Đứng ngay cửa bệnh viện, cầm kết quả chẩn đoán bệnh trong tay, Trương
Hiểu Mai thật muốn bật khóc, nhưng vô luận như thế nào cũng không khóc
nổi.
Lúc còn nhỏ cha nàng bị tai nạn lao động nên qua đời rất sớm, chỉ để lại mẹ nàng một mình cực khổ nuôi lớn nàng, đối với Trương
Hiểu Mai mà nói mẹ không chỉ là người thân duy nhất, cũng là nơi dựa dẫm duy nhất của nàng.
Mà bây giờ, một tờ giấy chẩn đoán kết quả về chứng bệnh liền tuyên bố người thân duy nhất của nàng trên thế giới
này sẽ rời bỏ nàng mà đi, Trương Hiểu Mai cảm giác lồng ngực như bị kim
đâm, nhưng không cách nào phát tiết ra ngoài.
Ngồi trên ghế
dài trong công viên, Trương Hiểu Mai cầm tờ kết quả chẩn đoán xem không
biết bao nhiêu lần. Giấy trắng mực đen nhưng không cách nào làm cho nàng tin được hết thảy là sự thực. Nàng không dám về nhà, nàng sợ sau khi về đến nhà nhìn thấy gương mặt tái nhợt cùng đôi mắt vô thần của mẹ nàng
sẽ không nhịn được mà òa khóc. Nàng không thể để mẹ biết, không thể để
mẹ có thêm áp lực tâm lý quá lớn lao, nếu mẹ biết được thời gian của
mình không còn nhiều lắm, Trương Hiểu Mai rất sợ mẹ của nàng cũng sẽ
không chịu đựng thêm được nữa.
Sắc trời đã sắp tối, quần áo
bị ẩm ướt dán chặt trên người, có chút giá lạnh, nhưng thân thể giá lạnh xa xa còn không bằng sự lạnh lẽo trong đáy lòng nàng.
Trương Hiểu Mai bưng kín mặt tận tình phóng túng tâm tình của mình, nước mắt
lặng lẽ chảy qua kẽ tay, khóc đi, khóc đến khi nào không còn nước mắt
hãy trở về nhà.
Không biết khóc được bao lâu, Trương Hiểu Mai cũng không cảm giác được nước mưa tuôn trên người, một đôi giày da màu
đen xuất hiện ngay trước mắt của nàng. Nàng ngẩng đầu, một ông lão không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt nàng, tay cầm cây dù màu
đen, che trên đầu nàng. Có lẽ do sắc trời quá tối nên Trương Hiểu Mai
không nhìn thấy rõ bộ dạng của ông lão kia.
Ông lão mặc âu
phục màu đen, nhìn qua là biết hàng cao cấp. Nhưng bộ âu phục như thế
mặc lên trên người ông lão lại làm cho ông ta càng lộ ra vẻ âm lãnh,
Trương Hiểu Mai cảm giác được có một cỗ khí lạnh ập vào mặt, nàng ôm
chặt cánh tay.
- Cô gái nhỏ!
Ông lão mở miệng, trong giọng nói lại không có chút tình cảm nào.
- Khóc thương tâm như vậy, nhất định là có chuyện gì khó chịu nổi đúng
không, không bằng nói cho lão đầu này nghe xem một chút, nói không chừng tôi có thể giúp cô.
Trương Hiểu Mai cảm giác được một cỗ áp
lực, đó là một loại khí thế của người đã ở thật lâu trên địa vị cao.
Nàng lắc đầu, muốn đứng lên nhưng lại phát hiện chân mình không nghe sai sử.
- Không nên cử động, cô đã khóc quá lâu rồi, toàn thân đã tê rần, nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn.
Ông lão cởi áo khoác trùm lên người Trương Hiểu Mai. Trương Hiểu Mai có chút bối rối, chiếc áo đắt tiền như thế nếu bị nước bẩn trên người nàng làm dơ nàng sẽ không đền nổi, tiền trong nhà toàn bộ đều dùng để chữa
bệnh cho mẹ nàng, cơ hồ đã xài hết sạch sẽ, nàng muốn cự tuyệt nhưng
trong miệng chỉ vang lên thanh âm hàm răng đánh lập cập.
Ông
lão ngồi xuống bên người Trương Hiểu Mai, vươn tay, từ trong tay nàng
lấy ra tờ giấy kết quả chẩn đoán bệnh đã bị nhàu nát nhăn nhúm.
- Thì ra là như vậy, đây đúng là một cơ hội khảo nghiệm thật tốt!
Ông lão âm trầm cười cười, tựa hồ như đã nghĩ ra chủ ý gì rất tốt.
- Lão đầu kia giới thiệu cô gái này cho ta, nhưng ta lại chưa nghe nói
qua, như vậy hãy thử xem rốt cục nàng có cơ hội đó hay không.
Trương Hiểu Mai không biết ông lão đang nói gì, bây giờ toàn thân nàng
đang không ngừng run rẩy, không biết có phải do nguyên nhân đã ngâm nước mưa quá lâu hay không, hay bởi vì nguyên nhân nào khác.
Ông lão lấy ra một cây viết không biết từ nơi nào, ghi chép một địa chỉ bên trong tờ giấy kết quả chẩn đoán bệnh.
- Đi tới nơi này, có lẽ có thể tìm được phương pháp có thể cứu được mẹ
của cô. Chỉ bất quá cô cần trả giá rất nhiều, đây là giao dịch với một
ác ma.
Nói dứt lời, ông lão đứng dậy để cây dù cho Trương Hiểu Mai, chậm rãi rời đi.
- Xin…xin hỏi…
Trương Hiểu Mai cảm giác tựa hồ đã khá hơn một chút, không còn tới mức tê dại như vừa rồi.
- Xin hỏi ngài là…
Lão nhân vẫn tiếp tục đi xa, không quay đầu lại.
- Cô chỉ cần làm theo lời tôi nói là được, những thứ khác không nên hỏi.
Tiếp theo ông lão dần dần biến mất trong bóng tối, nếu không phải còn
cây dù cùng chiếc áo khoác, Trương Hiểu Mai thậm chí hoài nghi vừa rồi
do mình khóc quá nhiều nên mới phát sinh ảo giác.
Nhìn địa
chỉ ông lão lưu lại, Trương Hiểu Mai vẫn còn có chút kỳ quái, ông lão kỳ quái kia có những cử động cùng lời nói lạ lùng, vô duyên vô cớ lưu lại
địa chỉ, thật làm Trương Hiểu Mai không giải thích được nguyên nhân gì.
- Là một kẻ lường gạt sao?
Trương Hiểu Mai tắm rửa xong, thay quần áo đã ướt đẫm.
- Hiểu Mai…
Tiếng gọi suy yếu của mẹ nàng từ trong phòng truyền ra, Trương Hiểu Mai vội vàng chạy vào.
- Mẹ, mẹ cảm thấy chỗ nào khó chịu vậy?
Trương Hiểu Mai ngồi xổm người xuống, nhìn thấy hai tay khô vàng của
mẫu thân, nước mắt vờn quanh, cuối cùng cố nén không rơi xuống.
Mẫu thân không nói gì, nhắm mắt lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Hôm nay con lại đến bệnh viện phải không, bác sĩ nói mẹ còn sống được bao lâu?
- Mẹ đừng nói lung tung, không có việc gì đâu.
Trương Hiểu Mai nhẫn nhịn rất khổ sở, nhưng trong tiếng nói vẫn mang theo vẻ nức nở:
- Bác sĩ nói mẹ chỉ vì khí trời chuyển lạnh nên bị bệnh người già mà
thôi, chỉ cần điều trị thêm một thời gian ngắn là có thể bình phục,
không nên suy nghĩ bậy bạ.
Mẫu thân chỉ khẽ cười, cố gắng vươn tay vuốt ve mặt Trương Hiểu Mai:
- Đồ ngốc, thân thể của mẹ chính mẹ biết, đã thời gian dài như vậy rồi, mẹ nghĩ mẹ sắp phải đi thôi.
- Không thể nào, mẹ đừng nên nói lung tung.
Trương Hiểu Mai không nhịn được chảy nước mắt.
- Mẹ sẽ không chết, chỉ cần điều trị thêm mấy ngày mẹ sẽ khỏe mạnh như trước kia.
Mẫu thân nhẹ nhàng lau nước mắt cho Trương Hiểu Mai.
- Đừng khóc, người đều có sinh lão bệnh tử, đây là chuyện thường tình
của con người. Mẹ chỉ là không yên lòng cho con. Con đã trưởng thành
rồi, cũng chưa lập gia đình, nếu mẹ đi chỉ sợ không còn ai chiếu cố cho
con.
Có lẽ đã nói quá nhiều, mẫu thân ho khan kịch liệt.
- Đừng nói nữa mẹ, đừng nói nữa…
Trương Hiểu Mai vội vàng vuốt ngực cho mẫu thân.
- Mẹ đừng nên tiếp tục hù dọa mình, không có chuyện gì đâu. Mẹ còn chưa thấy con lập gia đình, còn chưa ẵm cháu ngoại, mẹ sẽ không việc gì!
Thật vất vả mới trấn an được mẫu thân, Trương Hiểu Mai cũng không để mẹ tiếp tục nói chuyện, cho mẫu thân nàng uống thuốc xong liền dỗ bà ngủ
thiếp đi.
Nhìn mẹ mình trong giấc mộng còn thỉnh thoảng nhăn
mày, trái tim Trương Hiểu Mai cũng không ngừng căng thẳng. Nếu như có
thể, nàng tình nguyện thay thế mẫu thân thừa nhận ốm đau thế này.
Trở lại phòng mình, Trương Hiểu Mai thấy được tờ giấy kết quả chấn đoán bệnh nhăn nhúm đặt trên bàn, nàng cầm lên, suy nghĩ thật kỹ, rốt cục hạ quyết tâm.
- Nếu ngay cả mẹ cũng mất đi, mình còn gì để mất nữa chứ?
Trương Hiểu Mai quyết định bất kể đây có phải là một âm mưu hay không,
xem như chỉ có một tia hi vọng nàng cũng muốn đi thử một chút.
Đi tới địa chỉ mà ông lão đã cho, Trương Hiểu Mai có chút không dám tin tưởng. Quán rượu cũ nát, ánh đèn neon thỉnh thoảng còn chớp tắt, loại
địa phương này chẳng lẽ có thể tìm ra được phương pháp để cứu mẹ của
nàng sao?
Trương Hiểu Mai cắn cắn môi, bất kể như thế nào
nàng cũng phải thử xem một chút, cho dù là bị gạt cũng được, dù sao nàng cũng từng thử qua. Nàng đẩy cửa quán rượu, đã khóa cửa, có lẽ đã nghỉ
bán.
Bệnh của mẹ nàng càng ngày càng nghiêm trọng, đã không
còn kéo dài thêm được nữa, Trương Hiểu Mai cũng không thể tiếp tục đợi
tới ngày sau quay lại, đành gõ cửa quán rượu:
- Xin hỏi, có ai không, xin mở cửa dùm, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng.
Không biết gõ cửa bao lâu, ngay khi Trương Hiểu Mai dự định buông tha, trong cửa truyền ra thanh âm một người đàn ông:
- Đã đóng cửa rồi, ngày mai trở lại đi.
Câu nói kia lại thắp lên hi vọng trong lòng Trương Hiểu Mai:
- Xin làm ơn, xin làm ơn, tôi chỉ muốn hỏi thăm một người, sẽ nhanh thôi, van xin anh, tôi đã không còn đợi được nữa.
Thanh âm của nàng đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Bên trong cửa truyền ra thanh âm than thở của một người đàn ông, cửa mở ra, một người thanh niên xuất hiện trước mặt Trương Hiểu Mai, dáng vóc
có chút chán chường.
- Tôi là ông chủ quán rượu này, tôi tên Âu Phàm.
Người thanh niên nói tiếp:
- Xin hỏi cô có chuyện gì?
- Mẹ của tôi bị bệnh rất nặng, tôi muốn cứu mẹ của tôi.
Trương Hiểu Mai mở miệng nói.
Âu Phàm đánh giá nàng:
- Lẽ ra cô nên gọi cho 120 đến bệnh viện đi, không phải tới nơi này gõ cửa quán rượu của tôi.
Nói xong Âu Phàm xoay người muốn đóng cửa lại, Trương Hiểu Mai vội vàng chạy lên nắm tay Âu Phàm.
- Làm ơn, hãy làm ơn, mẹ của tôi bị bệnh rất nặng, bệnh viện đã không còn cách chữa.
Trương Hiểu Mai dùng sức giữ cửa, không để Âu Phàm đóng cửa lại:
- Tôi nghe nói nơi này có thể trị lành bệnh của mẹ tôi.
- Cô à, tôi nghĩ cô lầm rồi!
Âu Phàm cau chặt mày:
- Chúng tôi thật sự không biết trị bệnh.
- Chờ một chút, chờ một chút, đúng rồi!
Trương Hiểu Mai nhớ tới lời của ông lão kia:
- Có người nói cho tôi biết chỗ của anh có một loại làm ăn, a không phải, là giao dịch, có thể trị lành bệnh của mẹ tôi.
Nghe tới đó, Âu Phàm sửng sốt một thoáng, mở cửa quán rượu:
- Đi vào nói chuyện đi.
Trương Hiểu Mai đi theo Âu Phàm vào quán rượu nhỏ, nơi này không lớn, còn có một sân khấu có thể biểu diễn.
Âu Phàm kéo ghế ý bảo Trương Hiểu Mai ngồi xuống, rót cho nàng bị ly rượu:
- Cô đến để làm giao dịch hay sao?
Trương Hiểu Mai uống cạn ly rượu, rượu mạnh xuyên vào cổ họng, nàng ho
khan kịch liệt, trong dạ dày nóng rực làm lòng nàng yên ổn không ít.
- Đúng!
Trương Hiểu Mai đặt ly rượu không xuống bàn.
- Không biết phải trả giá thứ gì, giao ra bao nhiêu, chỉ cần có thể trị lành bệnh của mẹ tôi, tôi đều có thể thừa nhận.
- Trả giá bao nhiêu cô cũng có thể thừa nhận được sao?
Âu Phàm cười khổ:
- Cô có hiểu chân tướng của sự việc hay không? Đây là giao dịch cùng ác ma, cô mất sẽ nhiều hơn thứ mà cô có được.
- Tôi không quan tâm!
Trong mắt Trương Hiểu Mai lóe ra ánh sáng kiên định.
- Tôi đã không còn gì để mất nữa rồi!