Văn Hạo ngơ ngác nhìn mấy tờ giấy trong tay đến xuất thần, vừa rồi lời
nói của nữ sinh tên a Trạch làm cho hắn vốn không cách nào tin tưởng.
- Bất kể anh có tin hay không, chuyện này do anh làm ra tới, anh nên đi giải quyết. Chiếu theo bản thảo này thêu dệt một bài post đưa lên bbs,
nếu không tôi lập tức đánh gãy chân của anh!
Nhìn vẻ mặt hung ác của a Trạch, hắn liền tin tưởng nếu như hắn không làm theo lời nàng, cô bé đang làm vẻ mặt hung tợn đứng trước mắt thật sự sẽ dùng bạo lực
cho hắn đi vào khuôn khổ.
Chỉ bằng việc cô bé không chút để ý tới ánh mắt của nhân viên quản lý cùng những sinh viên khác, với khí
thế một cước đá vỡ phòng ngủ của hắn, Văn Hạo cảm giác tay của hắn có
chút run run.
- Như vậy có phải không tốt lắm hay không?
Diệp Tiểu Manh bụm mặt đi phía sau a Trạch, sợ bị người nhận ra. Mới
vừa rồi động tác siêu cấp bạo lực của a Trạch hấp dẫn ánh mắt của vô số
sinh viên, bây giờ Diệp Tiểu Manh chỉ cầu khẩn đừng bị phía trường học
phán rơi vào tội đồng lõa.
- Đây là biện pháp tốt nhất!
A Trạch đối với những ánh mắt kinh ngạc khắp bốn phía không thèm để ý tới.
- Đối với một nam sinh gây ra việc rồi chỉ biết đi làm con đà điểu rút
đầu ẩn núp, không cho hắn một chút màu sắc cho hắn xem hắn sẽ không biết điều làm việc cho cô đâu!
A Trạch giơ lên quả đấm, theo Diệp Tiểu Manh xem ra a Trạch có vẻ hưng phấn quá độ mất rồi.
- Nếu không phải đang có nhiều người ở đây tôi nhất định hung hăng dẹp hắn một bữa.
- Trực tiếp đem chân tướng chuyện này ban bố ra ngoài không được sao?
Diệp Tiểu Manh hỏi:
- Chỉ cần tất cả mọi người không còn tin nữa, quái vật kia không phải sẽ không còn tồn tại sao?
- Như vậy quá phiền toái!
A Trạch lắc đầu:
- Tôi muốn tốc chiến tốc thắng!
Trong lòng a Trạch có chút không thể kìm nén, có lẽ cần hai ngày, có lẽ chỉ cần một ngày, tất cả mọi người sẽ tin tưởng quỷ hồn nhân viên quản
lý ký túc xá cũ rất sợ băng, chỉ cần bị băng xuyên thấu trái tim sẽ bị
tan thành mây khói. A Trạch không muốn đơn giản làm cho con quái vật này dễ dàng biến mất ngay trước mặt mọi người, nàng muốn trả thù, trả thù
con quái vật kia mang tới nỗi khuất nhục cho nàng, nàng muốn chứng minh, chứng minh cho tên mắt kính viền vàng rắm thúi nhìn thấy, nàng có năng
lực, nàng muốn tự tay giết chết con quái vật kia, để giải mối hận trong
lòng.
A Trạch một mình đi tìm địa phương yên tĩnh để đọc
sách, nàng nói muốn thừa dịp còn có thời gian lĩnh ngộ thêm những gì
viết bên trong sách. Diệp Tiểu Manh một mình một người ngồi trên chiếc
ghế ven đường, nhìn lên bầu trời ngẩn người.
Nhìn vài mảnh lá cây cô linh linh trên cây đong đưa qua lại trong gió thu, nhưng mãi
không chịu rơi xuống, Diệp Tiểu Manh có chút nhớ nhung Minh Diệu mất
rồi, thật không biết bây giờ hắn đang làm gì.
- Gọi điện thoại cho hắn vậy!
Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ.
Cầm điện thoại bấm số thật nhanh, đầu bên kia chuyển tới thanh âm đang
chuyển máy. Cách quay số điện thoại nhanh chóng là do Minh Diệu cố ý bố
trí cho nàng, chính là vì mỗi khi nàng cần hắn thì có thể lập tức gọi
cho hắn. Không thể phủ nhận bình thường Minh Diệu đối với chuyện gì cũng thật hờ hững lạnh nhạt, nhưng đối với chuyện của nàng, bất kể nhỏ nhặt
tới
đâu hắn cũng vô cùng để ý tới. Diệp Tiểu Manh có chút mê
hoặc, hai người họ rốt cục lại có quan hệ gì? Cha con? Anh em? Bạn bè?
Tình lữ chung nhà? Cũng đều không phải. Cả hai người không hề có bất kỳ
quan hệ huyết thống lại ở chung một nhà suốt tám năm, Diệp Tiểu Manh
cũng không hiểu được hai người họ rốt cục lại có quan hệ gì, cũng không
phân biệt được rốt cục tình cảm của mình dành cho Minh Diệu là thân tình hay tình yêu, nàng chỉ biết người đàn ông này mỗi khi gặp phải thời
điểm nàng cần hắn nhất hắn đều xuất hiện, sau đó dễ dàng giải quyết xong những phiền toái mà theo nàng cảm thấy vô cùng khó giải quyết. Cái loại cảm giác lệ thuộc thế này dù là ai cũng không thay thế được.
- Thật xin lỗi, hiện giờ số điện thoại này không có người đón nghe, xin gọi lại sau.
Một phút đồng hồ trôi qua, bên trong điện thoại truyền ra tiếng thanh âm máy móc tự động trả lời.
- Thế nào vậy, Minh Diệu cho tới bây giờ chưa từng không tiếp điện thoại của mình!
Diệp Tiểu Manh có chút kỳ quái, đây là lần đầu tiên phát sinh loại
chuyện này. Chỉ cần là điện thoại của nàng, bất kể thế nào Minh Diệu đều sẽ nghe điện thoại. Có một lần ở nhà không ngủ được nàng gọi điện thoại cho Minh Diệu, Minh Diệu ở đầu bên kia điện thoại vừa thở hổn hển an ủi nàng, sau đó nàng mới biết được khi đó Minh Diệu đang đánh nhau với
người ta.
- Gọi thêm một lần nữa vậy, có lẽ không nghe tiếng máy reo.
Diệp Tiểu Manh lại ấn số của Minh Diệu lần nữa.
- Alo!
Đầu bên kia điện thoại truyền ra thanh âm một người đàn ông, nhưng tuyệt đối không phải Minh Diệu.
- Ông…ông là ai?
Diệp Tiểu Manh nhìn vào màn hình điện thoại di động, số điện thoại tuyệt đối không sai.
- Cô là Diệp Tiểu Manh trong nhà Minh Diệu đi!
Đầu bên kia điện thoại truyền ra thanh âm cười ha ha của người đàn ông, thanh âm có chút âm dương quái khí, Diệp Tiểu Manh có chút lo lắng cho
Minh Diệu.
- Là tôi, tôi tìm Minh Diệu, tại sao điện thoại của chú ấy lại ở chỗ của ông?
Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút khẩn trương.
- Hắc hắc, không cần lo lắng, hắn không có chuyện gì, hơn nữa bây giờ rất tốt!
Người đàn ông kia cười lên hai tiếng quái dị, làm Diệp Tiểu Manh có chút rét run.
- Chú ấy rốt cục thế nào, ông mau tìm chú ấy nghe điện thoại, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát!
Diệp Tiểu Manh càng lúc càng lo lắng an nguy của Minh Diệu.
- Ha ha ha ha…
Đầu bên kia truyền ra tiếng cười sảng lãng của người đàn ông, ngữ điệu âm dương quái khí vừa rồi tựa hồ là cố ý giả vờ.
- Không cần lo lắng, bây giờ hắn không có chuyện gì, nhưng không tiện
nghe điện thoại, tôi là bạn của hắn, hắn có dặn dò tôi nếu như cô gọi
điện thoại tới thì muốn tôi hỏi cô có phải xảy ra chuyện gì phiền toái
hay không, có cần hỗ trợ hay không. Tôi họ Lê, hắn có nhắc với cô chứ?
Rốt cục Diệp Tiểu Manh thở phào nhẹ nhõm, Minh Diệu từng đề cập tới hắn có một người bạn tên Lê bàn tử, nhưng Diệp Tiểu Manh chưa từng gặp mặt
bao giờ.
- Chào…
Diệp Tiểu Manh không chắc mình
nên gọi đối phương là gì, nếu theo như bối phận với Minh Diệu thì nàng
hẳn nên gọi người này là anh, nhưng Minh Diệu luôn thích bảo nàng gọi
hắn là chú, Diệp Tiểu Manh thật hoài nghi đây là do tâm lý bất bình
thường của Minh Diệu khi sắp tiến vào giai đoạn trung niên.
- Xin hỏi Minh Diệu đang làm gì vậy? Tại sao không thể nghe điện thoại?
- Vấn đề này sao, có chút phức tạp, một hai câu thật nói không rõ ràng.
Đầu bên kia điện thoại Lê bàn tử suy nghĩ một chút:
- Không cần lo lắng, nhiều nhất khoảng ba ngày nữa là hắn có thể đi ra, chờ hắn đi ra ngoài tôi sẽ bảo hắn gọi điện thoại cho cô.
- Đi ra ngoài? Chú ấy đi đâu?
Diệp Tiểu Manh nghe không hiểu ra sao.
- Bây giờ hắn đang ở một địa phương không có tín hiệu điện thoại điều
tra một ít đồ vật, cho nên đem điện thoại đặt ở chỗ này của tôi.
Trong đầu Lê bàn tử đang tổ chức từ ngữ một chút, tận lực giúp Diệp Tiểu Manh có thể hiểu được:
- Dù sao không có gì nguy hiểm đâu, cô yên tâm đi!
- Nha!
Lần trước Minh Diệu gọi điện thoại cũng đề cập tới hắn mới nhận một vụ
làm ăn, có lẽ đang bận rộn làm chuyện đó đi, Diệp Tiểu Manh liền an tâm.
- Không có chuyện gì đặc biệt đâu, nếu như chú ấy trở lại, xin nhắn chú ấy gọi điện lại cho tôi.
- Ừ, ừ, được, tôi biết rồi!
Lê bàn tử cười hắc hắc hai tiếng:
- Xem ra hắn không phí công thương cô, cô thật rất khẩn trương nha!
- A…Không có chuyện gì tôi cúp máy đây.
Diệp Tiểu Manh cảm giác Minh Diệu có chút khuynh hướng của quái thúc thúc, bạn của hắn cũng không có vẻ gì bình thường.
- Hô…
Diệp Tiểu Manh thở dài một hơi, đứng lên phủi phủi bụi dưới mông.
Buổi chiều không có khóa học, bây giờ Diệp Tiểu Manh có chút nhàm chán. Chuyện ở ký túc xá cũ vẫn chưa kết thúc, muốn tìm người trò chuyện
nhưng cả Minh Diệu lẫn a Trạch đều có chuyện riêng của họ, Diệp Tiểu
Manh quyết định đi tìm một phòng học nào đó tới nghe giảng bài cho xong, tùy tiện hệ nào cũng được, chỉ cần có thể giết thời gian là tốt rồi.
…
Đặt điện thoại di động xuống, Lê bàn tử hắc hắc cười trộm hai tiếng:
- Cô bé này thật có ý tứ, báo cảnh sát thì bọn hắn cũng không tìm được tới nơi này.
- Không biết Minh Diệu thế nào rồi?
Hoài Tố cau mày, liên tục bay tới thổi đi giữa không trung. Nhìn qua đã không có gì khác biệt với trước kia, hẳn đã khôi phục lại như trước.
- Đừng nên xoay chuyển nữa đi, cô cũng không phải là con quay.
Lê bàn tử lắc lư đầu:
- Loại chuyện này chúng ta không giúp được gì, có thể giải khai phách
kết thứ ba hay không phải xem tạo hóa của tiểu tử Minh Diệu này nữa.
- Nhưng mà…Tôi thật sự còn chút hoài nghi. Tin này viết thật kỳ quái,
lại không có tên người gởi thư, hơn nữa người này làm sao lại biết phách kết của Minh Diệu là bị phong ấn mà không phải phá hư, thật không hiểu
ra sao nữa đây?
Hoài Tố nhìn bức thư mở ra trên bàn, lo lắng nói.
Lê bàn tử bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Kể từ khi Minh Diệu đem quyển Ngũ Hành thuật bất luân bất loại kia
đưa cho tôi xem thì tôi đã cảm thấy buồn bực. Chuyện Minh Diệu mất đi
linh lực có rất nhiều người biết, nhưng chuyện hắn khôi phục linh lực
lại không có mấy người biết được. Hơn nữa người viết thư còn minh xác
hiểu rõ phách kết của Minh Diệu là bị phong ấn mà không phải bị đánh
nát, tôi càng thêm hoài nghi có phải do lão gia tử nhà bọn họ làm ra
chuyện này hay không.
- Là ông già có khuôn mặt cứng ngắc kia đó hả? Không thể nào, lão già kia không phải xem quy củ còn nặng hơn
bất cứ thứ gì sao?
Suy đoán của Lê bàn tử làm Hoài Tố có chút giật mình.
- Không có gì để kinh ngạc cả. Dù sao cũng là con trai ruột của hắn
không phải sao? Mặc dù lão gia tử nhà bọn họ luôn làm việc theo quy củ,
nhưng dù gì cũng là con của mình, đương nhiên phải mở một mặt cửa đi.
Lê bàn tử dừng lại một chút, nói tiếp:
- Hơn nữa khi tôi còn bé lần đầu tiên nhìn thấy lão đầu này tôi đã có
cảm giác, lão đầu này thật không đơn giản, dã tâm rất lớn.
- Chỉ cần Minh Diệu bình an là được rồi, linh lực có khôi phục hay không tôi cũng không quản tới.
Hoài Tố thở dài một hơi.
- Cô thì nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không nghĩ như vậy.
Lê bàn tử nói:
- Một thiên tài được mọi người công nhận trong vòng một đêm bị đánh
thành phế nhân, là ai cũng không chịu được, huống chi tôi hiểu rõ tiểu
tử này nhất, mặc dù hắn vẫn không nói ra, nhưng tôi biết hắn vẫn không
bỏ xuống được. Mặc dù hiện tại làm ra vẻ cà lơ phất phơ, chuyện này cũng không thèm quan tâm tới, nhưng tận trong xương tủy hắn vẫn luôn khát
vọng cuộc sống trước kia.
…
A
Trạch quay trở lại phòng ngủ liền mượn laptop của An Thanh không ngừng
xem những bài post mới, đợi chờ, đợi chờ, đợi chờ thật lâu làm nàng có
chút sốt ruột. Rốt cục bài post mới về quỷ hồn nhân viên quản lý ký túc
xá cũ được đưa lên, a Trạch vội vàng di động chuột điểm vào.
- Tại sao có thể như vậy?
Vừa nhìn thấy nội dung bài post a Trạch thất kinh, căn bản hoàn toàn khác hẳn với bản thảo nàng đưa cho Văn Hạo.
- Đồ đáng chết!
A Trạch chụp lấy điện thoại di động, bắt đầu gọi điện thoại cho Văn Hạo.
- Anh muốn chết phải không? Tại sao không phát theo bản thảo tôi đưa
cho anh, ngược lại phát ra những thứ này, anh không biết thứ này sẽ mang tới bao nhiêu tai nạn sao?
Bây giờ a Trạch chỉ hận không thể lập tức thò tay qua điện thoại tươi sống bóp chết Văn Hạo.
- Tôi…tôi cũng không biết nữa!
Thanh âm Văn Hạo có chút phát run:
- Tôi chỉ viết theo bản thảo cô đưa cho tôi, kết quả mới phát đi chưa
tới vài giây liền bị người thủ tiêu rồi, sau đó tài khoản của tôi cũng
bị người đánh cắp, bây giờ bài post này không phải của tôi viết đâu a!