ, chiếc xe xa hoa đã đợi ở bên ngoài. Lái xe Lạp mở cửa xe.
- Thiếu gia, lão gia có việc muốn tìm cậu thương lượng, cậu trở về một chuyến đi.
Tần Diệu gật gật đầu, bước vào trong xe, thoải mái ngồi trên nệm da.
- Về nhà.
Sửa sang lại quần áo một chút, Tần Diệu nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, đẩy cửa đi vào.
- Phụ thân, người tìm con.
Tần Khai gật gật đầu, ý bảo Tần Diệu ngồi xuống.
- Ta đã quyết định, hai tháng sau ngươi sẽ kết hôn với tiểu nữ của Dương gia.
Tần Diệu gật gật đầu.
- Có chuyện gì cần con làm sao?
- Không cần.
Tần Khai thấy nhi tử không hề hỏi gì chỉ gật đầu đồng ý thì rất vừa lòng.
- Đây là hôn nhân vì quyền lực, ngươi không có ý kiến gì sao?
Tần Diệu lắc lắc đầu, hắn biết, là người thừa kế của một đại gia tộc ở
Linh giới, tình yêu chính là thứ dư thừa. Tuy rằng nữ nhân của Dương gia kia hắn chưa từng gặp qua, nhưng mà hắn cũng không cần gặp qua, mặc kệ
người đàn bà kia là người quái dị cũng được, là người mù hay người què
cũng vậy, tất cả chuyện này cũng bởi vì lợi ích gia tộc mà thôi.
- Yên tâm.
Tần Khai vỗ vỗ bả vai nhi tử.
- Cô bé kia ta đã thấy rồi, bộ dáng rất được, cũng không có điểm nào khiến người ta khó chịu
- Không có vấn đề gì.
Tần Diệu cười cười.
- Chỉ là hôn nhân vì tăng cường thực lực chính trị, con không cần biết
đối phương là ai, dù sao thì con cũng không cần phải yêu nàng.
Hôn lễ long trọng, Tần Diệu mặc một thân lễ phục màu trắng, đầu tóc
chỉnh tề. Khuôn mặt anh tuấn kia khiến cho không ít cô gái thương tâm
rơi nước mắt.
Cô dâu mặc váy cưới nhẹ nhàng kéo cánh tay của
Tần Diệu. Tần Diệu thậm chí cũng không biết cô dâu có bộ dáng gì nữa.
Nhìn thấy nữ nhân có khả năng cần phải sống với nhau vài chục năm, Tần
Diệu rốt cuộc cũng có chút tò mò, nữ nhân này có bộ dáng như thế nào.
Hắn cúi đầu, còn cách một tầng vải mỏng che mắt, nên mặt cô dâu có chút
mông lung, nhưng nhìn qua hẳn là một mỹ nhân.
Tần Diệu tự giễu
cười cười, làm gì mà để ý đến bộ dạng của nữ nhân này. Có lẽ sau hôm
nay, hai người bọn họ ngay cả buổi tối cũng không ngủ cùng một chỗ, gặp
lại cũng giống như người lạ mà thôi.
- Không tốt, phó hội trưởng.
Cửa ban công bị mãnh mẽ mở ra, Tần Diệu nhíu mày. Hắn đang thay thế phụ thân trở thành phó hội trưởng của Hiệp Hội Linh Dị, thời gian qua hắn
cũng đã nói trước với mọi người, trước khi tiến vào phòng nhất định phải gõ cửa trước.
- Chuyện gì, hốt ha hốt hoảng vậy.
Tần Diệu nhìn thấy thư ký kích động như vậy, biết nhất định là đã xảy ra vấn đề gì lớn rồi.
- Ngày hôm qua người của tổ bảy đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Nhiệm vụ thất bại, toàn bộ mục tiêu đều bị giết chết.
Thư ký thở hổn hển, thần sắc kích động nhìn Tần Diệu.
- Toàn bộ sao?
Tần Diệu nhíu mày. Hắn cũng không phải là để việc sống chết của tổ viên này vào trong mắt. Việc duy nhất có thể làm cho hắn lo lắng, là vị trí
của mình có ổn định hay không. Hắn rất sợ sẽ có người nhân cơ hội này sẽ gây khó dễ đối với hắn. Dù sao nhiệm vụ lần này cũng là do hắn tự mình
bố trí xuống.
- Hết thảy trợ cấp như cũ.
Tần Diễu nghĩ một lát, phất phất tay, ý bảo thư ký đi ra ngoài.
- Đêm nay thông báo người của tổ sáu, ta sẽ đích thân dẫn đội.
Bóng đêm dày đặc, Tần Diệu đứng ở lầu chót trên thiên thai. Gió thổi
qua mang đến một cỗ mùi tanh của máu tươi. Ở phía sau hắn, toàn bộ tổ
viên của đội sáu đều nằm trên mặt đất, đã không còn hơi thở.
- Xem ra ta đã coi thường ngươi.
Giọng nói của Tần Diệu không hề mang theo bất kỳ cảm xúc nào. Tổ viên
chết với hắn mà nói, không có bất kỳ ảnh hưởng nào, dường như những thi
thể ở phía sau kia là những tảng đá tùy ý có thể thấy ở ven đường.
- Rống!
Trả lời hắn là tiếng gào thét của quái vật trước mặt.
Người thiếu nữ có mái tóc đuôi ngựa trước mắt này lại có được sức mạnh
không thể tưởng tượng nổi. Cái đuôi thật dài kia dựng thẳng lên và đôi
tai đầy lông tơ màu trắng kia đã nói rõ, nàng là một con hồ yêu.
Nội tâm không gợn sóng của Minh Diệu đột nhiên mạnh mẽ nhảy lên một
chút, bộ dáng của con hồ yêu này có chút quen mắt, dường như đã gặp ở
nơi nào rồi.
- Dường như ta đã gặp nhau ở nơi nào rồi, ngươi…
Tần Diệu vừa như đặt câu hỏi, vừa như lầm bầm lầu bầu.
- Gào!
Trả lời hắn, là một tiếng thét dài của hồ yêu, cùng với đó là cái lợi trảo được vung tới, để lại ấn ký thật sâu trên mặt đất.
Tần Diệu nhẹ nhàng nhảy qua, loại công kích đơn thuần này căn bản không thể gây thương tổn cho hắn, nhưng mà càng tiếp cận với con hồ yêu kia,
mùi trên người nó càng khiến cho hắn có cảm giác quen thuộc.