U Minh Trinh Thám

Chương 92: Chương 92: Nghi thức triệu hoán




Âu Phàm thở dài một hơi, cũng không tiếp tục khuyên nữa. Giá trị quan của mỗi người đều không giống nhau, Âu Phàm cảm giác mình cũng đã làm đầy đủ, chuyện còn lại là do chính nàng tự chọn.

- Nếu như có cơ hội tôi sẽ nói giúp cô.

- Vì sao vậy?

Trương Hiểu Mai có chút không rõ:

- Lúc nào tôi cũng có thể mà, bây giờ làm ngay đi!

Âu Phàm lắc đầu:

- Tôi chỉ bất quá là người trung gian mà thôi, nếu như tôi nhìn thấy người mà cô cần giao dịch tôi sẽ nói với cô ta, chẳng qua thật không biết phải chờ cho tới lúc nào.

- Không được, không được, anh nhất định phải giúp tôi!

Trương Hiểu Mai kéo mạnh tay Âu Phàm:

- Không còn kịp rồi, không có bao nhiêu thời gian. Anh làm ơn đi, mẹ của tôi không còn thời gian để tiếp tục chờ đợi thêm được nữa.

- Tin tôi nói đi, tôi cũng rất muốn giúp cô, cô là người đầu tiên vì người khác mà tới xin giao dịch mà tôi biết.

Âu Phàm nhíu mày:

- Nhưng tôi thật sự không có cách nào, tôi chỉ có thể bị động chờ người kia xuất hiện mà thôi.

Nghe đến đó Trương Hiểu Mai buông lỏng tay Âu Phàm, trong mắt tràn đầy thất vọng. Đã như vậy chỉ có thể chờ đợi thôi sao? Trương Hiểu Mai có chút vô lực viết lại tên cùng địa chỉ số điện thoại của mình đưa cho Âu Phàm.

- Nhờ anh nếu như có thể nhìn thấy người kia lập tức báo cho tôi biết với.

Âu Phàm cầm tờ giấy gật đầu:

- Tôi biết rồi!

Trương Hiểu Mai đứng dậy, mặc dù có chút thất vọng nhưng trong lòng nàng vẫn còn một tia hi vọng thì nàng cũng không muốn buông tha. Đi tới cửa, Trương Hiểu Mai quay đầu lại nhìn Âu Phàm:

- Người kia thật sự chuyện gì cũng làm được sao?

- Phải!

Khóe môi Âu Phàm hiện ra nụ cười thật khổ sở:

- Chỉ cần cô có thể trả đủ cái giá!

Trương Hiểu Mai gật đầu rời khỏi quán rượu.

Kéo theo thân thể mỏi mệt Trương Hiểu Mai quay trở về nhà. Có lẽ hôm nay nàng bị đả kích quá lớn, Trương Hiểu Mai cảm giác thân thể mình mệt mỏi tới mức không muốn cử động.

Mới dùng chìa khóa mở cửa, nàng liền nghe được tiếng ho khan kịch liệt của mẫu thân.

Trương Hiểu Mai cũng không kịp cởi giày, vội vàng chạy vào phòng mẫu thân.

Vẻ mặt mẫu thân nàng thật thống khổ, làm trong lòng Trương Hiểu Mai vô cùng đau đớn.

- Mẹ, mẹ làm sao vậy, đừng làm con sợ, con đi gọi xe cứu thương!

Trương Hiểu Mai vội vội vàng vàng đi tìm điện thoại, mẹ nàng ngăn trở nàng.

Qua một lúc lâu mẹ nàng mới dừng được cơn ho khan kịch liệt:

- Không cần, đi cũng như vậy thôi, còn tốn tiền nhiều hơn. Không bằng con tiết kiệm chút tiền để tính toán cho mình sau này.

Trương Hiểu Mai có chút muốn khóc, nàng cố gắng dằn nén không cho nước mắt chảy xuống. Nàng không thể khóc trước mặt mẫu thân, như vậy sẽ làm mẹ lo lắng, hít sâu một hơi nàng nuốt ngược nước mắt trở về.

Nàng quá mệt mỏi, ngồi trông chừng cho mẹ bên cửa sổ, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Điện thoại vang lên, Trương Hiểu Mai bừng tỉnh, thì ra đã là buổi sáng, trên người nàng được phủ chiếc áo khoác ngoài, hẳn mẹ nàng sợ nàng bị cảm lạnh nên cố gắng kéo theo thân thể bệnh tật đứng dậy đắp lên cho nàng.

Trương Hiểu Mai nhìn thoáng qua mẫu thân còn đang trong giấc mộng, hô hấp của bà đã nhẹ nhàng hơn không ít, hẳn không có gì đáng ngại. Trương Hiểu Mai đứng dậy cầm lên điện thoại đi ra khỏi phòng.

Trên điện thoại di động biểu hiện một dãy số xa lạ, Trương Hiểu Mai nhớ tới chuyện hôm qua trong lòng chợt vui mừng vội vàng nhấn nút đón nghe.

- Tôi là Trương Hiểu Mai, xin hỏi anh là ông chủ quán rượu sao?

Thanh âm Trương Hiểu Mai không dằn nén được hưng phấn.

- Không phải!

Đầu bên kia điện thoại truyền ra một thanh âm già nua:

- Tôi là ông lão ở công viên ngày hôm qua. Khi nào thì bắt đầu giao dịch?

Nghe được không phải ông chủ quán rượu, trong lòng Trương Hiểu Mai trầm xuống. Ông lão hôm qua nói thế nào cũng đã giúp nàng, nàng tự nhiên không thể quá thất lễ:

- A, chào ngài, tôi đã tìm được quán rượu kia, nhưng chưa tìm được người giao dịch nọ.

- Vậy sao…

Ông lão bên kia điện thoại chợt trầm mặc một lúc.

- Vậy cũng tốt, không còn chuyện nữa.

- Chờ một chút, chờ một chút…

Trương Hiểu Mai linh quang chợt lóe, ông lão này biết về chuyện giao dịch kia, nói không chừng sẽ biết được phương pháp liên lạc với người giao dịch.

- Xin hỏi ngài làm sao có thể tìm được người đó vậy?

Tôi thật sự rất gấp, mẹ của tôi không còn được bao nhiêu thời gian chờ đợi nữa.

Đầu bên kia điện thoại lại trầm mặc một lúc, qua thật lâu thanh âm ông lão kia chậm rãi vang lên:

- Tôi sẽ giúp cô tra thử một chút!

- A, vậy thì thật là…

Không đợi Trương Hiểu Mai nói xong lời cảm tạ, điện thoại đã dập máy.

Thân thể của mẫu thân càng ngày càng kém, mỗi ngày trong lòng Trương Hiểu Mai nóng như lửa đốt, nhưng không nghe điện thoại gọi tới. Mỗi ngày nàng bận rộn chiếu cố mẫu thân, không hề rời khỏi một phút nào. Trương Hiểu Mai cũng không còn có hội đi tới quán rượu tìm kiếm ông chủ kia nữa.

Một tuần lễ trôi qua, mẫu thân nằm trên giường suốt cả ngày đêm không mở mắt, cơ hồ đã mất đi ý thức. Vuốt ve cánh tay sưng phù của mẫu thân, Trương Hiểu Mai chỉ có thể ngồi lặng bên đầu giường mà khóc.

Đột nhiên, điện thoại yên tĩnh đã lâu lại đột ngột vang lên làm Trương Hiểu Mai kinh ngạc giật nảy mình. Nàng lao tới chộp nhanh điện thoại.

- Xin hỏi có tin tức sao?

Trong lời nói của Trương Hiểu Mai vừa vội vàng vừa mang theo tiếng khóc nức nở.

- Tìm giấy bút ghi lại đi!

Ông lão bên kia điện thoại vẫn nói chuyện thật chậm rãi.

Trương Hiểu Mai tìm được giấy bút đem những lời ông lão dặn ghi chép xuống.

- Chiếu theo lời của tôi đi làm, hẳn là có thể, khuya hôm nay chính là đầy tháng!

Nói xong ông lão cúp điện thoại.

Nhìn những dòng chữ ghi lại trên giấy, Trương Hiểu Mai có chút mờ mịt, đây là những thứ gì thật kỳ quái a, chẳng lẽ thực sự giống như lời ông chủ quán rượu đã nói, dùng linh hồn của mình để giao dịch với ác ma sao?

Mẫu thân đột nhiên rên rỉ, hẳn thân thể lại bắt đầu đau đớn. Trương Hiểu Mai cắn chặt răng, xem như là bán đứng linh hồn thì thế nào, nếu trên thế giới chỉ còn lại một mình nàng cô đơn, có khác gì một cái xác biết đi mà thôi đây?

Ông lão dặn những thứ đồ vật cũng không dễ chuẩn bị, Trương Hiểu Mai tìm rất nhiều địa phương mới gom lại đầy đủ, chờ khi về tới nhà đã là ban đêm, hàng xóm mà Trương Hiểu Mai nhờ vả chiếu cố dùm mẹ nàng đã có chút sốt ruột lo lắng.

Tiễn người hàng xóm trở về, Trương Hiểu Mai ngồi trước cửa sổ cạnh giường mẫu thân ngây người, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, bây giờ nàng phải đợi chính là ánh trăng dâng lên.

Hôm nay là đầy tháng, bầu trời như được tẩy lễ, không hề có chút mây, ánh trăng tròn rơi xuống trên những con đường trống vắng không bóng người, càng thêm lộ vẻ vắng lạnh.

Đây là một ngã tư đường rất ít người đi lại, Trương Hiểu Mai ôm một đống lớn đồ vật đứng ngay trung ương ngã tư đường.

Nàng đem mọi thứ mua được bỏ vào trong lò đồng đốt lên, mùi vị kích thích khiến Trương Hiểu Mai nhịn không được che lỗ mũi. lồng tre màu hồng đặt bên cạnh có một con mèo đen nhỏ đang mở to đôi mắt lăng lăng nhìn chủ nhân mới của nó đang làm những chuyện thật kỳ quái.

Ôm con mèo ra khỏi lồng, con mèo nhỏ thật ngoan ngoãn liếm liếm tay nàng có chút ngứa ngáy.

- Thật xin lỗi!

Trương Hiểu Mai có chút không đành lòng, nhưng không thể làm gì khác hơn.

- Vì mẹ của ta, chỉ đành ủy khuất ngươi!

Con mèo nhỏ có chút mờ mịt liếm ngón tay chủ nhân, nó chỉ biết lấy lòng chủ nhân là được ăn ngon, hoàn toàn không phát giác được con dao nhọn lòe lòe trong tay nàng.

- Meo…

Con mèo nhỏ nhỏ giọng kêu lên một tiếng, nhìn gương mặt đang giãy dụa của chủ nhân, nó không rõ vì sao không có sự vuốt ve ấm áp cùng đồ ăn vặt mà nó muốn.

- Meo…

Tiếng kêu của con mèo biến thành tiếng rít thảm, con dao sắc bén chặt đứt ngang cổ con mèo, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương dính đầy tay Trương Hiểu Manh. Trương Hiểu Manh cố gắng khống chế bàn tay run rẩy của mình, đem thi thể con mèo còn ấm đặt xuống mặt đất, chấm máu tươi vẽ loạn lên trên người mình.

Nhắm mắt lại, Trương Hiểu Mai quỳ trên mặt đất niệm lên một chuỗi âm thanh thật trúc trắc mà ông lão đã dạy cho nàng. Những lời này nàng cũng không hiểu có ý nghĩa gì, chẳng qua không ngừng niệm, hi vọng kỳ tích xuất hiện.

Mây đen không biết từ nơi nào bay tới, che phủ vầng trăng sáng, con đường không ánh đèn trở nên đen nhánh âm u, gió lạnh thổi qua sau lưng Trương Hiểu Mai, làm cho nàng không khỏi rùng mình. Nàng mở mắt, lại phát hiện không biết sương mù đã nổi lên từ lúc nào, sương mù dày đặc, cơ hồ không nhìn thấy ra quang cảnh cách vài thước chung quanh.

- Ngươi đã đến rồi đúng không, trả lời ta đi!

Trương Hiểu Mai tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm bóng dáng của ác ma, nhưng sương mù làm cho nàng không nhìn thấy rõ được gì.

- Ta biết ngươi đã đến rồi.

Trương Hiểu Mai cố nén nỗi sợ hãi trong lòng.

- Ta chỉ muốn làm giao dịch, ngươi có thể lấy đi hết thảy, xin cứu mẹ của ta.

Yên tĩnh, lời của Trương Hiểu Mai không được bất kỳ lời đáp lại.

Sương mù dần dần tản đi, trăng sáng lộ ra khỏi tầng mây, chiếu xuống mặt đất. Vẫn là ngã tư đường vắng lạnh, chẳng qua có thêm thi thể của một con mèo nhỏ, cùng một cô gái máu me đầy mặt.

- Thất bại sao…

Trương Hiểu Mai nhịn không được khóc lên, lần nếm thử cuối cùng cũng thất bại, nàng thật sự không cách nào đi tiếp nhận mẹ của nàng thực sự phải rời xa nàng.

Trương Hiểu Mai mang theo nỗi tuyệt vọng tập tễnh trở về nhà. Bất kể như thế nào nàng cũng phải đưa tiễn mẫu thân đoạn đường cuối cùng, điều này làm cho nàng không còn thời gian tiếp tục khóc nữa.

Rửa sạch máu trên mặt, Trương Hiểu Mai nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương, cố khởi lên tinh thần, không thể để mẫu thân nhìn thấy khuôn mặt yếu ớt không sao chịu nổi của nàng.

Trương Hiểu Mai đi tới phòng mẫu thân, vui mừng phát hiện mẹ nàng đã mở mắt.

- Mẹ, rốt cục mẹ đã tỉnh!

Trương Hiểu Mai chạy nhanh tới bên giường, phát hiện tay của mẹ mình đã không còn sưng phù như trước.

Mẹ nàng cười cười:

- Mẹ chỉ muốn nhìn kỹ con!

Trương Hiểu Mai ngẩng đầu nhìn mẹ, không hiểu rõ ý tứ.

- Thời gian của mẹ tới rồi.

Mẹ của nàng hiền lành vuốt ve đầu nàng.

- Đã có người đến muốn dẫn mẹ đi, mẹ chỉ muốn nhìn kỹ con thêm lần nữa.

- Mẹ đang nói gì đây…

Trương Hiểu Mai nắm tay mẫu thân.

- Mẹ nhìn xem, tay của mẹ đã hết sưng rồi, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.

Mẫu thân hít sâu một hơi:

- Sau này con tự chiếu cố mình cho tốt, mẹ không còn ở bên cạnh con, hết thảy phải dựa vào chính con đó.

- Mẹ, mẹ đừng nói khó nghe như vậy, mấy ngày nữa mẹ sẽ khỏe lại thôi mà.

Trương Hiểu Mai ôm tay mẫu thân gục trên người bà.

Trương Hiểu Mai cảm thấy có điều gì không đúng, tay của mẹ nàng đã vô lực buông xuống, cũng không còn cảm giác được tiếng hít thở, nàng hoảng sợ ngẩng đầu lên, phát hiện mẹ nàng đã rời đi nhân thế.

- Mẹ ơi…

Trong lòng Trương Hiểu Mai cảm giác như bị đao cắt đau đớn, không khỏi lớn tiếng òa khóc.

- Mùi vị thật quá khó ngửi đi!

Trong phòng đột nhiên xuất hiện thanh âm của một nữ nhân, ngoài ra còn một mùi thơm nồng nặc.

- Lần sau nên nhớ kỹ, không nên làm cho bản thân mình dơ bẩn như vậy, ta không giống như những người khác đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.