Minh Diệu hít sâu một hơi, tháo xuống cặp kính đen quê mùa đã đeo suốt trong mười năm ngoại trừ lúc ăn và tắm rửa kia ra.
Đem linh lực toàn thân tập trung vào đôi mắt, giống như là bọt biển hút nước, Minh Diệu có thể cảm giác được đôi mắt của mình không ngừng hấp
thu linh lực, thậm chí còn hút cả một chút linh lực đang thất thoát ở
ngoài không gian hút trở về thân thể.
Qua hồi lâu, Minh Diệu
ngẩng đầu, chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử trong suốt như mắt trẻ con kia
đã biến thành một mảnh màu trắng, cùng với tròng mắt màu trắng thành một khối, đôi mắt đã không còn đồng tử, nhìn qua có chút dọa người.
- Thành công.
Minh Diệu cao hứng muốn nhảy dựng lên hô lớn, thế giới màu trắng lúc
đầu đã không còn. Ở trong mắt Minh Diệu, là vô số đường nét, một cái
tiếp một cái không ngừng du động trong không trung, Minh Diệu biết, đây
là mạch đập lưu động của thế giới này.
Không đợi cho Minh
Diệu cao hứng bao lâu, ánh mắt lại truyền đến một trận run rẩy giống như đau đớn, Minh Diệu biết đây chính là do linh lực không đủ. Hiện tại hắn vẫn không thể bảo trì trạng thái này trong thời gian dài.
Áp chế hưng phấn trong lòng, Minh Diệu bắt đầu cẩn thận quan sát thế giới
này. Nơi này dường như là một khu vườn lớn, mà Minh Diệu đang ở trung
tâm khu vườn.
- Khó trách, luôn luôn quay về chỗ này.
Minh Diệu cẩn thận quan sát mạch đập lưu động, xuôi theo hướng đi của
những đường nét trên bầu trời, trong mắt xuất hiện một cánh cửa lúc đầu
không nhìn thấy.
Cánh cửa màu đen, ở bên trong thế giới màu trắng này không ăn khớp. Minh Diệu biết, hắn đã tìm được cửa ra vào rồi.
Kéo cửa ra, trong lòng Minh Diệu tràn đầy tự tin đi ra ngoài.
- Làm sao có thể!
Nhìn thấy Minh Diệu chậm rãi đi tới chỗ cửa ra vào của thế giới hư vô, Lilith kinh ngạc đứng lên.
- Người thứ nhất, đây là người thứ nhất có thể tìm được cửa ra khỏi thế giới hư vô, chẳng lẽ hắn thật sự hiểu được chính mình cần cái gì sao?
Trong lúc Minh Diệu kéo cửa ra, Lilith thấy được ánh mắt của Minh Diệu, cặp mắt thuần một màu trắng, Lilith nở nụ cười, cao hứng giống như là
nhi đồng thấy được kẹo.
- Khó trách, có được một đôi Thiên
Nhãn có thể nhìn thấu chân tướng, tự nhiên là có thể nhìn thấy cửa ra
của thế giới hư vô. Đôi mắt này thật đúng là thứ tốt, xem ra ta đã nhặt
được bảo bối.
Đôi mắt lại truyền đến cơn đau do linh lực không đủ, Minh Diệu nhắm hai mắt lại, đeo đôi kính đen thổ khí lên.
Nếu đã tìm được đường ra rồi, như vậy cũng không cần mạo hiểm dùng đôi
mắt này nữa, đỡ phải chịu đựng cảm giác đau đớn trong mấy ngày sau.
Phía sau cửa, vẫn là một thế giới màu trắng, chẳng qua không còn là màu trắng vô tận bốn phía như thế giới kia. Nơi này là một cái hành lang
thật dài, một cái cột trụ to lớn dựng thẳng ở chính giữa thông đạo hai
bên.
- Không biết hành lang này có điểm cuối hay không?
Minh Diệu sờ sờ túi áo, mới nhớ tới vừa nãy đã xé vụn hết thuốc lá ra
rồi, đành thở dài một hơi, chậm rãi đi dọc theo hành lang về phía trước.
Hành lang vắng vẻ, chỉ có thanh âm giày da nện xuống sàn nhà của Minh
Diệu vang vọng. Hắn cảm thấy một cổ tịch mịch, bình thường ở nhà đã quen với việc nhốn nha nhốn nháo. Tuy rằng Minh Diệu cảm giác mình và những
người bình thường có chút không hợp nhau, nhưng lại chưa từng cảm giác
thấy cô độc như bây giờ.
Không có đồng loại đích thật là cô
độc, từ khi Minh Diệu mất đi linh lực bị đuổi khỏi gia tộc, hắn đã không còn liên quan gì với nhân sĩ linh giới. Mà sau khi khôi phục linh lực,
Minh Diệu lại cảm giác mình và người thường không giống nhau. Loại cảm
giác xấu hổ thân phận này, khiến cho Minh Diệu không thể kể ra được với
ai. Người duy nhất có thể chia sẻ chính là Lê bàn tử. Nhưng mà Lê bàn tử cũng không giống như Minh Diệu. Bình thường Lê bàn tử tiếp xúc, phần
lớn là với du hồn dã quỷ, mà Minh Diệu giao tiếp lại là nhân loại. Tuy
rằng những Quỷ Hồn này cũng từng là nhân loại, nhưng mà đã biến thành du hồn dã quỷ, phần lớn đều mất đi tính cân bằng khi còn là nhân loại,
tính cách cũng trở nên có chút cực đoan.
Hành lang màu trắng
dường như không có điểm cuối, Minh Diệu đi một hồi lâu, vẫn là cảnh sắc
đồng dạng như vậy, Minh Diệu bắt đầu hoài nghi, đây liệu có phải là một
vòng tròn thật lớn hay không.
Ngay trong lúc Minh Diệu muốn
thử dùng Thiên Nhãn một lần nữa, xem có thể tìm được đường khác hay
không thì cách đó không xa xuất hiện một tia hồng sắc. Tại hành lang màu trắng như vậy thì hết sức nổi bật. Minh Diệu bước nhanh tới vài bước,
hướng tới phiến màu đỏ kia đi tới.
Còn chưa đến gần, Minh
Diệu liền ngây dại, một cỗ tanh hôi nồng đậm xông vào mũi. Minh Diệu
nhíu mày, vốn đang nghĩ ác ma này và hắn còn có chút khác nhau. Không
nghĩ tới giống nhau như vậy, lại còn huyết tinh tàn nhẫn.
Một cái huyết trì cự đại, xuất hiện ở trước mắt Minh Diệu, huyết trì sôi
trào bốc lên hơi nóng, một đám bọt máu ở ngoài rìa quay cuồng, bành
trướng, sau đó nổ bùng, mang theo mùi vị tanh hôi. Thỉnh thoảng còn có
một chút thịt nát và xương cốt nho nhỏ theo bọt máu nổi lên.
Sau thế giới hư vô màu trắng, đột nhiên lại xuất hiện huyết trì hôi tanh to lớn như vậy.
Sắc đá trong thùng thuần một màu trắng giống như đá cẩm thạch, bên
trong máu tươi sôi trào. Một mặt gương thật lớn tọa lạc ở phía trên
Huyết Trì, phản chiếu hình ảnh trong ao khiến cho người ta sợ hãi. Thỉnh thoảng hiện lên lưu quang, dường như là hướng tới Minh Diệu mà kêu gọi, thỉnh cầu Minh Diệu đi tới. Minh Diệu nhìn bốn phía xung quanh một
chút, hành lang thật dài dường như đến nơi này là kết thúc, không có
đường ra nào khác cho hắn. Minh Diệu nhíu mày:
- Xem ra nhất định phải theo tấm gương này đi ra ngoài.
Minh Diệu vươn tay ra, muốn dùng ngón tay quờ cái gương một chút, lại
phát hiện Huyết Trì kia thực sự là quá rộng, muốn thò tay qua Huyết Trì
chạm vào cái gương là chuyện không thể nào.
Phải đi vào Huyết Trì mới có thể chạm vào tấm gương. Nhìn cái Huyết Trì không biết rốt
cuộc sâu bao nhiêu kia, Minh Diệu không có lòng tin chìm xuống rồi còn
có thể nổi lên.
- Phải tìm một biện pháp.
Minh Diệu nhìn cái Huyết Trì sôi trào kia, lâm vào trầm tư.
- Có lẽ có thể dùng mộc khôi lỗi thử xem rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Từ trong túi áo lấy ra một tấm phù, Minh Diệu bắt đầu vận khởi linh
lực. Vừa mới sử dụng Thiên Nhãn, hao phí đại lượng linh lực, hiện tại đã không còn thừa nhiều lắm.
Cái phù trong tay chậm rãi biến
thành một cái cành cây thật dài. Không cần dùng để lừa gạt địch nhân,
chỉ cần dùng như cánh tay dài, cho nên mộc khôi lỗi bảo trì nguyên dạng
sẽ tốt hơn, nói như vậy linh lực sử dụng cũng không nhiều. Dù sao địa
phương hao phí linh lực nhất khi sử dụng mộc khôi lỗi chính là biến
thành hình người để lừa gạt địch nhân.
Cành cây trong tay càng ngày càng dài, cành cây cũng theo tâm ý của Minh Diệu mà du động, giống như là một con rắn sống.
Nhìn cái Huyết Trì đang sôi trào kia, Minh Diệu cảm thấy thà là trực
tiếp dùng khôi lỗi để chạm vào tấm gương còn tốt hơn là dùng nó để đo độ nông sâu của Huyết Trì. Cái Huyết Trì kia sôi trào kinh người như thế,
nói không chừng cành cây này vừa thò xuống cũng sẽ bị đun chín rồi. Minh Diệu cũng không muốn thử cảm giác chính mình biến thành nguyên liệu nấu lẩu. Dù sao mộc khôi lỗi tiếp xúc với cái gì cũng đều sẽ theo dây thần
kinh truyền đến trong não Minh Diệu.
Minh Diệu cố nhịn cảm giác tanh tưởi, thò người ra đưa cánh tay bằng cành cây ra ngoài.
Cánh tay bằng cành cây uốn lượn như một con rắn, hướng tới chỗ tấm gương tiến tới.
Cánh tay vừa mới tiếp xúc với tấm gương, Minh Diệu liền cảm giác thấy
một cỗ hấp lực thật lớn truyền đến, từ cảm giác mà cánh tay kia truyền
tới, mặt sau gương đích thật là một không gian khác.
- Xem ra đây đúng là lối ra rồi.
Thu hồi cánh tay, Minh Diệu bắt đầu dự đoán khoảng cách, nếu là chạy
lấy đà xa một chút, nhảy qua Huyết Trì vào tấm gương hắn là không thành
vấn đề quá lớn. Minh Diệu lui về phía sau vài bước, hít sâu một hơi, thí nghiệm bằng mộc khôi lỗi vừa rồi đã chứng minh chiếc gương kia đích
thật là lối ra, nhưng lại mang theo một cỗ hấp lực, chỉ cần mạnh mẽ
nhảy, sẽ không rơi vào hồ máu không biết nông sâu kia.
Chạy
lấy đà, nhảy đà, quả nhiên là giống như Minh Diệu dự đoán, dựa vào hấp
lực cường đại cái gương kia phát ra, coi như nhẹ nhàng nhảy dựng cũng có thể bay qua Huyết Trì.
Một nửa người đã xuyên qua gương,
Minh Diệu thấy rõ ràng, mặt sau gương quả thực là có không gian khác,
thì ra là một cái đại sảnh mênh mông, cách đó không xa có một cánh cửa
thật lớn.
- Kia hẳn là chỗ của ác ma.
Minh Diệu có thể ngửi được rõ ràng, từ phía sau cửa truyền đến một mùi hương hoa quỳnh.
Được mùi tanh hôi khi nãy phụ trợ, mùi thơm này càng thêm mãnh liệt.
Minh Diệu đột nhiên cảm giác thấy có cái gì nắm lấy chân của mình. Hình như là tay, hơn nữa không phải là một cái, mà là vô số bàn tay, dùng
một lực lượng không thể kháng cự kéo Minh Diệu trở về.
-
Không phải chứ, đây không phải là ngươi đang đùa giỡn với cảm tình của
ta sao, vừa rồi ta đứng ở cạnh Huyết Trì lâu như vậy cũng không tới bắt
ta, ta vừa nhảy vào đây được một nửa mới đưa tay lên.
Trong
lòng Minh Diệu âm thầm kêu khổ, hắn dùng lực túm lấy cạnh tường, muốn
trốn thoát những cánh tay đang túm lấy chân của mình. Chỉ là những cánh
tay đang bắt lấy hắn thật sự là nhiều lắm, đánh văng cái này thì cái kia lại lao tới.
Thân mình từng chút một bị kéo trở về, cánh tay đang túm lấy bờ tường của Minh Diệu vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Hắn thậm chí có thể cảm giác được những bong bóng máu kia đang nổ bung, ở trên mu bàn chân đã có cảm giác nóng bỏng, trong lòng có chút rối.
Một cỗ lực lượng so với vừa rồi càng lớn hơn chợt ập tới, tay của Minh
Diệu rốt cục không giữ được nữa, trực tiếp bị lôi vào Huyết Trì.
Huyết dịch nóng bỏng chảy ở xung quanh người Minh Diệu, hắn muốn giãy
dụa ra mà cỗ lực lượng kia lại càng đem hắn chìm xuống sâu hơn.
Trước mắt là một mảnh màu đỏ, thỉnh thoảng còn có xương cốt chảy qua
trước mắt hắn, bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng. Minh Diệu bị lôi xuống Huyết Trì càng ngày càng sâu, hắn cảm giác ý
thức của mình đang dần dần biến mất.
- Thiếu gia, lão gia ở thư phòng muốn gặp ngài.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của quản gia.
- Biết rồi.
Tần Diệu lắc lắc đầu, còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, không biết là chính mình đã ngủ quên từ lúc nào.
Đứng ở trước gương, sửa sang lại quần áo một chút, Tần Diệu nhìn kỹ từ
đầu đến chân một lần, không có chỗ nào không ổn mới đi ra khỏi phòng.
Phụ thân là một người rất nghiêm khắc, Tần Diệu không muốn mình đứng
trước mặt phụ thân mà quần áo lại không chỉnh tề, đứng ở trước cửa
phòng, hắn lại sửa sang quần áo, lúc này mới gõ cửa thư phòng.
- Vào đi.
Trong phòng truyền ra thanh âm nam nhân uy nghiêm. Tần Diệu đẩy cửa đi vào.
- Phụ thân, người tìm con.
Tần Diệu đứng ở trước mặt phụ thân có chút khẩn trương.
- Ừ.
Tần Khai đứng ở trước cửa sổ lên tiếng, xoay người lại.
- Gần đây hiệp hội nhân viên có chút khẩn trương, ta muốn ngươi đến đó
hỗ trợ, thuận tiện tôi luyện năng lực bản thân một chút. Ngươi phải biết rằng, chỉ có lý luận suông mà thiếu mất kinh nghiệm thực chiến, vĩnh
viễn không thể kế thừa uy danh của Tần gia.
- Con hiểu mà.
Tần Diệu trịnh trọng gật đầu một cái.
- Con sẽ không để phụ thân thất vọng.
- Tốt lắm.
Nhìn nhi tử, Tần Khai hài lòng gật gật đầu.
- Ngày mai phải đi báo cáo trình diện, có một trường hợp rất khó giải quyết, đúng lúc là cơ hội tốt cho ngươi rèn luyện.
Tần Diệu thi lễ với phụ thân một cái, rời khỏi thư phòng.
Tần Diệu mặc tây phục màu đen vào, đi lên hành lang ở lầu trên, bên tai truyền đến tiếng nghị luận. Với hắn mà nói, đã không còn cảm giác kinh
sợ khi thấy chuyện quái dị. Là người thừa kế đời tiếp theo của Tần gia,
mặc kệ là đi tới chỗ nào cũng đều bị vô số người chăm chú nhìn vào, đây
cũng là chuyện rất bình thường.
- Oa, ngoại hình đẹp quá.
Một nữ thành viên của hiệp hội nhìn thấy Tần Diệu liền quay sang hỏi đồng bạn.
- Người đẹp trai kia là người ở ngành nào, sao cho tới bây giờ ta cũng chưa từng gặp qua?
- Ngươi bị ngu ngốc sao ?
Đồng bạn liếc nàng một cái.
- Đó là tiểu thiếu gia của Tần gia, hôm nay là ngày đầu tiên tới đây.
Nghe nói là Tần phó hiệu trưởng để hắn đến đây rèn luyện.
- Không biết hắn phân tổ ở đâu, nếu là ở tổ chúng ta thì tốt rồi.
Trong mắt của thành viên nữ kia rực sáng.
- Nằm mơ đi.
Đồng bạn dội một gáo nước lạnh xuống.
- Người ta chính là con cháu nhà giàu, tự nhiên sẽ không ở cùng một chỗ với mấy người chúng ta.
- Làm tốt.
Trong đôi mắt của thủ trưởng mang theo không chỉ là một tia thưởng thức mà còn có kính sợ.
- Lần này ngươi lập công lớn, nếu không phải ngươi ra tay, nữ quỷ kia nhất định đã chạy mất.
- Đó là việc ta phải làm.
Nhìn thấy ánh mắt của thủ trưởng, Tần Diệu hơi hơi nhíu mày, vô luận là đi đến nơi nào, dù cho là người nào, cái loại ánh mắt ngưỡng mộ giống
như vậy đều khiến hắn cảm giác thấy có chút phiền chán. Hắn cảm giác
cuộc sống của mình là không thật, thiếu khuyết tình cảm chân thật.
- Nếu không còn chuyện phải làm, ta sẽ đi ra ngoài.
- Tần đội trưởng, ngài thật sự là quá mạnh mẽ.
Đội viên cùng tổ thấy Tần Diệu đi từ trong văn phòng thủ trưởng ra liền cùng nhau chào đón.
- Tôi thấy rất nhanh ngài sẽ đá lão thủ trưởng đi rồi ngồi lên vị trí của hắn.
Tần Diệu chỉ cười nhạt, không nói gì. Hắn có chút mê mang, cuộc sống
của hắn trôi qua như thế, dường như cũng không phải thứ hắn muốn.
Tần Diệu ngồi ở trước bàn làm việc có chút mê mang. Hắn đưa tay khẽ mơn trớn mặt bàn.
Ngắn ngủi vài năm thời gian, hắn liền ngồi lên vị trì này, trong mắt
những người khác thì đây là chuyện bình thường, nhưng mà gia thế hiển
hách, năng lực xuất chúng, công tích trác tuyệt, những điều này đều là
do hắn làm nên được. Nhưng mà Tần Diệu lại cảm thấy được có chút cảm
giác không chân thật.
- Chúc mừng, chúc mừng!
Đẩy cửa bước vào chính là đội viên ở tổ của hắn.
- Tần thiếu gia thăng quan, sẽ không quên những đồng sự cũ chúng tôi chứ.
- Sao có thể như vậy.
Tần Diệu đứng dậy, cười nghênh đón, bên trong nụ cười kia có bao nhiêu
chân thành chính hắn cũng không biết. Có lẽ hắn đã quên mất tên của mấy
người này, chỉ nhớ họ đã từng là đội viên cùng một tổ với hắn.