- Nhẫn nại thêm chút nữa đi.
Minh Diệu nhẹ nhàng vỗ lên vai Mị:
- Nếu trong phòng thí nghiệm có nhiều linh năng giả đang tuần tra, như
vậy bên trong phòng thực nghiệm nhất định có trang bị có thể chống cự
tình trạng quấy nhiễu linh lực thế này. Để đợi vào bên trong phòng thí
nghiệm chúng ta đi lấy một bộ đeo lên người!
Minh Diệu nhẹ nhàng siết nắm tay:
- Loại cảm giác này đích xác thật quá khó chịu, thật đáng chán ghét!
Mị khẽ gật đầu nhưng không lên tiếng. Thang máy càng lúc càng hạ thấp
xuống, cảm giác áp lực như trên người bị một tảng đá thật lớn đè ép càng ngày càng thêm nghiêm trọng. Nàng rất sợ chỉ cần mình mở miệng sẽ rên
rỉ thành tiếng. Nàng không muốn ở trước mặt người khác lộ ra một mặt yếu ớt nhất của chính mình.
- Nhưng nói tới hai người các cô thật sự đúng là chị em ruột, ngay tính tình đều rất giống nhau.
Minh Diệu cười lắc đầu.
- Tuy rằng bình thường Tiểu Manh có vẻ vô tư hời hợt, nhưng tính tình
cũng rất quật cường. Nàng tuyệt đối sẽ không để lộ ra một mặt yếu ớt của mình ở trước mặt người khác, cho dù gặp phải chuyện thương tâm nàng
cũng không lộ ra ngoài, mà ở bên trong phòng mình trùm mền trộm khóc,
ngay cả ở trước mặt tôi cũng không ngoại lệ!
Nhớ tới cô em gái từng gặp qua vài lần, khóe môi Mị cũng hơi nhếch lên. Ở trong thế giới của Mị, chỉ có thân nhân mới có thể hoàn toàn đáng tín
nhiệm. Trước kia trong thế giới của nàng, người đáng tín nhiệm chỉ có
ông ngoại cùng phụ thân của nàng. Nhưng ông ngoại nàng lại quá bận rộn,
mà quan hệ giữa nàng cùng phụ thân lại không được hòa thuận êm ấm. Hơn
nữa cả hai người đều là trưởng bối, có một số việc căn bản không thể nói cùng bọn họ. Có được một người có tuổi tác tương đương để tâm sư từng
là ước mơ của Mị. Sau khi biết được mình có một cô em gái, nếu không
phải Diệp Trọng mãi ngăn cản chỉ sợ Mị đã sớm chạy tới gặp mặt Diệp Tiểu Manh từ lâu.
- Hoan nghênh ngài lại quang lâm, Kent tiên sinh!
Thang máy rốt cục ngừng lại, cánh cửa trước mặt tự động mở ra hai bên,
thanh âm điện tử duyên dáng vang lên ngay trên chiếc loa nằm trên đỉnh
đầu hai người.
- Xem ra đã đến trạm.
Minh Diệu tránh sau cánh cửa thang máy tự động, chậm rãi thăm dò bên
ngoài. Hành lang bằng thép vô cùng sáng ngời, ánh đèn trên trần đem cả
hành lang chiếu sáng rực như ban ngày, dưới tình huống như vậy cho dù
yêu lực của Mị không bị quấy nhiễu, chỉ sợ cũng không thể đem thân hình
mình ẩn giấu đi. Bởi vì nơi này không có chút âm ảnh cho nàng ẩn thân.
Mặt sau cửa điện tử có hai máy giám thị đối diện với cửa thang máy, ở
loại địa phương này nếu trang bị máy giám thị, linh lực lại bị quấy
nhiễu, Minh Diệu cùng Mị vốn không nghĩ ra được còn có cách nào để né
tránh hai máy giám thị kia, xem ra muốn nghênh ngang từ cửa lớn đi vào
phòng thí nghiệm là chuyện không thể nào thực hiện được.
- Đường này không thông rồi!
Minh Diệu ấn nút đóng lại cửa thang máy, ngăn chặn máy giám thị. Hắn vươn tay kéo thân thể đang run rẩy của Mị đứng bên cạnh.
- Đi thôi, chúng ta cần phải tìm con đường đi vào lần nữa!
- Vừa rồi khi đi vào thang máy hạ xuống, tôi đã từng thấy có một lối thoát khí, nơi đó hẳn là có thể đi vào.
Hơi thở của Mị có chút dồn dập.
- Ân, địa phương kia tôi cũng nhìn thấy!
Minh Diệu gật đầu, có chút lo lắng nhìn qua Mị:
- Nhưng cô có thể chịu đựng được không?
- Yên tâm, tôi không đến nỗi yếu ớt như vậy.
Mị miễn cưỡng cười cười, nhưng mồ hôi trên mặt nàng cũng chứng tỏ hiện tại nàng không chút thoải mái như lời nàng đã nói.
- Chẳng qua cần phải nghỉ ngơi một chút!
- Loại trang bị này quấy nhiễu cũng không ảnh hưởng tôi quá lớn, chưa
đạt tới nông nỗi không thể đi lại. Nhưng nhìn qua dường như ảnh hưởng
thật lớn đối với cô.
Minh Diệu suy nghĩ một lát nói:
- Dù cho cô nghỉ ngơi thời gian dài cũng vô dụng, đây không phải do cô
bị tiêu hao quá lớn, mà là bởi nguyên nhân yêu lực trong cơ thể cô bị
quấy nhiễu. Dù tôi cho cô nghỉ ngơi một ngày một đêm cũng sẽ không có gì biến hóa tốt hơn!
- Anh đang coi thường tôi sao?
Mị tức giận nói, nàng bước ra phía trước một bước, muốn chứng minh mình
hoàn toàn sẽ không liên lụy tới Minh Diệu. Nhưng một bước của nàng có
chút vội vàng, yêu lực trong cơ thể vốn đang bị quấy nhiễu còn chưa thể
điều chỉnh lại, dưới chân chợt mềm nhũn, không khỏi ngã về phía trước.
Minh Diệu bước lên một bước đỡ lấy thân thể của Mị, thân thể Mị rất nhẹ, Minh Diệu vốn không hề cảm giác được có chút sức nặng nào. Tiểu Manh
cùng Mị đều là những nhi đồng có số phận long đong, trong đầu Minh Diệu
hiện lên ý nghĩ này. Người làm phụ thân như Diệp Trọng, xem ra không chỉ là thiếu trách nhiệm với Diệp Tiểu Manh mà thôi.
- Không cần anh đỡ, tôi có thể đứng được.
Mị dùng sức đẩy tay Minh Diệu:
- Anh đang khinh thường tôi sao?
- Đã đến mức độ này, đừng có mà bướng bỉnh!
Minh Diệu bất đắc dĩ nói, trực tiếp xoay người đem Mị cõng trên lưng.
Cũng không biết là do cố ý hay vô tình, khi Minh Diệu cõng Mị lên lưng
lại nhẹ tay đụng vào bờ mông tràn ngập co dãn.
- Anh…
Không biết là do hành động Minh Diệu đem mình cõng trên lưng hay là vừa
rồi bị Minh Diệu sờ vào mông mình, gương mặt Mị chợt đỏ bừng, còn đỏ tới tận dưới cổ.
- Ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ không phải thời gian cậy mạnh!
Minh Diệu không quay đầu lại, nhưng dùng sức vỗ vào mông của Mị. Lần này tuyệt đối là cố ý, hơn nữa còn đánh thật có sức, phát ra một tiếng “ba” vang khẽ.
- A, anh…
Mị thật không ngờ Minh Diệu lại dám trắng trợn đánh vào mông của mình.
Bị một người khác giới đụng tới bộ vị riêng tư như thế, lần đầu tiên Mị
mới có cảm giác. Dù là ông ngoại cùng phụ thân của nàng cũng chưa từng
đánh mông nàng bao giờ, Mị có cảm giác không biết nên làm gì, đầu óc
trống rỗng.
- Đừng có ồn ào, ôm chặt tôi đi!
Minh Diệu nâng thân thể Mị lên trên một chút, tận lực làm cho tư thế của nàng không làm ảnh hưởng tới hành động của chính mình.
- Ở trong rừng cây cô đã cõng tôi một lần, lần này xem như hòa nhau!
Ở góc thông đạo thang máy có một cầu thang vịn thật dài, cầu thang này
được thiết kế đi thẳng lên đường thông gió trong thông đạo, hẳn là dùng
để thuận tiện bảo trì sửa chữa máy móc. Minh Diệu cõng Mị chậm rãi bò
lên trên.
Thân hình của Mị cực nhẹ, Minh Diệu cõng nàng trên lưng căn bản không hề có chút cảm giác nặng nề. Tay của Mị ôm chặt cổ Minh Diệu, mà hai chân
cũng kẹp chặt hông hắn, động tác của Minh Diệu cũng không hề bị ảnh
hưởng chút nào. Nhưng Mị ngồi trên lưng Minh Diệu cũng không lên tiếng,
lại vùi đầu lên bả vai hắn, ngẫu nhiên thở ra nhiệt khí vào gáy hắn
khiến cho hắn có chút nhột nhạt.
Nắm được lưới chắn miệng thông gió Minh Diệu có chút dùng lực, liền túm
lưới chắn kéo xuống. Miệng thông gió thật quá nhỏ, nhiều nhất chỉ đủ cho một người trưởng thành nằm úp sấp bò lên.
- Cô tiến vào trước đi.
Minh Diệu hơi cúi đầu xuống nói với Mị.
- Tôi sẽ đi theo sau cô!
- Nha!
Mị dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu trả lời một tiếng, từ trên lưng Minh Diệu bò vào trong đường thông gió.
Đường thông gió thật sự quá hẹp hòi,
nhưng cũng may thân hình Minh Diệu lại gầy gò nên không quá mức khó
chịu. Nhưng đi tới mãi trong một địa phương quá hẹp hòi căn bản không
thể xoay người, điều này làm cho Minh Diệu có cảm giác thật bực bội.
- Hẳn phải gọi Lilith tự mình đến đây chui trong thứ này!
Minh Diệu không nhịn được thầm nghĩ trong lòng.
- Thật muốn nhìn thấy nàng vì bộ ngực quá lớn mà bị kẹt bên trong đây sẽ có diễn cảm như thế nào!
Chẳng qua nếu như nữ ác ma kia thật sự đi tới đây, chỉ sợ cũng sẽ lựa
chọn trực tiếp giết vào bên trong rồi lại nghênh ngang bỏ đi. Minh Diệu
đem loại ý tưởng hão huyền ném rụng khỏi đầu óc mình, thuận tiện đẩy Mị
đang bò phía trước.
- Cô có sao không?
Minh Diệu nhìn thấy động tác của Mị có chút cố hết sức, nhịn không được mở miệng hỏi.
- Không…không có việc gì!
Mị cũng không quay đầu lại, có chút cà lăm hồi đáp. Đồng thời nàng càng
tăng nhanh động tác, bò nhanh về phía trước, thật giống như lực lượng
đang quấy nhiễu yêu lực đã đột nhiên biến mất không nhìn thấy.
- Thật kỳ quái!
Nhìn thấy động tác của Mị lại đột nhiên nhanh chóng như vậy, Minh Diệu
có chút lạ lùng than thở một câu. Vừa rồi bộ dạng vẫn giống như nửa chết nửa sống, hiện tại lại trở nên có sức lực như vậy. Nhưng nhắc tới tựa
hồ vừa rồi trong lúc vô ý hắn lại vỗ mông Mị một cái, Minh Diệu hồi
tưởng lại xúc cảm mềm mại truyền đến trong tay khi nãy, thật có co dãn,
Minh Diệu nhịn không được lại cho Mị một lời đánh giá thật cao đối với
thân thể nàng.
Đường thông gió này còn cách nền đất một khoảng cách, mà loại khoảng
cách này cũng giảm bớt sự quấy nhiễu yêu lực không ít. Vì vậy tuy rằng
Mị vẫn cảm giác có chút mệt mỏi, nhưng cũng không còn đến mức ngay cả
nhúc nhích một chút cũng không làm nổi.
Nhưng khi nhớ tới sau lưng mình đang có một đại thúc biến thái đi theo,
ánh mắt còn đang nhìn chằm chằm mông của mình không di chuyển, cảm giác
khác thường trong lòng Mị làm cho nàng quên bẵng cảm giác khó chịu trên
người, nhanh chóng bò dọc theo đường thông gió tiến nhanh về phía trước.
“Khi tiến vào đường thông gió này hắn lại cho mình đi phía trước, mà hắn đi phía sau là có thể nhìn lén mình, người này nhất định là đang cố
ý!”, Mị không khỏi thầm nghĩ trong lòng.
Đường thông gió chậm rãi dốc nghiêng xuống dưới, loại áp lực đè nén
trong cơ thể lại bắt đầu chậm rãi tăng lên. Nhưng cũng may còn hoàn hảo, cả đường thông gió cũng thật bóng loáng, Mị không cần quá cố sức, chỉ
cần dựa theo sức hút của trái đất chậm rãi trượt dần theo đường thông
gió vẫn đỡ hơn. Đương nhiên khi đi qua những khúc quanh, Minh Diệu cũng
sẽ ở sau lưng giúp đỡ đẩy tới. Cũng may thật hoàn hảo, mỗi khi Minh Diệu ở phía sau đẩy giúp nàng, đều chỉ nắm lấy hai chân nàng đẩy tới, cũng
không gặp phải trường hợp xấu hổ đẩy mông nàng như lúc ban đầu.
Đường thông gió tối đen dần dần có ánh sáng, hai người đã dọc theo đường thông gió tiến vào bên trong phòng thí nghiệm. Ngẫu nhiên có đôi khi
lại nhìn thấy có nhân viên công tác mặc áo trắng đi ngang qua đường hành lang bên dưới hai người.
Lại đi qua một lỗ thông gió, Mị nhìn nhìn xuống bên dưới, không thấy có
bóng người nào. Nàng quay đầu lại nhìn Minh Diệu, Minh Diệu nhẹ nhàng
lắc đầu tiếp tục chỉ chỉ về phía trước.
- Người này thật là, nơi này rõ ràng đã không có bóng người nào, hắn còn muốn cho mình tiếp tục bò về phía trước, nhất định là muốn ở sau lưng
mình lợi dụng nữa!
Mị thầm nghĩ trong lòng.
Minh Diệu thật sự không có loại suy nghĩ này, vừa rồi hắn đã quan sát
bên dưới lỗ thông gió, bởi vì lối đi hẹp hòi nên chỉ nhìn thấy những địa phương có hạn, căn bản không thể xác định được trên trần nhà có gắn máy giám thị hay không.
Hơn nữa hành lang bên dưới lại sáng đèn, nếu như từ chỗ này chui ra
ngoài, bên ngoài lại có máy giám thị, như vậy hai người họ nhất định sẽ
bị người phát hiện. Minh Diệu cảm thấy nên bảo hiểm thêm một chút, tìm
một địa phương an toàn lại chui ra ngoài thì tốt hơn.
Hai người dọc theo đường thông gió bò tới thêm một khoảng cách. Đường
thông gió nơi này chủ yếu đã song song với mặt đất, mà bởi vì thâm nhập
sâu dưới đất nên Mị càng cảm giác được áp lực càng lúc càng lớn, cho nên về sau chủ yếu nàng chỉ dựa vào Minh Diệu phụ giúp đẩy nàng đi tới.
Nhưng cũng may Mị cũng không nặng, hơn nữa bên trong đường thông gió
cũng thật bóng loáng, vì vậy Minh Diệu cũng không phí bao nhiêu khí lực.
- Nơi này hẳn là được rồi!
Minh Diệu hướng chỗ lỗ thông gió cẩn thận quan sát, đây là một căn phòng bình thường, không có ánh đèn.
- Đinh!
Minh Diệu nhẹ nhàng đem lưới chắn lỗ thông gió đẩy về phía trước, mở ra. Hắn nắm lấy tay Mị, chậm rãi từ từ thả nàng xuống dưới. Bởi vì yêu lực
bị quấy nhiễu, Mị nhìn qua có vẻ suy yếu. Sau khi được Minh Diệu thả
xuống tới mặt đất, nàng phải vịn vào vách tường mới có thể đứng được ổn
định.
Minh Diệu đi theo sau Mị, từ trên lỗ thông gió nhảy xuống dưới. Hắn nhìn quanh căn phòng, nơi này tựa hồ là phòng thay quần áo, bởi vì tắt đèn
nên căn phòng có chút tối, chỉ có chút ánh sáng từ ánh đèn bên ngoài
hành lang chiếu vào. Nơi này đích thật là một nơi ẩn giấu không tệ lắm.
Địa phương nơi đây là phòng thí nghiệm bí mật, như vậy cũng nói rõ sẽ
không có người thường xuyên ra vào, như vậy trong căn phòng thay quần áo này khả năng có người đi vào cũng không quá lớn. Lấy loại trạng thái
hiện tại của Mị, đích xác thật khó tiếp tục hành động. Hiện tại việc đầu tiên Minh Diệu phải làm chính là phải tìm được loại trang bị che chắn
quấy nhiễu linh lực của người trong phòng thí nghiệm mang theo để đưa
cho Mị sử dụng, nếu không hành động kế tiếp sẽ rất khó thành công.
- Cô ở lại đây chờ tôi trở về!
Minh Diệu ghé đầu vào cửa sổ hướng bên ngoài hành lang quan sát, trên
hành lang không bóng người, nhưng có thể thấy được có hai máy giám thị.
Hắn quay đầu nhìn Mị đang ngồi trong góc phòng dặn dò:
- Tôi sẽ nhanh chóng tìm trang bị che chắn quấy nhiễu linh lực rồi trở về ngay!
- Anh làm sao đi ra ngoài?
Mị ngồi trong bóng tối nơi góc phòng, nhưng không cách nào đem thân thể
mình giấu tiến vào. Mặc dù nói bản thân Ảnh Mị là một loại ảnh tử, nhưng dù sao nàng cũng chỉ có phân nửa huyết mạch Ảnh Mị, muốn sử dụng thiên
phú của chủng tộc Mị cần phải điều chỉnh tần suất sử dụng yêu lực của
chính mình trở thành cùng nhịp sóng với ảnh tử mới được. Mà dưới tình
huống yêu lực hoàn toàn bị quấy nhiễu, lực lượng hiện tại của Mị thậm
chí còn không bằng một người bình thường.
- Vận khí của chúng ta không tệ, lại tìm được căn phòng thay quần áo không có một bóng người!
Minh Diệu cầm hộp nhỏ màu xanh bên mình lấy ra Yêu Lân, rót vào một chút linh lực. Tuy rằng linh lực trong cơ thể Minh Diệu cũng nhận được quấy
nhiễu, nhưng còn chưa tới mức không thể dùng, chỉ đơn thuần đem một chút linh lực rót vào bên trong Yêu Lân vẫn có thể làm được. Yêu Lân tản ra
hồng sắc quang mang bị Minh Diệu cầm vào trong tay, chỉ nhỏ cỡ như một
chủy thủ cũng đã quá đủ, Minh Diệu dùng Yêu Lân lướt qua khe hở cánh cửa tủ cắt xuống, thật giống như cắt miếng đậu hũ, khóa cửa bị Yêu Lân sắc
bén trực tiếp cắt đứt, Minh Diệu thật nhẹ nhàng mở ra cánh cửa.