Diệp Tiểu Manh nằm dài lên bàn, uể oải chẳng khác gì một đống bùn nhão.
- Nè, cô đang làm gì vậy, sao lại làm bộ dạng này?
An Thanh nhìn Diệp Tiểu Manh không chút tinh thần quay về phòng, với cá
tính bát quái vô địch cùng lòng hiếu kỳ tràn đầy, tự nhiên nàng muốn tới hỏi cho rõ ràng. Nhưng còn chưa đợi nàng đi tới gần, một mùi vị mốc meo từ trên người Diệp Tiểu Manh truyền tới, An Thanh không khỏi bưng kín
lỗ mũi.
- Mùi vị trên người cô là mùi gì thế, cô bị rớt xuống cống thoát nước sao?
An Thanh dùng tay trái bịt lỗ mũi, tay phải không ngừng quạt ngay trước mặt, nhảy một bước thối lui ra sau.
- Cũng không khác gì…
Diệp Tiểu Manh cũng không ngẩng đầu, hàm hồ trả lời một câu.
- Ai nha, mùi vị thật là khó ngửi, nhanh đi tắm rửa đi!
An Thanh thật sự không chịu nổi mùi vị này.
- Chờ một lát…lại đi…
Diệp Tiểu Manh vẫn bò trên bàn, ngay tay cũng không nhấc lên nổi.
- Mau đi đi, cẩn thận coi chừng rửa không sạch đó.
Nghe được An Thanh nói như vậy, Diệp Tiểu Manh không thể làm gì khác hơn là
khởi lên tinh thần, từ gầm giường rút thau rửa mặt đi ra ngoài.
Nằm trên giường, Diệp Tiểu Manh cảm giác lỗ mũi mình thật có vấn đề rồi,
nếu không vì sao nàng vẫn ngửi được mùi ẩm mốc, phải biết rằng nàng sử
dụng loại sữa tắm thơm tho tắm rửa suốt toàn thân từ đầu tới chân suốt
cả hai tiếng đồng hồ.
Điện thoại di động bên cạnh gối lóe lên ánh sáng, Diệp Tiểu Manh không muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, mặc cho nó tùy ý chấn động, quản khỉ gió là ai gọi điện thoại tới.
Người gọi điện thoại tựa hồ rất có nghị lực, một lần lại một lần, Diệp Tiểu
Manh thật sự bị âm thanh dây dưa ầm ĩ kia làm phiền quá mức, không thể
làm gì khác hơn là nhận điện thoại.
- Tại sao bây giờ mới nghe
điện thoại, cô đang làm gì đó, có phải xảy ra chuyện gì hay không, hay
là thân thể không thoải mái, trong trường có người khi dễ cô sao?
Diệp Tiểu Manh còn chưa nói chuyện, đầu bên kia điện thoại Minh Diệu đã đặt
một tràng câu hỏi, làm nàng căn bản không biết bắt đầu trả lời câu nào.
- Không có chuyện gì, chỉ mệt một chút mà thôi, cũng không sao đâu.
Diệp Tiểu Manh không chút tinh thần hồi đáp.
- Hô, vậy thì tốt.
Minh Diệu bỏ trái tim vào trong bụng:
- Mệt lắm sao? Là đi học mệt mỏi hay đại di mụ tới?
- Nè, dù gì tôi cũng là một cô gái rồi, chú có thể đừng nhẹ nhàng thản nhiên hỏi vấn đề riêng tư này như vậy được không?
Diệp Tiểu Manh nghe xong lời của Minh Diệu liền cảm thấy thật nhức đầu.
- Có gì đâu chứ.
Giọng nói của Minh Diệu không chút quan tâm:
- Tôi từng tắm qua cho cô nữa kia, trên người cô có chỗ nào mà tôi chưa xem.
- Khi đó tôi mới mười tuổi, hơn nữa tên có chủ tâm bất lương như chú chỉ nghĩ tới chuyện đẩy ngã la lỵ mà thôi.
Diệp Tiểu Manh nổi giận, Minh Diệu dám đem chuyện riêng tư của một thiếu nữ như nàng xem là chuyện vặt vãnh:
- Chú còn dám nói tôi kiểu đó thì vĩnh viễn tôi sẽ không nấu cơm cho chú
ăn, sau này chú già rồi tôi cũng không thèm nuôi chú đâu!
- Được rồi, được rồi!
Trong lời nói của Minh Diệu không nghe được chút cảm giác bị uy hiếp sợ hãi,
Diệp Tiểu Manh nói đi nói lại chỉ nói được mấy câu này để uy hiếp hắn,
đã nói sắp đầy lỗ tai mất rồi:
- Sau này không nói nữa, không có
chuyện gì là tốt rồi. Tôi cần ra ngoài làm chút chuyện, cho nên nghỉ học cô cũng không cần quay về nhà, cùng bạn học ở lại trường chơi đi.
- Ra ngoài làm việc? Hiện giờ chú đang ở đâu?
Diệp Tiểu Manh hỏi.
- Không xa, dù sao tôi làm việc xong sẽ trở về ngay, nếu công việc này làm xong tôi có thể mua xe rồi!
Trong khẩu khí của Minh Diệu có vẻ đắc ý nói không nên lời, tựa hồ là mối làm ăn lớn:
- Cô đã không có chuyện gì thì tôi cũng không nói thêm nữa, chờ trở về sẽ gọi điện thoại cho cô.
- Chờ một chút!
Diệp Tiểu Manh ngăn trở Minh Diệu cúp điện thoại:
- Tôi có chút ít chuyện muốn hỏi chú.
- Ân? Chuyện gì?
Diệp Tiểu Manh cắn môi do dự một lúc, vẫn quyết định không đem chuyện nàng cùng a Trạch gặp
phải quái vật nói lại cho Minh Diệu nghe, bây giờ Minh Diệu cũng không có
mặt ở nhà, nói với hắn thì hắn nhất định sẽ bỏ công việc trong tay chạy
trở về, khi đó có thể a Trạch đã xử lý xong mọi việc mà công việc của
Minh Diệu cũng mất.
- Không có gì, tôi chỉ là muốn hỏi thăm chú một chút, phải làm sao mới có thể giết được một con quỷ?
Diệp Tiểu Manh quyết định nói bóng nói gió.
- Giết quỷ? Cô muốn làm gì? Không gặp phải chuyện gì đó chứ?
Minh Diệu có chút hoài nghi.
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, là do a Trạch bảo tôi hỏi thăm.
Diệp Tiểu Manh vội vàng nói:
- Nàng nói chú có kinh nghiệm, bảo tôi có cơ hội thì hỏi thăm chú một chút.
- Nàng gọi điện thoại hỏi cô sao? Vì sao nàng không tự mình gọi điện hỏi tôi?
Minh Diệu có chút kỳ quái.
- Không phải vậy đâu, nói cho chú nghe chuyện thật đúng dịp, tôi cùng a
Trạch được phân tới chung trường học, còn ở chung một phòng ngủ nữa.
Diệp Tiểu Manh có chút đắc ý.
- Trùng hợp như thế?
Lời của Tiểu Manh làm Minh Diệu thoáng sửng sốt.
- Đừng nên hỏi nhiều như vậy đi, nói chuyện điện thoại rất tốn tiền, nhanh trả lời vấn đề a!
Diệp Tiểu Manh thúc giục.
- Ân…nếu như là quỷ hồn bình thường, a Trạch có thể đối phó được, dù sao
tôi biết Nhất Tự Chân Ngôn Lôi Tự Quyết của nàng uy lực mạnh, quỷ hồn
bình thường sẽ bị đánh tan thành tro bụi thôi.
Minh Diệu suy nghĩ một chút, lại nói tiếp:
- Nhưng nếu như là loại quỷ đặc biệt lợi hại, như vậy do hài cốt của bọn
hắn không được yên tĩnh hoặc lúc chết quá oan ức, như vậy chỉ cần tìm
được hài cốt của nó, sau đó thiêu hủy, như vậy nó sẽ mất đi phần lớn lực lượng, như vậy sẽ dễ giải quyết. Nhưng như vậy dù sao chỉ là số ít, bây giờ người nào sau khi chết cũng được đem đi hỏa táng, bình thường sẽ
không đụng phải loại này.
- Như vậy có thể có loại quỷ giết mãi không chết không?
Diệp Tiểu Manh nhớ tới lúc còn ở trong ký túc xá cũ, a Trạch đã hai ba lần
đều đánh trúng người đàn ông kia, nhưng lại không cách nào giết chết
hắn.
- Không thể nào, chỉ cần là quỷ như vậy chỉ dùng năng lượng
từ trường lợi hại một chút là rất dễ dàng đánh tan, lại nói bọn hắn cũng chỉ là một loại từ trường mà thôi.
Minh Diệu giải thích.
- Vậy cũng tốt, tôi sẽ nói cho nàng biết.
Diệp Tiểu Manh cũng không dám hỏi nhiều, sợ Minh Diệu suy đoán được sơ hở.
- Nghe đây!
Khẩu khí của Minh Diệu vô cùng nghiêm túc:
- Cô bé a Trạch này tôi đã gặp qua, tôi biết cô ấy cũng rất tốt. Nhưng cô bé này có một loại tâm tình thật cuồng nhiệt đối với những đồ vật siêu
tự nhiên, tôi biết cô có thể kết giao được một người bạn thật sự không
dễ dàng, nhưng nếu như nàng yêu cầu cô đi hỗ trợ bắt quỷ, ngàn vạn lần
không nên đi, chỉ có một lòng tín niệm cũng vô dụng, như vậy sẽ hại chết cô!
- Yên tâm đi, tôi trốn những thứ dơ bẩn kia còn không kịp nữa là, làm sao lại chủ động đi tìm phiền toái chứ!
Diệp Tiểu Manh thuận miệng đáp ứng.
- Ừ, vậy thì tốt, nhớ kỹ, vô luận nàng nói gì cũng không thể đi, bạn
không có thì còn tìm được, mạng không còn thì không còn gì hết.
- Biết rồi biết rồi, thật dài dòng, chú là Đường Tăng sao? Cúp điện thoại đi, điện thoại đường dài thật tốn tiền.
Nói xong Diệp Tiểu Manh liền cúp điện thoại.
Diệp Tiểu Manh nằm trên giường, hồi tưởng lại lời nói của Minh Diệu vừa rồi. Nếu như không có loại quỷ hồn giết mãi không chết, như vậy tại sao công kích của a Trạch không dùng được? Đúng rồi, còn có Lưu Thiên Minh, công kích của hắn cũng không có hiệu quả, chẳng lẽ người đàn ông kia không
phải là quỷ hồn? Nếu như không phải là quỷ hồn, như vậy nó là thứ gì?
Diệp Tiểu Manh cảm giác đầu mình có chút trướng lớn, nghĩ những chuyện quá phức tạp thật không thích hợp với nàng.
A Trạch đi ra khỏi phòng học, có chút không yên lòng. Nghe xong lời miêu
tả của mấy nam sinh, nàng rất khẳng định lúc ấy ký túc xá cũ kia đã bắt
đầu xảy ra vấn đề rồi, nhưng còn chưa được rõ ràng như vậy. Nếu cảnh sát không tìm được thi thể, vậy đã nói ra mấy nam sinh kia nhìn thấy thi
thể nữ sinh cũng không phải là thật, có thể chỉ là ảo giác. Mà thời gian trôi qua, chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, đã không còn là vấn
đề huyễn tượng đơn thuần, thậm chí đã có quái vật thật thể xúc phạm tới
sinh mạng con người. Tại sao con ác linh này trước kia không xuất hiện,
cho tới bây giờ mới đi ra hại người? Gần đây trường học cũng không có
công trình bằng gỗ nào, không có đạo lý lại làm kinh động tới ác linh
đang ngủ say.
A Trạch vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không
ra đầu mối. Không nghĩ tới bởi vì chăm chú cúi đầu suy tư, lại đụng
trúng một người đang đi tới từ đối diện, xung lượng mạnh mẽ đánh ngã a
Trạch làm nàng té ngồi trên mặt đất.
- A, thật xin lỗi thật xin lỗi!
Nàng đụng phải một nam sinh cao lớn cường tráng, trong tay còn cầm quả bóng rổ.
- Tôi không có nhìn thấy cô, cô có bị thương chỗ nào không?
Nam sinh vươn tay, muốn đỡ a Trạch đứng dậy.
Thì ra trong bất tri bất giác a Trạch đã chạy tới ký túc xá của nam sinh,
nàng ngồi ngây ngẩn dưới đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ống thoát nước
ngoài vách tường ký túc xá nam sinh.
- Uy, bạn học, cô không sao chứ?
Nam sinh thấy a Trạch ngồi dưới đất ngẩn người, ân cần hỏi thăm.
- A, không có chuyện gì!
A Trạch phục hồi lại tinh thần, không thể ý tới bàn tay nam sinh kia vươn ra tự mình đứng lên.
- Thật là lạnh lùng!
Nam sinh bất đắc dĩ bĩu môi cùng đồng bạn cười nói rời đi.
A Trạch đi tới cạnh góc tường ký túc xá nam sinh, ngồi chồm hổm xuống cẩn thận quan sát đường ống thoát nước. Đường ống thoát nước từ nóc nhà dọc xuống, dùng để thoát nước lúc trời mưa. Phía dưới ống thoát nước được
xây một cống thoát hình vuông, khiến a Trạch chú ý chính là một mặt vách xi măng của cống thoát này.
A Trạch vươn tay, sờ soạng một mặt
vách xi măng cống thoát, nếu như không phải vừa rồi va chạm với nam sinh kia, a Trạch căn bản sẽ không chú ý ở loại địa phương bí mật này lại có khắc một phù hào thật kỳ quái, hơn nữa phù hào này lại thật giống như
những phù hào được khắc trên bình trà đặt trong phòng trực ban ký túc xá cũ.
- Tại sao ở nơi này lại có thứ đồ này?
A Trạch dùng tay vuốt vuốt phù hào kỳ quái được khắc vào nơi không chút thu hút kia.
- Phù hào này rốt cục là có ý gì, tại sao mình cứ có cảm giác đã từng gặp qua tại nơi này nhưng nghĩ mãi lại không nhớ nổi?
A Trạch cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, nàng di chuyển một vòng
trong vườn trường, kết quả phát hiện bên ngoài mỗi ký túc xá sinh viên ở những góc thật tầm thường đều có thể phát hiện được loại phù hào như
vậy. Có khi là được khắc trên vách tường, có khi dùng sơn xịt vẽ ở những địa phương mà người bình thường vốn không chú ý tới.
A Trạch mang theo nghi vấn trở lại ký túc xá.
- Chuyện cô bảo tôi tra xét tôi đã tra xong rồi!
Diệp Tiểu Manh nằm trên giường, thấy a Trạch trở lại cũng lười ngồi dậy:
- Tôi sắp bị tan rã theo tài liệu báo chí mốc meo kia luôn!
- Tra được những thứ gì?
A Trạch tâm thần không tập trung ngồi xuống bên giường Diệp Tiểu Manh,
trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện những phù hào kỳ quái kia.
- Không có gì cả!
- Không có gì cả?
Câu trả lời của Diệp Tiểu Manh làm a Trạch có chút giật mình.
- Ừ, không có gì cả!
Diệp Tiểu Manh gật đầu:
- Không có chuyện nhân viên quản lý tự sát, cũng không có chuyện nữ sinh bị treo cổ, không có gì cả.
- Nói như vậy, chuyện quỷ kia đích xác do Văn Hạo trống rỗng bịa đặt ra tới rồi!
A Trạch cắn móng tay, không nghĩ tới càng tìm hiểu lại càng không hiểu ra sao:
- Có những tình báo gì về ký túc xá cũ kia nữa không?
- Có, có một nữ sinh tự sát, còn có một nam sinh bị điện giật tử vong,
còn có chuyện nhà cầu bị nghẹt suốt một tháng không mở cửa, cái gì cũng
có nhưng không có chuyện gì liên quan tới một người đàn ông trung niên
nào.
Diệp Tiểu Manh hồi đáp, nàng cũng thật sự đọc hết toàn bộ
tài liệu lưu lại, nhưng không có tin tức gì liên quan tới con ác linh
kia.
- Tôi càng ngày càng không sao hiểu nổi rồi!
A Trạch cắn móng tay, cảm giác đầu óc mình hoàn toàn rối loạn.